Chương 841: Đây là Tru Tà Tịch Diệt Chỉ! (1)
Thẩm Trường Thanh nói: “Ta rất tò mò, nguyên nhân Đàm trưởng lão phản bội Trấn Ma ti là cái gì?”
“Mỗi người đều có điều mình theo đuổi, chính như Thẩm trấn thủ chấp nhất đối với thực lực, mà ta, chỉ là người đáng thương muốn sống lâu một chút mà thôi.”
Đàm Thiên Cơ khẽ lắc đầu.
Hắn không cãi lại cái gì cho bản thân, không cần thiết phải vậy.
Vẻ mặt Thẩm Trường Thanh không thay đổi: “Vì sống tạm, ruồng bỏ đồng nghiệp ngày xưa, bỏ qua thân phận Nhân tộc, thật sự đáng giá sao?”
“Đáng giá.”
Đàm Thiên Cơ kiên định đưa ra câu trả lời.
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh gật đầu.
“Tâm ý ngươi đã quyết, vậy tình cảm ngươi ta coi như chặt đứt.”
Nói xong, hắn mới một lần nữa mang tầm mắt đặt ở trên thân Đại Yêu trước mắt.
Đối với Đại Yêu này, Thẩm Trường Thanh cũng không xa lạ.
Vương Mộ Bạch.
Sớm từ lúc ở tháp Phong Ma, hắn đã từng thấy đối phương, khi đó tuy biết đối thực lực phương mạnh mẽ, lại không ngờ y đã mạnh đến mức như thế.
Ở cùng lúc Thẩm Trường Thanh đánh giá đối phương, Vương Mộ Bạch tương tự cũng đang đánh giá hắn.
“Ngươi vừa mới thi triển là thủ đoạn thần thông nhỉ. Bổn tọa rất tò mò, trên người ngươi rốt cuộc là đạt được truyền thừa thế nào, thế mà có thể ở trong thời gian ngắn như thế, đã đột phá đến mức như thế.”
Nói tới đây, hắn cũng không chờ Thẩm Trường Thanh trả lời, tiếp tục mở miệng.
“Có ý trở thành thuộc hạ của bổn tọa hay không, nếu là trở thành thuộc hạ của bổn tọa, ngươi có thể kéo dài tuổi thọ. Lấy thiên phú của ngươi, chỉ cần có đủ tuổi thọ ngày sau nhất định có thể trưởng thành đến mức mạnh hơn nữa.
Tuổi thọ của võ giả chung quy có hạn, cho dù là ngươi đột phá Đại Tông Sư, lại có thể sống bao lâu.
Cho dù là đột phá tới Lĩnh Vực cảnh, cũng rất khó thay đổi cái gì.”
Vốn Vương Mộ Bạch là tính thử một lần thực lực của Thẩm Trường Thanh, nếu đối phương không đủ mạnh, vậy chém giết đối phương, sau đó ở phủ Nam U chế tạo ra một con thiên tai.
Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi chủ ý.
Cường giả nắm giữ thần thông, bản thân tuy không sợ, nhưng muốn chém giết, khó khăn phải lớn hơn không ít.
Cho nên, trong lòng Vương Mộ Bạch ngược lại có loại xúc động muốn mang đối phương thu vào dưới trướng.
Nhân vật thiên tài cỡ này, nếu thật thu vào dưới trướng, làm thuộc hạ của mình, ngày sau cũng tất nhiên có thể tạo được trợ lực rất lớn.
Nghe được lời này, trên mặt Thẩm Trường Thanh không có biểu cảm gì: “Bản quan xưa nay không khuất phục kẻ yếu, không bằng ngươi vào Trấn Ma ti ta như thế nào. Nếu là đồng ý mở mang bờ cõi, thanh trừ yêu tà trong thiên hạ cho Trấn Ma ti ta, tội nghiệt ngày xưa ngươi phạm, thật ra có thể bù lại đôi chút.
Như vậy, bản quan cũng cho ngươi một con đường sống.”
“Rất ít ai có thể từ chối bổn tọa, phàm là từ chối, kết cục đều chỉ có một.”
Trong con ngươi Vương Mộ Bạch tựa như có màu đỏ tươi hiện lên.
Nhiệt độ chung quanh cũng bỗng hạ xuống rất nhiều.
Thẩm Trường Thanh khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cũng rất ít ai có thể từ chối bản quan, phàm là người từ chối bản quan tất cả đều đã chết, các hạ cần phải cân nhắc rõ ràng.”
“Ha ha ha, tốt, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với bổn tọa như thế!”
Vương Mộ Bạch cất tiếng cười to, thứ tiếng cười có lại là hàn ý lạnh lẽo đến cực điểm.
Đàm Thiên Cơ phía sau cảm thấy không hiểu sao tim đập nhanh, nháy mắt lui về phía sau.
Hai người nói chuyện tràn ngập mùi thuốc súng.
Một vị là nhân vật thiên tài của Trấn Ma ti, tuổi còn trẻ đã cai quản phủ Nam U, một kẻ là cường giả đứng đầu trong yêu tà nhất tộc.
Có thể nói.
Hai bên đều là tràn đầy ngạo khí.
Hôm nay nói chuyện đến mức này, ra tay là chuyện tất nhiên.
Mình tuy thực lực không tệ, nhưng ở trước mặt cường giả cỡ này, cũng không khác gì con kiến.
Vì tránh cho dư âm lan đến, lui trước, là cách làm chính xác nhất.
Một bên khác.
Theo một câu cuối cùng của Vương Mộ Bạch hạ xuống, trường hợp đã hoàn toàn im lặng xuống.
Hai người đứng khoanh tay, đối mặt nhau.
Không thấy bất cứ động tác gì, nhưng không khí chảy xuôi chung quanh lại dần dần đọng lại.
Trong phút chốc.
Tất cả đều giống như ngừng lại nơi đó.
...
Trong nơi hoang dã.
Hai người đứng nhìn nhau.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Vương Mộ Bạch, màu đỏ tươi hiện lên, cho người ta một loại cảm giác tà ác quỷ dị.
Vị trí mi tâm, máu thịt mấp máy, giống như là có cái gì đang từng chút một sinh trưởng ra.
Một bên khác, trong đôi mắt Thẩm Trường Thanh, dần dần cũng có màu tím bao trùm.
Trong nháy mắt, tia sét chợt hiện.
Trong đôi mắt màu tím, có ánh chớp kinh thiên bật ra, trực tiếp hướng về người trước mặt đánh tới.
Cùng lúc đó.
Mi tâm Vương Mộ Bạch sinh ra con mắt dựng thẳng, một chùm hào quang màu xanh bắn ra, cùng lôi quang đánh vào nhau.
Trong tích tắc, trên đồng bằng hoang dã truyền ra dao động kinh thiên, kèm theo có hào quang chói mắt.
Bóng tối chung quanh bị nháy mắt xua tan đi.
Thẩm Trường Thanh bước ra một bước, khí thế trên người bùng nổ, cùng lúc mang toàn bộ dao động đều xua tan ra, liền ấn ra một chỉ.
Tru Tà Tịch Diệt Chỉ!
Đối phó Đại Yêu đứng đầu, hắn không có bất cứ sự giữ lại nào, vừa ra tay, đã là thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Ở lúc nhìn thấy một chỉ đó, Vương Mộ Bạch lại biến sắc hẳn.
“Tru Tà Tịch Diệt Chỉ, ngươi đạt được không phải truyền thừa của mảnh thiên địa này!”