Chương 876: Đại Lương Trấn Thủ sứ (4)
“Thì ra Đông Phương trấn thủ cũng có mặt.”
“Đã lâu không gặp.”
Đông Phương Chiếu nâng chén ra hiệu.
Hắn và Nhiễm An xem như quen biết đã lâu.
Mọi người đều là người cầm quyền Trấn Ma ti một phe, cũng từng qua lại không ít, chỉ là về sau bản thân tọa trấn quốc đô, liền không có tiếp xúc gì với đối phương nữa.
Trước mắt gặp lại, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Nhiễm An khoanh chân ngồi xuống, giơ lên chén trà mới thêm trước mắt, hai người cùng uống một ngụm, sau đó, buông chén trà.
“Đại quân Tần Hoàng thật uy phong, sát khí dựng lên ngút trời, tại hạ cũng suýt nữa không dám tới gần.”
“Nhiễm trấn thủ lần này đến, sẽ không chỉ là vì khen trẫm vài câu chứ.”
Cổ Huyền Cơ từ chối cho ý kiến.
Theo hắn thấy, Nhiễm An lúc này tới đây, khẳng định là có dụng ý khác.
Nghe vậy, Nhiễm An nghiêm mặt, đối phương không muốn quanh co lòng vòng, vậy hắn cũng liền dứt khoát vào thẳng đề tài chính.
“Tần Hoàng nói chuyện dứt khoát, vậy tại hạ cũng liền đi thẳng vào vấn đề. Nghe nói Đại Tần Trấn Ma ti nghiên cứu r một thứ tên là tinh bàn, khiến toàn bộ yêu tà cảnh nội Đại Tần không ẩn nấp được vào đâu.
Đại Lương ta bao năm qua cũng chịu đủ yêu tà tai hoạ, cho nên hy vọng có thể hướng Đại Tần đổi lấy một lô tinh bàn, lấy nó để đối phó yêu tà cảnh nội Đại Lương ta.”
Đổi lấy tinh bàn.
Cổ Huyền Cơ và Đông Phương Chiếu khẽ không thể tra xét nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra biểu cảm hiểu rõ.
Khó trách Đại Lương sẽ để Nhiễm An tới đây.
Nếu là vì chuyện tinh bàn, vậy thật sự có thể khiến một vị người cầm quyền Trấn Ma ti tự mình xuất phát.
Cổ Huyền Cơ chưa nói.
Đông Phương Chiếu cũng mỉm cười mở miệng: “Nhiễm trấn thủ hẳn là rõ, Đại Tần ta vì nghiên cứu ra tinh bàn, đã trả giá không nhỏ, thời gian tâm huyết trong đó tiêu phí lại càng không cần nhiều lời.
Có thể nói, tinh bàn chính là kết tinh tâm huyết của Đại Tần ta.
Đại Lương một câu nói đã muốn có được tinh bàn, chỉ sợ là có chút làm khó người ta rồi nhỉ!”
“Đông Phương trấn thủ nói quá lời rồi, Đại Lương ta không phải là nói suông đòi lấy tinh bàn, mà là muốn làm một cuộc giao dịch với Đại Tần, không biết Đại Tần cần Đại Lương ta trả giá thế nào, mới bằng lòng lấy một lô tinh bàn ra giao dịch?”
Đối với Đông Phương Chiếu từ chối, Nhiễm An sớm có đoán trước.
Tinh bàn chuyện như vậy, đối phương cũng không có khả năng ở lúc mình vừa mở miệng, đã lập tức đồng ý.
Đầu tiên là từ chối, phía sau mới là thời điểm cò kè mặc cả.
Đông Phương Chiếu nói: “Theo đạo lý mà nói, Đại Tần ta là sẽ không lấy ra tinh bàn làm giao dịch, nhưng Đại Lương chung quy là minh hữu của Đại Tần ta, một trận chiến phủ Lạc An ban đầu, Đại Lương cũng đã bỏ rất nhiều sức.
Nếu Đại Lương là thành tâm giao dịch, không biết tính lấy cái gì làm trao đổi?”
Hắn chưa trả lời thẳng vấn đề này, mà là mang vấn đề thay đổi một cái phương thức, trực tiếp ném trở về.
Nghe vậy, trong lòng Nhiễm An bất đắc dĩ, nhưng ở bề ngoài vẫn không biểu lộ gì cả.
“Bất luận là yêu ma cũng tốt, hay là ngân lượng tài nguyên cũng thế, Đại Lương ta đều có thể lấy ra một ít, chỉ xem Đại Tần cần cái gì.”
“Ngươi hẳn là biết, tài nguyên các phương diện Đại Tần ta thật ra đều không thiếu, tuy Đại Tần lập nước chỉ có hơn ba trăm năm, lịch sử không lâu đời bằng Đại Lương.
Nhưng, luận tới nội tình tích lũy mà nói, trẫm tin tưởng Đại Tần không kém bất cứ một quốc gia nào.
Nếu chỉ là trao đổi phương diện tài nguyên, vậy sợ là phải để Lương Hoàng thất vọng rồi.”
Cổ Huyền Cơ thản nhiên mở miệng.
Đoạn lời này, khiến trong lòng Nhiễm An máy động.
“Vậy không biết Tần Hoàng muốn như thế nào?”
Nếu Đại Tần trực tiếp đồng ý dùng tài nguyên trao đổi, cho dù là công phu sư tử ngoạm, Đại Lương cũng có thể thừa nhận được.
Sợ là sợ, đối phương không cần tài nguyên, do đó có yêu cầu khác, đây mới là điều phiền toái nhất.
Nghe vậy, trên mặt Cổ Huyền Cơ nổi lên nụ cười.
“Đại Chu vứt bỏ thân phận Nhân tộc của mình, cam nguyện thông đồng làm bậy với yêu tà, Đại Tần ta sao có thể ngồi xem mặc kệ.
Lần này mấy trăm vạn đại quân, đó là quyết tâm của Đại Tần ta, bất cứ kẻ nào phản bội Nhân tộc, đều nên trả cái giá nên có.
Hôm nay Đại Tần ta có quyết tâm, nhưng Đại Lương lại vẫn như cũ chưa có tin tức gì, không biết Lương Hoàng là có tính toán gì không?”
Hít thật sâu, Nhiễm An ôm quyền.
“Tần Hoàng có điều không biết, Đại Lương ta gần đây yêu tà nhảy nhót, đại bộ phận lực lượng đều là đang trấn áp yêu tà các nơi, tuy có ý muốn phối hợp Đại Tần, nhưng cũng không có bao nhiêu lực lượng dư thừa.”
“Thì ra là thế.”
Cổ Huyền Cơ gật đầu, một bộ dáng hiểu rõ.
“Khó xử của Đại Lượng, trong lòng trẫm cũng rõ. Vấn đề yêu tà họa loạn thật sự rất ác liệt, nhưng Nhiễm trấn thủ đã có thể đến Đại Tần, tin tưởng thế cục Đại Chu còn chưa ác liệt đến mức không thể thả lỏng.”
“Ý tứ của Tần Hoàng là...”
Trong lòng Nhiễm An dâng lên một tia dự cảm bất hảo.
Cổ Huyền Cơ nói: “Đại Tần và Đại Lương trước sau đều là minh hữu, hơn nữa ban đầu Đại Lương viện trợ phủ Lạc An trước, trẫm nếu thật thu tài nguyên của Đại Lương để trao đổi tinh bàn, vậy có chút quá phận.
Không bằng Nhiễm trấn thủ cùng trẫm tới Đại Chu một chuyến, xem như đi ngang qua sân khấu.
Đợi Đại Tần ta khải hoàn trở về, tinh bàn tự nhiên sẽ cho Đại Lương.”
“...”
Nhiễm An không biết nói gì.