Chương 690: Không có gì giả dối (1)
Từ chợ đen rời khỏi, Thẩm Trường Thanh trở lại bên trong Trấn Ma ti.
Hắn chưa đi nơi khác, mà là trực tiếp tiến vào Võ các.
Khác nhau là, ban đầu Võ các đóng chặt cửa lớn, hôm nay lại đã mở ra.
“Có người?”
Nhìn cửa chính Võ các mở rộng, Thẩm Trường Thanh khẽ nhíu mày.
Hắn không chần chờ, bước vào.
Chờ lúc tới tầng thứ ba, liền nhìn thấy có một người ngồi ở nơi đó, đang từng chút một lật xem hồ sơ.
Phát hiện thanh âm, đối phương không khỏi ngẩng đầu, chờ lúc nhìn thấy người tới, hắn liền ngẩn ra một phen.
“Thì ra là ngươi à!”
“Địch tiền bối.”
Thẩm Trường Thanh mỉm cười, hắn nhận ra, đối phương là Địch Thu trước kia từng có một ít câu chuyện với nhau.
Trước kia Địch Thu ở trước mặt mình, được cho là một vị cao thủ rát cao thâm khó lường.
Hôm nay lại nhìn, thực lực của đối phương, thật ra cũng không mạnh bao nhiêu, cùng lắm, đại khái chỉ là bồi hồi Tông Sư trung kỳ đến Tông sư hậu kỳ.
Địch Thu cười nói: “Không ngờ lại đụng tới tiểu hữu.”
“Tiền bối không phải tới phủ Lạc An sao, hôm nay trở về, là đã đánh xong rồi phải không?”
“Chiến tranh nào có dễ đánh xong như vậy, Đại Chu thế công rất mạnh, nếu muốn đuổi đi độ khó không nhỏ, chỉ là hôm nay cục diện có chút buông lỏng, cho nên mới có thể rút thời gian trở về mà thôi.”
Địch Thu lắc đầu bật cười.
Đại Chu tấn công phủ Lạc An, đã kéo dài rất lâu rồi.
Luận tới quốc lực mà nói, Đại Chu cũng rất mạnh.
Muốn thật sự đuổi nó khỏi phủ Lạc An, căn bản không phải một chuyện dễ dàng.
Nói tới đây, Địch Thu như nghĩ tới cái gì, không khỏi kinh nghi bất định hỏi.
“Nói tới, tiểu hữu tên là gì, ta trái lại có chút quên rồi, ta nhớ rõ là họ Thẩm?”
Khi nói chuyện, hắn nghiêm túc đánh giá Thẩm Trường Thanh.
Họ Thẩm, bản thân không phải chuyện gì kỳ quái.
Nhưng, Địch Thu trước đó không lâu mới đạt được tin tức, các chủ Võ các nhiệm kỳ trước phản bội, các chủ Võ các nhiệm kỳ mới tên là Thẩm Trường Thanh.
Cái tên này, khiến hắn cảm thấy có chút xa lạ.
Nhưng ở sau khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh, trong lòng lại không chịu khống chế dâng lên cảm giác quen thuộc.
Lúc trước, Địch Thu chưa từng để ý Thẩm Trường Thanh, cho nên tên đối phương, hắn cũng chưa nhớ rõ, chỉ là mơ hồ nghe nói là họ Thẩm mà thôi.
Lúc này, hắn nhịn không được hỏi nhiều một câu.
Đương nhiên, ở trong mắt Địch Thu, người trước mắt, hẳn là không có quan hệ gì lớn với các chủ nhiệm kỳ mới của Võ các.
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh mỉm cười: “Ta tên Thẩm Trường Thanh.”
“Ồ, thì ra như... đợi một chút, Thẩm Trường Thanh, ngươi nói ngươi là Thẩm Trường Thanh!”
Địch Thu theo bản năng gật đầu, nháy mắt tiếp theo, liền lập tức từ trên chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trường Thanh đã trở nên kinh hãi.
Thẩm Trường Thanh!
Các chủ Võ các Thẩm Trường Thanh!
Hắn không tin, Võ các nhỏ như vậy, sẽ có người trùng tên trùng họ tồn tại.
Như vậy, chỉ có một sự giải thích.
Người trước mắt, là tân nhậm các chủ Võ các.
Chấn động.
Tự nhiên không cần nhiều lời.
Thẳng đến sau khi Thẩm Trường Thanh đưa ra lệnh bài thân phận của mình, Địch Thu mới xem như thừa nhận một sự thực.
Đó là, hậu bối ngày xưa nhìn thấy mình ở Võ các, hôm nay đã đến mức cần mình nhìn lên.
Các chủ Võ các!
Hắn âm thầm lắc đầu, trong lòng rất cảm khái.
Giờ khắc này.
Địch Thu thân thiết cảm nhận được, cái gì gọi là thế sự vô thường, cái gì gọi là người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
“Địch Thu ra mắt Các chủ!”
Hắn khom mình hành lễ.
Thẩm Trường Thanh khẽ nâng bàn tay: “Tiền bối khách khí rồi.”
“Tại hạ ở trước mặt Các chủ, không đảm đương nổi hai chữ tiền bối, con đường võ đạo, ai tới trước mới tính, Các chủ tuổi còn trẻ đã đánh vỡ cực hạn, trở thành Đại Tông Sư đương thời hiếm có, riêng một điểm này, tại hạ đã không đảm đương nổi tiền bối của Các chủ.
Nghiêm túc nói tới, ngược lại là ta, cần tôn xưng một tiếng tiền bối.”
Địch Thu liên tục xua tay.
Mặc kệ Thẩm Trường Thanh là thật tình hay giả ý, hắn cũng không dám thừa nhận cái xưng hô tiền bối này.
Trước kia không thành vấn đề, mình xét cho cùng là lớn tuổi hơn đối phương, hơn nữa thời gian vào Võ các dài.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Người trước mắt nhảy vọt trở thành các chủ Võ các, hơn nữa là Đại Tông Sư đương thời hiếm có.
Nhân vật như thế, xưng hô mình là tiền bối.
Nếu là truyền ra, quả thực là làm trò cười cho người trong nghề.
Nhìn thấy Địch Thu kiên trì, Thẩm Trường Thanh cũng không miễn cưỡng, sau đó nói: “Tiền, ngươi lớn hơn ta vài tuổi, vậy Thẩm mỗ xưng hô một tiếng Địch huynh đi!”
“Các chủ tùy ý.”
Trên mặt Địch Thu lộ ra nụ cười thoải mái.
Sau đó, ánh mắt hắn liền nóng rực hẳn lên.
“Tại hạ trái lại có một việc, muốn thỉnh giáo Các chủ đôi chút?”
“Mời Địch huynh nói.”
“Người trong Võ các chúng ta, cả đời đều đang truy tìm, như thế nào mới có thể đánh vỡ cực hạn thân thể con người, tấn thăng đến một cảnh giới khác. Hôm nay Các chủ đã là Đại Tông Sư, tại hạ muốn hướng ngài thỉnh giáo đôi chút.
Nếu có thể chỉ điểm hai câu, ta chắc chắn hưởng thụ vô cùng!”
Địch Thu nói tới đây, trịnh trọng ôm quyền, bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.
Đại Tông Sư!
Là cảnh giới toàn bộ người trong Võ các theo đuổi.
Trước mắt có một vị Đại Tông Sư sống đứng ở chỗ này, nếu bỏ lỡ, vậy thật là hối hận cả đời.
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh nói: “Địch huynh yên tâm, ta đã là Các chủ, bí mật Đại Tông Sư sẽ lưu lại ở Võ các, sau đó ta sẽ sửa sang lại thành một phần hồ sơ, đến lúc đó bất cứ thành viên nào của Võ các, đều có thể mượn nó tìm hiểu huyền bí của Đại Tông Sư.”
“Ta thay thế mọi người Võ các cảm tạ Các chủ!”
Địch Thu vái thật sâu, thái độ vô cùng thành khẩn.