Chương 869: Người làm được việc lớn không câu nệ tiểu tiết (1)
Vĩnh Sinh minh loại khối u ác tính này, nguy hại đối với Đại Tần không nhỏ.
Đặc biệt đối với các phản nghịch quy thuận yêu tà này, hắn là chán ghét từ đáy lòng.
Đông Phương Chiếu gật đầu: “Không sai, lần này chiến một trận với Vĩnh Sinh minh, Vĩnh Sinh minh chủ xuất hiện nhiều tới mấy vị, trong đó có một người có thể xác định là Võ Hoàng, người còn lại, tạm thời không có cách nào xác định thân phận.
Nhưng bọn họ đã lộ ra manh mối, Trấn Ma ti ta cũng sẽ toàn lực truy tra, cần phải tìm ra thân phận chân thật của bọn họ.”
“Vậy thì tốt nhất.”
Vẻ mặt Cổ Huyền Cơ bình tĩnh, bưng lên chén trà bốc lên hơi nóng mỏng manh trước mặt.
“Vĩnh Sinh minh tồn tại mấy trăm năm thời gian, không ngắn hơn thời gian Đại Tần ta lập nước bao nhiêu, bọn họ đối ngoại tuyên bố, kẻ vào Vĩnh Sinh minh có thể đạt được cơ hội vĩnh sinh.
Tuy phương diện này nói ngoa, nhưng thủ đoạn kéo dài tuổi thọ của Vĩnh Sinh minh, tất nhiên là có.
Cường giả trong Vĩnh Sinh minh, cũng chưa chắc chỉ là những người đó hiện nay, hướng phía trước hai ba trăm năm tra một chút, nói không chừng có thể có một chút manh mối.”
Vĩnh Sinh minh được xưng vĩnh sinh.
Như vậy trong minh không có ai tuổi thọ dài đằng đẵng, sẽ nói không thông.
Đông Phương Chiếu nói: “Việc này thần rõ, nhưng tra như vậy mà nói, sẽ tương đối phiền toái.”
Cường giả thiên hạ hiện nay, vốn đã có không ít.
Nếu lại hướng phía trước tra hai ba trăm năm mà nói, vậy số lượng cường giả không nói nhiều như sao trời, nhưng cũng không ít chút nào.
Đặc biệt thời gian qua đi lâu như vậy, rất nhiều dấu vết đều đã biến mất.
Loại tình huống này, muốn điều tra rõ, là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng mà, hắn cũng chưa từ chối.
Thân phận Vĩnh Sinh minh chủ, là tất nhiên phải điều tra, nếu không tùy ý đối phương ở trong thiên hạ biến ảo thân phận, hậu hoạn vô cùng.
Lúc này, Cổ Huyền Cơ trầm giọng mở miệng: “Tinh bàn lập ra, yêu tà cảnh nội Đại Tần thanh trừ không ít, phủ Đại Hoang bên kia hôm nay triều đình ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Man tộc tuy chưa bị hoàn toàn đuổi đi, nhưng cũng xấp xỉ vậy.
Thời gian của trẫm đã không nhiều nữa, chờ đợi tiếp, chỉ lãng phí thời gian.
Cho nên trẫm quyết định, ba ngày sau liền ngự giá thân chinh, dẫn đại quân tiến vào phủ Lạc An, tiện đà tiến công Đại Chu.
Ngươi bên này mà nói, đã cân nhắc xong chưa?”
Nghe vậy, Đông Phương Chiếu ôm quyền.
“Bệ hạ có mệnh, thần sao có thể từ chối, tự nhiên đi theo quân, mở rộng lãnh thổ cho Đại Tần ta!”
...
Trên đại điện.
Cổ Huyền Cơ ở thượng vị, phía dưới là văn võ bá quan tề tụ.
“Từ khi Đại Chu cấu kết yêu tà tới nay, đối với phủ địa Đại Tần ta có nhiều xâm phạm, trẫm hai ngày sau sẽ chính thức ngự giá thân chinh, tấn công Đại Chu để dũng mãnh bảo vệ uy nghiêm Đại Tần ta.
Từ ngày trẫm rời khỏi quốc đô, mọi chính sự tạm do thái tử phụ trách xử lý.
Nhưng thái tử còn thiếu kinh nghiệm, ở trên xử lý chính sự còn có chỗ chưa đủ, bởi vậy làm phiền Văn thái sư cùng với Phó thừa tướng ở bên cạnh phụ tá.”
“Thần tuân chỉ!”
Hai người Văn Khâu cùng Phó Diêm đều cúi người hành lễ.
Văn võ bá quan khác, vẻ mặt cũng đều không có gì biến hóa lớn.
Ngự giá thân chinh.
Thái tử chủ trì triều chính.
Chuyện này, thứ trước bọn họ sớm đã biết, thứ sau cũng là có phán đoán.
Dù sao thái tử sớm ở mấy năm trước đã lập ra.
Vị trí thái tử của một quốc gia nói lên rất nhiều thứ.
Hôm nay, Cổ Huyền Cơ ngự giá thân chinh, thái tử chủ trì triều chính, tự nhiên không có vấn đề gì.
Sau đó, ánh mắt không ít người đều nhìn về phía trên người một thanh niên mặc áo mãng bào, mặt như ngọc đứng ở phía trước.
Thái tử Đại Tần, Cổ Hưng.
Nói tới, đối phương ở trên triều đường cũng không có quá nhiều danh tiếng, về phần bên ngoài triều đình, càng không có bao nhiêu người biết được cái tên này.
Nguyên nhân là ở chỗ, vị thái tử Đại Tần này xưa nay khiêm tốn thu mình.
Quanh năm chỉ ở trong phủ đệ nhà mình, sẽ không dễ dàng rời khỏi.
Tuy nghe qua có chút không thể tưởng tượng, nhưng lại là rất bình thường.
Hoàng thất Đại Tần, không giống hoàng thất quốc gia khác.
Đến một thế hệ này, con nối dõi trong hoàng thất thật sự có thiên phú tài tình cũng không có mấy ai, rất nhiều đều là hạng người trung dung.
Chỉ có vị thái tử này, xem như có chút thiên phú tài tình.
Chính bởi vì như thế, vị trí thái tử của hắn, hầu như là không thể lay động.
Dưới tình huống không có bất cứ đối thủ cạnh tranh nào, Cổ Hưng cũng không cần phải đi cố ý biểu hiện quá nhiều.
“Nhi thần nhất định dốc hết toàn lực, tuyệt không để phụ hoàng thất vọng!”
Hắn ôm quyền cúi đầu, trên khuôn mặt người khác không thể nhìn thấy có nét vui mừng kín đáo hiện lên.
Một ngày này rốt cục đến rồi.
Mình giấu tài nhiều năm như vậy, cũng đến thời điểm có thể nắm giữ quyền lớn rồi.
Cho dù Cổ Hưng sớm có chuẩn bị, bây giờ trong lòng cũng không khỏi có chút kích động khó nhịn được.
Thản nhiên nhìn hắn một cái, Cổ Huyền Cơ nói: “Trẫm không cầu ngươi có công, chỉ hy vọng ngươi không có tội là được. Mở rộng lãnh thổ dễ dàng, thật sự gìn giữ cái đã có lại là khó khăn nhất.
Ngươi có rất nhiều chuyện còn không rõ, ngày sau thỉnh giáo Văn thái sư cùng với Phó thừa tướng nhiều hơn, chớ kiêu ngạo.”
“Nhi thần rõ!”