Chương 677: Đại Hoang Quỷ Thủ (1a)
“Trước mắt chỉ có khí vận nửa phủ Nam U, cho dù không thể để ta thành công bước ra một bước đó, cũng có thể khiến ta ở trên cơ sở hiện có, làm ra một sự đột phá không nhỏ.
Chờ ta đột phá thành công, cho dù Thẩm Trường Thanh nắm giữ một môn thần thông, cũng chắc chắn sẽ không là đối thủ của ta.”
Cái gọi là khí vận phong thần, Thích Ma Ha cũng chỉ là ở trong cơ duyên từng đạt được hiểu biết được mà thôi.
Mà đây, là thủ đoạn thời kì thượng cổ.
“Thời kì thượng cổ, tổ mạch chưa đoạn tuyệt, có cường giả thần hồn có thể lột xác, mới có thể ngưng tụ khí vận, có thể tấn thăng đến tầng cao hơn.
Nhưng từ sau khi tổ mạch đoạn tuyệt, kẻ có thể khiến thần hồn lột xác càng ngày càng ít, tới cuối cùng, liền hoàn toàn xuống dốc.”
Thích Ma Ha nhớ lại ký ức trong đầu mình, hắn không thể hoàn toàn xác định thật giả.
Ghi chép là ghi chép.
Nhưng không phải là nói, ghi chép thì nhất định không sai.
Nếu là có người cố ý bịa đặt, như vậy ghi chép liền không có tính đáng tin gì.
Nhưng mà, Thích Ma Ha lấy kiến thức bản thân, kết hợp tiến vào trong các di chỉ phán đoán, trên cơ bản có thể khẳng định, ghi chép này cùng tình huống thực tế không có gì khác nhau.
Thời kì thượng cổ.
Quả thật có người làm tới mức khí vận phong thần.
Nhưng sau khi tổ mạch đoạn tuyệt, mọi người đều từng bước mất đi cơ hội thần hồn lột xác.
Cho dù là hắn, có thể tấn thăng Đại Tông Sư, cũng là bởi các loại cơ duyên xảo hợp.
Nếu không, bản thân đã sớm ở hơn bảy trăm năm trước hoàn toàn tọa hóa rồi, mà không có cơ hội sống lại một kiếp.
Lắc đầu, trong lòng Thích Ma Ha trước sau giống như nước lặng, dẫn dắt khí vận hướng về bản thân ngưng tụ đến.
Trong tay Thẩm Trường Thanh nắm giữ thần thông.
Theo hắn nghĩ, đối phương hẳn là cũng đạt được truyền thừa thượng cổ mới phải.
Nhưng mặc kệ như thế nào, mình chiếm cứ khí vận nửa phủ Nam U, chung quy là có lợi.
So sánh, Thẩm Trường Thanh trên danh nghĩa là Trấn Thủ sứ phủ Nam U, nhưng lại không có năng lực đi ngưng tụ khí vận phủ Nam U.
Lý do rất đơn giản.
Đối phương chính là thần tử của Đại Tần.
Phủ Nam U cho dù là có khí vận, đó cũng là khí vận của Đại Tần, không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Về phần Thiên Hạ minh mà nói.
Sớm ở một khắc thành lập, đã thoát ly Đại Tần trói buộc.
Cho nên, bản thân Thích Ma Ha có thể ngưng tụ khí vận, hắn lại không tin Thẩm Trường Thanh cũng có thể như thế.
Hắn ở trên điểm xuất phát, đã chiếm cứ ưu thế.
——
“Có người đang cướp đoạt khí vận Đại Tần!”
Quốc đô, trong hoàng cung, ở một khắc Thích Ma Ha vận dụng khí vận tu luyện kia, Cổ Huyền Cơ như sinh ra cảm ứng.
Một khắc đó, trong lòng hắn sinh ra lửa giận ngập trời.
Loại cảm giác đó, giống như chính mắt nhìn thấy tặc nhân tiến vào trong nhà mình, đánh cắp thứ quan trọng.
Ngay lập tức, Cổ Huyền Cơ liền liên tưởng đến phủ Nam U.
“Man tộc tuy đánh vào phủ Đại Hoang, chiếm cứ nửa giang sơn, nhưng Man tộc cũng không hiểu đạo khí vận, không có khả năng đánh cắp khí vận phủ Đại Hoang.
Đại Chu mà nói, hôm nay tuy đang tấn công phủ Lạc An, trước mắt cũng chưa có gì tiến triển.
Vậy khả năng duy nhất, chính là phủ Nam U —— “
Vị cường giả tám trăm năm trước kia.
Bản thân chính là người có cơ duyên không thể tưởng tượng.
Nếu nói, đối phương nắm giữ thủ đoạn cướp đoạt khí vận, Cổ Huyền Cơ cũng tin tưởng.
Hơn nữa, nếu là đối phương có thể đoạt lấy khí vận, như vậy sáng tạo Thiên Hạ minh, công khai tạo phản cũng có thể giải thích thông.
“Hắn là muốn bắt chước cường giả thời kì thượng cổ, ngưng tụ khí vận phong thần —— “
“Hừ, tính toán cũng hay lắm!”
Đôi mắt Cổ Huyền Cơ làm người ta lạnh thấu xương.
Nếu không phải mình không thể tùy tiện rời khỏi quốc đô, hắn đã sớm đi qua, một cái tát dạy Thích Ma Ha làm người.
Nhưng không có cách nào cả.
Cho dù là bây giờ biết đối phương đang đánh cắp khí vận Đại Tần, Cổ Huyền Cơ cũng không thể tự mình ra tay.
Thích Ma Ha chỉ là một vấn đề nhỏ.
Phiền toái lớn thật sự, còn ở phía sau chờ mình.
Hôm nay ra tay, sẽ chỉ cho kẻ địch cơ hội.
“Đáng tiếc, nếu không phải bản thân trẫm có hạn chế, làm sao đến nỗi để bọn chúng nhảy nhót đến bây giờ!”
Ánh mắt Cổ Huyền Cơ lạnh như băng.
Cuối cùng, hắn thu liễm hàn ý trong đôi mắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Có được ắt có mất.
Có một số việc, mình là không có lựa chọn.
“Người đâu!”
“Bệ hạ, có gì phân phó!”
Một thái giám từ bên ngoài đi vào, thư phòng vốn có chút tối tăm nhất thời trở nên sáng ngời hơn rất nhiều.
Cổ Huyền Cơ nói: “Trẫm muốn có được tin tức mới nhất của phủ Nam U, trong năm ngày đặt tới trước mặt trẫm.”
“Thần tuân chỉ!”
Tên thái giám kia khom người lui ra.
Lúc đóng lại cửa phòng, thư phòng một lần nữa trở nên tối tăm.
——
Cưỡi Thiên Khôi.
Tốc độ đối phương không chậm hơn Tông Sư toàn lực chạy đi chút nào, đặc biệt dưới tình huống có thể bay, có thể tiết kiệm rất nhiều đường vòng không cần thiết.
Do đó, Thẩm Trường Thanh chỉ dùng khoảng một ngày, đã về tới bên trong thành Phá Sơn.
Sau khi về tới thành Phá Sơn.
Hắn ngay lập tức tìm đám người Quý Thiên Lộc.
Trong đại điện.
Mấy vị Trấn Thủ sứ của thành Phá Sơn, cùng với Phó Lan, đều đã xuất hiện ở nơi đó.
Khác nhau là, Tuân Khúc ban đầu, đã đổi thành một gương mặt xa lạ.
Một người trung niên nhìn qua không còn trẻ, nhưng bộ dáng lại rất nho nhã tuấn lãng.
Mục Thanh!
Vị Trấn Thủ sứ thứ ba của thành Phá Sơn.
Ở lúc Thẩm Trường Thanh đến, đối phương đã tọa trấn ở bên ngoài, cho nên đây cũng là lần đầu tiên gặp được người thật.
Nhưng, ở lúc nhìn thấy Mục Thanh lần đầu tiên, trong đầu hắn liền không tự chủ được hiện ra tên cùng thân phận đối phương.