Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 2

Lôi vân tích tụ tản đi, mưa phùn phiêu động cũng theo đó đình trệ, Mặc dù bầu trời không rõ ràng, nhưng dường như nó được rắc một lớp ánh sáng và những tia sáng đó giống như đang xuyên qua ô cửa sổ giấy. Trên đường phố, những phiến đá được nước mưa rửa sạch qua phá lệ đen bóng, bạch y tiên quân chỉ như vậy đi trên thềm đá dưới sắc trời chợt phá chậm rãi đi tới, tựa như thế giới này chính bởi vì người hạ xuống mà nở rộ quang minh.

          Kỷ Mạch biết đây bất quá là một cái ảo giác, cậu đã sớm biết thế giới không thể chỉ có hắc ám, nhưng cũng không có bao nhiêu chói lọi, giống như cơn mưa dai dẳng bầu trời đầy mây này, có chút lạnh có chút phiền toái, có thể khoác thêm một cái áo khoác cũng không phải là không thể đi qua. Con người đều là sinh vật, loại người có thể leo lên đỉnh thế giới càng là loại người tự mình đến muốn thế giới tồn tại vì mình mà thay đổi, cùng bọn họ giao thiệp cũng không thể có ý tưởng ngu xuẩn rằng bạn có thể chủ đạo với đối phương

          Cậu tuyệt không thể đem tình huống thật của mình mà tùy ý hiện ra cho một người xa lạ, lúc này cậu cũng chỉ có thể giả bộ căn bản không phát hiện ý đồ của đối phương mà hời hợt đáp lại: “Hương dã chi nhân vô danh vô tính, các hạ chỉ cần coi ta là thầy tướng số qua đường liền hảo.”

          Dường như không nghĩ tới người kia sẽ đáp lại như vậy, ánh mắt tiên quân lại lần nữa nghiêm túc đánh giá người trẻ tuổi ngồi ở dưới mái hiên này. Trên người là đạo bào màu xanh thông thường, xét về lối ăn mặc trưng diện cũng không dễ nhìn, nếu nói có chỗ đặc thù gì chính là cặp mắt được bao bọc bởi một cái mặt nạ bằng bạc có hoa văn hình hoa cát cánh. Mặt nạ được làm ra bởi cao nhân chế tạo pháp khí, tuy đường vân tinh tế nhưng không lớn, ước chừng bao chùm lên cặp mắt kia, kỳ quái chính là dù vậy tầm mắt người này lại không có bất kỳ trở ngại gì, thậm chí trong lúc mình đạp phá hư không liền là người đầu tiên bắt được tung tích của mình.

          Một người rất phức tạp, bất quá, nghiên cứu sự vật không biết đúng lúc là chỗ hứng thú của hắn.

          Trong lòng thoáng qua ý tưởng như vậy, nam tử không đạt thành mục đích cũng không động khí, chỉ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Người giảo hoạt, coi như ta nói tên cho ngươi, ngươi cũng sẽ không báo cho ta biết tên thật.”

          Đại ca, chúng ta chẳng qua là dò xét lẫn nhau, ngươi tại sao nói ta giống như đang lừa cưới ngươi vậy?

        Kỷ Mạch cảm thấy khó hiểu là có thể từ trong giọng nói của đối phương lại đọc lên được tầng thâm ý quỷ dị này, cậu dùng sức nắm bút lông trong tay, giống như chỉ một lúc sơ sẩy sẽ đem bút bóp gảy. Kỷ Mạch qua loa cho qua nhân vật chính không ít, có thể  sinh ra khí đoạn tụ như vậy đập vào mặt đây là người đầu tiên, người này thật sự không phải là cầm nhầm vở kịch sao?

          Phải nhịn, là người có văn hóa tuyệt không thể tiến lên đánh người, tóm lại, mọi chuyện mới có thể định đoạt tiếp cho đến khi moi ra thân phận người này.

          Cố đè xuống hỏa khí cư nhiên chính mình lại bị một người đàn ông hẹn ước, Kỷ Mạch nội tâm tuy là sóng lớn mãnh liệt, trên mặt nhưng vẫn dửng dưng mở miệng định tiến hành lần khách sáo thứ hai “Các hạ —— “

          Nhưng mà, hôm nay kịch tình phát triển là định trước không có cách nào theo như Kỷ Mạch dự liệu, ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị tiếp tục cùng người này đấu trí so dũng khí, cửa thành bỗng nhiên vang lên một âm thanh rất lớn, đám người trên đường phố nhìn như hốt hoảng thực ra thì có thứ tự tiến hành chạy trốn, Thanh Diệp lại cố làm ra vẻ lo lắng kêu to, “Mọi người chạy mau a! Ma Châu phái yêu thú tập kích thành trấn!”

          Người được phái đi để bắt thiên nhân đều là thần thị được Hạo Thiên Thần Điện chú tâm bồi dưỡng, cho dù gặp tập kích bất ngờ thì những thần thị này cũng phải giả trang cực tốt làm như dân chúng trong thành, nghe nhắc nhở Kỷ Mạch liền biết đây là đối thủ không thể đánh lại cho nên kêu mình mau rút lui.

          Giang Âm Thành cách lãnh địa Ma Châu chỉ có một con sông, bọn họ trước đã sớm ở bờ sông bày phòng tuyến trùng điệp, đối phương làm sao có thể im hơi lặng tiếng liền phát động đại quy mô tập kích?

          Nghi ngờ trong lòng, Kỷ Mạch lập tức thôi động mặt nạ đem tầm mắt dời về phía cửa thành, chỉ thấy mấy ám tử đại xà đang quanh quẩn trên cửa thành. Xà này có lớn có nhỏ, trong tầm mắt, có một con lớn nhất cơ hồ so với tường thành còn cao hơn, nhưng mà bất luận là lớn hay nhỏ thì phần đuôi đều là  đôi song câu sắc bén, chỉ cần nhìn thấy vật còn sống thuận tiện lấy đuôi đâm xuyên qua sau đó nuốt chửng vào trong bụng.

          Nhìn một cái liền nhận ra đây chính là thượng cổ yêu thú Câu Xà, Kỷ Mạch rốt cuộc minh bạch vì sao Ma Châu có thể đột phá mấy phen phòng ngự, chỉ vì Hoàng Tử Ma Châu cuối cùng tự mình xuất thủ.

          Hôm nay thế giới chia làm năm châu bốn biển, năm châu chia ra do năm vị thiên nhân mạnh nhất chiếm lĩnh, trong đó nhân vật chính thuộc về hắc ám hệ tự tại Ma Châu cùng với  Hạo Thiên Thần Châu theo đuổi chính đạo một mực không hợp nhau, chẳng qua là không ai nghĩ tới bọn họ sẽ vào lúc này xé rách năm châu cùng hẹn lại lần nữa vén lên cuộc chiến thiên nhân.

          Kỷ Mạch biết nhân vật chính tiến bộ xa so với thường nhân nhanh hơn, ước chừng ma chủ là được kỳ ngộ gì thực lực đại phúc tăng lên, vì vậy mới có thể mượn thời thế khi thiên nhân mới hạ xuống mà phát động đánh bất ngờ. Bất quá lúc này cậu cũng không có dư lực lo âu cho thế giới, đối phương nếu xuất thủ nhất định phải xuất ra chiến quả khích lệ tinh thần, mà coi như Kỷ Mạch một trong tam đại bạch y tế ty trong thần điện không thể nghi ngờ chính là tế phẩm tốt nhất.

          Quả nhiên cùng nhân vật chính đối nghịch không cẩn thận liền biến thành con chốt thí, chỉ mong hào quang của nhân vật chính Đại Tế Ty so với Ma Chủ càng lóng lánh hơn.

          Yên lặng ai thán vận xui của mình, Kỷ Mạch trong lòng biết con trai nhân vật chính tự mình xuất thủ thì người bình thường căn bản không phải là đối thủ, nhưng là chống với một nhân vật chính khác thì lại khó nói, vậy thì tâm tư chuyển một cái hướng về phía người gây tai họa trước mắt, “Đó là sủng vật Câu Xà của Hoàng Tử Ma Châu, các hạ, bọn họ chỉ sợ là hướng người tới.”

          Lời này thật ra thì không giả, cổ nhân nói một núi không thể chứa hai cọp, những năm này thiên nhân hạ xuống không ít, có thể loại trừ số ít người vốn dĩ không ôm chí lớn cam chịu làm thần đồ, hơn phân nửa cũng chịu thiệt trong tay năm vị thống trị, trong đây lại lấy Ma Chủ có thủ đoạn tàn khốc nhất. Kỷ Mạch nhìn vị tiên quân này, tuy tính khí không tệ, ước chừng cũng không phải người biết nghe lời chủ, nếu như bị Hoàng Tử Ma Châu phát hiện nhất định không tha cho hắn.

          Nhưng mà người này tuy hành động quỷ dị nhưng cũng không ngốc, cho dù cậu nói như vậy cũng bất vi sở động, nhìn Câu Xà đem binh sĩ thủ thành từng cái một nuốt chửng, đối với tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, chỉ cau mày nói: “Loại phương thức nuôi sủng vật này cũng không tốt.”

          Không phải chính cũng không phải tà, quả nhiên là tiên nhân hoàn toàn không để ý tới chuyên phàm tục.

          Thấy thần sắc người kia tuy không thích lại không có phân nửa ý xuất thủ cứu giúp, Kỷ Mạch trong lòng đối với người này đã có phán đoán. Cậu vô cùng rõ ràng Thiên Nhân cùng người phàm thực lực có bao nhiêu chênh lệch, cho dù đánh cuộc toàn bộ lực lượng phòng bị của Giang Âm Thành ước chừng cũng ngăn cản không được Hoàng Tử Ma Châu bao lâu. Suy nghĩ lúc này mọi người có thể giữ được tánh mạng hay không toàn ở một ý niệm trên người này, cậu rốt cuộc không duy trì vẻ thần bí nữa, cậu trước tiên là xuống nước mở miệng muốn nhờ vả, “Ta xem các hạ không giống người phàm, chẳng biết có thể xuất thủ cứu dân chúng trong thành được không?”

          Trong khi, Kỷ Mạch nghĩ đến mình nếu là mục tiêu công lược của đối phương, như vậy cứu dân chúng bình thường để soát hảo cảm nhất định sẽ không bị cự tuyệt, bất luận vì sao xuất thủ, chỉ cần người kia trừ đi Hoàng Tử Ma Châu hết thảy vấn đề liền có thể giải quyết.

          Chỉ tiếc, vị tiên quân này tựa hồ sinh ra chính là cùng Kỷ Mạch đối nghịch, nghe vậy chỉ có chút khó xử trả lời: “Nhưng mà ta phong ấn tu vi của mình, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể mở phong ấn.”

          Vạn vạn không nghĩ tới còn có loại mở ra này, Kỷ Mạch tuy đã có dự cảm xấu vẫn giùng giằng hỏi, “Các hạ nhiệm vụ là…?”

          “Biết rõ yêu là gì.”

          “Các hạ, thật đúng là người có cá tính”.

          Dự cảm xấu quả nhiên biến thành sự thật, mặt không thay đổi nhìn một vị tiên quân ổn định đáp ra một chuyện chẳng đáng tin như thế, Kỷ Mạch ngoài miệng mặc dù miễn cưỡng khách sáo một câu, nội tâm nhưng là hận không được muốn đem người này đè lên tường đánh một trận.

          Vì muốn luyến ái liền phong ấn tu vi chạy đến trong loạn thế, Kỷ Mạch cả đời đọc tiểu thuyết cũng chưa từng thấy loại ngu xuẩn làm việc này! Đầu năm nay nhân vật chính nào không phải sau khi chuyển kiếp thì hậu cung thành đoàn, tìm một đối tượng mà thôi cần gì liều mạng như vậy a? Tác giả tạo ra nhân vật này có phải là độc thân đến bị điên hay không đây?

          Quả thực không nhớ nổi quyển sách nào lại có loại người làm người ta hít thở khó khăn như vậy, Kỷ Mạch biết Thiên Nhân này là không nhờ vả được, cuối cùng không thể để mặc cho hắn ngu người đứng ở chỗ này chịu chết, một cái kéo người qua liền bắt đầu tự cứu, “Ma Châu nếu xâm phạm cũng không thể tay không mà quay về, cùng ta đi, chúng ta từ mật đạo ra khỏi thành!”

          Nếu không cách nào chống cự vậy thì nhanh rút lui, xưa nay Kỷ Mạch đều cẩn thận, trong lúc vào thành liền ra lệnh cho thủ hạ đào ra một cái mật đạo, lúc này chỉ kéo vị Thiên Nhân này định bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

          Nóng lòng chạy trốn, Kỷ Mạch không chú ý tới, ngay tại khi cậu vội vã nắm lấy tay đối phương thì nam tử tóc trắng trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc, tựa hồ rất là bất ngờ người trước mặt không có vứt bỏ hắn khi không có giá trị lợi dụng.

          Suy nghĩ trong chốc lát rất nhanh liền tiêu tán, vị tiên quân này tuy tu vi đang bị phong ấn, nhưng không đem yêu thú trước cửa thành đang tàn phá bừa bãi coi ra gì, chỉ giật giật cổ tay mình bị nắm chặt, đối với bức họa mang theo, hỏi: “Hắn còn không nói tên cho ta liền dắt tay ta, cái này có phải không hợp lưu trình hay không?”

          Một câu nói làm Kỷ Mạch theo bản năng chính là dừng lại, ngay tại thời điểm cậu do dự có phải nên để mặc cho cái tên đoạn tụ này đi chết  hay không, thì âm thanh của hệ thống lại truyền tới, “Tiên quân ngươi thấy thế nào?”

          Người này tuy xu hướng giới tính không rõ nhưng cũng không có đam mê tự ngược, tự nhiên sẽ không nghiêm phạt chính mình, chỉ thản nhiên gật đầu.

          “Ta cảm thấy không sao.”

          Vì vậy hệ thống cũng kéo dài tác phong chân chó, liền phụ họa nói: “Tiên quân nói đúng.”

          Hệ thống này còn có thể càng không nguyên tắc một ít hay sao? Lại đối với túc chủ nói gì nghe nấy như vậy, đơn giản là sỉ nhục  hệ thống a!

          Nội tâm chửi thầm người này quả nhiên từ đầu đến chân cũng không bình thường, Kỷ Mạch cuối cùng cũng không thật sự buông người này ra tự tìm sinh lộ, ngược lại không phải là lương tâm mục nát của cậu lại trở về, chỉ vì ngay tại mới vừa rồi, một đầu rắn lớn vừa vặn từ trong cửa vào mật đạo nhảy ra, lúc này còn liếc mắt đưa tình mà nhìn bọn họ. Trải qua Kỷ Mạch lý giải, đại khái con rắn này chính là ngủ một giấc  đột nhiên tỉnh dậy phát hiện một bữa mỹ thực tự chạy đến miệng cho nên mới lộ ra ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ.

          Dĩ nhiên, hiểu được như vậy cậu cũng sẽ không vì vậy cảm thấy cao hứng một chút nào.

          Móc câu ở đuôi rắn hết sức sắc bén lại có thể phun ra kịch độc, trong lòng biết không có năng lực công kích, không thể nào hàng phục yêu thú như vậy, Kỷ Mạch chỉ có thể cuối cùng  đối với  nhân vật chính bên cạnh ôm vẻ mong đợi, “Các hạ, ngươi không nên tiếp tục tìm đường chết như vậy, ta phải nhắc nhở ngươi, cùng với một người nam nhân bị rắn nuốt trọn, cách chết này cũng không thể nào lãng mạn a.”

          Lời đã nói đến mức này, Kỷ Mạch thề rằng nếu như người này còn không ý thức được tình huống nghiêm nghị, cậu liền một cước đem người đạp tới, cái này chính là dùng thân thể nghiệm một phen cái gì gọi là lòng dạ rắn rết.

          Cũng may vị tiên quân này rốt cuộc cũng không có đam mê trở thành điểm tâm của yêu thú, lúc này rốt cục thì đem Câu Xà đang ngo ngoe ngọ nguậy đặt ở trong mắt, sau đó duy trì thái độ nhàn nhạt tựa như chẳng qua là đang tản bộ mà nói: “Ta cần làm nhiệm vụ mới có thể mở phong ấn.”

          Nếu như cậu nhớ không lầm, mới vừa nãy hệ thống bố trí nhiệm vụ cho người này là…

          Chỉ một cái chớp mắt liền kịp phản ứng ý nghĩa trong ngôn ngữ của đối phương, Kỷ Mạch rốt cuộc minh bạch vì sao gặp chuyện như thế mà người kia lại chẳng hoảng cũng không vội vàng, hắn chính là đang chờ cậu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

          Công lược cùng phái cũng được đi, lại còn không chịu chủ động xuất thủ, chẳng lẽ là muốn cậu phải tự hoàn thành nhiệm vụ một cách tự nhiên, cậu liền chưa thấy qua nhân vật chính nào lại thất thường như vậy! Người này muốn tán tỉnh cậu lại vẫn muốn cậu đem mình tự bẻ cong đưa qua, còn có thiên lý hay không? Có phần mềm hack thì ngon sao? Nhân vật chính liền có thể muốn làm gì thì làm sao?

          Được rồi, có phần mềm hack chính là muốn làm gì thì làm nha.

          Mắt thấy Câu Xà sắp tới gần, cậu vẫn là quyết định làm một nam tử có thể co được dãn được, xua đi hết thảy lệ khí, cố gắng trấn định mở miệng, “Kỷ Mạch, tên ta.”

          Lấy được câu trả lời hài lòng, tiên nhân tóc trắng lộ ra thần sắc cao hứng, chẳng qua là thành thực cười một tiếng, bầu trời liền sáng mấy phần, ngay sau đó liền ở giữa dương quang chậm rãi tự mình nói lai lịch, “Ngươi có thể gọi ta là Dạ Minh Quân.”

_____

Tác giả có lời muốn nói:

          Kỷ Mạch: Cái nhân vật chính thất thường này rốt cuộc là ai làm ra! Mau đưa hắn lãnh về đi!

          Dạ Minh Quân: Chớ vội, ngươi có thể trước đem mình bẻ cong sau đó tới bẻ ta.

          Kỷ Mạch: Ánh mắt quan tâm kẻ ngu. jpg

Bình Luận (0)
Comment