Chương 793: Tiêu diệt yêu ma cấp cao (1)
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh cũng không nói lời thừa, hắn trực tiếp từ trong lòng lấy ra hai phần hồ sơ đã sớm chuẩn bị sẵn, sau đó đều tự dùng chân nguyên đưa đến trước mặt hai người.
“Hai vị, đây là phương pháp đột phá Đại Tông Sư, giao dịch giữa chúng ta từ đây hoàn thành.”
“Đa tạ.”
Bắc Minh Vọng gật gật đầu, sau đó liền bắt lấy hồ sơ trước mặt, ánh mắt có vài phần nóng rực.
Hắn không có ý tứ kiêng dè, trực tiếp trước mặt Thẩm Trường Thanh, mang hồ sơ mở ra, cẩn thận đọc nội dung bên trong.
Một bên khác, Vương Tiêu cũng làm tương tự.
Hai nước đều trả giá đắt, mới lấy được phương pháp đột phá, bất luận như thế nào cũng phải tự mình kiểm nghiệm một phen.
Với lại, hai người đều là cường giả Tông Sư tuyệt đỉnh, hy vọng lớn nhất đó là đánh vỡ cực hạn, tiến vào hàng ngũ Đại Tông Sư.
Trước mắt có phương pháp đột phá, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua.
Nội dung hồ sơ ghi lại không nhiều.
Nhưng hai người ước chừng đọc khoảng nửa canh giờ, mới đặt hồ sơ xuống, trên mặt tràn đầy chấn động.
“Thì ra đây là phương pháp đột phá Đại Tông Sư, khó trách, khó trách trước đây mãi không có ai có thể đột phá cảnh giới Đại Tông Sư, vấn đề chính là ra từ nơi này!”
Bắc Minh Vọng lẩm bẩm, khi ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Thẩm Trường Thanh, đã có thêm vài phần kính nể.
Nhìn từ nội dung hồ sơ, phương pháp đột phá Đại Tông Sư, đơn giản mà nói, chính là tam nguyên hợp nhất mà thôi.
Nhưng mà, Tông Sư trong thiên hạ đều chỉ có hai con đường, một là hệ thống tinh thần, hai là hệ thống thân thể.
Chân khí Đan Điền, ở sau khi tiến vào cảnh giới Tông Sư, đã không phải thứ tu luyện chủ yếu nữa.
Chính bởi vì thiếu tu luyện chân khí, mới đưa đến ở trước khi Thích Ma Ha cùng Thẩm Trường Thanh xuất hiện, trước sau không có Đại Tông Sư xuất hiện.
Hai người đột phá thành công, không phải là ngẫu nhiên, còn có thiên phú trác tuyệt ở trong đó.
Dù sao, bất luận kẻ nào dùng hết thời gian cả đời, có thể tiến cấp tuyệt đỉnh bất cứ một hệ thống nào, cũng đã là cực hạn, nếu là thiên phú mạnh mẽ, có thể đỉnh phong hai đại hệ thống, cũng là cực hạn.
Năm đó Công Nghi Phi, đã được công nhận thiên tài.
Nhưng, đối phương cũng chưa thể đi đến tuyệt đỉnh hai đại hệ thống.
Hôm nay, đột phá Đại Tông Sư cần là ba đại hệ thống, sau khi đều là trình độ tuyệt đỉnh, mới có thể có cơ hội đột phá cảnh giới Đại Tông Sư.
Bởi vậy có thể thấy được, Đại Tông Sư khó khăn rốt cuộc là lớn bao nhiêu.
Chẳng qua, cho dù là Đại Tông Sư độ khó đột phá rất lớn, nhưng đối với Bắc Minh Vọng và Vương Tiêu mà nói, tốt xấu gì cũng đã thấy được một mục tiêu.
Chỉ cần có mục tiêu, như vậy sẽ có hy vọng.
Đã biết Đại Tông Sư đột phá khó khăn, cho nên hai người đối với Thẩm Trường Thanh có thể ở tuổi như thế, đi đến một bước này, mới sẽ cảm thấy bội phục.
Cho dù trên người đối phương là có cơ duyên, thiên phú như vậy cũng không thể gạt bỏ.
Cơ duyên thứ này, nói là thưa thớt, thực ra cũng là phổ biến.
Bất cứ một võ giả nào trưởng thành đến cảnh giới Tông Sư, đại đa số đều có cơ duyên của mình.
Chỉ có số ít, là dựa vào nghị lực bản thân thành tựu.
Nhưng người như vậy, phi thường thưa thớt.
Người dựa vào cơ duyên thành công, đi đến cảnh giới Tông Sư, lại là chiếm cứ đại đa số.
Thu lại hồ sơ, Bắc Minh Vọng đổi cái đề tài: “Ta lần này đến phủ Nam U, nhìn thấy các nơi đều có thiên tai xuất hiện, Thẩm đại nhân biết là chuyện gì xảy ra hay không?”
Vương Tiêu cũng mang ánh mắt đặt ở trên người Thẩm Trường Thanh.
Hai phe lúc tới phủ Nam U, cũng thấy được một màn lưu hỏa rơi xuống.
Sau đó tới thành Phá Sơn, càng đi ngang qua không ít địa điểm thiên tai.
Đối với điều này, bọn họ cũng bị chấn động một phen.
Mới cách nhau không đến hai tháng, phủ Nam U liền đã xảy ra thiên tai như thế.
Tuy phủ Nam U là đất phủ Đại Tần, nhưng hai người cũng không thể không chú ý đôi chút.
Thiên tai như vậy, không chừng có khả năng mở rộng.
Đặc biệt Đại Lương, hầu như là hoàn toàn giáp giới với phủ Nam U.
Nếu là thiên tai phủ Nam U mở rộng, Đại Lương cũng rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng đến.
Đề cập thiên tai, nụ cười trên mặt Thẩm Trường Thanh thu liễm vài phần, trong ánh mắt chuyển thành ngưng trọng.
“Chuyện thiên tai, bản quan tạm thời cũng chưa có tin tức gì, nhưng hiện tượng lạ đã dừng lại, nghĩ hẳn tạm thời sẽ không có cái gì biến động nữa.”
“Như thế thì tốt.”
Bắc Minh Vọng gật đầu.
Lúc này, Thẩm Trường Thanh nhìn về phía Vương Tiêu.
“Chuyện lần trước Đại Chu tập kích Vương tướng quân, Đại Việt một bên đó có ý kiến gì không?”
“Dương Việt đã là yêu nhân, Đại Chu rất có khả năng cũng đã trở thành quốc gia yêu tà, Đại Việt ta cùng yêu nhân không đội trời chung, đã tăng thêm binh lực tiếp viện phủ Lạc An, hy vọng liên thủ cùng Đại Tần chống lại Đại Chu.”
Giọng Vương Tiêu lạnh lùng.
Nói đến Dương Việt, hắn liền nghĩ đến chuyện mình suýt nữa ngã xuống ở trong tay đối phương.
Luận tới thực lực, Dương Việt cũng không phải đối thủ của hắn.
Bất đắc dĩ là trong tay đối phương nắm giữ con bài chưa lật mạnh mẽ, khiến Vương Tiêu cũng không có cách nào chống lại.
Nếu có cơ hội, hắn là sẽ không tha cho Dương Việt.
Ở lúc Vương Tiêu dứt lời, ánh mắt Bắc Minh Vọng lóe lên.
“Trước đó không lâu có tin tức truyền đến, nghe nói Đại Tần đang tập hợp lực lượng, chuẩn bị khu trục quân đội Đại Chu phủ Lạc An, hơn nữa rất có ý tứ đánh vào Đại Chu, Thẩm đại nhân đối với việc này có rõ hay không?”
Tập hợp lực lượng.
Tấn công Đại Chu?
Lời của Bắc Minh Vọng, khiến ánh mắt Thẩm Trường Thanh kinh ngạc vài phần.