Nhìn thấy một màn này, Tần Đình khẽ nheo mắt, trầm giọng nói:
"Hồng Mông thắng rồi!"
Sở Hư và Hạ Huyền không có lên tiếng nhưng cả hai đều hiểu, sở dĩ Hỗn Độn bại là vì hắn đã đánh hết bài tẩy của mình, còn giờ thì Hồng Mông mới triệu để khôi phục thực lực, hơn nữa còn mượn tay Hỗn Độn để làm quen với nhục thân mới. Hiện tại, thực lực của Hồng Mông đã vượt qua Hỗn Độn, trở thành kẻ mạnh nhất chư thiên vạn giới này!
Tạo vật chủ Hồng Mông cuối cùng cũng trở về trạng thái đỉnh phong của năm đó, là tạo vật chủ không gì không thể!
Thần sắc Hỗn Độn hơi trầm xuống, hắn thật không ngờ rằng nhiều thủ đoạn như vậy cũng không diệt sát được Hồng Mông, ngược lại còn làm hắn ta tuyệt địa phản kích.
Hồng Mông đứng sừng sững giữa hư không, lúc này hắn đã không còn cảnh nhem nhuốc lôi thôi như lúc trước.
Tuy rằng trên người hắn vẫn tràn đầy thương thế và máu tươi, nhưng không ai thấy hắn nhem nhuốc lôi thôi cả, chỉ bời vì khí tức của hắn làm người nhìn phải sợ hãi.
Hồng Mông nhắm hai mắt lại, từ từ cảm nhận thân thể mới giống như một bệnh nhân nằm giường lâu năm đột nhiên đứng dậy được. Chư thiên vạn giới dường như đang nhảy múa hoan hô, chúc mừng tạo vật chủ!
Hỗn Độn lúc này đang đứng chắp tay sau lưng nhìn Hồng Mông.
Ba người Sở Hư cũng như thế.
Không ai lên tiếng, cũng không ai có động thái gì, hư không dường như đang ngưng kết, thời gian cũng giống như dừng lại ở giây phút này.
Không biết qua bao lâu Hồng Mông mới mở mắt ra nhìn Hỗn Độn, nhìn đối thủ đã đấu với mình vô số kỷ nguyên này, trên mặt lộ ra một nụ cười khẽ: " Xem ra vẫn là ta cờ cao hơn một nước, Hỗn Độn đạo hữu..."
Hồng Mông quay người nhìn về phía ba người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền.trên mặt cũng nổ nụ cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Ba ngươi không hổ là 3 sinh linh mạnh nhất trong nhân tộc, những ngày qua nhìn ta và Hỗn Độn đấu pháp với nhau đã thu hoạch được không ít, ta có thể nhìn ra được thực lực của các ngươi đã mạnh lên khá nhiều, hiện tại đã đến mức độ mà chúng ta không thể xem thường nữa. Rất tốt! Rất tốt!"
Hồng Mông lại khẽ nói tiếp: " Ta lại cho các ngươi thêm một cơ hội cuối, các ngươi có nguyện ý quy y dưới trướng của ta, trở thành tam đại đệ tử chân truyền của ta hay không?
Chư thiên vạn giới này các ngươi có thể phân làm ba, trở thành 3 vị Đế Quân, vĩnh viễn thống trị thiên hạ. Nếu các ngươi không muốn nhìn thấy tín đồ của ta đi khắp thế gian thì ta có thể lùi một bước, ta có thể không bắt nhân tộc tôn thờ ta nữa, chư thiên vạn giới cho các ngươi thống trị, ta thậm trí có thể lùi về phía sau, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt thế nhân, chỉ cần các ngươi có thể bảo đảm chư thiên vạn giới này không còn tranh đấu nữa! !!"
Ba người Sở Hư đưa mắt nhìn nhau, thần sắc khẽ động. Nói thực lòng điều kiện này của Hồng Mông thật quá có thành ý. Trong lòng tôn tạo vật chủ này không có một chút tư tâm nào, tất cả những việc mà hắn làm đều là vì chư thiên vạn giới, đều là vì thế giới mà hắn đã sáng tạo ra này!
Hơn nữa hắn lại vô cùng có lòng ái mộ nhân tài với ba người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền. Thậm trí để ba người quy thần hắn có thể đưa ra một lời hứa như thế.
Chỉ cần ba người Sở Hư đồng ý thì chư thiên vạn giới này vẫn cứ giữ dáng vẻ cũ. Sở Hư vẫn là chủ nhân của vạn giới, Tần Đình vẫn là chủ nhân của Đại Thiên thế giới, còn Hạ Huyền sẽ là kẻ thống trị một phương thế giới nào đó. Có thể nói là mọi người cùng vui lại không phải đụng độ một tồn tại khủng bố như tạo vật chủ này nữa. Đổi lại là người khác, khẳng định sẽ đồng ý ngay.
Dù sao thì cũng chỉ là thêm một cái mũ trên đầu là tạo vật chủ mà thôi.
Nhưng lúc này Sở Hư chợt cười, hắn mở miệng cười lớn!
Không chỉ là hắn mà cả Tần Đình, Hạ Huyền cũng cười ha ha.
Nụ cười trên mặt Hồng Mông dần dần thu liễm lại, trở thành mặt không biểu cảm.
Sở Hư lắc đầu, thấp giọng nói:
"Đa tại hảo ý của tiền bối, nhưng mà một kiếm này của ta vắt ngang vạn cổ, bao nhiêu nhân vật kiêu hùng đã bại dưới tay ta mới có được vĩ nghiệp như ngày hôm nay!"
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nếu như người khác nói như vậy, có lẽ sẽ bị cho là bốc phét chém gió, nhưng Sở Hư nói ra lời này quả thật không ai dám phản bác. Cuộc đời của hắn có thể nói là một đời truyền kỳ, đến cả kiêu hùng có tâm tư thâm trầm như Đế Chủ cũng bại dưới tay hắn.
Mà thực tế thì số người dưới tay Sở Hư càng là đếm không xuể, nào chỉ vạn ức?
Sở Hư vĩnh viễn là tồn tại cao cao tại thượng, đứng ở đỉnh phong chỉ có thể có mình hắn duy ngã độc tôn, làm sao hắn có thể quy thuận dưới trướng Hồng Mông được chứ?
Cho dù là tạo vật chủ cũng không được!
Chương 1193: Sự cố kị của Hồng MôngHồng Mông nghe vậy thần sắc vẫn bất biến, tựa hồ như sớm đã dự liệu trước được phản ứng của ba người Sở Hư.
Dù sao thì ý niệm của hắn đã từng hóa thành 3 hệ thống, trở thành lá bài tẩy của 3 người, có thể nói hắn đã đi theo suốt cả quá trình trưởng thành của ba người Sở Hư, tính cách bọn họ thế nào, hắn là người rõ nhất.
Tuy rằng 3 người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền tính cách không giống nhau, đạo tu hành cũng khác biệt, nhưng đều có một điểm chung đó là có một tấm lòng đế vương muốn duy ngã độc tôn!
Những tồn tại như vậy không thể nào có thể thuần phục dưới trướng người khác, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không được!
Nếu như 3 người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền thực sự tiếp nhận điều kiện của Hồng Mông, vậy vô địch chi tâm của 3 người đều sẽ có kẽ hở, mà kẽ hở này sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng bọn họ cũng sẽ bị mài mòn như chúng nhân, thực sự trở thành đệ tử của Hồng Mông, hay nói cách khác là tín đồ chân chính của Hồng Mông.
Thần sắc Hồng Mông khẽ lộ vẻ đáng tiếc, lắc đầu nói:
"Đáng tiếc a, đáng tiếc! Ta cho các ngươi làm Nhân tộc Tam Đế, các ngươi là những tồn tại kiệt xuất nhất của nhân tộc nhưng lại chấp mê bất ngộ như Thế. Các ngươi vẫn muốn chiến tranh không ngừng, muốn đưa Vạn Giới này vào trong thế nước sôi lửa bỏng. Vậy ta chỉ có thể đích thân ra tay xóa bỏ các ngươi mà thôi!"
Sắc mặt hắn không đổi nhưng khí thế bắt đầu dâng lên, nhìn bình tĩnh nhưng lại tràn ngập sát cơ.
Thần sắc ba người Sở Hư đều vô cùng ngưng trọng, cả ba đều cảm thấy một cỗ áp lực trước nay chưa từng gặp phải đang đè nén trước mắt. Khí tức toàn thân không tự chủ được đều dâng lên đến đỉnh phong, như gặp phải đại địch!
Hiện tại Hồng Mông đã hoàn toàn khôi phục tất cả thương thế, thực lực đã trở về đỉnh phong! Không! Còn mạnh hơn cả thời kì đỉnh phong lúc trước nữa! Đến cả Hỗn Độn cũng không thể làm gì được hắn.
Thậm chí Hỗn Độn còn trở thành đá mài dao cho hắn, thủ đoạn này chỉ có thể nói không hổ là tạo vật chủ!
Hỗn Độn đứng ở một bên thần sắc hơi âm trầm, sắc mặt hơi khó coi, giời phút này tuy hắn là Diệt Thế chỉ tiên nhưng mục đích của hắn và Hồng Mông đều có bản chất giống nhau, đều là muốn duy trì sự tồn tại của chư thiên vạn giới. Dù sao thì hắn và Hồng Mông đều là tạo vật chủ. Chẳng qua là con đường của hắn có chút tiêu cực hơn, đó là hủy diệt tất cả văn minh, để chư thiên vạn giới quay về với hỗn độn, như vậy sẽ không có chuyện chư thiên vạn giới chết đi.
Từ sau khi thức tỉnh, Hỗn Độn vẫn chưa hề thực sự hủy diệt đi nền văn minh nào, hắn vẫn đang đợi Hồng Mông thức tỉnh. Tìm kiếm kẻ địch thiên sinh với mình này.
Hỗn Độn rất rõ ràng, chỉ có giết chết Hồng Mông mới có thể thực sự thiết lập lại trật tự thế giới. Nếu không hắn có hủy đi bao nhiêu văn minh thì Hồng Mông vẫn có thể sáng tạo lại bấy nhiêu văn minh.
Nhưng tới hiện tại... xem ra hắn đã thua rồi...
Hiện giờ hắn đã bày ra hết thủ đoạn mà Hồng Mông vẫn đang ở đỉnh phong.
Ánh mắt Hỗn Độn nhìn sang 3 người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền.
Thiên tư của ba người này từng làm cho Hỗn Độn phải kinh thán, hắn cũng từng luận đạo qua với 3 người. Trong lòng hắn rất rõ, 3 người này đều là cùng một loại chỉ muốn mình bản thân duy ngã độc tôn, không chịu thuần phục ai.
Nếu như ba người sinh ra cùng thời đại nhất định sẽ có chiến tranh không ngừng, làm từng nền văn minh bị hủy diệt. Mà điều này cùng với việc Hỗn Độn muốn làm lại chẳng khác gì nhau mấy!
Chỉ có môi một điểm khác là sự hủy diệt này sẽ chậm hơn vô số lần, sẽ phải qua vô số kỷ nguyên... nhưng hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách này thôi!
Tuy hiện tại luận thực lực thì Hỗn Độn vẫn ở trên ba người Sở Hư, nhưng tương đối mà nói thì tiềm lực của ba người Sở Hư lại mạnh hơn Hỗn Độn.
Hỗn Độn là Tiên Thiên Tiên Ma, sống từ thời hỗn độn đến nay không biết đã bao nhiêu kỷ nguyên, mà ba người Sở Hư tuy rằng đã sống ức vạn năm, trong mắt thế nhân bọn hắn là những vị tiên đế bất tử bất diệt, trường tồn cùng với thời gian nhưng trong mắt Hỗn Độn và Hồng Mông thì bọn hắn chỉ như ba tiểu hài tử mà thôi.
Thọ nguyên của bọn hắn trong mắt Hồng Mông và Hỗn Độn cũng chỉ như một cái búng tay liền đi qua.
Nhưng mà tới thời điểm hiện tại, ba người đều đã bước chân vào Thành Đạo Chỉ Cảnh, cảnh giới mà Hỗn Độn và Hồng Mông đều không thể xem thường nữa.
Ngộ tính của ba người này thậm chí còn cao hơn Hồng Mông.
Cho nên Hồng Mông mới phải dẫn độ cả bọn hắn tới Huyền Vũ đại thế giới cùng với Hỗn Độn, điều này chứng tỏ Hồng Mông cũng cố kị thiên phú của bọn hắn...
Bởi vì hắn biết, chỉ cần để qua vài kỷ nguyên nữa, thực lực của ba người này sợ rằng sẽ không còn yếu hơn hắn nữa. Nghĩ tới đây Hỗn Độn chợt nở nụ cười...
Chương 1194: Khởi Nguyên Sơ GiớiHỗn Độn động thủ, hắn bước lên một bước đối mặt với Hồng Mông, nhàn nhạt nói:
"Hồng Mông, là ngươi thắng rồi!"
Hồng Mông chỉ cười mà không nói, nhưng ánh mắt có chút lạnh nhạt đã hiển thị rõ sát cơ.
Đối với Hỗn Độn, bản thần hồng Mông rất rõ hai người là túc địch kể từ khi khai thiên tích địa, trong hai người chỉ có một người được tồn tại.
Hiện nay thực lực Hồng Mông đã trở về đỉnh phong, thậm trí còn mạnh hơn lúc ban sơ và đã mạnh hơn Hỗn Độn, tất nhiên hắn không thể nào để Hỗn Độn mở ra một con đường sống tiếp được.
Hồng Mông khẽ cười một tiếng, quay người nhìn Hỗn Độn, nhàn nhạt nói:
"Không sai, ta thắng rồi! Chư Thiên Vạn Giới này sẽ mãi mãi tồn tại, sẽ không có thế giới nào phải chết đi, tất cả sinh linh, chủng tộc đều chung sống hòa bình với nhau, tất cả sẽ vận hành theo quỹ đạo mà ta sắp xếp!"
Hỗn Độn lắc đầu:
"Vậy thì chưa chắc!"
"Hửm?"
Trên mặt Hồng Mông khẽ lộ nụ cười khẽ, hỏi lại:
"Lẽ nào ngươi còn muốn ngoan cường chống trả?"
Vẫn còn muốn ngăn cản ta sao Hỗn Độn đạo hữu? Trong lòng ngươi lẽ ra phải hiểu, hiện tại ngươi đã không còn là đối thủ của ta, lúc trước ngươi và ta qua chiêu nhiều như thế cũng chưa phân thắng bại, đó là bởi vì thương thế của ta vẫn chưa khôi phục, ta vẫn chưa quen thuộc với nhục thân này.
Nhưng hiện tại ta đã khác rồi, chỉ cần không đến trăm chiêu là ngươi sẽ bại dưới tay ta.
"Lần này ngươi nhất định sẽ chết"
Hỗn Độn nghe vậy thần sắc hơi âm trầm, hắn cũng rất rõ điểm này.
Hồng Mông phất tay mà đứng, dưới chân là hàng ngàn hàng vạn thế giới thụ càng làm cho hắn trở nên cao thâm mạt trắc, chí cao vô thượng. Hắn ngưng mắt nhìn Hỗn Độn, cười nói:
"Nhưng mà ngươi cũng không chết một cách uổng phí, ngươi và ta dù sao cũng cùng một cội nguồn, sau khi ngươi chết ta sẽ thôn phệ tu vi của ngươi, luyện hóa nhục thân của ngươi, đỡ ta hút hết pháp lực của ngươi, ta sẽ là chúa tể duy nhất của Chư Thiên Vạn Giới, là chân thần thực sự ở đây! !!
Hỗn Độn nghe vậy chợt cười lại:
"Hồng Mông, tuy thực lực của ngươi mạnh, nhưng tiềm lực của ngươi chưa chắc đã là mạnh nhất!"
Hỗn Độn chỉ vào ba người Sở Hư, Tân Đình, Hạ Huyền:
"Ba người này tiềm lực đều ở trên ngươi!"
Hồng Mông nghe vậy khẽ chau mày, sau đó lại trở nên thoải mái, gật đầu nói:
"Không sai, nếu luận tài trí và thiên phú thì ta không bằng bọn hắn"
Tuy rằng việc thừa nhận thiên phú của mình không bằng người khác ở trong mắt thế nhân là một việc cực kì khó khăn, nhưng trong mắt kẻ có tấm lòng rộng lớn như Hồng Mông thì chỉ là một việc thường tình, hắn thản nhiên thừa nhận.
Hỗn Độn lại nói tiếp:
"Nếu qua thêm vài kỷ nguyên nữa, thực lực của ba người này sợ rằng sẽ không yếu hơn ngươi!"
Hồng Mông cười nói:
"Không sai, nhưng mà không có đoạn thời gian đó đâu, bọn hắn đã từ chối ý tốt của ta, vậy ta chỉ có thể ra tay xóa bỏ bọn hắn"
Hỗn Độn chợt cười, cười lớn không ngừng, thanh âm của hắn truyền khắp chư thiên vạn giới, thấu triệt qua mọi không gian, vừa phiêu đãng vừa phảng phất vang vọng.
Thân thể của Hỗn Độn bỗng phát ra ánh ánh vô cùng chói mắt, hắn bước lên phía trước một bước, chặn trước người Hồng Mông.
Vừa quay người, một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố đem ba người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền đưa ra khỏi Huyền Vũ đại thế giới. Sau đó thanh âm của hắn mới truyền tới:
"Ta và Hồng Mông đều được sinh ra ở Khởi Nguyên Sơ Giới, nơi đó là hình thức ban sơ của Chư Thiên Vạn Giới, có áo nghĩa của Tiên Thiên Thần Ma, các ngươi đi đi! !!"
Nói đoạn, ba đạo thần ấn khắc sau vào người ba người Sở Hư, ba người chỉ cảm thấy ở nơi phương xa có một thứ gì đó đang hô hoán mình. Đó có lẽ là Khởi Nguyên Sơ Giới trong lời của Hỗn Độn.
Mà lúc này trong Huyền Vũ đại thế giới, Hỗn Độn hóa thành ngàn vạn đạo tắc, tổ hợp thành một đại trận vô cùng huyền diệu, thân hóa thành linh, tiêu hao pháp lực và thọ nguyên vô cùng vô tận của bản thân để cưỡng ép phong ấn Huyền Vũ đại thế giới, cũng phong ấn luôn Hồng Mông vào bên trong.
Loại quyết tuyệt này thực sự làm Hồng Mông không kịp phản ứng, lúc pharh ứng lại thì Hỗn Độn đã triệt để thân tử đạo tiêu, đem tính mạng hóa thành đại trận trấn áp Hồng Mông rồi.
Hỗn Độn dù sao cũng là đỉnh cấp cường giả đương thời, tuy rằng thực lực không còn như lúc đỉnh phong nhưng hắn hiến tế bản thân làm thành phong ấn cho nên uy năng đã tăng gấp bội, nhất thời đến cả Hồng Mông cũng không có cách thoát khốn ngay được.
Trong Huyền Vũ đại thế giới, Hồng Mông khẽ chau mày, nhìn thân ảnh Hỗn Độn từ từ biến mất, trầm giọng nói:
"Thật không ngờ được Diệt Thế Chỉ Tiên lại có ngày tự hi sinh bản thân mình"
Hỗn Độn đang dần dần mờ nhạt giữa không trung bỗng cất giọng:
"Ta không phải là vì bọn họ, ta là vì bản thân mình!"
Lúc này Hỗn Độn đã không còn nghĩ cách để diệt thế nữa mà hắn chỉ nghĩ cách làm sao để thêm phiền phức cho Hồng Mông.
Chỉ thế mà thôi!
Một khắc sau, thân ảnh của Hỗn Độn vỡ nát, triệt để biến mất khỏi thế gian...
Chương 1195: Giải cứu thế giới?Hồng Mông chắp tay sau lưng, đứng im tại chỗ.
Trên mặt hắn có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc nhưng không có chút phẫn nộ nào.
Đến cảnh giới như của hắn thì cho dù trời đất có sập xuống cũng khó có thể làm nổi lên chút gợn sóng nào trong lòng hắn.
Hỗn Độn tự hiến tế bản thân để đưa mấy người Sở Hư đi đích thực là làm hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Có một vài chuyện đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của hắn.
Dù sao thì theo Hồng Mông thấy Hỗn Độn và ba người kia chưa bao giờ là một phe cả, Hỗn Độn muốn hủy diệt tất cả mọi văn minh ở Chư Thiên Vạn Giới, tất nhiên là bao gồm cả Đại Thiên Thế Giới và Vạn Giới.
Nhưng mà lần này Hỗn Độn lại hiến tế bản thân để tranh thủ cho đám người Sở Hư thời gian mấy kỷ nguyên mà hắn nói trước lúc biến mất là vì bản thân mình làm ánh mắt Hồng Mông lướt qua một tia trào phúng.
Hắn hiểu ý tứ của Hỗn Độn, đó là bản thân hắn ta đằng nào cũng thua rồi, nếu đã không thể hủy diệt tất cả mọi văn minh, vậy thì không bằng thêm chút phiền phức cho Hồng Mông.
Hồng Mông vẫn chắp tay đứng, ngẩng đầu nhìn Huyền Vũ đại thế giới đã bị phong ấn, ánh mắt khẽ cụp xuống ""Vây khốn ta mấy kỷ nguyên?"
Ngươi cũng quá xem thường ta rồi đấy, Hỗn Độn đạo hữu!
Nhiều nhất chỉ cần 5000 vạn năm ta sẽ thoát khốn mà ra!
Năm ngàn vạn năm trong mắt ta chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Trong vòng thời gian đó, thiên phú của đám người kia có lợi hại hơn nữa thì cũng làm sao có thể trưởng thành đến độ có thể đối kháng với ta chứ?
Thanh âm thầm trầm, thần sắc Hồng Mông không có chút nóng nảy vội vã nào, hắn rất từ từ ngồi xuống đất, nhắm mắt dưỡng thần.
Vô số kỷ nguyên qua hắn còn đợi được huống chỉ là 5000 vạn năm này tính là cái gì chứ...
Chỉ thấy cả Huyền Vũ đại thế giới bỗng dưng trầm tịch một cách lạ thường, vô số thần văn dâng lên che khuất cả bầu trời.
Có thể phong ấn được cả một đại thế giới lớn như thế này, uy năng của phong ấn đại trận rất là kinh người, hoàng đạo tử khí vờn quanh, đừng nói là phá giải, đến tiếp cận cũng không thể làm được.
Ba người Sở Hư đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn những gì diễn ra trước mắt. Bọn hắn biết phong ấn đại trận này không thể nào ngăn cản Hồng Mông được quá lâu, mà đợi khi Hồng Mông có thể phá trận ra ngoài thì đó cũng chính là ngày tận thế của Chư Thiên Vạn Giới.
Thế cục Chư Thiên Vạn Giới biến hóa quá lớn, mấy tháng trước bọn họ còn tưởng rằng mình là tồn tại mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới, đều cảm thấy đối thủ của mình cũng chỉ là 2 người còn lại mà thôi.
Nhưng Huyền Vũ đại thế giới này để bọn họ phát hiện ra tạo vật chủ, phát hiện ra rất nhiều bí mật của thế giới này.
Hạ Huyền trầm mặc chốc lát rồi đột nhiên cười khẽ.
Tần Đình và Sở Hư cùng nhìn qua, chỉ thấy Hạ Huyền nói:
"Ta chưa bao giờ ngờ tới có một ngày mình sẽ trở thành người giải cứu thế giới.."
Tần Đình và Sở Hư nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đều lắc đầu cười. Hạ Huyền quả thật nói không sai. Trong lòng ba vị này đều rõ ràng bản thân mình đều không phải thiện nam tín nữ gì, từ lúc bọn hắn xuất đạo đến nay, trong lòng chẳng có đạo nghĩa gì có thể nói hết.
Tất cả những hành động mà bọn hắn làm đều là vì lợi ích. Thậm trí trong quá trình phát triển của mình, bọn hắn còn làm hại không ít trung lương. Hàng vạn hàng tỉ chúng sinh của Chư Thiên Vạn Giới trong mắt bọn hắn đều chỉ là sâu kiến hay là một quân cờ tùy tiện có thể vung tay hạ sát.
Nếu mà nghiêm túc định nghĩa thật chính xác, thì bọn hắn chính là kiêu hùng hàng thật giá thật, là người xấu trong mắt thế nhân.
Nhưng mà bọn hắn thiên phú tuyệt thế, thủ đoạn kinh người, là người cười đến cuối cùng, trở thành chí cường giả của nhân tộc.
Rồi cuối cùng lại đứng ở phía đối lập với tạo vật chủ Hồng Mông.
Tuy rằng xuất phát điểm của bọn hắn tuyệt đối không phải là vì chúng sinh vạn linh, mà chỉ là vì không nguyện ý thuần phục dưới trướng Hồng Mông mà thôi. Nhưng bất luận thế nào, bọn hắn đều phải ngăn chặn Hồng Mông biết Chư Thiên Vạn Linh thành tín đồ của hắn...
Giữa bọn hắn và Hồng Mông sớm muộn gì cũng có một trận chiến quyết định vận vận mệnh của Chư Thiên Vạn Giới.
Ba người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền đều cảm nhận được ấn kí mà Hỗn Độn lưu lại trước khi tan biến đang dẫn độ bản thân về Khởi Nguyên Sơ Giới, nơi mà Hồng Mông và Hỗn Độn được sinh Tạ, Nhưng mà hiện tại ba người bọn họ vẫn chưa có ý định lập tức tiến vào Khởi Nguyên Sơ Giới ngay, dù sao thì đám tín đồ của Hồng Mông vẫn còn đang nghênh ngang truyền đạo khắp Chư Thiên Vạn Giới, gây ra hậu hoạn vô cùng.
Nếu như bọn hắn đến Khởi Nguyên Sơ Giới mất nhiều năm, lúc quay về cả Chư Thiên Vạn Giới đều đã trở thành lãnh địa của tín đỏ hồng Mông thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thực lực của bọn hắn rất mạnh, đã đến bước Thành Đạo, lại qua cảm ngộ trận giao thủ giữa Hồng Mông và Hỗn Độn, hơn nữa Hồng Mông cũng không thể nào thoát khốn quá nhanh được, thế nên không cần phải vội vã nhất thời.
Chương 1196: Trở về Đế GiớiVạn Giới, Đế giới.
Trải qua kiếp nạn của đám Hồng Mông tín đồ, Vạn Giới tuy rằng chưa bị nguyên khí đại thương nhưng mà chí ít cũng thương gân động cốt.
Vô số giới vực đều bị đám tín đồ của Hồng Mông hủy diệt, cho đến nay vẫn còn rất nhiều tín đồ của Hồng Mông lọt lưới, du đãng ở khắp nơi trong Vạn Giới, âm thầm tinh luyện tín đồ, làm Tiên Đình rất đau đầu.
Mà đây không chỉ là tình cảnh của mình Vạn Giới, các đại thế giới khác cũng đang rất đau đầu vì vấn đề này.
Rất nhiều đại thế giới đã triệt để bị tín đồ của Hồng Mông luyện hóa, trở thành hậu hoa viên của Hồng Mông, ngày đêm luôn nghĩ các để thôn tính các thế giới khác, để ánh sáng của Hồng Mông chiếu khắp Chư Thiên Vạn Giới.
Tuy rằng Chỉ Long đại thế giới và Cổ Giới đã triệt để bị hủy diệt, nhưng mà vẫn còn không ít đại thế giới khác bị tín đồ của Hồng Mông chiếm cứ.
Những đại thế giới này có căn cơ thâm hậu, có rất nhiều cường giả cấp độ Tiên Đế, thậm chí còn có một hai lão quái vật cấp độ nửa bước Thành Đạo, tiến hành chém giết không ngừng với Vạn Giới và Đại Thiên Thế Giới.
Cũng may mà Đại Thiên Thế Giới có Thiên Hậu tọa trấn, thế cục không hề rối loạn, mà Vạn Giới thì lại có rất nhiều lão tổ thực lực quán tuyệt cổ kim nên dễ dàng trấn áp được các đại thế giới khác.
Trong lúc nhất thời hai bên trở thành thế giằng co không dứt.
Đế giới vẫn phồn hoa như cũ, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi trận chiến loạn vừa qua.
Khi Sở Hư trở về, nơi này rất có cảm giác cảnh còn người mất.
Thời gian hắn rời khỏi đây ngắn ngủi vài năm nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tất cả thế cục của Chư Thiên Vạn Giới đã thay đổi.
Mà Hồng Mông bị phong ấn trong Huyền Vũ đại thế giới kia đã trở thành một khúc mắc lớn trong lòng Sở Hư, dù sao đó cũng là tạo vật chủ, là cường giả mạnh nhất mà Sở Hư gặp phải từ trước đến giờ, đến cả Tiên Thiên sinh linh, Diệt Thế Chi Tiên - Hỗn Độn đều chết trong tay Hồng Mông.
Tuy vậy nhưng trận chiến của Hồng Mông và Hỗn Độn đã cho Sở Hư rất nhiều cảm ngộ, làm hắn đạt được rất nhiều lợi ích, mà Đế Giới rất nhanh đã cảm ứng được sự tồn tại của Sở Hư.
Đạo âm vang lên tới tít tận chân trời, từng tôn Tiên Ma khí tức khủng bố lần lượt xuất hiện, đó đều là những lão tổ của Đế Giới, bọn họ vừa cung kính vừa kích động quỳ xuống dưới chân Sở Hư, cao giọng đồng thanh hộ:
"Cung nghênh bệ hạ trở về!"
Đối với Vạn Giới mà nói, Sở Hư vừa là trụ chống trời vừa là chỗ dựa tinh thần của tất cả mọi người. Có Sở Hư, Tiên Đình mới là tồn tại mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới, nội bộ Tiên Đình mới có thể đoàn kết như một.
Phải biết rằng nhìn bề ngoài thì Tiên Đình rất cường thịnh, nhưng thật ra bên trong chia thành rất nhiều phe phái.
Năm đó Sở Hư thống nhất vạn giới, trừ đám người của Đế Thiên Tiên Phủ ngoan cố trống trả ra, thì các thế lực khác ở Vạn Giới đều khiếp sợ trước thực lực của Sở Hư mà lũ lượt thần phục, trở thành một bộ phận của Tiên Đình.
Những thế lực này tuy nói rằng đã thần phục Tiên Đình, thần phục Sở Hư, nhưng mà sau lưng vẫn tự kết nối quan hệ tốt với nhau, trở thành các phe phái.
Mà giữ các phe phái này lúc nào cũng sẽ có thù mới hận cũ.
Lúc bình thường đã nhìn nhau không vừa mắt, thường xuyên công kích lẫn nhua, nếu như không có Sở Hư tọa trấn thì sợ rằng xung đột sẽ sớm ngày bạo phát.
Bất quá Sở Hư thấy tình huống như vậy lại rất vui vẻ đứng quan sát, bởi vì những thế lực này đối lập với nhau mới dễ dàng cho việc khống chế của hắn.
Sở Hư đi tới Huyền Vũ đại thế giới, vừa đi đã bặt vô âm tín, nhiều năm không về, đến cả khi xuất hiện đám loạn thần tặc tử, tín đồ của Hồng Mông cũng không thấy tăm hơi, tuy rằng Tiên Đình chưa loạn, nhưng mà lòng người sớm đã hoang mang.
Nội bộ các phe phái đều đang rất mong đợi Sở Hư trở về, vì dù sao nếu Sở Hư mà gặp chuyện bất trắc gì thì Tiên Đình nhiều khả năng sẽ lập tức tan rã. Đây là điều bọn hắn không muốn nhìn thấy.
Năm đó bọn hắn thần phục Sở Hư, đại đa số là không cam tâm tình nguyện, dù sao lúc trước bọn hắn đều là bá chủ một phương, giờ lại trở thành kẻ dưới trướng người khác, làm sao mà quen được.
Nhưng mà qua nhiều năm như thế, bọn họ chợt phát hiện, trở thành thần tử của Tiên Đình chưa chắc đã là sai.
Lúc trước bọn hắn là bá chủ một phương, nhưng mà lực hiệu triệu và ảnh hưởng chỉ gói gọn trong một phương thế giới đó, nhưng nay bọn hắn đã có thể ảnh hưởng đến cả thế cục của Vạn Giới, quyền lực trong tay ngày càng lớn hơn lúc trước, chỉ cần có đủ dã tâm và năng lực là được.
Hiện tại Sở Hư trở về mới khiến tất cả mọi người thở nhẹ một hơi.
Một câu "cung nghênh bệ hạ trở về" thực sự là xuất phát từ trong tâm can.
Sở Hư thấy vậy, trên mặt chỉ nợ một nụ cười khẽ.
Hắn nhìn rất nhiều người quen thuộc xung quanh, phụ thân Sở Chính Hùng, mẫu thân Trưởng Công Chúa cùng hồng nhan tri kỉ của mình. Đương nhiên còn có cả mấy gánh nặng trên người nữa.
Chương 1197: Mười vạn năm, thời đại mới!Sau khi trở về Đế Giới, Sở Hư cũng không có nói chuyện Hồng Mông ra.
Dù sao nếu như mọi người biết có một vị Tạo Vật Chủ muốn luyện hóa toàn bộ sinh linh trong Chư Thiên Vạn Giới thành tín đồ của mình thì sợ là sẽ rơi vào khủng hoảng.
Kết quả là sau khi Sở Hư trở về Đế Giới, Vạn Giới Tiên Đình bình tĩnh lại.
Tất cả vẫn giống như trước đây.
Thậm chí còn có Tiên Quân vẫn xem Đại Thiên Thế Giới là đối thủ lớn nhất của Vạn Giới Tiên Đình, không ngừng thượng thư muốn ra tay với Đại Thiên Thế Giới.
Đương nhiên những tấu chương này đều bị Sở Hư dẹp qua một bên.
Đồng thời hơi ám chỉ, trong thời gian ngắn, Đại Thiên Thế Giới sẽ không còn là uy hiếp của Tiên Đình Vạn Giới nữa.
Nghe Sở Hư nói như vậy, mọi người lập tức trở nên miên man bất định.
Đa số Tiên Quân đều không phải người ngu, đều mơ hồ đoán được là có ẩn tình gì đó, bọn họ đều hiểu rất rõ tính tình của Sở Hư.
Vị bệ hạ này xưa nay duy ngã độc tôn, đừng nói là có người ở trên hắn.
Cho dù bình khởi bình tọa (ngang hàng phải lứa) với Sở Hư cũng không được!
Cho tới nay, Sở Hư đều xem Tần Đình là đối thủ lớn nhất, bây giờ lại đột nhiên không còn nhằm vào hắn nữa, đúng là khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều. Chỉ là uy nghiêm của Sở Hư quá nặng, không ai dám lắm miệng hỏi thăm.
Mà người thân cận bên cạnh Sở Hư thì lại không để ý tới.
Trong mắt bọn họ, Sở Hư không gì không làm được, làm như vậy đương nhiên là có dụng ý của hắn, chỉ cần nghe lời Sở Hư là được.
Đương nhiên, Huyền Vũ Đại Thế Giới bị phong ấn cũng bị phát hiện.
Chư Thiên Vạn Giới đều bị pháp trận phong ấn khủng bố như thế làm cho chấn kinh, cũng từng có Tiên Quân đến đó định mở phong ấn ra.
Nhưng bọn họ lại hoảng sợ phát hiện thậm chí ngay cả tới gần cũng không được.
Cho dù vận dụng một chút thủ đoạn có thể tới gần pháp trận phong ấn nhưng mặc cho đám Tiên Quân đó dốc hết tất cả vốn liếng cũng không thể rung chuyển phong ấn chút nào.
Điều này khiến cho người ta chấn kinh.
Những Tiên Quân này đều là cảnh giới Tiên Đế, hơn nữa còn rất kinh khủng, có thể nói là ngoại trừ thành đạo chỉ cảnh ra thì bọn họ là người mạnh nhất đương thời.
Mà có thể tu tới thành đạo chỉ cảnh, trong Chư Thiên Vạn Giới chỉ có rải rác mấy người, nhất thời, pháp trận phong ấn này trở thành một truyền thuyết.
Nhưng mà Tiên Đình và Đại Thiên Thế Giới đều trầm mặc với chuyện này, dần dà cũng không ai chú ý tới nữa.
Dù sao trời sập xuống thì còn có Sở Hư với Tần Đình chống lên!
Thời gian trôi mau, đảo mắt đã mười vạn năm.
Mười vạn năm qua, Sở Hư vẫn luôn tiềm tu ở chỗ sâu trong Tiên Đình, lĩnh hội trận chiến Hỗn Độn với Hồng Mông.
Trận chiến đó khiến cho Sở Hư được lợi rất nhiều, mặc dù ngộ tính hắn cực cao, có thể nói là đạt đến hạn mức cao nhất của hậu thiên sinh linh nhưng vẫn phải dốc lòng cảm ngộ mới được.
Mà mười vạn năm này cũng là thời gian cho Vạn Giới Tiên Đình bắt đầu chậm rãi khôi phục nguyên khí, sau khi Sở Hư trở về, những tín đỏ hồng Mông còn sót lại cũng dần bị Vạn Giới tiêu diệt.
Vạn Giới lại khôi phục lại phồn vinh ngày xưa.
Không thể không nói, mặc dù phàm nhân rất yếu đuối nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó thì bọn họ lại rất kiên cường.
Tràng hạo kiếp năm đó khiến cho không biết bao nhiêu sinh linh giới vực Vạn Giới chết thảm, con số tử vong tính tới hàng ức vạn.
Rất nhiều giới vực đều bị diệt sạch, gần như không có có vết tích của sinh linh, giống như đã chết đi, biến thành đất chết.
Nhưng trải qua mười vạn năm phát triển, các phàm nhân kéo dài từng đời, vương triều quốc gia cũng hưng khởi hưng diệt vô số, Vạn Giới lại khôi phục sức sống...
Có thể nhìn thấy thôn xóm, thành trấn, hùng thành khắp nơi với vô số sinh linh.
Cảnh tượng phồn vinh như thế này, thậm chí có thể sánh được thời đại hạo kiếp chưa xảy ra! Mặc dù mười vạn năm này, trong mắt Tiên Ma thì chỉ là một cái búng tay, ký ức về tràng hạo kiếp đó vẫn còn mới mẻ.
Nhưng đối với các phàm nhân thì chuyện này quá xa xưa, thậm chí các phàm nhân cũng không biết có một tràng hạo kiếp như thế!
Mà phàm nhân hưng thịnh, cũng sinh ra vô số thiên tài có thiên phú tu đạo.
Nếu là Vạn Giới trước đây, sợ là những thiên tài tu đạo này sẽ bị các đại tông môn, thế lực cướp đoạt, thậm chí còn có thể xảy ra xung đột cũng khó nói.
Nhưng bây giờ là thời đại Tiên Đình, những thiên tài tu đạo này đều được đưa đến Tiên Đình, tập trung bồi dưỡng.
Trở thành thế hệ tuổi trẻ của Tiên Đình.
Tất cả mọi người rất hài lòng, đồng thời gọi thời đại này là thời đại tốt nhất, là đại thế, thịnh thế của Vạn Giới!
Nhưng trong đại điện ở chỗ sâu trong Đế Giới, Sở Hư chậm rãi mổ hai mắt ra.
Trong mắt không khỏi lóe lên vẻ âm trầm.
Bởi vì hắn phát hiện, muốn bước vào độ cao của Hồng Mông và Hỗn Độn, chỉ dựa vào thành đạo chỉ cảnh thôi thì còn chưa đủ...
Có lẽ có thể vô hạn tiếp cận nhưng tuyệt đối không thể nào vượt qua được!
Dù sao Hồng Mông với Hỗn Độn là Tiên Thiên thai nghén mà thành.
Mà Sở Hư lại là hậu thiên sinh linh, cho dù tu luyện nhục thân đến cực hạn thì cũng không giống như Tiên Thiên thần linh...
Sở Hư chậm rãi đứng dậy, đứng chắp tay, thần sắc yếu ớt.
Trong lòng của hắn dần xuất hiện một ý nghĩ...
Chương 1198: Man Thần Đại Thế Giới!Bên trong đại điện, Sở Hư thần sắc yếu ớt.
Hắn có một kế hoạch.
Biết rõ mình và Tiên Thiên Chi Linh như Hồng Mông, Hỗn Độn chênh lệch ở chỗ nào.
Không ở thiên phú, không ở ngộ tính, không ở công pháp tu hành, cũng không ở thần hồn nội đan.
Thậm chí cũng không ở thời gian tu hành.
Mà là thiên địa khí vận.
Hồng Mông và Hỗn Độn chính là thiên địa dựng dục mà thành, cũng là do thiên địa khí vận bồi dưỡng, lấy thiên địa khí vận ngưng tụ đạo cơ, đây là chênh lệch lớn nhất.
Hoặc có thể nói là chênh lệch duy nhất.
Có thiên địa khí vận ngưng thành đạo cơ, nhục thân của Hồng Mông và Hỗn Độn có thể chứa đựng nhiều đại đạo hơn, nhiều pháp lực hơn.
Sự thần kỳ của thiên địa khí vận, có thể nói là Sở Hư không có lạ lẫm chút nào.
Từ khi hắn trưởng thành đến nay, đã thấy không biết bao nhiêu khí vận chi tử, những khí vận chi tử này chính là thuận theo thiên địa khí vận mà sinh ra, trên người có đại khí vận.
Nếu như không có thiên địa khí vận thì đa số bọn họ chính là củi mục hoặc là thiên kiêu rất thưa thớt, chẳng mấy chốc sẽ chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng bởi vì có thiên địa khí vận cho nên bọn họ mới có thể trổ hết tài năng, trở thành nhân vật phong vân, bá chủ truyền kỳ của từng thời đại.
Cũng vì thế nên bọn họ mới có vận may nghịch thiên.
Vô số năm qua, Sở Hư cũng săn giết rất nhiều khí vận chi tử, cướp đoạt thiên địa khí vận trên người bọn họ.
Nhưng mà những thiên địa khí vận này đều bị hệ thống thôn phệ, sau đó bị Hồng Mông nấp sau màn che hấp thu, dùng để khôi phục thực lực đỉnh phong.
Nói một cách khác, thật ra thì Sở Hư cũng không có thiên địa khí vận.
Hắn đi được đến bước hôm nay, có thể nói là hoàn toàn dựa vào thực lực với tâm cơ của hắn, từng bước leo lên đỉnh phong.
Mà trước đó Sở Hư quan sát Hồng Mông với Hỗn Độn chém giết, thật ra thì thu hoạch lớn nhất cũng không phải là thần thông đạo pháp của hai người mà là phương pháp vận dụng thiên địa khí vận.
Trải qua mấy ngày nay, Sở Hư vẫn luôn lĩnh hội làm như thế nào để hấp thu luyện hóa thiên địa khí vận, để cho nhục thân của mình lột xác thành Tiên Thiên Linh Thể!
Sở Hư đứng chắp tay, trong Chư Thiên Vạn Giới này còn có rất nhiều khí vận chi tử.
Những khí vận chi tử này đều là thiên địa khí vận của Hồng Mông tiêu tán khắp các nơi lúc trước sinh ra, Hồng Mông lén luyện chế ra ba cái hệ thống, bám vào trên người ba người Sở Hư, Tần Đình, Hạ Huyền.
Chính là muốn mượn tay bọn họ săn giết những khí vận chi tử này để khôi phục thực lực.
Chỉ là cuối cùng bị Sở Hư phát hiện ra, không có tiếp tục vận dụng hệ thống, khiến cho Hồng Mông không thể không xuất thế sớm.
Nếu như Sở Hư có thể cướp sạch thiên địa khí vận trên người những khí vận chi tử còn lại này, dùng thiên địa khí vận đó để rèn luyện nhục thân của mình, trở thành Tiên Thiên Chi Linh.
Như vậy tương lai đối mặt với Hồng Mông, Sở Hư sẽ có nắm chắc hơn một chút, về phần Kỷ Nguyên Sơ Giới mà Hỗn Độn nói tới, Sở Hư không muốn đi qua đó bây giờ.
Là thế giới dựng dục Hồng Mông với Hỗn Độn, chắc chắn Kỷ Nguyên Sơ Giới sẽ có nguy hiểm trùng điệp, thậm chí không biết còn có Tiên Thiên Chỉ Linh khác tồn tại hay không.
Sở Hư sẽ không tùy tiện đến đó.
Chỉ chờ đến khi hắn mượn nhờ thiên địa khí vận, lột xác từ Hậu Thiên sinh linh thành Tiên Thiên Chỉ Linh mới có thể đến Kỷ Nguyên Sơ Giới tìm tòi hư thực...
Chư Thiên Vạn Giới, Man Thần Đại Thế Giới.
Man Thần Đại Thế Giới, trong Chư Thiên Vạn Giới thì nó cũng là một thế giới lớn, hơn nữa còn là một thế giới lớn có thực lực nội tình đều cực kì hùng hậu.
Cho tới nay, Man Thần Đại Thế Giới vẫn ở trong hư vô vô tận, cách ly Vạn Giới. Năm đó khi Huyền Vũ Đại Thế Giới kết nối thông đạo của tất cả thế giới, một vị lão tổ của Man Thần Đại Thế Giới cũng bị kinh động, chạy đến Huyền Vũ Đại Thế Giới, bị Hồng Mông tinh luyện thành tín đồ dưới trướng mình.
Vị lão tổ này trở về Man Thần Đại Thế Giới, gây ra một trận phong ba, muốn luyện hóa toàn bộ sinh linh trong Man Thần Đại Thế Giới.
Nhưng mà cũng may là Man Thần Đại Thế Giới có nội tình cực mạnh, còn có rất nhiều tồn tại cổ xưa không thua gì vị lão tổ đó.
Những tồn tại cổ xưa này đồng loạt thức tỉnh, liên thủ trấn áp vị lão tổ đó, đồng thời quét sạch tất cả tín đỏ hồng Mông, đoạn thời gian đó, Man Thần Đại Thế Giới máu chảy thành sông, tử thương thảm trọng.
Nhưng kết quả vẫn ổn, suy cho cùng thì Man Thần Đại Thế Giới vẫn triệt để thanh trừ được tín đỏ hồng Mông.
Mà Man Thần Đại Thế Giới cũng là một trong số ít mấy đại thế giới có thể dựa vào lực lượng của mình vượt qua được tràng hạo kiếp này.
Có thể thấy được nội tình của Man Thần Đại Thế Giới sâu như thế nào...
Mà đạo thống ở Man Thần Đại Thế Giới chính là tu hành huyết mạch Man Thần, bọn họ tu luyện nhục thân của mình đến cực hạn, dùng nhục thân sánh ngang Cổ Thần, cực kỳ lợi hại.
Đã từng có một vị lão tổ của Man Thần Đại Thế Giới một quyền đánh nát một thế giới, không có vận dụng bất kỳ thần thông gì, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân, có thể thấy nhục thần đạo của đạo thống Man Thần mạnh mẽ như thế nào.
Chương 1199: Đừng khinh thiếu niên nghèo? !Man Thần Đại Thế Giới, Tử Thương Tinh.
Man Thần Đại Thế Giới có vô số hành tinh, giống như Vạn Giới, mỗi một tinh cầu đều có ức vạn sinh linh sinh sống, giống như là giới vực.
Mà Tử Thương Tinh này chính là một thế giới lớn trong Man Thân Đại Thế Giới.
Có vô số sinh linh sinh sống, thành lập vô số tông môn thế gia, vô cùng phồn vinh hưng thịnh.
Lấy đại trận truyền tống kết nối với những tinh cầu khác có thể thấy được cường giả khí huyết cực kì thịnh vượng khắp nơi, thậm chí khí huyết mạnh đến nỗi hiện ra dị tượng.
Từng tòa hùng thành trải dài, những hùng thành này đều chiếm diện tích rộng lớn, phạm vi ngàn vạn dặm.
Cung vũ lầu các nhiều vô số kể, cực kỳ hùng vĩ, khiến cho người ta rung động không thôi.
Mặc dù trong tên Man Thần Đại Thế Giới có một chữ man nhưng đừng tưởng rằng nơi này là vùng đất man di.
Trên thực tế, văn minh của Man Thần Đại Thế Giới cũng cực kỳ hưng thịnh.
Trước đó vị lão tổ đó của Man Thần Đại Thế Giới bị tinh luyện thành tín đỏ hồng Mông, gây ra một trận gió tanh mưa máu ở Man Thần Đại Thế Giới.
Nhưng mà Tử Thương Tỉnh có rất nhiều lão tổ tọa trấn, cũng không có bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Bây giờ mười vạn năm trôi qua, hạo kiếp tín đỏ hồng Mông cũng đã mất đi tất cả vết tích ở Man Thần Đại Thế Giới, thậm chí thế hệ tuổi trẻ cũng không nhớ rõ có hạo kiếp này tồn tại.
Tử Thương Tỉnh, Nguyệt thị tông tộc.
Nguyệt thị tông tộc chính là một trong số bát đại cổ tộc của Tử Thương Tinh, thực lực nội tình đều có thể nói là kinh khủng, nghe đồn rằng có lão tổ Hoàng Đạo đỉnh phong tọa trấn.
Ở Tử Thương Tỉnh này, thậm chí là toàn bộ Man Thần Đại Thế Giới thì đều có thể tính là một phương chư hầu.
Sơn môn Nguyệt thị tông tộc tọa lạc ở dải đất trung tâm Tử Thương Tỉnh, từng tòa cung điện hùng vĩ kéo dài liên miên, trùng trùng điệp điệp.
Cổ thú tràn ngập khí tức hung lệ kéo từng tòa bảo liễn cực kỳ hoa lệ lui tới.
Hiển thị rõ cảnh tượng đại tộc.
Mà chỗ sâu trong Nguyệt thị tông tộc, trên một quảng trường lớn, vô số cường giả trẻ tuổi hội tụ ở đó.
Bọn họ đều khí huyết tràn đầy, trên mi tâm có ấn ký trăng khuyết, đều là đệ tử của Nguyệt thị tông tộc.
Mà trong quảng trường có một tấm bia đá dựng ở đó.
Chỉ thấy từng tử đệ trẻ tuổi của Nguyệt thị tông tộc đồng loạt đi lên, tế ra khí huyết toàn thân, một quyền đánh thẳng vào bia đá, trùng trùng điệp điệp, uy lực có thể nói là hủy thiên diệt địa.
Những cường giả trẻ tuổi này đều có thực lực bất phàm.
Nếu ở Vạn Giới thì đều có thể gọi một tiếng thiên tài, thực lực đều không khác cảnh giới Chân Tiên.
Một quyền toàn lực của bọn họ, đừng nói là bia đá, cho dù là một ngọn núi cũng có thể chấn thành tro bụi.
Nhưng tấm bia đá này lại lù lù bất động, chỉ hiện ra từng đạo man văn.
Tấm bia đá này chính là một món pháp bảo do lão tổ tông Nguyệt thị tông tộc luyện chế, dùng để kiểm tra thiên phú tu vi của đệ tử trong tộc.
Chín đạo man văn chính là mạnh nhất - thượng phẩm cấp một, một đạo man văn thì là yếu nhất - hạ phẩm cấp ba.
Mà bên cạnh bia đá, một vị lão giả mặc hoa bào đứng chắp tay ở đó, mặt không thay đổi tuyên bố thành tích của bọn họ.
"Nguyệt Tuấn Hồng, trung phẩm cấp 1."
"Nguyệt Thao Thiên, thượng phẩm cấp 3-"
"Nguyệt Lưu Lạc, trung phẩm cấp Vị lão giả này chính là một vị trưởng lão của Nguyệt thị tông tộc, tên là Nguyệt Tông Trần, phụ trách dạy bảo tử đệ Nguyệt thị tông tộc.
Nhìn man văn trên tấm bia đá, trong mắt Nguyệt Tông Trần lóe lên về hài lòng.
Thế hệ tuổi trẻ của Nguyệt thị tông tộc có thiên phú không tệ, có những máu mới này thì Nguyệt thị tông tộc mới có thể tiếp tục thịnh vượng.
Một vị nam tử trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn lên đài, một quyền đánh vào bia đá, trên tấm bia đá xuất hiện chín đạo man văn!
"Nguyệt Chi Hiên, thượng phẩm cấp 1!"
Nguyệt trưởng lão trừng to hai mắt nhìn nam tử trẻ tuổi, trong mắt tràn đầy khen ngợi, không khỏi mở miệng tán thưởng:
"Không tệ, không tệ, Chi Hiên, khí huyết thiên tư của ngươi càng ngày càng mạnh. Xem ra vị trí Đạo Tử của Nguyệt thị tông tộc ta chính là của ngươi."
Nguyệt Chi Hiên mỉm cười, tỏ vẻ vân đạm phong khinh, phong độ cao nhân như thế khiến cho mọi người đồng loạt tán thưởng.
"Không hổ là Chi Hiên sư huynh, thiên tài mạnh nhất Nguyệt thị tông tộc ta!"
"Chi Hiên sư huynh thật mạnh!"
"Chỉ có Chi Hiên sư huynh mới có tư cách vấn đỉnh vị trí Đạo Tử!"
Vị Nguyệt Chi Hiên này chính là một vị nhân vật phong vân của Nguyệt thị tông tộc, lão tổ mạch này của hắn chính là Thái Thượng đại trưởng lão của Nguyệt thị tông tộc, bối cảnh thâm hậu.
Mà thiên phú của hắn cũng mạnh nhất Nguyệt thị tông tộc bây giờ.
Chú ý, là bây giờ.
Bởi vì trước kia, hoặc có thể nói là ba ngàn năm trước, thiên phú của Nguyệt Chi Hiên chỉ có thể xem là thứ hai...
Sau đó mọi người đưa mắt nhìn về một vị nam tử trẻ tuổi đứng sau màn, ánh mắt phức tạp.
Có tiếc hận, có mỉa mai, có xem thường, có cười trên nỗi đau của người khác.
Nguyệt trưởng lão cũng thổn thức nói: "Vị kế tiếp, Nguyệt Thiên Huyền!"
Chỉ thấy vị nam tử trẻ tuổi tên là Nguyệt Thiên Huyền này đi ra phía trước, hít một hơi thật sâu, một quyền đánh vào tấm bia đá.
Mà bia đá cũng lập tức hiện ra... hai cái rưỡi man văn.
Chương 1200: Nguyệt Thiên Huyền!Nguyệt trưởng lão thấy thế thì trong mắt lóe lên vẻ tiếc hận và phức tạp, thản nhiên nói: "Nguyệt Thiên Huyền, hạ phẩm cấp 2"
Mà đám người xung quanh cũng đều xôn xao.
Có thương tiếc, nhưng tiếng mỉa mai vẫn nhiều hơn!
"Hạ phẩm cấp 2, thiên phú ngay cả tử đệ chi thứ cũng không bằng, đúng là khiến cho Nguyệt thị tông tộc ta mất mặt!"
"Chỉ như vậy mà còn dám làm Đạo Tử của Nguyệt thị tông tộc ta, đúng là si tâm vọng tưởng!"
"Đáng tiếc, thiên tài năm đó, bây giờ lại thành Phượng Hoàng rơi xuống đất không bằng gà, ha ha ha ha"
Tiếng mỉa mai không ngừng vang lên bên tai, nhưng đứng giữa trung tâm phong bạo, Nguyệt Thiên Huyền vẫn bình tĩnh, thậm chí phải nói là hờ hững, không nói một lời.
Chuyện về Nguyệt Thiên Huyền tràn ngập sắc thái truyền kỳ.
Hắn vốn là tử đệ đích mạch của Nguyệt thị tông tộc, đại công tử dòng chính, phụ thân chính là tộc trưởng Nguyệt thị tông tộc, bối cảnh thâm hậu.
Hơn nữa thiên phú cũng cực kì mạnh mẽ, tu hành không đến ngàn năm thì đã bước vào Chân Tiên Cảnh.
Có thể nói là thiên kiêu đỉnh cấp của Tử Thương Tinh, thậm chí toàn bộ Man Thần Đại Thế Giới, thậm chí mấy vị lão tổ vô cùng cổ xưa của Man Thần Đại Thế Giới đều nghe nói tới tên của hắn.
Vào lúc đó, có thể nói Nguyệt Thiên Huyền là thiên kiêu, nhân vật chói mắt nhất Nguyệt thị tông tộc, tiếng tăm nổi như cồn, vạn chúng chú mục.
Chỉ tiếc tất cả đều kết thúc trong tràng hạo kiếp mười vạn năm trước, mặc dù Tử Thương Tinh không có bị ảnh hưởng quá lớn nhưng lúc đó tộc trưởng Nguyệt thị Nguyệt Cửu Trọng đang ở trong tổ địa Man Thần Đại Thế Giới, vừa khéo gặp được tín đỏ hồng Mông làm loạn. Mặc dù những lão tổ khác của Man Thần Đại Thế Giới và Nguyệt Cửu Trọng cùng xuất thủ, trấn áp trường hạo kiếp này.
Nhưng Nguyệt Cửu Trọng lại bị thương cực nặng, mặc dù lúc ấy còn không có vẫn lạc nhưng khi về tới Nguyệt thị tông tộc thì chỉ chống đỡ được vài vạn năm, rốt cục ba ngàn năm trước hắn chịu không được nữa, tọa hóa ở tổ địa.
Mà vị trí tộc trưởng cũng tạm thời trống ra.
Nếu chỉ như vậy thôi thì địa vị của Nguyệt Thiên Huyền sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.
Dù sao hắn chính là thiên tài tuyệt thế, gánh niềm hi vọng của Nguyệt thị tông tộc, lại thêm mặc dù Nguyệt Cửu Trọng tọa hóa nhưng hắn đảm nhiệm tộc trưởng mấy ngàn vạn năm, cũng để lại không ít nhân mạch ân trạch với căn cơ đủ để che chở cho Nguyệt Thiên Huyền trưởng thành, nếu như tất cả thuận lợi, như vậy thì vị trí tộc trưởng cũng sẽ là đích mạch.
Nhưng xui xẻo là từ khi Nguyệt Cửu Trọng ngã xuống, Nguyệt Thiên Huyền cũng không gượng dậy nổi, thiên phú vốn cực kỳ tốt lại nhanh chóng biến mất, thiên phú biến mất, biến thành phế nhân, tấm bia đá này chính là thứ được dùng để đo đạc khí huyết thiên phú.
Trước đây Nguyệt Thiên Huyền tùy tiện đánh một cái là có thể đánh ra chín đạo man văn, nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể đánh ra hai đạo man văn, rơi xuống hạ phẩm, là hạng chót trong tử đệ Nguyệt thị tông tộc.
Ngay từ đầu, Nguyệt thị tông tộc còn kiên nhẫn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, thiên phú của Nguyệt Thiên Huyền càng ngày càng kém, rốt cục khiến cho Nguyệt thị tông tộc triệt để mất hết kiên nhẫn, từ bỏ Nguyệt Thiên Huyền.
Ngược lại toàn lực bồi dưỡng Nguyệt Chỉ Hiên.
Mà người đã từng là thiên tài như là Nguyệt Thiên Huyền thì biến thành trò cười cho Nguyệt thị tông tộc, bị người ta chế nhạo.
Đặc biệt là đối với đa số, đại nhân vật xa không thể chạm, cao cao tại thượng lúc trước, bây giờ lại rớt xuống phàm trần, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không bằng.
Sẽ không có ai đồng tình đa số vẫn là giễu cợt, châm chọc, cười trên nỗi đau của người khác.
Đối với tình huống này, Nguyệt thị tông tộc cũng trầm mặc, thậm chí là ngầm đồng ý hành vi này.
Đối với Nguyệt thị tông tộc, Nguyệt Thiên Huyền cũng là một tấm gương.
Bọn họ đã từng toàn lực bồi dưỡng Nguyệt Thiên Huyền, hắn muốn gì được nấy là vì khích lệ đệ tử trong tộc tu hành, chỉ khi có thực lực mạnh thì sẽ hưởng thụ được ưu đãi từ gia tộc.
Mà bây giờ, bọn họ ngầm đồng ý người ngoài khi dễ Nguyệt Thiên Huyền.
Cũng là lấy Nguyệt Thiên Huyền làm ví dụ, nói cho đệ tử trong tộc biết tầm quan trọng của thiên phú, nếu như không còn thiên phú thì sẽ có kết cục giống như Nguyệt Thiên Huyền.
Nguyệt Thiên Huyền mặt không cảm xúc, quay người rời đi.
Mà bên cạnh, Nguyệt Chi Hiên châm chọc nhìn hắn, mỉm cười, thản nhiên nói: "Thiên Huyền huynh, nếu ngươi có thể đột phá trung phẩm, vậy ta sẽ phá lệ thu ngươi làm tùy tùng"
Đám người nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ xem kịch vui.
Phải biết, năm đó Nguyệt Thiên Huyền phong quang, Nguyệt Chi Hiên chỉ là một tùy tùng bên người Nguyệt Thiên Huyền.
Bây giờ địa vị hai người xoay chuyển, Nguyệt Chỉ Hiên nói như vậy có thể nói là đang sỉ nhục Nguyệt Thiên Huyền...
Chương 1201: Sở Hư đến đây!Nguyệt Thiên Huyền mặt không thay đổi nhìn Nguyệt Chi Hiên, hai người đứng xa xa đối mặt nhau, cuối cùng Nguyệt Thiên Huyền không nói gì, quay người rời đi, chỉ để lại vô số lời mỉa mai và chế nhạo.
Hắn mặt không thay đổi rời khỏi đây, như là đã đoán trước được tình huống này.
Cũng có thể là đã quen với chuyện này.
Nguyệt Thiên Huyền rời khỏi quảng trường, đi đến viện lạc của mình, trên đường đi, gặp được tộc nhân Nguyệt thị tông tộc đều nhao nhao nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai và khinh thường nhưng Nguyệt Thiên Huyền vẫn trầm mặc.
Về tới viện lạc của mình, đây là một tiểu viện vắng vẻ, mặc dù không tính là rách nát, dù sao nói thế nào thì cũng ở Nguyệt thị tông tộc.
Nhưng cực kỳ quạnh quẽ, những chỗ còn lại đều cực kỳ náo nhiệt, tiếng người huyện náo.
Nơi này lại Ầm ầm u, không có một ai, chỉ có một mình Nguyệt Thiên Huyền.
Sau khi trở lại căn phòng của mình, trong mắt Nguyệt Thiên Huyền mới hiện lên một tia âm trầm, nắm chặt hai nắm đấm, toàn thân hơi run.
Hắn rơi xuống từ lúc tuổi trẻ hăng hái, há có thể thản nhiên chịu đựng tất cả những chuyện này?
Nguyệt Thiên Huyền ánh mắt trầm thấp, nhìn thanh niên về mặt nặng nề trong gương đồng, trong mi tâm của mình chậm rãi hiện ra một ấn ký.
Tràn ngập thần quang, chính là một cái Thần Ấn.
Từ ba ngàn năm trước, không biết lúc nào mà cái Thần Ấn này đột nhiên xuất hiện trong mi tâm Nguyệt Thiên Huyền.
Mà đây cũng chính là lúc cơn ác mộng của Nguyệt Thiên Huyền bắt đầu.
Từ khi cái Thân Ấn này xuất hiện, thiên phú của Nguyệt Thiên Huyền ngày càng lụi bại, hắn tu hành, mỗi thời mỗi khắc khí huyết đều bị Thần Ấn thôn phệ.
Cho dù hắn có khắc khổ tu hành cỡ nào thì cũng bị Thân Ấn hấp thu.
Nguyệt Thiên Huyền cũng từng nghĩ hỏi trưởng lão trong tộc một chút, nhưng thái độ của Nguyệt thị tông tộc làm cho Nguyệt Thiên Huyền tổn thương sâu sắc, mà sau khi nhìn thấy thiên phú của mình mất hết, những bộ hạ cũ của phụ thân cũng nhao nhao rời bỏ mình.
Lại thêm bây giờ người trên đài là kẻ địch của nhất mạch phụ thân Nguyệt Thiên Huyền năm đó, cho nên Nguyệt Thiên Huyền cũng bỏ ý định này, một thân một mình chậm rãi tu hành, nghiên cứu cái Thần Ấn này.
Nhưng đáng tiếc là mấy ngàn năm trôi qua.
Chẳng những không có nghiên cứu ra được cái gì từ Thần Ấn, mà tu vi của Nguyệt Thiên Huyền còn bị Thần Ấn thôn phệ gần hết, bây giờ trở thành một phế vật.
Trở thành sự sỉ nhục và trò cười của Nguyệt thị tông tộc.
Nhưng mà phúc họa tương y, cũng chính vì vậy nên những kẻ địch của phụ thân Nguyệt Thiên Huyền năm đó cũng không có đối phó Nguyệt Thiên Huyền.
Để hắn tự sinh tự diệt.
Dù sao chỉ là một phế vật thôi.
Man Thần Đại Thế Giới, Tử Thương Tỉnh.
Truyền tống đại trận của Tử Thương Tỉnh không ngừng lấp lóe, mỗi một lần đều có vô số sinh linh xuất hiện trong truyền tống đại trận, đi tới Tử Thương Tinh.
Người đến người đi, rất là náo nhiệt.
Nhưng mà truyền tống đại trận này tốn hao không ít, không có chút tài sản thì không đi nổi, cho nên người dùng nó thường đều là tử đệ gia tộc lớn.
Về phần cường giả những tiểu gia tộc hoặc là tán tu không có bối cảnh gì thì thường đều tốn mấy trăm năm bay đến những tinh cầu khác, sau đó ngồi truyền tống đại trận.
Chỉ thấy bên trong truyền tống đại trận lại có thần quang lấp lóe.
Một vị công tử trẻ tuổi khí độ bất phàm xuất hiện.
Hắn mặc một bộ áo trắng, phong thần tuấn lãng, như là thần nhân trên trời.
Bên cạnh cũng có một số công tử đại tộc, thậm chí có người xuất thân từ đại tộc đỉnh cấp ở Man Thần Đại Thế Giới.
Nhưng so với vị công tử trẻ tuổi này thì đều không bằng.
Mặc dù những công tử đại tộc này cũng có tướng mạo anh tuấn, quần áo hoa lệ, thế nhưng trước mặt vị công tử trẻ tuổi này thì bọn họ nhìn hơi tục...
Khiến cho người ta không khỏi âm thầm suy đoán, không biết là đại tộc nào mới có thể bồi dưỡng ra được nhân vật như vậy?
Vị công tử trẻ tuổi này chính là Sở Hư.
Hắn từ Vạn Giới đến, thông qua thông đạo Huyền Vũ Đại Thế Giới, đi tới Man Thần Đại Thế Giới này.
Mục đích là truy tìm khí vận chi tử.
Bây giờ hắn đã bước vào thành đạo chỉ cảnh, lại tìm hiểu được Hỗn Độn với Hồng Mông, cũng có một chút cảm ngộ về vận dụng thiên địa khí vận.
Hắn có thể cảm nhận được Tử Thương Tinh trong Man Thần Đại Thế Giới này đang dựng dục ra một vị khí vận chi tử khó lường.
Đúng lúc này, mấy vị cường giả trẻ tuổi của Man Thần Đại Thế Giới bên cạnh đang bàn về một chuyện.
"Nghe nói không, mấy ngày trước, đại công tử Nguyệt thị tông tộc ngày xưa lại đi trắc nghiệm, kết quả còn không bằng lần trước, chỉ có hạ phẩm cấp 2.
"Đúng là làm cho Nguyệt thị tông tộc mất hết mặt mũi!"
"Phì... năm đó hắn là thiên kiêu đỉnh cấp của Man Thần Đại Thế Giới ta, kết quả bây giờ lại luân lạc tới mức độ như vậy."
"Đúng là khiến cho người ta thổn thức.. "
Chương 1202: Thu đồ? !Sở Hư nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên vẻ quỷ dị.
Mặc dù hắn lần đầu tới Man Thần Đại Thế Giới, thậm chí ngay cả Nguyệt thị tông tộc cũng chỉ nghe nói qua thôi nhưng khi Tống Ngự nghe được chuyện về Nguyệt Thiên Huyền thì cảm giác đầu tiên chính là vị thiên kiêu ngày xưa của Nguyệt thị tông tộc này là một vị khí vận chi tử.
Từ khi Sở Hư xuất đạo đến nay, giết không biết bao nhiêu khí vận chi tử.
Đã rất quen với chuyện này.
Mặc dù chỉ là vài câu lẻ tẻ, ở trong mắt người ngoài thì Nguyệt Thiên Huyền là trò cười. Nhưng theo Sở Hư thì chính là vai diễn của khí vận chi tử.
Sở Hư mỉm cười, chậm rãi biến mất, nói mới thấy kỳ quái, hắn ở trong phố thị nhộn nhịp, bốn phía cũng có không ít người âm thầm chú ý vị công tử khí độ bất phàm này.
Nhưng mà Sở Hư đột nhiên biến mất lại không có gây nên bất kỳ gơn sóng nào, tất cả mọi người hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng...
Chỗ sâu trong Nguyệt thị tông tộc, trong nhà Nguyệt Thiên Huyền.
Nguyệt Thiên Huyền đang nhắm mắt tu hành, mặc dù tu vi của hắn luôn bị Thần Ấn thôn phệ nhưng Nguyệt Thiên Huyền cũng không muốn bỏ cuộc.
Đối với sự mỉa mai và châm học của người khác, Nguyệt Thiên Huyền đã luyện ra được đạo tâm cực kỳ mạnh mẽ.
Mà có lẽ cái này mới là thu hoạch lớn nhất của Nguyệt Thiên Huyền.
Nguyệt Thiên Huyền chậm rãi nhắm hai mắt lại, khí huyết chi hải trên đỉnh đầu cực kì kinh khủng, chọc thủng bầu trời, nhưng đều bị Thần Ấn thôn phệ.
Mà Thần Ấn cũng dần dần sáng lên, nhìn kỹ lại thì có thể nhìn thấy đạo văn và đồ đằng huyền bí.
Chỉ tiếc là Nguyệt Thiên Huyền nghiên cứu Thần Ấn này rất nhiều lần, cuối cùng không có nghiên cứu ra được cái gì.
Giống như chỉ mà một ấn ký đơn giản, không có bí mật gì.
Nhưng nếu chỉ là ấn ký đơn giản thì làm gì có chuyện nó thôn phệ khí huyết tu vi của Nguyệt Thiên Huyền suốt ba ngàn năm nay?
Đúng lúc này, Nguyệt Thiên Huyền cảm thấy thiên địa biến ảo, mình đột nhiên từ trong phòng của mình đi tới một cái không gian huyền bí.
Bốn phía trống rỗng, giống như là bị sương mù vây quanh, mà trước mặt Nguyệt Thiên Huyền, một thân ảnh vĩ ngạn đứng trong hư không, vẻ mặt bị Hỗn Độn che lấp.
Nguyệt Thiên Huyền giật mình, hiển nhiên là không chút chuẩn bị.
Mình lại trực tiếp bị na di từ chỗ sâu trong Nguyệt thị tông tộc đến đây?
Nhưng mà ba ngàn năm ma luyện cũng làm cho Nguyệt Thiên Huyền trưởng thành rất nhiều, mặc dù trong lòng hắn rối loạn nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ trầm ổn, hơi cúi đầu với vị tồn tại thần bí trước mặt: "Vãn bối Nguyệt Thiên Huyền, xin ra mắt tiền bối."
Hắn không có nói mình là tử đệ Nguyệt thị tông tộc.
Vị này na di hắn từ Nguyệt thị tông tộc ra, đương nhiên cũng biết rõ thân phận của hắn như lòng bàn tay. Chỉ thấy tồn tại trong Hỗn Độn thản nhiên nói với Nguyệt Thiên Huyền: "Ngươi chính là Nguyệt Thiên Huyền, dòng dõi duy nhất của Cửu Trọng đạo hữu?"
Nguyệt Thiên Huyền nghe vậy thì trong lòng lập tức nhảy một cái, trầm giọng nói: "Đúng vậy!"
Chẳng lẽ người này là bạn cũ của phụ thân đã mất của mình?
Người thần bí thở dài một tiếng: "Ta chính là hảo hữu chí giao của phụ thân ngươi... bế quan mấy chục vạn năm, không nghĩ tới sau khi xuất quan thì Man Thần Đại Thế Giới lại gặp hạo kiếp lớn như thế. Ngay cả phụ thân ngươi cũng bất hạnh vẫn lạc.
Nhưng mà may mắn là ngươi vẫn còn sống, từ nay về sau, nếu ngươi không chê thì có thể bái ta làm sư phụ, cũng coi như an ủi Cửu Trọng đạo hữu."
Trong lòng Nguyệt Thiên Huyền kích động, biết đây là cơ duyên to lớn của mình!
Vị tiền bối này có thể na di mình từ Nguyệt thị tông tộc ra, loại thủ đoạn này cao mình hơn mấy vị lão tổ nhiều.
Về phần người thần bí này có ý khác hay không, Nguyệt Thiên Huyền cũng không lo lắng, dù sao bây giờ mình đã không còn gì cả.
Khi phụ thân Nguyệt Cửu Trọng ngã xuống, cuộc sống của hắn ngày càng khổ sở, thật ra thì cũng từng có không ít người tỏ hư tình giả ý, muốn biết Nguyệt Cửu Trọng có để lại bảo vật gì cho Nguyệt Thiên Huyền hay không, muốn chiếm làm của riêng.
Nhưng cách làm của Nguyệt thị tông tộc cũng quá độc ác.viptruyenfull.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Sau khi Nguyệt Cửu Trọng ngã xuống, tông tộc lập tức thu lấy hơn một nửa tài nguyên của nhất mạch Nguyệt Cửu Trọng, mà xác định thiên phú của Nguyệt Thiên Huyền phế đi, bọn họ còn đuổi Nguyệt Thiên Huyền ra khỏi trụ sở đích mạch!
Bây giờ Nguyệt Thiên Huyền đã là phế vật không còn gì nữa, có gì đáng cho người khác mưu đồ?
Lúc này, Nguyệt Thiên Huyền quỳ lạy, cao giọng nói: "Đồ nhi bái kiến sư tôn!"
Chương 1203: Đừng khinh thiếu niên nghèo!Mà sau đó, người thần bí còn kể lại một ít chuyện cũ liên quan đến phụ thân Nguyệt Thiên Huyền, trong đó có những chuyện Nguyệt Thiên Huyền biết, chuyện này khiến cho Nguyệt Thiên Huyền tin tưởng không nghi ngờ, ánh mắt nhìn người thần bí cũng ít phòng bị, thân thiết hơn.
Người thần bí thản nhiên nói: "Ta sẽ ở lại Tử Thương Tinh một thời gian, những ngày này, nếu ngươi có vấn đề gì không hiểu về tu hành thì có thể đến hỏi ta."
Dứt lời, trong tay người thần bí có tiên quang lóe lên, một viên yêu đan màu đỏ óng ánh loé lên.
Trong viên yêu đan này ẩn chứa khí huyết chi lực mạnh mẽ mênh mông.
Nguyệt Thiên Huyền cảm thấy mình như đưa thân vào trong khí huyết chi hải, khí tức kinh khủng khiến cho khí tức của hắn không ngừng chấn động!
Người thần bí đưa yêu đan cho Nguyệt Thiên Huyền: "Đây là Long yêu đan, ta lấy được khi du lịch vạn giới, giờ ban nó cho ngươi.
Nguyệt Thiên Huyền nghe vậy thì mừng rở trong lòng.
Thận trọng nhận yêu đan, sau đó rất cung kính cúi đầu thi lễ với người thần bí: "Đa tạ sư tôn!"
Viên yêu đan này có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là cơ duyên cực lớn của hắn!
Man Thần Đại Thế Giới chính là thế giới chuyên tu khí huyết, thần thông đạo pháp trận pháp gì đó đều là bàng môn tả đạo với tu sĩ Man Thần Đại Thế Giới.
Mà bên trong viên yêu đan này ẩn chứa khí huyết khổng lồ, đối với Nguyệt Thiên Huyền thì có thể nói là bảo vật vô giá!
Người thần bí thản nhiên nói: "Ngươi đi về trước đi, nếu có gì không hiểu về tu hành thì có thể đến hỏi ta"
Dứt lời, hắn vung tay lên một cái.
Nguyệt Thiên Huyền cảm thấy thiên địa biến ảo, mình lại xuất hiện trong phòng của mình.
Thủ đoạn thần kỳ như thế này khiến cho Nguyệt Thiên Huyền rung động trong lòng.
Mà Nguyệt thị tông tộc vẫn bình tĩnh như cũ, hoàn toàn không có phát hiện sự khác thường này, trong lòng Nguyệt Thiên Huyền âm thầm suy đoán, xem ra vị sư tôn này của mình có đạo hạnh không yếu hơn mấy vị lão tổ! Trong phòng, Nguyệt Thiên Huyền vẫn còn như trong mộng.
Một khắc trước mình chính là phế vật người người phỉ nhổ, không có hi vọng tu hành, không có tương lai. Nhưng bây giờ mình lại có một vị sư tôn thực lực cực mạnh.
Nếu không có viên yêu đan trôi nổi trong tay thì Nguyệt Thiên Huyền sẽ cho là mình đang nằm mơ!
Mà trong mắt Nguyệt Thiên Huyền cũng hiện lên vẻ oán hận.
Nguyệt thị tông tộc.
Mặc dù hắn xuất thân từ Nguyệt thị tông tộc, Nguyệt thị tông tộc là nhà của hắn nhưng thân tình đã bị sỉ nhục trong suốt ba ngàn năm này hủy diệt.
Những năm này, ủy khuất, khuất nhục đều hóa thành hạt giống thù hận chôn sâu trong lòng Nguyệt Thiên Huyền.
Chỉ là trước đó hắn là phế vật không thể tu hành, chỉ có thể ẩn giấu thù hận của mình, nếu không thì một khi bị Nguyệt thị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, tài nguyên tu hành cơ sở nhất hắn cũng không có!
Nhưng bây giờ có vị sư tôn kinh khủng đó ủng hộ, cũng khiến cho lòng tự tin của Nguyệt Thiên Huyền phóng đại.
Một ngày nào đó, mình sẽ tự tay lấy lại tất cả những thứ đã mất đi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!
Mà trong không gian kỳ dị đó, sương mù Hỗn Độn bốn phía người thần bí dần dần tán đi, lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn mỹ.
Chính là Sở Hư!
Mà trong mắt Sở Hư cũng lóe lên ý cười.
Đứa con rơi của Nguyệt thị tông tộc này quả là một vị khí vận chi tử.
Thật ra thì nếu chỉ muốn giết chết Nguyệt Thiên Huyền thôi thì rất đơn giản, Sở Hư trực tiếp xuất thủ xoá bỏ là được.
Bây giờ thực lực của Sở Hư, trừ Hồng Mông bị phong ấn là cao hơn hắn ra thì Chư Thiên Vạn Giới gần như là không có địch thủ, Nguyệt thị tông tộc này mặc dù là một trong số bát đại cổ tộc của Tử Thương Tinh. Nhưng ở trong mắt Sở Hư thì cũng không đáng kể.
Đừng nói Nguyệt Thiên Huyền chỉ là một đứa con rơi, cho dù hắn giết Đạo Tử của Nguyệt thị tông tộc ngay cả trước mặt bọn họ thì đã sao?
Nhưng mà mục đích của Sở Hư cũng không phải là xoá bỏ khí vận chi tử mà là cướp đoạt thiên địa khí vận trên người khí vận chi tử.
Chuyện này không phải xóa bỏ là có thể làm được.
Trước đó Sở Hư cảm ngộ trận chiến giữa Hỗn Độn và Hồng Mông, lại bế quan mười vạn năm, lĩnh hội hệ thống đã bị hắn phong ấn, rốt cục tìm được một phương pháp cướp đoạt khí vận của khí vận chi tử.
Đó chính là được khí vận chi tử thần phục, sau đó lại cho bọn họ tu hành một đạo pháp thuật thì có thể cướp đoạt khí vận.
Mà mặc dù Nguyệt Thiên Huyền này tâm trí kiên nghị và cẩn thận hơn người đồng lứa nhưng so với kiêu hùng đã từng đấu tranh với vô số tuyệt thế kiêu hùng như Sở Hư thì hắn vẫn còn non lắm...
Chỉ một câu nói thì đã lấy được sự tín nhiệm từ Nguyệt Thiên Huyền.
Về phần giao tình với phụ thân Nguyệt Thiên Huyền, chỉ là lời nói dối của Sở Hư.
Rất đơn giản, Sở Hư chỉ xuất thủ bắt một vị lão tổ đang tiềm tu trong tổ địa trong chỗ sâu trong Nguyệt thị tông tộc, trực tiếp sưu hồn.
Đương nhiên có thể biết không ít chuyện xưa của Nguyệt Cửu Trọng.
Bây giờ Nguyệt Thiên Huyền gần như là trong tuyệt cảnh, Sở Hư xuất hiện, đối với hắn thì chính là cây cỏ cứu mạng, đương nhiên Nguyệt Thiên Huyền sẽ túm lấy cơ hội này.
Đưa mình vào trong vực sâu...