Nhân Vật Chính Đang Nhìn Ta Mỗi Ngày

Chương 10

“ Dạo gần đây, có không ít thanh niên, cả nam lẫn nữ, đều được phát hiện đang ngất xỉu trong các con hẻm hẻo lánh. Mặc dù vẫn chưa có tình trạng thương vong gì, nhưng vẫn mong tất cả người xem TV nên cẩn thận chú ý hơn. Không nên đi lại một mình vào ban đêm…”

Nữ phát thanh viên trên TV nhíu mi nghiêm túc, nói ra từng lời cảnh báo mà nàng đã sớm học thuộc từ trước, hình ảnh đằng sau phối hợp biến chuyển không ngừng.

“ Chóp chép, chóp chép…”

Lý Vân Thất miệng nhai khoai tây chiên rôm rốp, vậy mà vẫn không thể ngăn lại khóe miệng y cứ càng càng nhướng lên cao. Đợi lâu như vậy, rốt cuộc tình tiết tiếp theo cũng tới rồi a.

“ Quỷ hút máu phương Tây đại chiến dị năng giả phương Đông, chậc chậc, mới nghe thôi là đã thấy hấp dẫn rồi.”

Đây có thể được xem là cao triều đầu tiên trong < Xưng bá>, đồng thời còn là bước ngoặt giúp nhân vật chính tiến bước về con đường xưng bá chi lộ sau nay.

Phương Tây và phương Đông được y thiết lập trong tiểu thuyết chính là hai khu vực trái ngược nhau. Phương Tây thiên về ma pháp, có quỷ hút máu, người sói,….  Phía Đông thì lấy võ làm chính, tuy nhiên theo sự bùng nổ của dị năng, thì võ cổ truyền lại trở thành thứ có lực sát thương thấp nhất. Dị năng giả cũng được chia thành nhiều loại, thường thấy nhiều chất là nhóm dị năng hệ ngũ hành như kim, mộc, hỏa, thủy, thổ, hiếm thấy hơn thì có dị năng giả hệ băng, dị năng giả hệ lôi, thậm chí còn có dị năng giả biến dị. Hiếm thấy nhất chính là dị năng giả hệ không gian và thời gian. Bất quá, hai loại đó thuộc dạng ngàn năm khó gặp, dù sao không gian và thời gian cũng là hai yếu tố ảnh hưởng trực tiếp đến quy luật thế giới nhất mà.

Khoa học kỹ thuật ở thời điểm hiện tại đã phát triển đến mức có thể khai phá hoàn toàn tiềm năng thể chất nhân loại. Ngay thời điểm đó, trên thế giới lại bất ngờ xuất hiện những người có dị năng. Trớ trêu thay, phần lớn dị năng giả lại tập trung ở phương Đông, vì thế, phía cao tầng phương Tây không tránh khỏi nóng nảy, lo lắng. Cứ ngỡ, địa vị phương Tây sẽ thuận lý thành chương mà từ từ trượt dốc xuống, ấy vậy mà ở phương Tây cũng đột nhiên chui đâu ra mấy vị cao thủ ma pháp, từ đó thừa thế xông lên, nào là người sói, quỷ hút máu, zombie, mấy thứ linh tinh vốn chỉ có trên phim Hollywood cứ vậy mà ngênh ngang thi nhau lộ mặt ra hết.

Vậy là hai bên lại quay về điểm cân bằng. Dị năng giả cường đại rốt cuộc cũng có thể lên sàn thể hiện, nhào vào phe bên kia cọ cọ xát xát, thăm dò năng lực của nhau, hai phe liền tiến vào tình thế ngăm nghe, kình địch. Thuận theo xu thế, một vài quy tắc ngầm nhanh chóng được truyền ra. Dị năng giả của hai bên Đông, Tây có thể giao thủ với nhau, chỉ cần không đến mức đe dọa đến tính mạng hai bên là được.

Lý Vân Thất chỉ cần liếc sơ qua tin tức trên TV là đã biết rõ chuyện lần này chắc chắn là do dị năng giả – quỷ hút máu làm. Ra tay nhưng không đoạt mạng, phần lớn chính là vị quỷ hút máu này đang thầm giao thủ với một người khác. Mà người này, Lý Vân Thất tự nhiên là biết rất rõ, bất quá, giờ chưa phải lúc để tên đó lộ mặt ra.

“ Giải quyết xong chuyện này, nhân vật chính nhất định sẽ khiến cho các thế lực lớn chú ý tới. Đến lúc đó khi hắn ra mắt, tuyệt đối là một viên tân tinh trong giới dị năng a!”

Tính tính ngày, không còn bao lâu nữa, nhân vật chính đại nhân liền thật sự có thể xưng bá chi lộ rồi!

Lý Vân Thất cảm thấy chính mình có khi còn kích động hơn cả nhân vật chính ấy chứ. Nhân vật chính sớm bước lên điểm vinh quang một ngày, kia đại biểu cuộc sống của y sẽ càng được bảo đảm tốt đẹp hơn đó a! Qua khoảng thời gian ở cạnh nhau, Lý Vân Thất đã nhận ra Tiêu Trường Phong đích thị là một tên trong nóng ngoài lạnh. Tuy rằng bề ngoài đối xử với y vẫn như cũ nhưng thật ra có tiến triển lắm đó nha. Còn phương diện hậu cung thì… Ngọc Linh và Bạch Băng chắc chắn chỉ là chút xíu ngoài ý muốn thôi, em gái vẫn còn nhiều lắm, nhân vật chính cứ chờ đó!

“ Di? Hết khoai chiên rồi…” Sờ sờ gói bánh trống rỗng, Lý Vân Thất lần thứ hai cảm khái cái dạ dày không đáy trung thành bám theo mình từ ngoài đời đến tiểu thuyết này.

“ King ——– kong ————- “

Chuông cửa bỗng kêu lên hai tiếng.

Không bao lâu, cửa mở.

Tiêu Trường Phong tự nhiên như ở nhà, đổi giày rồi bước tới sofa ngồi xuống. Thuận tiên đem mấy gói đồ ăn vặt trong tay thả lên bàn. “ Sao nghe chuông mà không ra mở cửa?”

Đối mặt với nhân vật chính đang tỏa hàn khí khắp nơi, Lý Vân Thất không có tiền đồ mà khai báo: “ Tại tớ tập trung xem TV quá nên không để ý có chuông kêu.”

Nghe Lý Vân Thất thành thật giải thích, Tiêu Trường Phong theo trực giác vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Nếu hắn mà biết được Lý Vân Thất đang âm thầm tính toán giúp hắn thu phục một đống em gái nhét vào hậu cung thì chỉ sợ đã sớm lật bàn rồi. Từ lúc biết Lý Vân Thất thích mình, Tiêu Trường Phong liền cắt luôn tâm tư yêu đương nhăng nhăng nhít bên ngoài. Tuy rằng thoạt nghe không có logic lắm, nhưng sự thật là vậy đó, giờ hắn chỉ muốn cùng Lý Vân Thất cứ vui vẻ như hiện tại, không hy vọng sẽ có người thứ ba đến phá vỡ loại trạng thái này.

Cho nên hắn từ chối Ngọc Linh, gián tiếp thay Lý Vân Thất cự tuyệt Diêu Mộng. Hai người có thể cùng nhau tiến lên đại học, cùng ăn cơm, cùng nói chuyện phiếm, cùng chơi bóng, những điều bình dị đó đã đủ khiến hắn thỏa mãn rồi.

Lý Vân Thất không hề có chút ý thức nhận ra nhân vật chính nhà mình đang càng ngày càng đi lệch đường, tâm tư ý lúc này toàn bộ đều để hết lên đống đồ ăn vặt do Tiêu Trường Phong mang đến.

“ Trường Phong, có thể ăn không?”

Tiêu Trường Phong cười khẽ, “ Mang tới cho cậu, cậu không ăn thì ai ăn?”

“ Tớ đây ăn a!” Hai mắt Lý Vân Thất lập tức phát sáng.

Tiêu Trường Phong hoàn toàn không biết bản thân sắp bị cuốn vào lốc xoáy tranh đấu giữa người thường và dị năng giả.

※※※

Ngoại ô.

Hồng y thiếu nữ tùy ý đá một tấm ván gỗ cũ nát, khiến cho căn nhà gỗ vốn mục nát liền lung lay đổ sập xuống, bụi mịt mù bay lên kết thành hình nấm khổng lồ, bốc ra khắp nơi.

Con ngươi thâm sâu lại, nụ cười nghiền ngẫm từ từ hiện trên khuôn mặt thiếu nữ, “ Tuy rằng ngươi nhanh một bước, bất quá ta đã biết ngươi đang trốn ở đâu rồi nha ~ “

Thiếu nữ khẽ xoa bóp điện thoại trong tay vài cái rồi bấm một dãy số. Đường dây vừa thông, nàng đã nhanh chóng nói với người phía bên kia đầu dây: “ Uy, ta là Hồng Tố, nghe, ta để lọt mất hắn rồi, nhưng ta biết hắn chạy đi đâu. Ân, giúp ta an bài một chút, ta muốn đi…”

Cúp điện thoại, thiếu nữ một đường hướng đến Duẫn thị thẳng tiến.

__________________________

Trung học là nơi mà có người luôn tập trung vào việc học, cũng có kẻ chỉ nghĩ xem hôm nay mình nên chơi trò gì để giết thời gian. Hiện tại, tuy rằng đã ở học kỳ hai, nhưng vẫn không có ít học sinh đang mãi vui chơi, không hề có chút lo lắng gì.

Lý Vân Thất với tâm hồn của một ông chú ba mươi, tất nhiên sẽ chẳng thể hoạt bát được như lũ thiếu niên đang lúc dư thừa hormone, y bây giờ chỉ còn đủ sức để ăn với ngủ mà thôi.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, mới bước vào phòng học là Lý Vân Thất đã bắt đầu nằm úp sấp xuống bàn. Từ góc độ này, Lý Vân Thất có thể vừa vặn nhìn đến được bộ dáng nhân vật chính đại nhân nhà y đang thẳng lưng nghiêm túc ngồi nghe giảng.

Cơ mà ngoài Lý Vân Thất ra, chắc hẳn sẽ không một ai tin được thần thái nghiêm túc kia của nhân vật chính không phải là đang nghe giảng mà chính là đang… ngẩn người. “ Không hổ là nhân vật chính nhà mình, đến cả ngẩn người mà cũng có thể giả bộ giống như chăm chỉ học bài tới vậy.” Lý Vân Thất âm thầm cảm thán một câu, “lời nguyền ông chú” khiến cho y mỗi lần nhìn Tiêu Trường Phong đều cảm thấy như đang nhìn con trai đẻ của chính mình vậy.

“ Mình cũng nên ngủ thôi.” Lý Vân Thất lẩm bẩm.

Lớp Anh ngữ vẫn luôn giật giải quán quân trong các môn đem lại chất lượng giấc ngủ tuyệt vời nhất cho Lý Vân Thất. Lão sư môn tiếng Anh đã được bọn học sinh phong cho chức danh “ bậc thầy gây mê” suốt mấy năm liền, cấp bậc dạng này mà y còn không ngủ thì quả là quá coi thường công lực của lão sư mất rồi.

Tùy ý bôi đen lão sư xong, Lý Vân Thất liền nhắm mắt lại, tính toán làm một giấc thật là ngon. Đúng lúc đó, ngoài cửa phòng học bỗng vang lên âm thành ồn ào, Lý Vân Thất cẩn thận lắng nghe, cả người đều dậy lên tinh thần…

Kế tiếp chính là mở màn của tình tiết tiếp theo!

Bên ngoài phòng học, lão hiệu trưởng cười tủm tỉm giới thiệu một nữ sinh. Bạch Băng khẽ đánh giá sơ qua thiếu nữ trước mặt, nàng mơ hồ cảm thấy thân phận của người này không hề đơn giản như lời của hiệu trưởng nói.

Bất quá dù sao đây cũng sẽ là học sinh trong lớp nàng, không quản có thân phận là gì, nàng cũng có trách nhiệm phải chiếu cố tốt đối phương. Nghĩ đến đây, Bạch Băng mỉm cười ấm áp, nói với Hồng Tố: “ Chào em, cô là Bạch Băng, là chủ nhiệm năm hai của em, nếu sau này có vấn đề gì xảy ra, em cứ việc tới tìm cô nhé.”

Hồng Tố mỉm cười đáp lại, đáy mắt thoáng qua tia giảo hoạt. Cô giáo Bạch Băng này, vừa nhìn là có thể đoán ra là người có thể chất phù hợp để thức tỉnh dị năng hệ băng. Chỉ tiếc dị năng hệ này không hợp với nàng. Nếu ở chung không thoải mái, vậy nàng cần gì phải giả bộ làm người tốt chứ?

“ Chào cô, em là Hồng Tố, tuy em sẽ không học tập ở đây lâu nhưng mong là có thể hòa nhập tốt cùng với mọi người. Xin cô Bạch về sau chỉ giáo em nhiều hơn!”

Nữ hài tử xinh đẹp đều luôn gây thiện cảm cho người khác, Hồng Tố lại là đại mỹ nhân, khiến cho một người vốn cao lãnh như Bạch Băng cũng không khỏi có thêm mấy phần cảm tình với nàng. Mặc dù Hồng Tố khi nói chuyện không sử dụng kính ngữ, nhưng Bạch Băng cũng không gây khó xử, mỉm cười cho qua.

Bạch Băng thân thiết kéo tay Hồng Tố nói: “ Nào, đi vào gặp các bạn thôi.”

Hồng Tố nhu thuận gật gật đầu. Trước mắt lấy thiện cảm của đối phương đã, biết đâu sau này có dịp cần phải lợi dụng đối phương thì sao. Tuy rằng tỉ lệ xảy ra rất nhỏ nhưng thà cẩn thận chuẩn bị, có gì thì nàng cũng không phải chịu thiệt thòi.

Hồng Tố là người rất biết thời thế. Với người có giá trị lợi dụng, nàng sẽ tuyệt đối không keo kiệt khuôn mặt hòa nhã. Bạch Băng đã có tiềm lực phát triển dị năng, chính mình khách khí với nàng ta cũng không lỗ, về phần lão hiệu trưởng tháy tiền là sáng mắt kia, Hồng Tố chẳng tính toán sẽ lia mắt tới lão lần thứ hai đâu.

Bạch Băng vừa vào cửa, liền lập tức giới thiệu Hồng Tố trước lớp. Điều này khiến cho vị lão sư đang nước miếng tung bay trên bục giảng có chút xấu hổ. Cũng may lão sư tiếng Anh không phải là người thích nhiều chuyện, nếu chủ nhiệm lớp xuất hiện, đại biểu chính mình cũng có thể về sớm. Vừa lúc có chút mệt mỏi, gọi điện làm nũng với ông xã chút xíu, nói không chừng buổi tối còn được ông xã tới đón về nữa a~

Lão sư tiếng Anh vội vàng hô câu tan học xong lập tức rời đi, cước bộ nhẹ nhàng đến không ngờ. Nếu như là ở lúc bình thường, cả lớp nhất định sẽ cao hứng đến nhảy dựng hết lên. Nhưng hiện tại, Hồng Tố xuất hiện, nháy mắt hấp dẫn hết mọi sự chú ý.

Lý Vân Thất xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hồng Tố.

Bạch Băng đã là một đại mỹ nữ, nhưng Hồng Tố xem ra còn có phần nhỉnh hơn nàng một chút.

“ Oa! Lớp chúng ta đúng là có phúc! Cô Bạch cùng mỹ nữ, danh hiệu hoa hậu giảng đường lần này chắc chắn sẽ thuộc về lớp chúng ta a!”

Một nam sinh họ nhà sói khác cũng hùa theo: “ Đúng đó! Lần đầu tiên mới thấy bạn nữ xinh đẹp như vậy! So với Ngọc Linh lần trước còn đẹp hơn mấy lần!”

“ Mỹ nữ nhường này, không chừng cũng sẽ lại thích Tiêu Trường Phong đi?” Một nam sinh khác lặng lẽ gia nhập, trong giọng nói lộ ra sự ghen ghét tột độ.

Nghe xong lời này, cái tên bình thường rất tự kỷ đang tính mở miệng ra liền vội ngậm lại, chôn đầu xuống. Chính mình suýt nữa còn muốn mạnh miệng gào lên sẽ theo đuổi mỹ nữ mới tới. Nhưng nghĩ đến trong lớp còn có một vị giáo thảo cấp bậc cao như Tiêu Trường Phong, tự tin liền đáng thương bị đánh cho tụt sạch. Đến cấp bậc cũng chênh lệch tới vậy, thì còn biết lấy gì để ganh đua đây?

Tiếng thảo luận trong lớp không lớn lắm, nhưng vẫn không thể nào dấu diếm được một dị năng giả cấp hai như Hồng Tố.

Tiêu Trường Phong? Thú vị! Hứng thú của Hồng Tố thành công bị câu lên. Dám nói nàng sẽ đi coi trọng một tên bình thường? Chuyện cười kiểu gì vậy! Hồng Tố dưới đáy lòng không khỏi cười lạnh.

“ Cô Bạch, Tiêu Trường Phong là ai ạ?” Hồng Tố nghiêng đầu nhìn Bạch Băng, dùng vẻ đáng yêu siêu cấp một nhát miểu sát hết đám sắc lang phía dưới.

Bạch Băng hơi sửng sốt, Hồng Tố sao tự nhiên lại nhắc đến Tiêu Trường Phong? Nhưng nàng đã đáp ứng sẽ chiếu cố tốt Hồng Tố rồi, nên tạm thời đành gác nghi vấn sang một bên mà giải đáp. Bạch Băng chỉ vào cái kẻ vẫn đang bận ngẩn người bên cửa sổ, nói: “ Bạn kia chính là Tiêu Trường Phong.”

Cái gì gọi là anh tuấn? Cái gì gọi là cao lãnh? Cái gì gọi là vừa gặp đã thương? Hồng Tố lần đầu phát hiện ra, chính mình cũng sẽ có một ngày giống như các nữ sinh bình thường khác, sẽ đỏ mặt, tim đập loạn nhịp khi nhìn thấy một người con trai.

Hồng Tố vẫn luôn là một cô gái có cá tính phóng khoáng, nếu nàng đã động tâm với ai, thì nhất định phải ra tay chủ động giành lấy, tránh để người khác cướp mất. Về phần đối phương hiện tại có bạn gái hay không, kia không nằm trong phạm vi cần lo đến.

Nàng nhất định sẽ là người chiến thắng! Điểm ấy không cần phải nghi ngờ!

Hết chương 10.
Bình Luận (0)
Comment