Chương 947: Đao đạo cường giả, vạn kiếp chân thân (4)
“Ý tứ Đông Phương trấn thủ ta cũng rõ, hoàng thất một bên đó mà nói, ta sẽ tự mình đi nói rõ với Tần Hoàng, tương tự, Trấn Ma ti bên này, cũng sẽ không phải không có bất cứ thu hoạch gì.
Chờ đợi mang võ học chỉnh đốn hoàn toàn, ta sẽ chính thức bố võ* Trấn Ma ti.
Đến lúc đó, sinh lực của Trấn Ma ti sẽ cuồn cuộn không ngừng.”
Bố võ Trấn Ma ti!
Đông Phương Chiếu cùng Chu Nguyên Chính nhìn nhau một cái, nháy mắt đã hiểu ý tứ đối phương.
Nhất thời, trên mặt hắn có nụ cười: “Lấy thân phận Thẩm trấn thủ, nếu có thể bố võ truyền đạo, vậy thật là không có bất cứ vấn đề gì. Trấn Thủ sứ trước sau không phải con đường chính thống. Con đường võ giả tồn tại vô số năm tháng, tự nhiên có đạo lý của nó.
Vậy Trấn Ma ti bên này, đó là không có vấn đề gì nữa.
Ngươi nếu có thể khuyên phục hoàng thất, thì tất cả đều có thể vận hành.”
“Được!”
Thẩm Trường Thanh gật đầu.
Vừa nói xong, vẻ mặt hắn khẽ động.
“Xem ra động tĩnh lúc trước, đã dẫn tới một số người chú ý.”
“Chúng ta không quấy rầy nữa.”
Hai người bọn Đông Phương Chiếu cũng cảm nhận được người tới, không tiếp tục ở lại nơi này.
Ở lúc bọn họ chân trước vừa rời khỏi, một thái giám đã sau lưng tiến vào.
“Ngũ Cam ra mắt Thẩm đại nhân!”
“Khách khí rồi, không biết công công tới đây, là có chuyện gì?”
Thẩm Trường Thanh thản nhiên nói một câu.
Thái giám trước mắt môi hồng răng trắng, nhìn qua tuổi cũng không phải quá lớn.
Thế giới này, thái giám trên cơ bản đều là làm từ nhỏ, cho nên thái giám trẻ tuổi trong cung cũng không ít.
Sau khi khom mình hành lễ, Ngũ Cam đứng thẳng dậy, thần thái cung kính: “Ta chính là phụng lệnh bệ hạ đến, muốn hỏi chuyện hào quang màu vàng mới vừa rồi.”
“Thì ra là thế.”
Thẩm Trường Thanh mỉm cười. Hắn không trả lời ngay, mà là thay đổi một cái đề tài.
“Bản quan nhớ trong cung có một vị công công tên là Lý Thọ, không biết hắn bây giờ như thế nào?”
“Thái thượng hoàng băng hà, Lý công công tự động yêu cầu ở hoàng lăng thủ mộ, đã sớm không ở trong cung.”
Ngũ Cam trả lời theo sự thật.
Thủ mộ hoàng lăng.
Thẩm Trường Thanh khẽ gật đầu.
Nhìn ra được, Lý Thọ đối với Cổ Huyền Cơ thật sự rất trung thành.
Cho dù là đối phương đã chết, đều nguyện ý tới hoàng lăng thủ mộ, chỉ riêng phần lòng trung thành này đã là hiếm có.
Sau đó, hắn mỉm cười: “Hào quang màu vàng, theo bản quan nhắm chừng, chính là cường giả trong yêu tà nhất tộc cách không ra tay, nhưng công kích đó cũng bị bản quan cản lại rồi, nhìn từ trong thời gian ngắn, sẽ không có vấn đề gì nữa.
Về phần thời gian dài, vậy khó mà nói.”
Nói đến về sau, nụ cười trên mặt Thẩm Trường Thanh thu liễm, tiếp đó có thêm vài phần ngưng trọng.
Nghe vậy, trong lòng Ngũ Cam cả kinh.
“Chẳng lẽ Thẩm đại nhân cũng không có cách nào đối phó?”
“Yêu tà cỡ đó thực lực kinh người, bản quan tuy tự hỏi thực lực không tệ, nhưng muốn đối phó khả năng cũng là rất nhỏ, trừ phi có thể tiến một bước nữa.”
Thẩm Trường Thanh ra vẻ ngưng trọng.
Nghe được câu này, lại nhìn vẻ mặt hắn, sắc mặt Ngũ Cam không khỏi tái nhợt.
Đối phương rất rõ địa vị Thẩm Trường Thanh ở trong Đại Tần hôm nay.
Nếu ngay cả vị này cũng không đối phó được, như vậy Đại Tần lại có ai có thể chống lại yêu tà kia.
Giờ phút này, Thẩm Trường Thanh chuyển hướng.
“Vấn đề của bệ hạ, bản quan đã trả lời, công công nếu không có việc gì, mời sớm trở về đi.”
“Ặc... Thẩm đại nhân đừng vội, ta còn có một đoạn lời là truyền lại thay bệ hạ.”
“Ồ?”
Vẻ mặt Thẩm Trường Thanh kinh ngạc, có chút nghĩ không thông đối phương còn có chuyện gì.
Ngũ Cam chỉnh lại vẻ mặt, treo lên nụ cười: “Bệ hạ cân nhắc đến Thẩm đại nhân vì Đại Tần tận tâm hết sức, hoàng thất cũng rất vui, cho nên Thẩm đại nhân nếu có nhu cầu gì phương diện tài nguyên, cũng có thể mở miệng.
Hoàng thất có thể thỏa mãn, tất nhiên sẽ tận lực thỏa mãn.”
Thẩm Trường Thanh nghe vậy, xem như hoàn toàn hiểu ra.
Không ngờ cường giả thần bí kia cách không ra tay, dọa vị Tần Hoàng tân nhậm kia rồi.
Bây giờ phái người tới, không có gì ngoài việc muốn hướng mình lấy lòng.
Mục đích lấy lòng cũng rất đơn giản, đó là hy vọng mình có thể chống đỡ được kẻ địch như vậy.
Bằng không, lấy lực lượng Đại Tần hôm nay, trước mặt cường giả cỡ đó, là thùng rỗng kêu to.
Hắn thoáng trầm ngâm: “Nếu muốn nói nhu cầu phương diện tài nguyên cần, vậy trái lại có một chút. Vừa rồi vì chặn lại cường giả cỡ đó công kích, bản thân bản quan hao tổn không ít, nghe nói trong hoàng thất đang có thuốc tiên, nếu có thể cho một ít thì tốt nhất.
Mặt khác, làm phiền ngươi chuyển cho bệ hạ một câu, cứ nói mấy ngày nữa bản quan sẽ đích thân vào cung, có chút chuyện quan trọng trao đổi với hắn.”
“Được, ta nhất định chuyển lời!”
Ngũ Cam không có bất cứ chần chờ gì, liền mang toàn bộ lời đáp ứng hết.
Ngay sau đó, hắn khom người chắp tay.
“Việc nơi đây xong, ta sẽ không quấy rầy Thẩm đại nhân nữa, bây giờ cáo lui trước.”
“Công công đi thong thả.”
——
Nhìn Ngũ Cam rời đi, nụ cười trên mặt Thẩm Trường Thanh thu liễm vài phần.
Động tĩnh hào quang màu vàng, làm người Trấn Ma ti cùng với hoàng thất đều cả kinh biến sắc.
Điều này làm một ít ý tưởng của mình có thể thuận lợi thực thi.
Đơn thuần nhìn từ trước mắt mà nói, đây quả thật là một chuyện tốt.
Nhưng, có một điểm, hắn cũng rất rõ.
Cường giả cách không ra tay, có thể có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, nếu không tăng lên thực lực của mình, không chừng ngày khác liền có khả năng ngã xuống ở trong tay đối phương.