Chương 653: Bạch nhật kinh lôi (1a)
Ở lúc hắn đánh giá quan tài, Tuân Khúc cũng cảm khái nói: “Không ngờ ta chỉ rời khỏi thành Phá Sơn một đoạn thời gian, thành Phá Sơn đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nghe nói Thẩm trưởng lão đánh bị thương nặng Vĩnh Sinh minh chủ, giết yêu ma đến xâm phạm, ta chỉ hận không thể tận mắt thấy, thật sự là đáng tiếc quá.”
Cảm khái trong giọng nói chỉ chiếm bộ phận nhỏ.
Tuyệt đại bộ phận, vẫn là chấn động.
Đúng vậy.
Chấn động.
Tuân Khúc vô luận như thế nào cũng không ngờ, thực lực Thẩm Trường Thanh sẽ mạnh đến mức này.
Lúc ở thành Lư Dương.
Cùng với lúc ở Thiên Cảnh.
Thực lực đối phương biểu lộ ra đã rất mạnh, nhưng so với tin tức đạt được, hai bên khác biệt không phải lớn bình thường.
Nếu nói, Thẩm Trường Thanh là ở trong thời gian một hai tháng ngắn ngủn, đã tăng lên tới mức như thế mà nói, Tuân Khúc là có chút không quá tin tưởng.
Hắn biết rõ.
Cường giả đến cảnh giới này, muốn tăng tiến thực lực bản thân, là khó khăn cỡ nào.
Vứt bỏ khả năng này, vậy còn có một khả năng cuối cùng.
Đối phương từ trước tới nay, đều là đang che giấu thực lực bản thân.
Nhưng mà,
Tuân Khúc tự nhận hiểu biết đối với Thẩm Trường Thanh, đối phương không giống loại người sẽ giấu diếm vậy.
Nhưng nếu không phải che giấu, cũng không có giải thích khác.
Đương nhiên.
Cũng không bài trừ, cơ duyên trên người đối phương thật sự rất cường đại, mạnh mẽ đến mức có thể khiến đối phương ở trong một hai tháng, thực lực đã hoàn thành một lần lột xác mới.
Đối với việc này.
Hắn muốn nói không nghĩ ngợi gì, đó là không có khả năng.
Nhưng Tuân Khúc cũng có thể biết, cho dù là trên người Thẩm Trường Thanh thật có cơ duyên thâm hậu, hôm nay cũng không phải ai cũng có thể mơ ước.
Tiêu diệt yêu ma cấp trung.
Đánh bị thương nặng Vĩnh Sinh minh chủ.
Thực lực của đối phương, cho dù là Trấn Thủ sứ cấp Vương tầm thường, cũng không thể so sánh với hắn.
Cường giả như thế, đặt ở trong Trấn Ma ti, cũng có tư cách xưng là đứng đầu.
Đặt ở trong chốn giang hồ mà nói, trừ vị Đại Nhật Như Lai kia, hắn nghĩ không ra còn có ai có thể chống lại.
Bởi vậy, cho dù trên người Thẩm Trường Thanh có cơ hội, cũng không có ai có thể đi mơ ước.
Đối mặt Tuân Khúc thổi phồng.
Thẩm Trường Thanh chỉ đáp lại bằng một nụ cười mà thôi.
Từ sau một trận chiến thành Phá Sơn, thổi phồng tương tự hắn từng nghe đã rất nhiều.
Hôm nay.
Không nói hoàn toàn miễn dịch, cũng không kém bao nhiêu.
Bây giờ, sức chú ý của Thẩm Trường Thanh hoàn toàn bị quan tài hấp dẫn.
“Thứ này có thể phong ấn yêu ma, có phải ra từ tay Phong Ma các hay không?”
Hắn mở miệng hỏi.
Quan tài nhìn qua rất không đơn giản, có thể phong ấn yêu ma, bản thân có thể tính là một món bảo vật.
Tuân Khúc gật đầu: “Không sai, ba cái quan tài đều ra từ tay Phong Ma các, theo người Phong Ma các nói, vật ấy yêu ma cấp cao trở xuống đều có thể phong ấn, chỉ là cần thêm một ít thủ đoạn đặc biệt.
Mặt khác chế tác không dễ, chờ sau này, chúng ta còn cần mang đồ trả lại.”
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh âm thầm gật đầu.
Cũng đúng.
Quan tài quý giá như thế, Phong Ma các khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ tặng người, trả lại cũng là bình thường.
Tiến lên hai bước, hắn vung tay đơn giản, liền có chân nguyên hùng hồn bắn ra, chặt đứt xích sắt buộc chặt ở bên ngoài quan tài.
Ngay sau đó, lại khẽ động ý niệm, chỉ thấy nắp quan tài bay lên, rơi ở trên mặt đất.
Theo nắp quan tài bị nhấc lên, một luồng khí tức âm tà nồng đậm, liền theo đó lan tràn ra.
Thẩm Trường Thanh nhìn về phía bên trong quan tài, chỉ thấy một con yêu ma mặt xanh nanh vàng, trên người cắm rậm rạp Đinh Phong Ma, bị gắt gao đóng đinh ở nơi đó.
Lúc này quan tài mở ra, yêu ma liền kịch liệt giãy dụa, đồng thời trong miệng mắng to.
“Nhân tộc, sao dám ức hiếp ta như thế!”
“Đợi ta phá phong xuất thế, nhất định phải giết sạch các ngươi!”
Đối mặt yêu ma mắng to, Thẩm Trường Thanh coi như không thấy, mà là nhìn về phía Tuân Khúc.
Phát hiện ánh mắt hắn, Tuân Khúc nói: “Vì tìm yêu ma thích hợp cho Thẩm trưởng lão, ta cố ý ở trong ngục Trấn Ma tìm đến đây ba con yêu ma ở trong cấp thấp cũng tính là thực lực không kém, tin tưởng cũng có thể thỏa mãn nhu cầu Thẩm trưởng lão.”
“Tuân trấn thủ có lòng rồi.”
Thẩm Trường Thanh mỉm cười.
Hắn có thể nhìn ra được, yêu ma trong quan tài quả thật là thực lực không kém, tuy không bằng con yêu ma kia ở thành Lư Dương, nhưng so với con yêu ma vừa đột phá đó ở thành Lạc Dương, ở trên khí tức mạnh hơn không ít.
Nay, con yêu ma đó vẫn đang chửi ầm lên.
Đối phương đại khái là cảm giác được mình phải chết, cho nên cũng không có gì cố kỵ.
Thẩm Trường Thanh nhíu mày: “Ồn ào!”
Một chỉ ấn ra, liền có chỉ cương màu vàng bắn ra, trong đại điện tràn ngập khí tức âm tà, nhất thời bị khí tức nóng cháy kia xua đuổi cắn nuốt.
Nhìn chỉ cương màu vàng đánh tới, giọng điệu chửi rủa của con yêu ma kia dừng lại, trong đôi mắt màu xanh biếc có cảm xúc hoảng sợ.
Cuối cùng, chỉ cương màu vàng hạ xuống, trực tiếp xuyên thủng trán nó.
Máu tươi chưa chảy ra, đã bị lực lượng của Thần Dương Băng Thiên Chỉ làm bốc hơi.
Ở trong ánh mắt của Tuân Khúc, chỉ thấy trán con yêu ma kia bị xuyên thủng, sau đó lấy vết thương làm trung tâm, toàn bộ đầu đều bị một lực lượng đáng sợ đốt thành tro tàn.
Đã chết!
Một con yêu ma, dễ dàng như vậy bị gạt bỏ.
Nhớ lại lực lượng vừa rồi một đạo chỉ cương kia ẩn chứa, trong lòng hắn lại chấn động một phen.
Một bên khác, sau khi giết chết con yêu ma kia, liền có lực lượng tinh thần nồng đậm ập tới.
Thẩm Trường Thanh không ngăn trở luồng lực lượng tinh thần đó, mà là tùy ý nó tiến vào trong thức hải của mình.