Nhân Vật Phản Diện Của Tôi

Chương 1

1.

“Giang Mặc đừng hôn, chốc nữa Thẩm Lam Châu sẽ phát hiện đó.”

“Cô ta phát hiện không phải sẽ càng thú vị hay sao?”

Tôi nhìn xuyên qua khe hở của cửa, thấy ở cuối hành lang là hai người đang ôm ấp nhau. Người con gái miệng nói đừng hôn kia lại rất thành thật mà kiễng chân, còn chủ động hơn cả chàng trai.

Tôi ý thức được là mình xuyên sách rồi.

Đối diện một người là vị hôn phu của tôi, một người là con gái của người giúp việc nhà tôi.

Mà tôi chính là Thẩm Lam Châu trong miệng của bọn họ, một nữ phụ ác độc, vừa xuyên tới đã nhìn thấy cảnh tượng này.

2.

Đây chính là một bộ hào môn học đường truy thê ngọt ngược.

Nam chính Giang Mặc là cậu chủ nhà họ Giang, hotboy của Nhất Trung, rõ ràng đã có vị hôn thê nhưng lại đi thích con gái của người giúp việc, cũng là nữ chính xinh đẹp dễ thương dễ ngại ngùng trong truyện - Tô An An.

Thời điểm này nam chính đã có vị hôn thê liên hôn, cũng là hoa khôi Nhất Trung, thiên kim nhà giàu Thẩm Lam Châu.

Ở sau lưng của Thẩm Lam Châu, hai người này cùng nhau học tập từ trường về tới nhà, bởi vì cảm tình lén lén lút lút phát triển rất nhanh.

Nữ chính một bên thì nói không thể như vậy được, cậu đã có bạn gái nên không được thích tôi. Một bên lại thành thật mà ôm ôm hôn hôn với nam chính, còn tự an ủi mình rằng chỉ do gia tộc nam chính liên hôn chứ cậu ta cũng chẳng hề thích, an ủi rằng bản thân không hề sai, tình yêu lớn hơn tất cả.

Mà nam chính vừa thích nữ chính lại vừa ở bên cạnh Thẩm Lam Châu, đương nhiên là vì thân phận thiên kim độc nhất trong gia đình giàu có cùng với lợi ích phía sau.

Anh ta tự an ủi bản thân phải nhịn sự ghê tởm mà “gặp dịp thì chơi” với Thẩm Lam Châu, đợi đến khi chiếm được nhà họ Thẩm rồi thì sẽ “quang minh chính đại” mà ở bên cạnh Tô An An.

Hai người họ ngược tới ngược lui, tự cho rằng mình vì tình yêu mà hy sinh rất nhiều, anh đuổi theo cô cô đuổi theo anh, cô chạy anh đuổi, hai người họ có chạy đằng trời khỏi nhau.

3.

Cảnh ngược nhất trong truyện là nam chính vì chuyện làm ăn của nhà mình mà muốn nắm chắc Thẩm Lam Châu, cho nên hôn cô ấy một lần. Sau đó nữ chính đã nhìn thấy nên đau lòng rời đi, nam chính tìm cả đêm mới tìm thấy nữ chính rồi ôm cô ta dỗ cô ta.

Anh ta nói với cô ta: Anh nhịn sự ghê tởm mà hôn Thẩm Lam Châu đều là vì em.

Người anh yêu là em.

Nữ chính lại cảm động muốn chớt mà biến nước mắt.thành tiếng cười.

Trong lòng cô ta độc thoại: Giang Mặc vì mình mà ngầm chịu đựng diễn kịch với người phụ nữ đó, anh ấm ức như vậy, mình thật cảm động mình thật yêu anh ấy.

Bọn họ yêu nhau một cách rầm rộ, chỉ có nữ phụ đáng thương là chịu tổn thương, bị nam chính chà đạp tấm chân tình mà ch.ế.t th.ảm.

Sau này, nam chính thành công cưới Thẩm Lam Châu, lừa lấy cổ phần và thông tin cơ mật của nhà họ Thẩm mà từng bước từng bước cướp mất quyền lực của nhà họ. Trong thời gian đó anh ta vẫn nuôi Tô An An tại biệt thự, mỗi ngày đều lợi dụng nhà họ Thẩm, nhưng sau lưng lại gh.ê tở.m Thẩm Lam Châu, thậm chí còn tìm người làm n.hục Thẩm Lam Châu khiến cô ấy mang thai.

Cuối cùng nam chính khoét sạch nhà họ Thẩm, hại cô ấy s.ẩ.y thai rồi quả quyết ly hôn với cô ấy, ngày hôm sau thì tổ chức cho Tô An An một đám cưới thế kỷ, có cái kết viên mãn trong tiểu thuyết, truy thê thành công.

Mà nữ phụ Thẩm Lam Châu vì gia đình phá sản, bố lại xuất huyết não qua đời, đứa con cũng bị s.ẩ.y, cho nên không chịu được đã kích mà tự s.á.t.

Cảnh cuối của tiểu thuyết, hai người kia còn nói Thẩm Lam Châu á.c g.i.ả.á.c b.á.o, ch.ết chưa hết tộ.i.

Trong khi đó, việc sai lầm duy nhất cô ấy phạm phải chỉ là thích Giang Mặc mà thôi.

Ngược lại, nữ chính trông có vẻ lương thiện đáng yêu lại lấy danh nghĩa “tình yêu” mà làm k.ẻ t.h.ứ ba, suốt ngày anh anh em em với bạn trai của người khác.

4.

Lúc này, tôi xuyên đến vào đúng thời đi học, khi hai người họ hưởng thụ cảm giác mập mờ lén lút.

Là một nữ phụ ác độc, vị hôn thê của nam chính lúc này, tôi nhận lời mời tham gia tiệc sinh nhật của anh ta,

Bên ngoài các vị khách rất náo nhiệt, bọn họ lại trốn ở một nơi không người để hôn hít.

Tôi chụp một bức ảnh rồi lười để ý đến họ nữa.

Hiện tại sự chú ý của tôi không đặt trên người nam chính, mà đặt ở bên ngoài sân của biệt thự.

Nơi thiếu niên Giang Dã đó đang đứng.

Sự tồn tại của cậu ấy như một bug ở trong tiểu thuyết, ban đầu vì gia cảnh nghèo khó nên bị ép phải nhẫn nhịn, sau này lại mạnh mẽ đến nỗi một ông lớn trong thương nghiệp như nam chính cũng phải sợ hãi kiêng dè.

Cậu ấy là một người đẹp, mạnh và thảm, là em trai ngoài gi.á t.hú của nam chính, nhưng tình tiết trước mắt còn chưa đi đến vấn đề này. (Ý tác giả là hiện tại mọi người vẫn chưa biết thân phận con r.i.ê.n.g của Giang Dã)

Ngày đông, trong khi mưa và tuyết đều đang rơi, chàng thiếu niên bị phạt đứng một mình tại sân biệt thự.

Đôi giày thể thao bị giặt đến trắng bệch đã bị nước bẩn lạnh lẽo thấm ướt. Dù chỉ mặc một chiếc áo mỏng nhưng sống lưng cậu ấy vẫn thẳng tắp.

Là nhân vật phản diện lớn trong tương lai - một ông lớn một tay che trời trong ngành thương nghiệp, Giang Dã lúc này lại là một người đáng thương xuất thân nghèo khó, phải nhận học bổng để tiếp tục đi học.

Hiện giờ nam chính đang cố hết sức để sỉ nhục Giang Dã.

Chỉ bởi vì hôm nay tại trường học, Tô An An vì muốn làm nam chính ghen nên cố ý nói chuyện với Giang Dã. Thế là nam chính ôm hận trong lòng, khi Giang Dã đến nhà anh ta nhận tiền học bổng, anh ta cố tình làm khó Giang Dã, phạt cậu ấy mặc một chiếc áo mỏng manh mà đứng dưới mưa tuyết, trước tất cả các bạn học mà sỉ nhục, làm cậu ấy mất mặt.

Xuyên qua hành lang dài và gió tuyết, Giang Dã ngước mắt.

Tôi nín thở, chỉ một ánh nhìn đã khiến tôi kinh ngạc trước sắc đẹp của cậu ấy.

Không hổ là người sau này sẽ hô mưa gọi gió trong tiểu thuyết.

Khắp sân đều là gió tuyết, chỉ có duy nhất một khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc, mặt máy phóng khoáng, đôi môi đỏ tươi, rõ ràng trên người toàn là mưa tuyết, nhưng ánh mắt lại quật cường đến lạnh lùng, giống như chú sói con đang ngủ đông vậy.

Hờ hững nhưng lại nguy hiểm.

Tôi nở nụ cười vô cùng rực rỡ, dùng khẩu hình miệng nói với cậu ấy: “Đừng sợ, đợi lát nữa cô chủ chống lưng cho cậu.”

Không quan tâm cậu ta có nghe thấy hay không thì tôi đã quay người rời đi.

Nhưng dựa theo tính cách cẩn trọng và lạnh nhạt của Giang Dã, tôi đoán rằng cậu ấy sẽ không tin đâu.

5.

“Ế… Giang Mặc và Tô An An đâu?”

Tôi vờ như vô ý mà hỏi một câu, những người trong hội trường mới nhận ra là nhân vật chính của buổi tiệc không có ở đây, mà trùng hợp là Tô An An cũng chẳng thấy đâu cả.

Bình thường mọi người đương nhiên không để ý đến Tô An An, nhưng tôi đã nhắc đến thì lại khác.

Kiếp trước khi nguyên chủ c.h.ế.t, mọi người cũng không phát hiện Giang Mặc và Tô An An cặp kè với nhau, còn khen ngợi Giang Mặc thâm tình. Sau này Giang Mặc cho người l.à.m n.h.ụ.c nguyên chủ, tiếp theo là chụp mấy loại ảnh đó rồi gửi cho giới truyền thông, khiến hàng trăm ngàn người tưởng rằng nguyên chủ phản bội lại hôn nhân.

Còn Giang Mặc - kẻ phản bội thật sự sau khi thành công tẩy trắng thì đã nhận được sự chúc phúc của mọi người, trở thành một người bạn đời mẫu mực trong mắt những người khác.

Lần này, tôi sẽ từng bước một lôi cái tình cảm mờ ám của họ ra ngoài ánh sáng, cũng khiến cho bọn họ nếm từng chút từng chút một cái cảm giác bị người đời phỉ nhổ.

Lúc này Giang Mặc và Tô An An một trước một sau bước ra khỏi thang máy, đi về phía này. Ánh mắt của mọi người có hơi biến đổi, Giang Mặc nhận ra sự biến hoác nhỏ nhặt nên bèn đi về phía tôi.

“Vừa rồi nghe quản gia nói em đưa quần áo cho cái thằng ti tiện kia?”

Tôi ngước mắt nhìn Giang Mặc mà cười cười.

Nam chính âm thầm tức giận nhưng phải nhịn lại, chỉ từ trên cao mà nhìn xuống tôi.

“Em không biết cậu ta đắc tội anh sao?”

“Anh ghét cậu ta.”

Quả nhiên đứng trước mặt nguyên chủ, Giang Mặc luôn có cảm giác rằng bản thân ưu việt. Rõ ràng là mượn thế lực của nhà nguyên chủ, ỷ vào việc nguyên chủ thích mình nên anh ta tỏ ra mình là người ở trên cao so với cô ấy.

Tôi vén váy lên, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ mà không đếm xỉa tới sự phẫn nộ của anh ta: “Nhưng mà tôi không ghét cậu ấy.” Ngược lại còn thấy cậu ấy rất thú vị.

Giang Mặc hiển nhiên cho rằng tôi không hiểu ám thị của anh ta, biểu cảm hơi lạnh lùng: “Tôi nói tôi không thích cậu ta, cho nên em cũng nên như vậy.”

Thật là nực cười.

Tôi giả bộ vô tội mà nhìn anh ta, chớp chớp đôi mắt long lanh, khóe miệng mang theo ý cười.

Nguyên chủ vốn là một người cực kỳ xinh đẹp, nếu không cũng không trở thành hoa khôi Nhất Trung. Chỉ là bình thường luôn giữ hình tượng mỹ nhân lạnh lùng, nam chính nói gì thì cô ấy cũng nghe theo, cho nên nam chính mới không hứng thú với cô ấy.

Giang Mặc ngây ngẩn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó sắc mặt lại lạnh xuống: “Thẩm Lam Châu em có ý gì? Cố ý đối đầu với tôi sao?”

Tôi dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn anh ta và Tô An An, nụ cười trên môi càng rực rỡ.

Tô An An đúng là một người lương thiện, chỉ là thấy Giang Dã vì cô ta mà bị liên lụy, cô ta cũng chẳng nói giúp câu nào mà quay qua anh anh em em với nam chính.

Đột nhiên cảm thấy Giang Dã và nguyên chủ đều là vật hy sinh cho cái đoạn tình cảm Mary Sue này, tôi chợt có cảm giác đồng tình vì cùng chung số phận.

“Giang Mặc, hy vọng anh làm cho rõ ràng.”

“Thẩm Lam Châu tôi làm gì cũng không cần phải nhìn sắc mặt của anh.”

Tôi chỉ cười, sau đó ngân nga một câu hát rồi rời đi.

“À đúng rồi Tô An An, cô không ngồi xe tôi được rồi, để Giang Mặc đưa cậu về đi.”

Vừa hay cho bọn họ hú hí, không phải thích ở cạnh nhau sao?

Cứ ở cùng nhau cho đủ đi, dù gì xe của tôi cũng cần phải chở người khác.

Là một thiên kim nhà giàu, nguyên chủ giống như là trơ mặt mà đối tốt với nam chính, anh ta cần gì thì cho cái đó, tốt đến nỗi để cho tên đàn ông này quên mất bản thân là ai.

Nhưng từ hôm nay thì không giống trước nữa rồi.

Tôi sẽ cho anh ta nhớ rõ Thẩm Lam Châu là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, cùng là người thừa kế duy nhất của Thẩm gia.

Kịch hay mới bắt đầu thôi đó.

Lúc tôi ra khỏi sân, Giang Dã vẫn ở đó. Trông cậu ấy càng yếu ớt, thậm chí còn hơi sốt.

Đi đến gần cậu ấy, tôi kiễng chân khoác chiếc áo khoác trên tay lên người cậu ấy, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai cậu ấy mà nói nhỏ: “Đi, cô chủ đưa cậu về nhà.”

Sống lưng của thiếu niên cứng đờ, trong mắt mang theo sự phòng vệ và cảnh giác.

Chỉ là đôi tai không có tiền đồ mà đỏ lên rồi.

6.

Giang Dã cứ nhìn tôi như vậy, như là đang tìm tòi xem rốt cuộc tôi muốn làm gì.

Cảm giác không an toàn và cảnh giác đã đi sâu vào trái tim chàng thiếu niên, từ nhỏ đã phải đấu tranh để sinh tồn trong sự nghèo khổ, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng vào lòng tốt của một người.

Càng huống hồ tôi lại là bạn gái của Giang Mặc.

Trông tôi giống như có mục đích khác vậy.

Tôi cứ như vậy mà đón lấy ánh mắt của cậu ấy: “Đi theo tôi trước, nếu không Giang Mặc sẽ để cậu đứng ở đây cả đêm đó.”

Trong tiểu thuyết như đó, cậu ấy đứng trong gió mưa mùa đông cả một đêm, khi tỉnh lại toàn thân đã đông cứng. Vì không muốn xảy ra án m.ạ.n.g nên mới có người đưa cậu ấy đi viện.

Trong mắt nam chính chỉ có nữ chính và tiền, người khác trong mắt anh ta chỉ là một con kiến, anh ta sẽ không để tâm.

Mà chàng thiếu niên lại vào ngày đông tuyết ấy, bị lạnh cóng mà tổn thương đến thần kinh, vĩnh viễn mất đi hai chân của mình, cũng chính vì thế nên sau này mới biến thành một kẻ hung ác nham hiểm.

Mặt mày như tranh vẽ của chàng thiếu niên trông thật vắng lặng, miệng hơi mím lại, rõ ràng tinh thần đã sa sút nhưng vẫn bình tĩnh, không để lộ ra biểu cảm nào.

Cậu ấy tự giễu mà nhếch môi cười:

“Chịu sự khống chế chỉ có thể cúi đầu.”

“Tôi chấp nhận.”

Cúi đầu sao?

Nhưng tôi thấy từ đầu đến chân cậu ấy đều đã sắp không trụ nổi rồi, vậy nhưng sống lưng vẫn cứ thẳng tắp như cũ.

Cậu ấy chỉ không chấp nhận số phận, không chấp nhận bản thân phải ch.ế.t, không chấp nhận bị thao túng và điều khiển, cho nên sau này mới trở thành một nhân vật lớn mạnh như vậy.

Trong sách chỉ là một con người được phác họa lác đác vài câu, chỉ là người qua đường để thể hiện cái thứ tình cảm Mary Sue của nam nữ chính.

Nhưng thực ra họ đều là người sống sờ sờ có máu có thịt.

Thẩm Lam Châu cũng thế, mà Giang Dã cũng vậy.

Tôi lại gần cậu ấy, nghiêng ô che cho cậu ấy, bước thêm một bước rồi nở nụ cười:

“Giang Dã, đi với tôi, xem như cậu càng thắng lớn hơn đấy.”

“Cô chủ đây chỉ đến để cứu cậu.”

Vĩnh viễn không hại cậu.

Cho dù thời khắc này Giang Dã chưa tin tưởng tôi, nhưng người thông minh như cậu ấy giỏi nhất là cân nhắc giữa lợi và hại. Cậu ấy hiểu hiện giờ rời đi theo tôi chính là giải pháp tốt nhất.

Vì vậy cậu ấy nhất định sẽ cùng tôi đi.

Sẽ có một ngày cậu ấy chỉ đi với tôi mà thôi.

7.

Khi đưa Giang Dã về nhà họ Thẩm thì đã sắp nửa đêm rồi.

Lúc trên đường đi, người nào đó cứ cực kỳ yên lặng mà ngồi trên xe. Chỉ là trong ánh mắt lại mang theo sự xa cách và trầm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi.

Đèn xe lập lòe lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt cậu ấy, khiến anh ấy đẹp đến nỗi như một bức tranh sơn dầu duy nhất phát sáng trong đêm tối.

“Giang Dã, có ai đã từng nói rằng cậu rất đẹp chưa.”

Cậu ấy ngẩng mặt nhìn tôi. Tôi chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt vô cùng chân thành mà khen ngợi.

Rất khó có người không chân thành khi đối diện với khuôn mặt này lắm.

Nghe xong, thiếu niên nghiêng mặt sang một bên, khuôn mặt đỏ bừng đang tránh né khỏi tầm mắt tôi.

Không biết là vì đang sốt hay là vì nguyên nhân nào khác.

Khuôn mặt lạnh nhạt vừa rồi của thiếu niên vẫn không chút gợn sóng như cũ, nhưng từ khuôn mặt không cảm xúc ấy, tôi có thể nhìn thấy được một chút ngượng ngùng.

Rất lâu mới thấy cậu ấy im im gật đầu, tỏ ý là mình đã từng nghe thấy rồi.

Hơn nữa có thể từ nhỏ cậu ấy đã biết là trông mình đẹp.

Tôi thất vọng mà “Ồ” một tiếng: “Xem ra tôi không phải người đầu tiên khen rồi ha.”

Dứt lời, tôi không chịu thua mà nghiêng qua, nhanh như chớp mà hôn cậu ấy:

“Vậy tôi phải là người đầu tiên hôn lên khuôn mặt cậu mới được.”
Bình Luận (0)
Comment