Chương 937: Tân hoàng đăng cơ, diệt đạo quy tắc (2)
Nhân tộc vì sao phải bồi dưỡng Trấn Thủ sứ, vì sao phải nghiên cứu yêu tà.
Nói trắng ra, chính là Nhân tộc quá yếu, mà yêu tà quá mạnh.
Kẻ yếu nếu muốn chống lại kẻ mạnh, phải nghiên cứu đặc tính của kẻ mạnh, tìm điểm yếu của kẻ mạnh.
Mặt khác.
Kẻ yếu cũng có thể giống như kẻ trộm, đi đánh cắp lực lượng của kẻ mạnh, do đó đi đối phó kẻ mạnh.
Nếu nói, Nhân tộc đối mặt yêu tà không là kẻ yếu nữa, như vậy tác dụng của yêu tà đối với Nhân tộc sẽ giảm bớt rất nhiều.
“Thật ra Nhân tộc ở trước mặt yêu tà, không nên là kẻ yếu mới đúng, sở dĩ không thể chống lại yêu tà, là vì truyền thừa võ đạo của Nhân tộc không hoàn thiện, khiến người mạnh nhất chỉ có thể dừng lại ở Tông Sư tuyệt đỉnh.
Còn muốn tiến một bước làm ra đột phá, giống như nói nhảm mà thôi.
Chính là như thế, cho nên Nhân tộc ở lúc đối mặt yêu tà, mới sẽ ở thế yếu.”
Trong lòng Thẩm Trường Thanh hiểu rõ.
Nhân tộc trước kia thượng hạn bày ở nơi đó, cho nên mới cần Trấn Thủ sứ xuất hiện, bằng không không có khả năng chống lại yêu tà.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Hắn không chỉ tấn thăng Đại Tông Sư, hơn nữa đã đột phá đến một tầng cảnh giới cao hơn.
Bất Hủ Kim Thân!
Thẩm Trường Thanh hoài nghi thời kì thượng cổ, có thể cũng không có cảnh giới này tồn tại.
Bằng không, những người đó đã không cần đi con đường khí vận phong thần.
Hơn nữa Thích Ma Ha sau khi khí vận phong thần, ở trước mặt mình chưa đột phá, cũng xa xa không phải đối thủ.
Đổi làm hôm nay mà nói, vậy càng có thể một bàn tay trực tiếp bóp chết.
Bởi vậy có thể thấy được, sự cường đại của Bất Hủ Kim Thân cảnh, căn bản không phải khí vận phong thần có thể so sánh.
Nói ngắn gọn.
Nếu là mang võ đạo tự thân chỉnh thành sách, sau đó công bố ra ngoài, như vậy con đường của võ giả thiên hạ, tuyệt không chỉ có dừng lại ở Tông Sư tuyệt đỉnh đơn giản như vậy.
Tuy Thẩm Trường Thanh không thể khẳng định, có ai có thể tấn thăng Bất Hủ Kim Thân cảnh hay không.
Nhưng mà, tấn thăng Đại Tông Sư, đối với một số người mà nói, không phải vấn đề gì.
“Có thời gian, phải sửa sang lại một lần hẳn hoi mới được!”
“Nếu thật sự thành công, chẳng những thực lực Nhân tộc tăng vọt, ba chữ Thẩm Trường Thanh, cũng sẽ thật sự truyền lưu thiên cổ.”
Trong lòng Thẩm Trường Thanh có chút nóng rực.
Truyền lưu thiên cổ.
Thật sự có thể làm được truyền lưu thiên cổ, lại có thể có mấy ai.
Tuy hắn đối với danh lợi chưa đến mức si mê, nhưng nếu có thể thuận tay đạt được một ít thanh danh, vậy cũng là vô cùng tốt.
Lui một bước mà nói.
Trấn Thủ sứ các quốc gia đều có chỗ thiếu hụt của mình tồn tại, chứng minh một con đường này thật ra không thể thực hiện.
Đi đường tắt, là phải trả giá đi đường tắt.
So sánh, võ đạo mới là con đường chính đáng duy nhất trước mắt.
Hơn nữa.
Trong lời nói của Quỷ Thánh, từng đề cập đến tên cảnh giới nửa bước Yêu Thần này, nếu là có nửa bước Yêu Thần, vậy khẳng định là có Yêu Thần thật sự.
Nhưng rất rõ ràng, thiên địa này là không có Yêu Thần tồn tại.
Nếu thực có Yêu Thần, như vậy Nhân tộc đã sớm bị tiêu diệt toàn bộ.
Như thế liền nói lên, yêu tà nhất tộc tồn tại Yêu Thần, nhưng Yêu Thần không ở trong thiên địa, mà là tồn tại ở nơi khác.
Từ nơi này, Thẩm Trường Thanh lại có thể truy theo nguồn gốc, xác định sau lưng yêu tà nhất tộc tồn tại lực lượng càng thêm mạnh mẽ.
Mới vào Bất Hủ Kim Thân cảnh, ở dưới điều kiện tiên quyết không mượn thần thông nhất phẩm, thực lực bản thân cũng chỉ tương đương với Yêu Thánh bình thường mà thôi.
Hơn nữa, mình có thần thông nhất phẩm, hắn không tin yêu tà nhất tộc không có.
Cho nên, phương diện thần thông, cũng không tính là ưu thế gì.
Nếu có thể mang Bất Hủ Kim Thân cảnh tăng lên tới đỉnh phong, có thể chống lại Yêu Thần hay không, Thẩm Trường Thanh cũng không thể trăm phần trăm xác định.
Lực lượng sau lưng yêu tà nhất tộc, không thể khinh thường một chút nào.
Chỉ dựa vào một mình mình, đó là tương đương một mình tác chiến.
Đã là như thế, chẳng bằng phủ khắp thiên hạ, bồi dưỡng thêm một ít cường giả cho Nhân tộc.
Như vậy, ngày sau thật phải khai chiến với yêu tà, Thẩm Trường Thanh tự cảm thấy Nhân tộc cũng có thể thêm vài phần nội tình.
Lấy Bất Hủ Kim Thân trước mắt cảm giác được một ngàn năm tuổi thọ để tính, mình ít nhất cũng có hơn chín trăm năm có thể tiêu xài.
Hơn chín trăm năm.
Là khái niệm thế nào.
Xấp xỉ là gấp ba thời gian từ khi Đại Tần thành lập đến nay.
Tuổi thọ như thế, chuyện có thể làm quả thực nhiều lắm.
“Cơm ăn từng miếng, việc cũng cần làm từng bước, lại nói, dù sao yêu ma của tháp Phong Ma cũng không chạy được.”
Tầm mắt Thẩm Trường Thanh từ trong tháp Phong Ma thu trở về, cất bước rời chỗ ở.
Hắn tuy thèm thuồng những yêu ma đó, nhưng bây giờ trên người mình còn có hơn một vạn điểm giá trị giết chóc, khiến hắn tạm thời có không ít tự tin.
Giá trị giết chóc như thế, cũng đủ mình tiêu xài một đoạn thời gian khá dài.
——
Không bao lâu, Thẩm Trường Thanh đã tới trước cửa chính Võ các.
Một người quen thuộc đang nằm ở nơi đó phơi nắng.
“Hả?”
Chung Ninh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên giống như cảm nhận được cái gì, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy có bóng đen che ánh nắng của mình.
Nheo mắt nhìn lại, hắn sau khi ngây người một phen, ngay sau đó là biến sắc.