Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 94


Hai học sinh lớp mười một bị khí thế của thầy chủ nhiệm giáo dục dọa, sợ đến mức run lên.
Nam sinh lớp mười một kia chưa từ bỏ ý định, vẫn cố cãi lời: “Nhưng mà…”
Thầy chủ nhiệm giáo dục trợn mắt nhìn lại: “Nhưng mà cái gì?!”
Nam sinh nuốt nước bọt.
“Nhưng mà cái gì?!”
Nam sinh lớp mười một run lẩy bẩy.
Chủ nhiệm giáo dục: “Quy định của tôi chính là phép tắc!”.
Ôn Trĩ Sơ: …
Cậu nói coi, cậu chọc ông ấy làm gì, chó thấy cũng lắc đầu thay cậu.
Thiên Miêu tinh linh trong đầu Ôn Trĩ Sơ đang chậc chậc lắc đầu: …
Thầy chủ nhiệm giáo dục trợn mắt lên nhìn hai học sinh yêu sớm, lòng đau đầu cũng đau.
Ôn Trĩ Sơ ở bên cạnh ăn dưa còn đang suy nghĩ xem mình đã nên đi hay chưa, nhưng mà cậu còn chưa kịp cất bước, thì đã thấy thầy chủ nhiệm giáo dục quay người nhìn về phía họ vẫy vẫy tay.
Ôn Trĩ Sơ chớp mắt hai cái, quay đầu nhìn về sau lưng mình, “Không có… không có ai mà”.
Giọng điệu Tần Gia Thụ lạnh nhạt: “Đang gọi cậu đấy”.
Ôn Trĩ Sơ: …
Ôn Trĩ Sơ còn chưa muốn tin, lắc đầu thật mạnh: “Cậu… cậu lầm rồi”.
Một giây sau, thầy chủ nhiệm giáo dục vận khí từ đan điền cất giọng gọi: “Ôn Trĩ Sơ”.
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Lời giáo viên thì vẫn phải nghe, nhưng có lẽ do bản thân cậu cũng là một thành viên của hội yêu sớm, Ôn Trĩ Sơ hơi sợ hãi, sớm biết vậy đã chẳng đứng đây hóng hớt ăn dưa.
Chủ nhiệm giáo dục thấy Ôn Trĩ Sơ đi tới, giơ tay vỗ mấy phát vào lưng của cậu, nói với hai học sinh lớp mười một kia: “Đàn anh này của các em vốn có ý định yêu sớm, nhưng sau khi bị tôi phát hiện đã tự từ bỏ ý tưởng này đi, thề rằng không bao giờ yêu sớm như vậy nữa”.
Nữ sinh lớp 11 tò mò: “Tại sao anh lại từ bỏ thế ạ?”
Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Thằng bé được tôi cảm hóa”.
Ôn Trĩ Sơ: …
Cám ơn thầy ạ, thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Sau khi được tôi cảm hóa, đàn anh này của các em đã không còn suy nghĩ đến chuyện yêu sớm nữa, Ôn Trĩ Sơ, em nói xem có đúng không?”
Ôn Trĩ Sơ đáp lời, “Vâng ạ.”
Nam sinh lớp mười một không tin, khinh thường cãi lại: “Lỡ anh ta lừa thầy thì sao?”
Chủ nhiệm giáo dục lườm cậu ta một cái: “Lừa gạt gì chứ, Ôn Trĩ Sơ không có khả năng lừa được tôi, tôi chính là con giun trong bụng thằng bé!”

[Hệ thống: Ông ấy là con giun trong bụng cả hai người, hai người chia nhau thế nào vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: “Thực ra tôi có thể tặng luôn cho cậu ta”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Mặc dù lời nói ra khỏi miệng rồi vẫn có chút chột dạ, nhưng Ôn Trĩ Sơ cũng không hề lừa gạt người khác, cậu không hề yêu sớm.
Chỉ là yêu sớm thì chưa yêu thật, nhưng những chuyện nên làm hay không nên làm cậu đều đã làm cả rồi.
Ôn Trĩ Sơ lặng lẽ meo meo quay đầu nhìn về phía hồ ly tinh nhà mình, chỉ thấy đối phương vẫn đứng bên kia chờ đợi cậu.
Thầy chủ nhiệm giáo dục rất coi trọng Ôn Trĩ Sơ, dù sao cậu vốn là một học sinh đứng thứ nhất từ dưới lên của toàn khối, hiện giờ đã biến thành một học sinh có tên trong danh sách học sinh đứng đầu, toàn bộ Nhất Trung chỉ có một người duy nhất, mặc dù không phải người xuất sắc nhất, nhưng chắc chắn là người cố gắng nhất.
Từ một học sinh cá biệt trở thành một học sinh giỏi, bất cứ người làm giáo viên nào cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Thầy chủ nhiệm giáo dục không nhịn được, ca ngợi Ôn Trĩ Sơ: “Các em hẳn là cũng biết ít nhiều về vị đàn anh này, hiện giờ thằng bé đang đứng ở vị trí thứ 11 toàn khối, các em có biết lúc học lớp 11 thằng bé ở tận chỗ nào không?”
Chẳng biết tại sao, trong lòng Ôn Trĩ Sơ bỗng loáng thoáng nảy sinh ra một dự cảm không hay.
Giây tiếp theo, thầy chủ nhiệm giáo dục nói rằng: “Lúc học lớp 11, trong mỗi cuộc thi, thằng bé luôn dùng thực lực của mình để thông báo cho người khác biết, khối 11 có tổng cộng bao nhiêu học sinh!”
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Thật tuyệt vời.
Hạng nhất đếm ngược, xếp hạng chính là tổng số học sinh.
Nhưng nói thế nào thì thầy chủ nhiệm giáo dục cũng đang khen cậu, Ôn Trĩ Sơ vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng, sau đó cậu lại bị thầy lôi kéo phát biểu vài câu, đến khi nhớ ra mình sắp trễ xe bus, cậu mới vội vàng chào hỏi thầy rồi rời đi.
Lúc hai người họ ra tới cổng trường, ánh đèn của xe bus đúng lúc lóe sáng, thấy nét mặt Ôn Trĩ Sơ có chút vội vàng, Tần Gia Thụ kéo tay cậu cùng chạy về phía trước.
Ôn Trĩ Sơ còn chưa kịp phản ứng lại, bước chân đã vô thức chạy theo người ta.
Cậu ngước mắt lên nhìn bóng dáng người trước mặt, cao lớn thẳng tắp, ánh sáng đèn đường ấm áp chiếu xuống vai hắn, tay cậu bị người ta nắm lấy, truyền tới nhiệt độ nóng bỏng khác biệt.
Gió đêm mùa hè xua đuổi cơn nóng nực, xuyên qua cành lá thoảng tới trên người thiếu niên, dịu dàng lướt qua khuôn mặt, làm rối mái tóc, cũng cuốn theo cả vạt áo đồng phục.
Hai người họ chạy trên phố, tay nắm chặt tay, thân hình cao lớn của người kia che chắn phía trước, Ôn Trĩ Sơ không thấy rõ đường đi, nhưng bước chân của cậu chạy theo sau người ta lại không hề có một chút do dự và sợ hãi nào hết.
Đến bến xe bus, chuyến xe của Ôn Trĩ Sơ còn chưa rời bến, Tần Gia Thụ giúp cậu vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi vểnh lên.
“Đi đường cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp hấp dẫn người khác vang lên bên tai, mang theo sự dịu dàng hiếm có của người nói.
Ôn Trĩ Sơ vẫn chưa đi ngay, còn móc lấy ngón út của người ta một cái, sau đó mới trèo lên xe, tìm một vị trí ngồi gần cửa sổ phía sau ngó đầu ra ngoài, hai mắt chăm chăm nhìn về phía Tần Gia Thụ, cuối cùng vẫy tay tạm biệt hắn.
Xe bus vững vàng chạy trên đường lớn, Ôn Trĩ Sơ lấy điện thoại di động ra xem số dư còn lại, số tiền này cậu đã tiết kiệm rất lâu, từ mùa xuân cho tới tận giờ.

Cậu cẩn thận đếm từng số dư còn lại, mỗi ngày cậu tích lũy một ít, không hề tiêu xài lãng phí.
Tần Gia Thụ đối xử với cậu rất tốt, cậu biết chứ.

Đời trước cậu đã trải qua vô số chuyện, con người cũng trở nên nhạy cảm hơn, Ôn Trĩ Sơ rất rõ ràng người nào đang đối xử tốt với cậu.
Tần Gia Thụ là người đối xử tốt nhất với cậu, là người thích cậu nhất, và cũng là người mà cậu thích nhất.
Cậu ngơ ngác nhìn số dư còn lại trong tài khoản, cậu muốn dùng số tiền này thổ lộ tình cảm với Tần Gia Thụ.

Mặc dù cậu vẫn chưa biết mình nên làm thế nào, cũng không biết mình nên tặng gì cho hắn, nhưng số tiền tiết kiệm này phải bỏ ra là chuyện đúng đắn.

Cậu thấy người khác yêu đương khi muốn chân thành thổ lộ với người ta, ai cũng chuẩn bị chút quà tặng để làm đối phương ngạc nhiên.
Học sinh cấp ba không được phép yêu sớm, thế thì chờ khi thi đại học kết thúc, còn những một tháng nữa, cậu có thể tiết kiệm để dành thêm chút tiền, nhất định lúc đó cậu sẽ…
Ôn Trĩ Sơ nắm chặt bàn tay.
Đến lúc đó cậu nhất định phải thổ lộ với Tần Gia Thụ.
Kỳ thi đại học gần tới nơi, Ôn Trĩ Sơ không dám thả lỏng bản thân, cũng may cuối cùng một tháng này cũng đi qua, cho đến tận hai ngày trước khi kỳ thi đại học bắt đầu, cậu mới hoàn toàn thả lỏng.
Ôn Trĩ Sơ thu dọn sách vở, hôm nay là buổi học cuối cùng của cậu tại trường Nhất Trung.

Tiết học này là tiết thể dục toàn trường, Ôn Trĩ Sơ mới vừa thu xong sách vở, ngoài cửa lớp bỗng xuất hiện thêm một người.
“Anh ơi”.
Ôn Trĩ Sơ quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Trần Trầm, cậu ngây ngốc nở nụ cười với cậu nhóc: “Tiểu Trầm, sao… em lại tới đây?”
Gương mặt Trần Trầm lộ ra sự không nỡ, nhìn qua không có tinh thần là bao, hiển nhiên cậu nhóc vô cùng khổ sở với chuyện Ôn Trĩ Sơ sắp tốt nghiệp.
“Ngày mai trường cho nghỉ để các anh chị thi đại học, em sợ không gặp được anh nên mới tới đây”.
Hai người cùng trò chuyện vài câu, Ôn Trĩ Sơ lại tiếp tục sự nghiệp dọn dẹp của mình.
“Anh ơi, anh định thi đại học nào thế?”
Trần Trầm vốn muốn hỏi thăm cậu một chút, để sau này cậu nhóc có thể tìm được một mục tiêu.
Nói đến chuyện thi đại học, trong mắt Ôn Trĩ Sơ tràn ngập khát vọng, chỉ thấy khuôn mặt sạch sẽ kia mang theo nụ cười chân thành, không hề giả bộ làm màu: “Nếu có thể… anh muốn thi vào Thanh Mãn”.
Lúc nói lời này, cả người Ôn Trĩ Sơ như mang theo ánh sáng, so với lúc cậu mới tới thế giới này đúng là chênh lệch rất xa.
Trần Trầm yên lặng ghi lại trong lòng, không ngờ anh của cậu lại thi vào một trường học có độ khó cao đến thế, nhất thời cậu nhóc tự lau mồ hôi cho sự nghiệp học hành của chính mình.
“Anh ơi, tại sao anh lại muốn thi trường đó?”
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, lập tức cảm thấy hơi căng thẳng, ấp úng đáp lời: “Đầu tiên là vì… anh muốn làm giáo viên”.
Thực ra hai tháng trước, lý do đầu tiên của cậu là vì Tần Gia Thụ được tuyển thẳng vào trường đó, sau này lý do bị người ta biết được, còn bị nghiêm khắc dạy dỗ một trận, cuối cùng cậu đã đổi lý do đầu tiên thành mơ ước của mình.
Tần Gia Thụ không hi vọng cậu từ bỏ bất cứ thứ gì vì hắn, cậu muốn thi nơi nào, muốn học cái gì, hắn mong đó là mơ ước thực sự trong lòng cậu, là thứ mà Ôn Trĩ Sơ hướng tới, chứ không phải là hắn.

Không phải hắn không muốn, ý nghĩ đó đã từng tràn ngập trong đầu Tần Gia Thụ vô số lần, nhưng càng nghĩ hắn lại càng không nỡ.
Nếu thích cậu, đương nhiên hắn hi vọng Ôn Trĩ Sơ sẽ đi cùng với mình, nhưng Tần Gia Thụ lại quá thích cậu, chỉ cần không chú ý một chút hắn sẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngạt thở, những lúc chỉ còn hai người họ ở bên cạnh nhau, càng lúc hắn càng đắm chìm.
Thực ra, nếu nói Ôn Trĩ Sơ dính Tần Gia Thụ, chẳng bằng nói ngược lại, người trước dù thể hiện thế nào cũng tựa như đang giả vờ, còn người sau thì một giây cũng không nỡ buông tay.
Trần Trầm nhìn ý cười trên mặt Ôn Trĩ Sơ, buồn bực hỏi: “Còn nguyên nhân khác nữa ạ?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu: “Anh… anh muốn thi vào cùng một trường đại học với Tần Gia Thụ”.
Trần Trầm nghe xong câu sau, nét mặt suy sụp trong nháy mắt, cậu nhóc biết mà, tên đó chính là đồ hồ ly tinh.

Thế nhưng sau này cậu nhóc cũng sẽ cố gắng thi đỗ vào trường Ôn Trĩ Sơ theo học, nhất định không chịu từ bỏ.
Ý chí chiến đấu trong lòng sục sôi, Trần Trầm chào hỏi Ôn Trĩ Sơ xong ra về, ai ngờ mới ra khỏi cửa đã bắt gặp Tần Gia Thụ và Quý Phong Trường cùng nhau đi tới.
Đối phương từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc, Trần Trầm còn đang định mở lời thể hiện chút uy phong, nhưng đối phương đến liếc cũng không thèm liếc, đi thẳng đến bên cạnh Ôn Trĩ Sơ.
Trần Trầm không cam tâm.
Quý Phong Trường: “Được rồi, đừng nhìn nữa, mày không có phần đâu”.
Trần Trầm không phục, “Sao lại thế?!”
“Mày biết tại sao Tần Gia Thụ lại theo đuổi được Ôn Trĩ Sơ không?”
Trần Trầm nửa tin nửa ngờ, “Tại sao?”
Quý Phong Trường vỗ tay một cái, “Đương nhiên là vì nó học được bí tịch của quân sư tình yêu độc nhất vô nhị tao đây”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên!”
Trần Trầm: “Bí tịch gì thế?”
Quý Phong Trường nhìn cậu nhóc bị anh em tốt của mình hoành đao đoạt ái, rủ lòng từ bi nói cho cậu nhóc nghe: “Nói cho mày cũng được, nghe kỹ vào nhé”.
(*) Hoành đao đoạt ái: Chỉ kẻ thứ ba nhảy vào cướp đoạt tình yêu.
Trần Trầm lập tức vểnh tai lên.
“Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo thiên”.
Trần Trầm càng nghe càng thấy không đúng: “Còn bích liên đâu rồi?”
Quý Phong Trường: “Không cần bích liên nữa.”
Trần Trầm:.

.

.
(*) Câu gốc là trong bài Tống biệt của Hoằng Nhất Đại Sư:
长亭外,古道边,芳草碧连天: Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên.

Tạm dịch: Ngoài đình nghỉ, bên đường xưa, hoa cỏ xanh biếc nối liền đất trời.
Nhưng ở đây bạn Quý Phong Trường chỉ để lại: 长亭外,古道边,芳草天 đã lược bỏ 碧连(bì lián – bích liên) đồng âm với 逼脸(bī liǎn) nên nó trở thành một câu chửi thông dụng trên mạng, ý bảo là không biết xấu hổ.
Trước đó mấy ngày Ôn Trĩ Sơ đã đem phần lớn đồ dùng và sách vở về nhà bớt, hiện giờ không còn lại là bao.

Tần Gia Thụ đem những thứ cậu đã thu dọn xong xách sang một bên, tránh để cậu bị vướng víu.

Nhưng Ôn Trĩ Sơ cứ như một bé heo đang dọn nhà, thở hổn hà hổn hển, làm hắn đứng bên cũng cảm thấy buồn cười.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn: “Sao… sao thế?”
“Không có gì”.
Ôn Trĩ Sơ không tin: “Cậu… cậu cười tôi”.
“Không có”.
“Vậy sao… sao cậu cứ cười mãi thế”.
“Vì thích cậu”.
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, hai gò má lập tức đỏ lên, có chút không dám nhìn Tần Gia Thụ: “Không… không được nói lung tung”.
Ánh mắt Tần Gia Thụ nóng bỏng nhìn cậu: “Nói lung tung thật sao?”
Ôn Trĩ Sơ biến thành một quả táo đỏ, mất một lúc lâu mới nói: “Không… không phải”.
Cũng may trong phòng học không có ai, Tần Gia Thụ đứng trước mặt cậu che chắn, cúi người hôn lên má cậu một cái.

Chỉ cần không phải lúc hai người họ hôn nhau, Tần Gia Thụ rất thích dịu dàng hôn một vài vị trí trên gương mặt cậu, ví dụ như chóp mũi, ví dụ như gò má hay là hôn xuống bên tai.

Có vẻ như hắn rất thích làm như vậy, giống như cậu chính là báu vật trân quý của hắn.
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác đứng ở nơi đó, dù xấu hổ nhưng lại không hề né tránh, cậu cũng rất thích những lúc Tần Gia Thụ dịu dàng như thế này.
Chờ người ta hôn xong rồi, câu thích của người ta cũng rơi xuống bên tai.
Ôn Trĩ Sơ ôm lấy ngón tay người ta, như một chiếc túi heo con bọc kín lại, gật gật đầu.
Hôm nay không có giờ tự học buổi tối, tan học xong Ôn Trĩ Sơ còn đang đứng ở ngoài cổng trường chờ người, Mộc Tình lại từ phía sau đi tới vỗ vai cậu: “Thi tốt nhé!”
Mặt mày thiếu niên mang theo ý cười, dịu dàng như gió thoảng qua, “Cậu cũng thế… thi tốt nhé”.
Mộc Tình cẩn thận đánh giá lại cậu, cô phát hiện ra cậu thiếu niên vốn luôn cúi đầu còng lưng đi trên đường lúc này dáng người đã thẳng tắp, trên gương mặt cuối cùng cũng không còn lo sợ bất an.
Mộc Tình cười nói: “Ôn Trĩ Sơ, cậu biết không?”
“Gì thế?”
“Cậu đã khác trước kia rất nhiều”.
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ mở to, khóe miệng tràn ra nụ cười vui vẻ: “Thật thế sao?”
“Đương nhiên rồi”.

Mộc Tình tò mò: “Là ai đã giúp cậu thay đổi vậy?”
Ôn Trĩ Sơ nói: “Tôi có hai người bạn rất đáng quý”.
Tần Gia Thụ cùng Thiên Miêu tinh linh.
Mộc Tình: “Vậy à?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, “Bọn họ còn tin tưởng tôi hơn cả mẹ của tôi.”
Túi Chloe Drew: (túi heo con)
(*) Túi heo con: Chỉ túi Chloe Drew, chiếc túi này được gọi là Túi heo con vì bề ngoài tròn tròn giống mặt chú heo, khoá túi giống mũi heo.

Bên cạnh đó do phiên âm Hán của túi đồng âm với từ heo trong tiếng Trung.

Bình Luận (0)
Comment