Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 896 - Chương 896: Đều Là Giả (11/50)

Chương 896: Đều là giả (11/50)

“Phù!”

Hắn thở dài ra một hơi, trên khuôn mặt nghiêm túc có thêm vài phần nụ cười.

Từ khi Đại Chu hợp tác với yêu tà, triều đình đã càng thêm áp lực.

Rất nhiều thời điểm, Chu Trì cũng không muốn ở lại trong triều đường, lại không có cách nào.

So sánh với áp lực trên triều đình, quốc đô phồn vinh, ngược lại khiến hắn cảm giác được vài phần nhân khí, cảm giác áp lực kia cũng bị đánh tan đi rất nhiều.

Trở lại phủ tướng quân của mình, nơi đó sớm có người hầu chờ.

“Phụ thân!”

Một bé trai bốn năm tuổi sải đôi chân nhỏ chạy tới, Chu Trì liền ngồi xổm xuống, trực tiếp bế đối phương lên.

Mà ở phía sau bé trai, một nữ tử thân thể đầy đặn, khuôn mặt xinh xắn đi theo.

“Hôm nay sao nhanh như vậy đã hạ triều rồi?”

Nữ tử dịu dàng hỏi.

Nghe vậy, Chu Trì bế bé trai, trên khuôn mặt uy nghiêm nghiêm túc có nụ cười.

“Hôm nay không có việc gì, cho nên liền hạ triều sớm chút.”

“Sớm chút hạ triều cũng tốt, chúng ta vừa lúc chuẩn bị ăn sáng. Lão gia trở về đúng lúc, đến đây, Nghiệp Nhi, mẹ bế con, cha con vừa mới hạ triều khẳng định rất mệt mỏi, đừng thêm phiền cho cha nữa.”

Nữ tử đưa tay bế lấy bé trai.

Tuy bé trai có chút không muốn, lại cũng không giãy dụa từ chối.

Chu Trì khẽ cau mày: “Hạ nhân trong nhà đều làm việc kiểu gì vậy, trước kia bữa sáng đều là thời gian cố định, hôm nay lại không tuân thủ quy củ như vậy, xem ra phải quản giáo một lần cẩn thận.”

Ở lúc hắn nói chuyện, nữ tử đã bế bé trai đi ở phía trước.

Thấy vậy, Chu Trì mở miệng, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, không nói cái gì nữa.

Trong đại sảnh.

Đã là có người Chu gia đang đợi, nhìn thấy Chu Trì trở về, đều không tự chủ được đứng dậy chào.

Ngay sau đó, liền có hạ nhân bưng lên bữa sáng.

Đợi tới lúc Chu Trì động đũa, người khác mới động đũa.

. . .

Buông bát đũa xuống, Chu Trì nói với nữ tử: “Lần sau đừng để hạ nhân nấu canh đậu đỏ nữa, ăn mỗi ngày phát ngấy rồi, ngày mai đổi món đi.”

“Vâng.”

Nữ tử đang cho bé trai ăn, như là gật đầu đáp lại, lại như là chưa đáp lại.

Chu Trì cũng lười nói.

Mấy ngày nay tuy đều hạ triều sớm, nhưng chuyện xảy ra nơi đó, vẫn khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.

Ở sau khi ăn xong, liền trở về nghỉ ngơi.

Hôm sau.

Chu Trì rửa mặt rời nhà, đang lúc chuẩn bị tới hoàng cung tham dự triều hội, đột nhiên dừng bước.

“Gần đây xem ra là thật sự quá mệt mỏi rồi, thế mà ngay cả yêu bài cũng quên mang.”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

Không mang theo yêu bài, căn bản là không vào được hoàng cung.

Sau đó, Chu Trì liền xoay người trở về.

Lúc vừa mới bước vào phủ đệ, chợt nghe được một thanh âm.

“Phụ thân!”

Hắn nghiêng đầu nhìn, liền nhìn thấy bé trai hướng mình sải đôi chân nhỏ chạy như điên mà đến.

Chu Trì không khỏi cúi xuống, bế bé trai lên.

“Mọi khi con đều là thức dậy muộn, hôm nay vì sao sớm như vậy?”

Lúc này, nữ tử đi theo phía sau bé trai đi lên, dịu dàng mở miệng.

“Hôm nay sao nhanh như vậy đã hạ triều?”

“Ta còn chưa đi khai triều hội, mới vừa rồi ra ngoài quên mang theo yêu bài.”

“Sớm chút hạ triều cũng tốt, chúng ta vừa lúc chuẩn bị ăn sáng. Lão gia trở về đúng lúc, đến đây, Nghiệp Nhi, mẹ bế con, cha con vừa mới hạ triều khẳng định rất mệt mỏi, đừng thêm phiền cho cha nữa.”

Nữ tử vươn hai tay, muốn đi đón đứa bé.

Nhưng, Chu Trì lại là chấn động cả người, nhìn về phía nụ cười mỉm trên mặt nữ tử, sắc mặt dần dần trở nên chấn động.

——

Trước quốc đô Đại Chu.

Ba lộ đại quân hội hợp, không có ai nói chuyện, sát khí dựng lên ngút trời.

“Đây là quốc đô Đại Chu sao?”

Thẩm Trường Thanh nhìn thành trì hùng vĩ trước mắt, hoàn toàn không thua gì quốc đô Đại Tần, trên tường thành tràn đầy dấu vết năm tháng lưu lại, thể hiện tòa cổ thành này tồn tại lịch sử xa xưa.

Hôm nay.

Ở lúc quân đội Đại Tần đến dưới thành, trên tường thành quốc đô Đại Chu lại không có bất cứ một sĩ tốt nào tồn tại.

Giống như, cả tòa quốc đô, cũng là một tòa thành trống thật lớn.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy, cho dù là Cổ Huyền Cơ cũng là sắc mặt ngưng trọng.

“Bệ hạ, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?”

Diêm Cảnh thấp giọng hỏi.

Nếu quốc đô Đại Chu có người trấn thủ, vậy không phiền toái như vậy, trực tiếp bắt đầu công thành là được.

Nhưng hình ảnh bây giờ, ngược lại làm người ta kiêng kị không thôi.

Nghe vậy, Cổ Huyền Cơ nói: “Yên lặng chờ xem biến hóa, chờ đợi mệnh lệnh của trẫm nói sau.”

“Vâng!”

Diêm Cảnh lĩnh mệnh.

Sau đó, đại quân cứ như vậy dừng lại ở phía trước quốc đô Đại Chu.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

Một khắc đồng hồ.

Hai khắc đồng hồ.

...

Nửa canh giờ trôi qua, thành trì trước mắt vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Ánh mắt Cổ Huyền Cơ co lại, thời điểm hắn chậm rãi nâng tay, chuẩn bị ra lệnh một tiếng công thành.

Tiếng cười trầm thấp âm lạnh, đột nhiên liền quanh quẩn ở trên không.

“Có người!”

Có người nói một câu.

Thẩm Trường Thanh nhìn về phía vị trí tường thành quốc đô, nơi đó không biết khi nào đã có thêm một người mặc đế bào màu đen, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.

“Tần Hoàng, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Chu Hoàng nhìn đại quân phía dưới, trên mặt từ đầu tới cuối đều giữ lại nụ cười mỉm.

Chỉ là nụ cười đó ở trong mắt người khác, có chút âm lạnh quỷ dị.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Cổ Huyền Cơ nhìn người trên tường thành, sắc mặt không có gì biến hóa.

“Chỉ là khiến trẫm không ngờ là, Chu Hoàng năm đó phong thái bức người, hôm nay đã biến thành như vậy, trái lại làm người ta tiếc hận.”

Bình Luận (0)
Comment