Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 789 - Chương 789: Trời Giáng Lưu Hỏa, Tất Có Không Lành (1)

Chương 789: Trời giáng lưu hỏa, tất có không lành (1)

“Bản quan cùng Thích Ma Ha từng cược một năm, hôm nay xấp xỉ trôi qua nửa năm rồi, tin tưởng khoảng nửa năm nữa, nên kết thúc chuyện này rồi.”

Thẩm Trường Thanh còn tưởng đối phương hỏi là cái gì.

Nếu là chuyện của Thiên Hạ minh, hắn trái lại không có ý che giấu gì.

Lý Thọ khẽ gật đầu: “Thật ra chuyện Thiên Hạ minh, bệ hạ đối với nó là rất coi trọng, Thẩm đại nhân nếu có cơ hội, mau chóng nhổ Thiên Hạ minh, nhất định sẽ làm bệ hạ mặt rồng vui vẻ, đến lúc đó không cần ta nhiều lời nhỉ.”

“Bản quan tự nhiên làm hết sức.”

“Tốt, lời đã nói đến đây, ta còn phải về bẩm lại bệ hạ, sẽ không ở lâu nữa, cáo từ.”

“Công công đi thong thả.”

Thẩm Trường Thanh bảo người ta tiễn Lý Thọ ra ngoài, sau đó mới mang theo công huân cùng với ngân lượng của mình đi Trảm Yêu đường một chuyến.

Ba ngàn công huân.

Phân điện cấp Thiên cùng với phân điện cấp Địa đều tự lấy đi một ngàn, hai phân điện còn lại chia đều một ngàn.

Một vạn lượng ngân phiếu mà nói, hắn liền chưa đưa ra, mà là giữ lại trên người mình.

Bất cứ thời điểm nào, cũng phải có chút bạc trên thân.

Nói tới, Thẩm Trường Thanh trong thời gian này đạt được ngân lượng, toàn bộ đều đập ra ngoài, thật sự giữ ở trên người ngược lại là không có bao nhiêu.

Hôm nay có thêm một vạn lượng, coi như là chuẩn bị cho mọi tình huống.

Ầm ầm ầm! !

Có sét đánh giữa trời vang lên, cho dù là ở trong đại điện, cũng có thể rõ ràng nghe được.

Không biết vì sao, nghe được tiếng sét này, trong lòng Thẩm Trường Thanh dâng lên một ít cảm giác không quá thoải mái.

Hắn đi ra ngoài đại điện, chỉ thấy trong thiên địa có lôi điện dâng trào, như là có thứ gì không lành chào đời.

Một bước đạp không bay lên.

Thoát ly kiến trúc trói buộc, tầm nhìn của Thẩm Trường Thanh bỗng trở nên trống trải.

Đập vào mắt, lấy thành Phá Sơn làm trung tâm, bốn phía tất cả đều không thể giấu được ánh mắt hắn.

Nhưng tầm mắt nhìn lại, chưa phát hiện bất cứ một chút nào không đúng.

Lúc này, trên không lôi điện như cũ, múa may giống như cuồng long, như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống, khiến không ít người trong thành Phá Sơn, đều không tự chủ được trở lại trong nhà mình, không dám ra ngoài đi lung tung, sợ có thiên lôi hạ xuống.

Mà có một số võ giả tuy không sợ, nhưng khi nhìn về phía lôi điện, trong mắt cũng tràn đầy kiêng kị.

Bọn họ ngay lập tức nghĩ đến người dẫn tới lôi điện, có khả năng là Thẩm Trường Thanh.

Mà khi nhìn thấy người đứng trên không trung, ánh mắt tra xét bốn phía, liền đánh mất ý niệm này.

Từ giữa không trung hạ xuống, trên mặt Thẩm Trường Thanh có biểu cảm hoang mang.

“Kỳ quái...”

Hắn không tra xét được một chút gì.

Chẳng lẽ thiên tượng là tự nhiên mà vậy xuất hiện?

Quả thật có khả năng này.

Nhưng mà ——

Thẩm Trường Thanh rõ ràng là cảm thấy có chút không đúng, loại cảm giác không thoải mái kia trong lòng, như thế nào cũng không thể xua đi.

Lúc này, Mục Thanh đã đi tới.

“Thẩm trấn thủ.”

“Mục trấn thủ đến rồi.”

Thẩm Trường Thanh nhìn ra được, đối phương cũng là bị thiên lôi hấp dẫn đến.

Một bên khác, Mục Thanh nhìn thấy Thẩm Trường Thanh ở đây, lại nhìn về phía thiên lôi trên đỉnh đầu, trên mặt có nét nghi hoặc tương tự.

“Ta còn tưởng hiện tượng lạ là Thẩm trấn thủ dẫn lên, hôm nay xem ra, là có người khác.”

...

“Nếu là ta, vậy không có vấn đề gì nữa, ta chỉ lo lắng là có nguyên nhân khác, dẫn lên thiên tượng như vậy.”

Thẩm Trường Thanh nhíu mày.

Hắn tin tưởng dự cảm của mình.

Không có nguyên nhân, là tuyệt đối không có cảm giác như vậy xuất hiện.

Giải thích duy nhất, chính là nói lên, khẳng định là có chuyện gì không tốt xảy ra đối với mình.

Vẻ mặt Mục Thanh cũng ngưng trọng thêm vài phần: “Thẩm trấn thủ lo lắng không phải không có đạo lý, bất cứ hiện tượng lạ nào của trời đất, đều không có khả năng là vô duyên vô cớ xuất hiện.

Trước mắt hiện tượng lạ của trời đất như vậy, chỉ sợ là thật có việc gì lớn đã xảy ra.”

Giống với Thẩm Trường Thanh, trong lòng hắn cũng có dự cảm không tốt lắm.

Loại dự cảm đó, khiến Mục Thanh rất không thoải mái.

“Quý trấn thủ bây giờ xuất quan chưa?”

Thẩm Trường Thanh nghĩ tới Quý Thiên Lộc, vị người cầm quyền Trấn Ma ti thành Phá Sơn này, đã rất lâu chưa xuất hiện.

Cho dù là ở trong tay Thích Ma Ha bị thương không nhẹ, có thời gian điều trị dài như vậy, cũng gần khỏi hẳn rồi chứ.

Nghe vậy, Mục Thanh nói: “Gần rồi, mấy ngày thời gian nữa đi.”

“Vậy thì tốt.”

Thẩm Trường Thanh gật đầu, sau đó tìm đến Hình Dịch.

“Để Thiên Sát vệ điều tra một chút, rốt cuộc là nguyên nhân gì, dẫn lên thiên tượng như thế, ngay lập tức bẩm báo cho ta.”

“Vâng!”

Hình Dịch lĩnh mệnh.

Ở sau khi hắn rời đi, thiên lôi ở không trung giằng co một đoạn thời gian, liền chậm rãi biến mất.

Ban đêm.

Thời gian vốn nên vào đêm, trời đất phủ Nam U lại sáng như ban ngày, chân trời giống như có một ngọn lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt, khiến phía chân trời đỏ bừng một mảng.

Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, mây lửa sau khi duy trì một đoạn thời gian, liền dần dần biến mất không thấy.

Ngay sau đó, có luồng lửa từ bầu trời rơi xuống, dẫn tới phủ Nam U rung chuyển không thôi.

“Lưu hỏa rơi xuống!”

Thẩm Trường Thanh nhìn một màn lưu hỏa rơi xuống trước mắt, biểu cảm trong mắt rất ngưng trọng.

Hắn vốn tưởng, lần này thiên tượng sau khi duy trì một phen, sẽ biến mất.

Nào ngờ, thiên lôi dị tượng chỉ là bắt đầu, tiếp theo còn có các loại hiện tượng lạ tồn tại.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Thẩm Trường Thanh chịu chấn động thật lớn.

Hắn không biết.

Rốt cuộc là chuyện thế nào, có thể dẫn lên động tĩnh lạ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment