Chương 908: Khí vận phong thần không phải chính đạo (23/50)
“Từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện tiến vào cảnh nội Đại Chu. Nhiều Nhân tộc ngã xuống như vậy, nhất định sẽ có thiên tai đáng sợ xuất thế, thiên tai cỡ đó một khi thành hình, thì không phải cường giả tầm thường có khả năng chống lại.”
Cổ Huyền Cơ cuối cùng lại cảnh cáo một câu.
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía hai người Nhiễm An cùng với Bùi Phong.
“Việc Đại Chu xong rồi, chuyện trẫm đáp ứng tinh bàn, ở sau khi trở về Đại Tần cũng sẽ thực hiện lời hứa. Hai vị là bây giờ tự rời đi, hay theo Đại Tần ta trở về?”
Nhiễm An cùng Bùi Phong nhìn nhau một cái.
Cuối cùng, Nhiễm An cười khẽ: “Chúng ta đi cùng nhau, tự nhiên cùng nhau trở về.”
Tách ra?
Đừng nói giỡn.
Quỷ Thánh không dám đuổi giết Cổ Huyền Cơ, chẳng lẽ còn không dám đuổi giết đám người mình hay sao.
Nếu tách ra, đụng phải Yêu Thánh đánh lén, vậy việc vui sẽ to lắm.
So sánh, đi cùng Đại Tần, trái lại sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Cái khác không nói, cho dù là thực đụng phải chuyện gì, có mọi người liên thủ, cũng có thể thêm vài phần cơ hội sống sót.
Ý tứ của Bùi Phong cũng tương tự.
Lúc này rời khỏi, cho dù là Trấn Thủ sứ cũng không có nắm chắc bảo toàn bản thân.
Nghe vậy, Cổ Huyền Cơ cũng không nói gì thêm, trực tiếp dẫn dắt rút lui, đường cũ trở về.
Có thể thấy được lượng lớn thi thể dân chúng mặc quần áo Đại Chu ngã xuống đất, nam nữ già trẻ đều có, có thể nói là nhìn thấy ghê người.
Không ít người thấy vậy, cũng không khỏi động dung.
Trong quân nhìn quen sống chết, nhưng cũng chưa từng thấy cảnh tượng giống trước mắt.
Trong lòng Thẩm Trường Thanh cũng có chút nặng nề.
Trong loạn thế, mạng người như cỏ rác.
Ở trước mặt cường giả, kẻ yếu càng giống như con kiến, có thể tùy ý gạt bỏ.
Bây giờ có Mục Thần Thông vì theo đuổi trường sinh cùng lực lượng, mà hiến tế tất cả Nhân tộc Đại Chu, ngày khác chưa biết chừng còn có tồn tại manh hơn nữa, vì mục đích khác, đến hiến tế Nhân tộc thiên hạ.
Hắn không hy vọng, mình có một ngày, cũng là đối tượng có thể bị người ta tùy ý gạt bỏ.
“Thực lực!”
Trong lòng Thẩm Trường Thanh yên lặng lẩm bẩm một câu.
Chỉ có thực lực, mới có thể thay đổi cục diện trước mắt.
Người hiến tế Đại Chu tuy là Mục Thần Thông, nhưng đầu sỏ gây nên sau lưng, vẫn là yêu tà nhất tộc.
Nếu không phải yêu tà nhất tộc, đối phương cho dù là muốn trường sinh, cũng không nhất định có thể làm ra chuyện cỡ này.
Đổi lại mà nói.
Mục Thần Thông đáng chết.
Yêu tà cũng đáng chết.
“Một tên Yêu Thánh, đã có thể khiến Đại Chu tồn tại ngàn năm hoàn toàn bị diệt, ức vạn Nhân tộc tất cả đều ngã xuống, nếu ngày khác có yêu tà mạnh hơn đến, Nhân tộc ta lại không có sức mạnh lớn lao.”
Cổ Huyền Cơ chậm rãi nói.
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.
Câu này, hình như là cố ý nói cho mình nghe.
Chỉ thấy người khác chung quanh đều mặt không đổi sắc, liền có thể biết, người khác đều không nghe được thanh âm này.
“Nhân tộc hôm nay quá loạn rồi, tác chiến độc lập, thực lực vốn không mạnh lại bị phân hoá, ngày sau còn muốn chống lại yêu tà, khó khăn sẽ chỉ lớn hơn nữa.”
Cổ Huyền Cơ tiếp tục nói.
“Ngươi là cường giả Đại Tần ta, nhưng cũng là cường giả Nhân tộc, trẫm trước sau đều cho rằng con đường võ đạo mới là con đường thật sự nên đi, khí vận phong thần thời kì thượng cổ, chung quy không phải chính đạo.
Mục Thần Thông chưa luyện hóa khí vận Đại Chu, mà là lựa chọn hiến tế Nhân tộc Đại Chu.
Một nguyên nhân lớn nhất trong đó, là tự tiện luyện hóa khí vận, nhẹ thì thiên tai buông xuống, nặng thì nhất định khí vận cắn trả.
Hắn biết rõ chuyện này, cho nên không dám tự tiện luyện hóa khí vận Đại Chu, do đó hiến tế Nhân tộc Đại Chu, rơi vào trong bẫy Quỷ Thánh bố trí.”
“Trẫm nói cho ngươi những thứ này, là hy vọng ngươi đừng lầm đường lạc lối. Khí vận phong thần không phải chính đạo, hơn nữa thượng cổ có thể biến mất, chứng minh khí vận phong thần cũng không tính là mạnh nhất.
Lấy thiên tư của ngươi, ngày khác có hi vọng đi ra con đường của mình.
Cho dù hôm nay phía trước không có đường, ngươi cũng có thể lựa chọn tự mình mở một con đường, khí vận phong thần, không đến vạn bất đắc dĩ, vẫn là không thể làm.”
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh im lặng.
Đối phương nói nhiều như vậy, ý tứ trong đó cũng rất rõ ràng.
Mình hôm nay xấp xỉ tính là người mạnh nhất trong Nhân tộc, cho dù không phải, như vậy ở trên con đường võ đạo coi như là mạnh nhất.
Chỉ là, hắn không ngờ là, thượng cổ khí vận phong thần, ở trong mắt Cổ Huyền Cơ thế mà không phải chính đạo.
Kết hợp chuyện thượng cổ biến mất, trong lòng Thẩm Trường Thanh cũng có chút ngầm thừa nhận.
Có lẽ khí vận là chính đạo, nhưng đã biến mất, chung quy là nói rõ con đường này không đủ mạnh.
Đã không đủ mạnh, như vậy mình cũng không cần thiết đi khí vận phong thần.
Hơn nữa, luyện hóa khí vận thiên hạ, mới có thể khí vận phong thần.
Cách làm cỡ này, lại có cái gì khác với Mục Thần Thông.
Hắn tự nhận mình không phải người lòng mang đại nghĩa, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Đợi tới lúc mọi người rời khỏi Đại Chu, một tin tức, đã giống như cơn gió truyền lưu ra ngoài.
Chu Hoàng Mục Thần Thông, hiến tế toàn bộ Nhân tộc Đại Chu, chỉ vì cầu được trường sinh.
Nhưng mà, đối phương lại bị oán niệm Nhân tộc Đại Chu cắn trả, do đó hoàn toàn ngã xuống.
Sau khi tin tức truyền lưu ra ngoài, đã khiến người trong thiên hạ chấn động.
Có người không tin, muốn đích thân đi Đại Chu nhìn một cái.