Chương 986: Đạo binh, thần linh võ sĩ (1)
Nắm tay cực lớn vung lên, thanh thế tựa như trời sụp đất nứt.
Ngay sau đó, hai luồng lực lượng liền trực tiếp chạm vào nhau.
Rẹt ——
Thần quang màu vàng xé rách, máu thịt bay tứ tung.
Thân thể như người khổng lồ của Man Thần lui về phía sau vài dặm, mới mang lực lượng đó triệt tiêu sạch sẽ.
Tĩnh!
Yên tĩnh không ai lên tiếng!
Ngực Thẩm Trường Thanh hơi phập phồng, tay phải cầm vỏ đao màu đen, trong mắt có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc.
Mới vừa rồi cảm giác giống như đốn ngộ như vậy, khiến hắn mượn vỏ đao cũng thành công bổ ra một chiêu Thiên Địa Nhất Đao Trảm.
Nhưng mà, cũng chính bởi vì là vỏ đao, uy lực một đao này bị suy yếu đi rất nhiều.
Nếu không, một đao này, cho dù là không chém giết đối phương, cũng tất nhiên có thể khiến gã bị thương không nhẹ, mà không chỉ như trước mắt.
Ngay tại lúc Thẩm Trường Thanh chuẩn bị ra tay lần nữa, Man Thần tán đi thân thể như người khổng lồ, vết đao trên người ban đầu đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chữa trị.
“Không cần đánh nữa.”
“Vì sao?”
Nhìn đối phương, Thẩm Trường Thanh chưa thả lỏng bao nhiêu.
Đối với vị cường giả xa lạ chưa biết này, trong lòng hắn rất kiêng kị.
Người này thực lực rất mạnh.
Thậm chí có khả năng so với Quỷ Thánh nửa bước Yêu Thần còn mạnh hơn.
Một đao toàn lực của mình, cũng chưa thể khiến hắn bị thương nặng, thực lực có thể nghĩ mà biết.
Trong đôi mắt màu vàng nhạt của Man Thần tràn đầy biểu cảm thưởng thức.
“Ngươi ta đều là Nhân tộc, không cần phải thật sự phân ra sinh tử, hơn nữa bản thần xem bộ dáng của ngươi, hẳn là còn chưa thật sự tiến vào cảnh giới thần linh nhỉ!”
Hắn hơi tạm dừng, giọng điệu cũng có vài phần cảm khái.
“Chưa vào cảnh giới thần linh, lại có thể có được thực lực như thế, nói thật, cho dù là bản thần vô số năm tháng tới nay, cũng chưa từng gặp bao nhiêu kẻ có thể giống ngươi.”
Thần linh!
Bản thần!
Từ trong lời nói của đối phương, Thẩm Trường Thanh nghe ra không ít tin tức.
Hắn tự xưng Nhân tộc.
Ở trên người Man Thần, hắn cũng tạm thời nhìn không ra vấn đề gì.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thẩm Trường Thanh trầm giọng truy hỏi.
Man Thần mỉm cười: “Danh hiệu bản thần, các ngươi hẳn là từng nghe nói mới đúng.”
“Man Thần!”
Thẩm Trường Thanh kinh nghi bất định.
Có thể có thực lực cỡ này, hơn nữa tự xưng bản thần.
Tựa như quanh đi quẩn lại, cũng chỉ có Man Thần trong truyền thuyết của Man tộc phù hợp tiêu chuẩn.
Nhưng vấn đề ở chỗ.
Truyền thuyết nhất định là truyền thuyết, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có ngày nào đó trở thành chân thật.
“Không sai, bản thần chính là Man tộc chi thần trong miệng các ngươi.”
Man Thần gật đầu.
Hắn nhìn Thẩm Trường Thanh, trong đôi mắt màu vàng nhạt có chút uy nghiêm hiển lộ.
“Nói chuẩn xác, bản thần nên là thần của Nhân tộc mới đúng, chỉ là năm đó ta lấy thân thể trứ danh, cho nên liền phong hào Man Thần, sau gặp cường giả phục giết ngã xuống, phân tán bộ phận máu thịt diễn hoá sinh linh.
Những sinh linh kia, là Man tộc trong miệng ngươi.
Như vậy, bản thần trở thành thần của Man tộc!”
Chấn động!
Thẩm Trường Thanh đây là thật sự bị chấn động.
Máu thịt diễn hoá sinh linh, có thể sáng tạo ra một chủng tộc.
Loại thủ đoạn này, hoàn toàn là không thể tưởng tượng.
Man Thần trầm giọng nói: “Bản thần biết Đại Tần cùng Man tộc có chút ân oán, nhưng nói đến cùng, Man tộc coi như là một bộ phận trong Nhân tộc, cho nên bản thần hy vọng Đại Tần có thể hóa giải ân oán với Man tộc.”
Trầm mặc.
Thẩm Trường Thanh chưa đáp lời.
Nếu không phải cố kỵ thực lực của đối phương, hắn đã sớm ra tay.
Nhưng mà, thực lực vị Man Thần này rõ ràng không đơn giản như vậy, cho dù là thật sự chiến đấu đến cuối cùng, mình cũng không có trăm phần trăm phần thắng.
Hươu chết về tay ai, còn chưa biết.
Xét thấy điều này, Thẩm Trường Thanh mới chưa tùy tiện làm việc.
Nhìn vẻ mặt hắn, Man Thần giống như hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
“Bản thần biết, Man tộc ban đầu tấn công Đại Tần, khiến cho không ít người chết, chỉ bằng vào một câu của bản thần, liền mang ân oán trừ khử đó là chuyện không có khả năng.
Cho nên, điều kiện ngươi cứ mở miệng, phàm là bản thần có thể làm được, đều không có vấn đề.”
“Ta muốn mạng của Man hoàng, cùng với mạng toàn bộ Man tộc tấn công phủ Đại Hoang.”
“Không có khả năng.”
Man Thần quả quyết từ chối.
Ngay sau đó, hắn lại giải thích một câu.
“Không phải là bản thần không muốn, mà là không thể. Mục đích bọn họ tấn công phủ Đại Hoang, cũng là vì thu thập đủ năng lượng hồi sinh bản thần, nếu là bản thần mang bọn họ giết hết, chẳng lẽ không phải là quá đáng. Các hạ không bằng đổi cái yêu cầu đi.”
“Ta phải cân nhắc một phen.”
Thẩm Trường Thanh thản nhiên nói một câu.
Hắn cảm thụ được, Man Thần đối với bản thân hình như là không có ác ý gì.
Từ trong lời nói của đối phương, cũng có thành ý nhất định.
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Trường Thanh trầm giọng nói: “Các hạ đã tự gọi là thần, tin tưởng có chút thủ đoạn cùng với hiểu biết, không phải người thường có khả năng lý giải. Cho nên ta trái lại có cái vấn đề, muốn hỏi đôi chút.
Nếu các hạ có thể cho câu trả lời hữu dụng, như vậy ân oán của Man tộc và Đại Tần liền có thể xóa đi.”
“Nói.”
“Nhân tộc ở sau khi dung hợp lực lượng yêu ma, diễn sinh ra một loại lực lượng khác biệt, lực lượng cỡ đó có thể mang đến thực lực rất mạnh cho Nhân tộc, nhưng cũng không có lúc nào là không ăn mòn Nhân tộc, khiến tuổi thọ Nhân tộc ngắn lại.
Các hạ có biện pháp giải quyết vấn đề này không.”
Thẩm Trường Thanh tung ra vấn đề của Trấn Thủ sứ.