*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ sau khi Tô Cách cùng Diệp Quân Hầu ký hiệp ước, thiên hạ đã không có chiến tranh trong một thời gian dài, hôm nay bỗng nhiên nhấc lên đại chiến ba châu, biên giới Thần Châu có thể nói tổn thất thảm trọng. Ly khai doanh trướng, Dạ Minh Quân liền hướng về phía yêu khí nồng nhất đi lên trước, dọc theo đường đi, những phần chân tay đứt lìa từng khúc bị gắm cắn qua của loài người liền phơi bày trong bụi cỏ trên mặt đất hoang dã, tùy ý liếc một cái cũng có thể nhìn thấy thi thể yêu thú đang bị quạ đen phân thực. Ở trong mắt Hi Hoàng Khải Minh Châu, mảnh đất này đang bị âm khí nồng nặc vây quanh, khó trách nhật nguyệt chói lọi đều không cách nào phủ xuống.
Cảnh tượng như vậy Dạ Minh Quân gặp qua rất nhiều, hắn đã từng tin tưởng qua đế vương thề sẽ làm cho thiên hạ không còn chiến tranh, cũng thực hiện nguyện vọng của bọn họ, nhưng, sự thật đã chứng minh rằng những chiến lược của những đế vương này cũng chỉ có thể giữ thái bình trong một khoảng thời gian, an ổn chưa tới trăm năm, chiến sự mới sẽ lại nổi dậy.
Sau đó, rốt cuộc minh bạch cái này chính là bản năng của loài người, Hi Hoàng Khải Minh Châu cũng không hướng về hoàng cung mà dừng lại, hắn đã ý thức được dù thần khí có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không thể cản được dục vọng đấu tranh của sinh vật, mà hắn có thể làm, chẳng qua là an tĩnh canh giữ ở trên đám mây, mặc cho bọn họ chém giết lẫn nhau mà tạm thời lựa chọn ra người đứng đầu thiên hạ.
“Nhân loại biết rõ như vậy không đúng, thế nhưng cho dù lưu lại vô số sách sử điển tịch khuyến cáo thế nhân, cuối cùng vẫn sẽ lập lại sai lầm giống vậy.”
Dạ Minh Quân dùng thời gian ngàn năm cũng không thể nào hiểu được vì sao nhân loại phải có đấu tranh chi tâm, lúc này cũng chỉ bất đắc dĩ hướng về phía thổ địa bừa bãi sau cuộc chiến tranh mà than nhẹ. Nhưng mà nơi đây một mảnh vắng vẻ, không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại hắn, cho dù là dã thú thừa dịp bóng đêm lặng lẽ đến gần kiếm ăn, cũng ở chỗ này ngửi được hạo nhiên khí tức có thể chấn nhiếp thiên hạ tà vật của thượng cổ thần khí, sau đó hoảng hốt chạy trốn.
Như vậy cũng quá an tĩnh rồi…
Một mình đứng ở vùng đồng bằng trống trải, Dạ Minh Quân liền cảm thấy một tia tịch liêu đã lâu không có, chỉ có thể gõ bức họa đang treo bên hông một cái “Hệ thống, nói chuyện.”
“Trước mặt độ hảo cảm đã đạt tới giá trị cao nhất trong giai đoạn bằng hữu, trước khi tiến vào giai đoạn tình nhân hệ thống không cách nào đưa ra nhiệm vụ công lược tiếp theo.”
Không có được chỉ thị rõ ràng, hệ thống chẳng qua là một lần nữa lập lại tin tức thẩm tra lần trước, bất đắc dĩ phát hiện đây cũng không phải một đối tượng thích hợp nói chuyện phiếm, Dạ Minh Quân đột nhiên phát hiện mình giống như đã không cách nào thích ứng việc hành động một mình, hắn cư nhiên bởi vì không có người nói chuyện phiếm mà cảm thấy tịch mịch, rõ ràng trước đây chỉ cần có sự vật mới để nghiên cứu là có thể bảo trì hứng thú không suy nghĩ đến những tâm tình này.
Rõ ràng nhận ra được mình đang dần dần thay đổi trong nhiệm vụ công lược, Dạ Minh Quân lại không có ý lui bước, chẳng qua là nghi ngờ hỏi: “Nói cách khác, chúng ta đã là bạn thân? Tại sao hắn vẫn ít khi sử dụng ta?”
Dạ Minh Quân chưa từng cự tuyệt qua yêu cầu nào của Kỷ Mạch, thế nhưng trừ khi gặp tình huống khẩn cấp, Kỷ Mạch cơ hồ sẽ không kêu hắn gia nhập chiến đấu, có mấy lần thỉnh cầu cũng chỉ là bảo vệ người ngoài, rõ ràng hướng hắn cầu nguyện sẽ ung dung rất nhiều, tại sao không làm như vậy?
“Bởi vì tiên quân không thích.”
“Đúng vậy, ta lại sẽ kỳ vọng người khác thỉnh cầu chuyện mình không thích làm.”
Hệ thống trả lời vẫn đơn giản như thường lệ, ngược lại là Dạ Minh Quân ngẩn người, lúc này mới phát hiện bản thân xưa nay không tham gia cùng nhân loại tranh đấu nhưng lần này đụng phải chiến sự lại không đi, hắn hẳn là chưa bao giờ sẽ ở trên chuyện nhàm chán mà lãng phí thời gian mới đúng.
Bởi vì, những chuyện khiến hắn cảm thấy nhàm chán, Kỷ Mạch chưa bao giờ để cho hắn đi làm.
Dạ Minh Quân rất am hiểu phân tích tổng kết, chỉ một cái chớp mắt liền đưa ra kết luận, chưa từng người nào đem sở thích của hắn đặt trên nguyện vọng của mình, nhân loại cũng vì thực hiện nguyện vọng của mình mới muốn có được hắn, nếu như Hi Hoàng Khải Minh Châu không có tác dụng này, cũng không mấy người nguyện ý cung ứng cho viên hạt châu có tính tình phiền toái này.
Sự trân trọng như vậy hoàn toàn vượt ra khỏi cảm tình nên có đối với pháp bảo, cho nên Dạ Minh Quân cũng không nhịn được hỏi: “Hệ thống, Kỷ Mạch có thật sự yêu ta không?”
“Hệ thống chưa bắt được lời bày tỏ rõ ràng, không cách nào xác nhận là tiến nhập vào giai đoạn yêu đương hay không.”
Như trước chỉ đạt được câu trả lời như vậy, Dạ Minh Quân nhưng lại nhíu mi,
Tại sao gần đây luôn cảm giác Kỷ Mạch muốn thân cận hắn hơn một ít, giống như lúc nãy, lại mơ hồ cảm ứng được hy vọng muốn được hôn lên trên môi, là hắn cảm giác sai sao? Hi Hoàng Khải Minh Châu nguyên bản có năng lực cảm ứng nhân tâm lại sinh ra ảo giác, chẳng lẽ là lâu năm thiếu tu sữa, cũng giống như Sơn Hà Xã Tắc Đồ vậy, hắn đã từng bước tan vỡ?
Yên lặng nhìn bức họa có muôn vạn núi sông đều hóa thành trống rỗng, Dạ Minh Quân còn nhớ Sơn Hà Xã Tắc Đồ ngàn năm trước cũng không phải là cái bộ dáng này, khi đó Hi Hoàng đem toàn bộ thiên hạ đều vẽ vào bức họa vô tận này, chỉ cần vừa mở ra, liền có thể nhìn thấy sơn xuyên, giang hà, tinh thần và đại hải. (ngọn núi, dòng sông, ngôi sao và biển khơi
Khải Minh Châu là thần khí sau khi Hi Hoàng nhất thống tiên thần mà chế thành, khi đó chiến sự thảm thiết nhất giữa Thần – Ma đã kết thúc. Là vật tượng trưng của dạ tận thiên minh (đêm và ngày), nó vẫn luôn được chúng tiên kính ngưỡng, vì vậy tính tình cũng khiến người khác không thể nào hiểu nổi, Hi Hoàng rời đi cũng không chịu ở yên, mỗi ngày đều du lịch khắp nơi.
Mỗi khi như vậy này, trước nhất tìm tới chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Hắn còn nhớ có một lần mình ham chơi quá lợi hại, không cẩn thận liền bị thao thiết nuốt xuống, không được chủ nhân cung cấp thần lực Sơn Hà Xã Tắc Đồ cứ thế đuổi theo yêu thú kia đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng là đem hắn lấy ra ngoài.
“Ai cho phép ngươi đem hạt châu kia nuốt xuống, nó là thứ ngươi có thể ăn? Phun ra!”
Sau khi đi ra, bức tranh kia vẫn liên tục giơ Mặc Tiên đem yêu thú quất đến gào khóc, nhưng mà, vừa thấy hắn mới vừa thoát hiểm chính là hình dáng suy nghĩ làm sao để chạy đi liền tức giận không chỗ phát tiết, đi lên liền đem hạt châu bất hảo khóa vào trận pháp, “Khải Minh Châu, ngươi thử chạy loạn một chút! Xem ta không đem ngươi phong ấn mấy trăm năm!”
Sau đó, Dạ Minh Quân lại chạy rất nhiều lần, nhưng mà dần dần, Sơn Hà Xã Tắc Đồ xuất hiện càng ngày càng ít, tiên nhân tới tìm hắn chỉ nói nó đang duy tu, cũng không có thời gian rãnh rỗi đi ra ngoài.
Sau đó, một ngày nào đó, một bức họa đã hóa thành trống không bị đưa đến động phủ của hắn, tiên nhân nói cho hắn, cũng giống như Cửu U Thiên Địa Qua tự mình bẻ gãy vậy, Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng lựa chọn tự hủy. Kết quả, những đồng bạn này vẫn luôn giáo huấn hắn, chung quy cũng lựa chọn đi theo Hi Hoàng, cũng không vì hắn mà dừng lại.
Uy hiếp hắn nhiều lần như vậy, dù sao cũng phải thành công phong ấn một lần, đúng không?
Cúi đầu nhìn thứ hạn chế phong ấn tu vi của mình một chút, tiên nhân ngược lại cười rất nhẹ nhàng, tuy biết bức họa trong tay chẳng qua là đã sớm thiết định xong trình tự, vẫn thản nhiên nói: “Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ta phải vĩnh viễn sống sót. Nếu như ta cũng ngã xuống, trên đời liền không còn ai nhớ tới các ngươi nữa.”
“Tiên quân, để cho ngài đạt được kết cục hạng phúc vĩnh viễn, hệ thống chính là vì thế mà sống.”
Tạm thời xem đây là Sơn Hà Xã Tắc Đồ nói đi, mặc dù chính hắn cũng biết, thật ra thì bây giờ trừ Kỷ Mạch, bên cạnh cũng không còn người có thể nói chuyện.
Nếu Kỷ Mạch hy vọng hắn có thể sống hạnh phúc, vậy hãy để tiểu gia hỏa kia được thư giãn một chút theo cách mà cậu ấy thích vậy.
Ngẩng đầu nhìn Yêu Châu đại doanh bị trùng trùng trận pháp bao phủ, bạch y tiên nhân lặng lẽ biến mất thân hình, một chút cảm giác lạnh lẽo phát sinh dưới bóng đêm đã tản đi, rất có hăng hái cười nói: “Liền tặng cậu ấy mấy con, Kỷ Mạch hẳn là rất cao hứng a!.”
Sự tình Dạ Minh Quân đối chiến thật ra cũng không có chú ý bao nhiêu, đánh lâu như vậy, hắn thậm chí ngay cả yêu tộc trú đóng ở nơi nào đều không nhớ, bất quá, cái này cũng không ảnh hưởng việc hắn lẻn vào doanh trại.
Hắn chẳng qua là không thích tham dự hoạt động chém giết, cũng không phải là không biết, dù sao bất luận là chiến sự nào, chỉ cần đem đối thủ mạnh nhất giải quyết là có thể nhanh chóng kết thúc. Nếu không biết con động vật nhỏ nào mới khiến cho Kỷ Mạch phiền não, vậy liền đem những con có yêu khí nặng đều bắt hết là được, đúng lúc lão quân còn đưa hắn một cái luyện yêu lô, hết thảy bỏ túi trở về để cho Kỷ Mạch từ từ chọn, dù sao cũng phải có một con có thể giải quyết phiền não của Kỷ Mạch a!.
Dạ Minh Quân cố chấp đó là cái lực hành động gì, ngay cả tàng bảo các tiên nhân hắn cũng có thể tìm ra không biết bao nhiêu phương pháp trộm chạy ra ngoài, hôm nay tuy bị phong ấn tu vi, nhưng nhãn lực phá trận pháp cũng chưa giảm chút nào. Ỷ vào một đám pháp bảo hộ thân, liền lẻn vào từng cái lều vải, Chiêu Yêu Phiên (*),Thuần Thú Linh, Kính Chiếu Yêu một trận pháp bảo đều đập xuống, bất luận là chim muông thú vật gì đều bị hắn xách cổ nhét vào luyện yêu lô. Nếu là dùng tam muội chân hỏa đốt đốt một cái, nói không chừng thật đúng là có thể luyện ra một con thông thiên yêu thú vô cùng cường hãn.
(*)招妖幡 – Chiêu yêu phiên – Là một vũ khí ma thuật có thể triệu hồi yêu quái. Trong “Truyền thuyết về các vị thận” nó được xem như pháp bảo của Nữ Oa.
Link: https://baike.baidu.com/item/%E6%8B%9B%E5%A6%96%E5%B9%A1
Cũng may tiên nhân tính tình ôn hòa, chỉ đem tiên lô từng đem vô số yêu nghiệt luyện thành tro bụi mà dùng như một cái lồng sắt, ở trong doanh trại đi vòng vo một vòng, nhìn một đám yêu nghiệt run lẩy bẩy trong lô một chút, đang suy nghĩ còn thiếu phẩm loại nào, đột nhiên chỉ thấy doanh trướng bên cạnh đang run rẩy, mắt liếc qua, nguyên lai là một con bạch hùng cự đại núp trong bóng tối, tựa hồ đang cùng người nào nói chuyện.
Con gấu này, yêu khí ngược lại là mạnh nhất.
Tiên nhân lòng hiếu kỳ xưa nay cũng nặng, liền đi đến nhìn qua một cái, nguyên lai ở đó có một con bạch hùng cùng một con lão hồ ly đã hóa hình người, hẳn là đang âm thầm trò chuyện với nhau.
Phần lớn yêu tộc trong Yêu Châu đều là bị Yêu Vương quán chú yêu khí thôi hóa thành tinh, tuy thực lực cường hãn, trí khôn nhưng vẫn dừng lại ở thời kỳ dã thú, ngày thường chúng liền dùng thú hình mà hành động, cùng yêu tinh trong trí nhớ của Dạ Minh Quân rất bất đồng, lúc này thấy một con hồ ly tinh hóa hình ngược lại là cảm thấy rất mới lạ.
Lão hồ ly kia cũng không có lãng phí ngoại hình của mình, khẽ vuốt chòm râu liền đối với bạch hùng dụ dỗ nói: “Hùng tộc thủ lãnh, ngươi cho rằng thổ địa của nhân loại như thế nào?”
” Được a, so với Tuyết Nguyên (cánh đồng tuyết) thì thoải mái hơn.”
Bạch hùng trả lời rất ngay thẳng, thấy nó như vậy, lão hồ trong ánh mắt thoáng qua vẻ đắc ý, “Vương thích Tuyết Nguyên, sau này nhất định sẽ không lưu ở chỗ này, nếu chúng ta thắng loài người, ngươi nói nơi này sẽ là lãnh địa của ai?”
Tựa hồ là đối với cái vấn đề rõ ràng này có chút bất mãn, bạch hùng thủ lãnh chỉ không nhịn được nói: “Vậy dĩ nhiên là theo như quy củ cũ, ai đánh xuống liền thuộc về người đó, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Cho nên, chúng ta nhưng không thể để cho Thường Huy cái tên nhân loại này chiếm hết danh tiéng, ngươi suy nghĩ một chút, địa phương tốt như vậy, nếu như các huynh đệ còn sống cũng rất bực bội, bị một đống quy củ vô dụng của loài người quản thúc, cuộc sống còn có thể đi qua sao?”
Nhắc tới các loại quy củ trong quân doanh, vẻ mặt lão hồ rất là bất mãn, bạch hùng thủ lãnh đã sớm kìm nén đến lợi hại tự nhiên cũng không nhịn được, liền tức tối nói: “Không sai, chúng ta phải tiêu diệt cái tên nhân loại còn sót này!”
“Vương một mặt che chở Thường Huy, muốn từ trong tay Vương cầm lấy người này, khó khăn a.”
Mắt thấy con gấu đần này cư nhiên chỉ thử đơn giản như vậy cũng bì lừa, trong lòng hồ ly âm thầm khinh bỉ chỉ số thông minh của yêu tộc một phen, trên mặt nhưng vẫn là bộ dáng thương nước thương dân, “Nếu như Vương đang cùng Tô Cách chiến đấu mà bị thương bế quan là tốt, đến lúc đó Yêu Châu do một chủng tộc cường đại tiếp quản, chúng ta cũng không cần chịu khí của Lộc Tộc.”
“Thật giống như có điểm đạo lý.”
“Đương nhiên —— “
Ngay tại lúc hắn đang muốn thuận miệng tiếp tục thực hiện kế hoạch, đột nhiên phát hiện thanh âm tiếp lời rất là xa lạ, ngẩng đầu một cái liền kinh hãi, một tên bạch y nam nhân nhìn hết sức quen mắt đang cười khanh khách đứng ở trước mặt, trên tay là lò luyện đan thanh đồng cũng không biết là pháp bảo gì, không ngờ đem nửa người cự đại bạch hùng hút vào, chỉ còn lại một cái chân béo vẫn còn hướng ra phía ngoài mà đạp đạp.
Bị cảnh tượng này cả kinh thiếu chút nữa tháo râu mình ra, thanh âm lão hồ đầy vẻ không dám tin, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Ta đang đánh lén nó.”
Thành khẩn nói ra hành động vô sỉ tự mình thân là thượng cổ thần khí lại đi đánh lén một con tiểu yêu chỉ có trăm năm đạo hạnh, Dạ Minh Quân khởi pháp lực lại đem luyện yêu lô vỗ một cái, trong nháy mắt liền đem bạch hùng đang giãy giụa toàn bộ thu vào, ngay sau đó ánh mắt lưu quang động một cái, một con mắt liền khám phá thân phận thật sự của con hồ ly này, đó không phải là hình thái hồn phách của Thường Huy sao.
Suy nghĩ Kỷ Mạch chỉ gọi hắn bắt động vật, Dạ Minh Quân đối với con người cũng liền không có hứng thú gì, liền hữu hảo hỏi: “Con Lộc xinh đẹp nhất ở nơi đây đâu?”
Là Kỷ Mạch phái hắn tới, Thần Tinh Tế Ti này rốt cuộc có thủ đoạn gì, lại để cho một nam nhân cường hãn như vậy vì hắn mà đặt mình vào nguy hiểm!
Không nghĩ tới cái tên đoạn tụ kia đối với thế sự luôn chán ghét lại có thể tách ra, còn hết lần này tới lần khác liền nhiễu loạn kế hoạch của hắn, Thường Huy thầm mắng, trong lòng lại là động một cái, vậy thì giả bộ sợ hãi mở miệng: “Đang ở Toái Băng Hồ chỗ sâu nhất trong rừng rậm ở phía tây, nơi đó có một con Lộc thiên hạ độc nhất vô nhị.”
“Thú vị!”
Theo phương hướng kia tỏa ra thần thức cuối cùng không có phân nửa yêu khí, Dạ Minh Quân liếc hồ ly một cái, tựa hồ đã đoán được đầu lộc kia là thân phận như thế nào. Tuy biết như vậy, không có để ý tới cái tên lão hồ kia giả vờ bị dọa sợ té xỉu không dậy nổi, chỉ lấy luyện yêu lồ về liền hướng về phía rừng rậm thẳng bước trên mây mà đi.
Thế nhưng khiến cho Dạ Minh Quân cũng không cảm giác được yêu khí lộc, nhất định là tồn tại thành tiên thoát thai hoán cốt, Kỷ Mạch thấy nó sẽ rất ngạc nhiên a!.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch: Cái tên Dạ Minh Quân này, đi bắt một con tiểu yêu mà thôi làm sao còn không trở lại, rốt cuộc đi đâu rồi?
Tô Cách: Chim bồ câu của ta nói các thủ lãnh yêu tộc bỗng nhiên biến mất, ngay cả hóa thân của Thường Huy cũng mất tích.
Kỷ Mạch: Hắn rốt cuộc đi bắt cái gì!
Dạ Minh Quân (nhìn chăm chú): Một con lộc bạch sắc