Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 844 - Chương 844: Đuổi (1)

Chương 844: Đuổi (1)

Thành Phá Sơn.

Thẩm Trường Thanh một lần này chưa lập tức truy kích Vương Mộ Bạch, mà là trực tiếp tới thành Phá Sơn.

Vị trí hoang dã ban đầu giao thủ, cách khu trực thuộc thành Phá Sơn không phải quá xa.

Hắn tới thành Phá Sơn có một mục đích chủ yếu.

Trong nghị sự đại điện.

Quý Thiên Lộc đang sắc mặt ngưng trọng nhìn hư ảnh tinh bàn, bên trên đang có một điểm đen cùng với một điểm đỏ đậm màu đang di động.

“Quý trấn thủ.”

Tiếng nói đột ngột vang lên, khiến hắn nháy mắt phục hồi tinh thần lại.

Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Trường Thanh toàn thân lôi cương màu tím ngưng tụ, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở nơi đó.

Giao thủ với Đại Yêu.

Dư âm của lực lượng đó, quần áo bình thường căn bản không thể ngăn cản dao động.

Chỉ có lực lượng bản thân ngưng tụ ra, mới có thể không sợ dao động đó quấy nhiễu.

“Thẩm trấn thủ đến rồi!”

Nhìn thấy người tới, vẻ mặt Quý Thiên Lộc vui vẻ, trái tim treo lên theo bản năng thả xuống.

Ngay sau đó, vẻ mặt hắn lại thay đổi.

“Thẩm trấn thủ giao thủ với người ta?”

Lấy cảm giác sâu sắc của hắn, có thể phát hiện khí tức đối phương không bình tĩnh như trước đây.

Trước kia, mình nhìn thấy đối phương, giống như nhìn thấy vực sâu, căn bản không có cách nào phỏng đoán.

Nhưng bây giờ khác.

Quý Thiên Lộc trước tiên chính là nghĩ tới khả năng này.

Thẩm Trường Thanh không phủ nhận: “Lập tức mang mọi thứ trong Trấn Ma ti có thể khôi phục khí huyết cùng khôi phục lực lượng tinh thần, đều mang hết tới cho ta, ta cần dùng gấp.”

“Được!”

Quý Thiên Lộc không hỏi nhiều, trực tiếp bảo người mang đồ vật tới.

Không đến một khắc đồng hồ.

Mọi thứ có thể khôi phục khí huyết cùng với lực lượng tinh thần của Trấn Ma ti, toàn bộ đều đặt ở trước mặt Thẩm Trường Thanh.

Hắn không kiêng dè cái gì, trực tiếp nắm lên mấy thứ đó ăn luôn, sau đó dùng lực lượng của mình cấp tốc luyện hóa, bổ sung bản thân ban đầu tiêu hao.

Hai khắc đồng hồ trôi qua.

Toàn bộ đồ vật đưa tới, bị Thẩm Trường Thanh nuốt ăn hơn phân nửa.

Đợi tới sau khi mọi thứ đều bị nuốt dùng hoàn toàn, tiêu hao trên người hắn đã khôi phục bốn năm thành.

Ợ no, Thẩm Trường Thanh mang ánh mắt đặt ở trên tinh bàn.

Điểm đen đại biểu Vương Mộ Bạch vẫn đang di động.

Có thể nhìn ra được, đối phương cũng chưa dừng lại ở nơi nào đó.

Quý Thiên Lộc lúc này cũng không khỏi hỏi: “Trầm trưởng lão chẳng lẽ là giao thủ với Đại Yêu này?”

“Hắn là Vương Mộ Bạch.”

Thẩm Trường Thanh bình tĩnh mở miệng.

Vương Mộ Bạch!

Quý Thiên Lộc đột nhiên biến sắc.

Cái tên này, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không xa lạ.

Trên thực tế.

Bất cứ một Trấn Thủ sứ nào, đối với Vương Mộ Bạch đều không có khả năng cảm thấy xa lạ, đó là Đại Yêu ban đầu giam giữ ở tháp Phong Ma.

Chuyện về sau đối phương đột phá phong ấn, thoát đi, Quý Thiên Lộc cũng biết đến.

Nhưng mà, hắn không ngờ là, Vương Mộ Bạch thế mà sẽ xuất hiện ở đây.

Nhìn tinh bàn đôi lần, Thẩm Trường Thanh bỏ lại một câu.

“Chuyện Vương Mộ Bạch giao cho ta xử lý, yêu tà còn lại của khu trực thuộc thành Phá Sơn, liền do các ngươi đến thanh trừ sạch sẽ.”

Nói xong, không đợi đối phương trả lời, hắn đã không thấy bóng dáng.

Mồm há hốc, Quý Thiên Lộc nhìn người đã biến mất, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Nhiều lời vô ích.

Đại Yêu có người đối phó là được.

Như vậy đám người mình, liền lấy thanh trừ yêu tà khác trong khu trực thuộc là chính.

——

Trong chỗ núi rừng nào đó.

Vương Mộ Bạch đã một lần nữa khôi phục thân người, cái tay cụt trên người đã sinh trưởng ra.

Từ bề ngoài, trên người hắn không có thương thế gì.

Nhưng chỉ có chính hắn mới rõ, một trận chiến đó lúc trước, bản thân tổn thất thê thảm nặng nề.

Không nói cái khác, riêng một thân thực lực, đã ít nhất tổn hại khoảng bảy thành.

Về sau khôi phục, cũng là một chuyện phiền toái.

Nhìn thấy Vương Mộ Bạch dừng lại, Đàm Thiên Cơ luông bị dẫn theo chạy cũng có chút kinh hồn chưa định.

“Đại nhân, chúng ta bây giờ nên đi nơi nào?”

“Khôi phục một chút nói sau!”

Vương Mộ Bạch vẻ mặt âm trầm, không còn khí chất nho nhã trước đây.

Mặc cho ai bị đánh thảm như vậy, cũng không có khả năng giữ được một cái tâm tính tốt.

Càng đừng nói, hắn thân là Đại Yêu đứng đầu, bản thân chính là hạng tâm cao khí ngạo.

Hôm nay bị một nhân tài mới xuất hiện của Nhân tộc bức bách không thể không chặt tay mà chạy, truyền ra cũng khiến người ta chê cười.

Mang đi so sánh, một trận chiến ở quốc đô thua trong tay Đông Phương Chiếu, ngược lại chưa làm Vương Mộ Bạch quá mức khó chịu.

Nói xong, hắn nhìn hào quang màu xanh vẫn không tiêu tan trên người, sắc mặt khó coi lại lần nữa âm trầm thêm vài phần.

“Thẩm Trường Thanh có thể nhanh như vậy tìm được hành tung của chúng ta, chỉ sợ không thoát ly được quan hệ với hào quang màu xanh này.”

Vương Mộ Bạch bây giờ có thể khẳng định, mình bại lộ hành tung có liên quan với hào quang màu xanh.

Bằng không, khí tức của mình nội liễm, sao có thể bị người ta phát giác được.

Hào quang màu xanh đột ngột xuất hiện, không bao lâu đã bị người ta đánh lén, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể biết giữa hai thứ tất nhiên có liên hệ gì.

Nhưng mà, hắn tuy rõ, lại không có bất cứ biện pháp nào.

Vương Mộ Bạch từng thử rất nhiều biện pháp, đều không có cách nào lau đi hào quang màu xanh.

Cái này giống như không phải lực lượng bám ở trên người mình, mà là một loại thủ đoạn khóa mục tiêu bản thân.

Bình Luận (0)
Comment