Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 26


Khi vừa xuyên đến đây, Hạ Miên Miên nghĩ rất đơn giản, đó là ngăn cản gã anh trai này hắc hóa thành trùm phản diện vạn người căm ghét, nghĩ đủ biện pháp giúp anh ta thoát khỏi nanh vuốt của cô ả nữ phụ tâm cơ, buông bỏ chấp niệm với nam nữ chính.

Nhưng mà, hiện giờ kế hoạch này đã nhảy ra một đống biến số hoàn toàn vuột khỏi tầm kiểm soát của cô.

Cô ngăn cản nữ phụ phản diện tiếp cận Hạ Văn Xuyên, nữ phụ thì hay rồi để đạt được mục đích, không tiếc hạ thuốc anh ta, cuối cùng tạo thành cục diện Hạ Miên Miên phát sinh thứ quan hệ vô cùng khó nói với ông anh trai mình.

Hạ Miên Miên cảm thấy, tình tiết cuốn tiểu thuyết hẳn là từ thời điểm hai người phát sinh quan hệ mà bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo, đi theo một hướng phát triển quỷ dị không diễn tả nổi thành lời.

Hạ Văn Xuyên thân là một gã trùm phản diện lãnh đạm với ái tình thế mà từ sau khi được ăn mặn xong, ăn đến nghiện, tìm đủ trò lưu manh công khai đùa giỡn cô, rõ ràng anh ta chỉ nhớ thương thân thể Hạ Miên Miên, muốn lăn lộn triền miên với cô lần nữa.
Cô đương nhiên không đồng ý, mặc dù cô xuyên không đến đây, nhưng hiện tại thân thể này là do cô định đoạt, hai người phát sinh chuyện đó trên cơ sở không có chút tình cảm nào, chỉ đơn giản là phát tiết tìиɦ ɖu͙ƈ, thứ quan hệ đó khác gì con vật.
Lần bị hạ thuốc kia là ngoài ý muốn, cô không ngăn cản được, nhưng bây giờ trong trạng thái thanh tỉnh, cô không cho phép mình tiếp tục dây dưa không rõ ràng với Hạ Văn Xuyên, dù anh ta có cưỡng bức, dồn ép thế nào chăng nữa.
Nhưng mà tình hình hiện giờ, cô quả thực không khống chế nổi gã phản diện đầu óc bất bình thường này, anh ta như con ngựa giống mất dây cương, bị tinh trùng chạy thẳng lên não chi phối mất rồi, không cần biết cô đồng ý hay không đồng ý, nhất định phải quấn lấy Hạ Miên Miên bằng được.
Thời gian gần đây, đột nhiên Hạ Miên Miên nghĩ, có phải mình nên ngoan ngoãn một chút, lẳng lặng giảm bớt sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, nói không chừng ngày nào đó Hạ Văn Xuyên sẽ hết hứng thú với cô, không còn nhớ thương cô nữa.

Nhưng sự thật chứng minh đây chỉ là giấc mộng đơn phương của cô mà thôi.

Trước sự nhường nhịn, nhu thuận của cô, anh ta được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng ngang ngược bá đạo, không coi ai ra gì, mỗi ngày đều đùa giỡn, cợt nhả, làm đủ thứ trò lưu manh, hạ lưu không nói, hiện giờ còn muốn giam giữ, hạn chế sự tự do của cô.

Hạ Miên Miên siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cái đau khiến cô tỉnh táo hơn, cũng can đảm hơn, đúng là không thể chịu đựng được nữa.

Mắt thấy Hạ Văn Xuyên mang xong giày, chuẩn bị đi ra ngoài, Hạ Miên Miên hít thở sâu, cả giận nói:
“Hạ Văn Xuyên anh đứng lại đó cho tôi.”
Giọng cô âm lượng không nhỏ, không chỉ khiến Hạ Văn Xuyên kinh ngạc mà cả dì Liên đang thu dọn cũng giật mình, xém chút làm rơi đống bát đĩa xuống đất.

Hạ Miên Miên không quản dì Liên đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, hai tay nắm thành quyền, nhếch miệng, bộ dạng tức giận đi nhanh đến:
“Anh nói rõ đi, cái gì mà “Nhốt lại rồi tính”???”
Hạ Miên Miên nổi giận khiến Hạ Văn Xuyên thoáng ngạc nhiên, thời gian gần đây cô nhóc con này lúc nào cũng biết chừng mực, ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến anh xém chút nữa quên mấy, Hạ Miên Miên trước kia có bộ dạng ngông cuồng, bất trị, lại ngang ngược không hiểu lý lẽ thế nào?
Ồ vậy mà đã xù lông rồi hả? Anh bình tĩnh quay lại, một tay đút túi quần, một tay vân vê mặt móc khóa tinh xảo, nheo mắt nói:
Ý tại mặt chữ.”
Hạ Miên Miên bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, khí thế hung hăng nói:
“Anh không cảm thấy như thế rất quá đáng sao? Tôi không phải cún con, mèo con, không phải thú cưng của anh để anh lúc vui vẻ thì trêu chọc vào cái, lúc tức giận thì giam lại.

Tôi là con người, có tư tưởng, có suy nghĩ, có cảm xúc.”
Chiều cao hai người chênh lệch khá lớn, Hạ Miên Miên vất vả ngửa đầu đấu tranh với anh, trong khi Hạ Văn Xuyên chỉ cần tùy ý cúi xuống liền có thể cao cao tại thượng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Vậy thì sao?”
Khóe miệng anh cong lên thanh lãnh, lạnh lùng nói:
“Từ ngày em được nhặt về nhà này, em chính là thú cưng của Hạ Văn Xuyên, em có thể có suy nghĩ độc lập, cũng có thể có tự do, nhưng tất cả thứ đó phải trong phạm vi cho phép của tôi.” Anh dừng lại một chút, bổ sung:
“Về việc em nói em thích một người, muốn bỏ đi cùng tên đó, lời ấy thực sự hồ đồ vô căn cứ, tốt nhất nên sớm dẹp cái suy nghĩ viển vông ấy đi.”
“Anh!!!”
Hạ Miên Miên cảm thấy như toàn bộ không khí trong người bị rút đi, cực kỳ ngột ngạt, cô cố gắng hít một hơi thật sâu, đè nén cơn khó chịu đang giày vò trong lồng ngực:
Anh đúng là kẻ vô lý, ngang ngược.”
Hạ Miên Miên vẫn luôn biết, Hạ Văn Xuyên là một gã cố chấp, ngông cuồng, dựa trên cơ sở tính cách như vậy, suy nghĩ và hành vi của anh ta chắc chắn cực đoan hơn rất nhiều so với người bình thường.

Anh ta quá bá đạo, vì vậy trước nay Hạ Miên Miên vẫn luôn tận lực tránh việc lấy cứng đối cứng, muốn dùng cách mưa dầm thấm lâu, uyển chuyển, chậm rãi thay đổi anh.

Nhưng từ đầu đến giờ, cô nhượng bộ, thỏa hiệp bao nhiêu cũng không làm sự cố chấp, ngoan độc của anh ta dịu đi, ngược lại chỉ càng cổ súy cho hành động và suy nghĩ cực đoan của anh ta.

Hạ Văn Xuyên nhìn bộ dạng tức giận của cô, gương mặt phình lên, không hiểu cảm thấy cực kỳ dễ thương, anh hạ giọng, nhẹ nhàng nói:
“Hạ Miên Miên, thay vì ở đây cứng đầu cứng cổ làm bướng với tôi, em nên cố gắng suy nghĩ cách làm sao để lấy lòng tôi cho tốt, có lẽ tôi sẽ cho em nhiều tự do hơn đấy.”
Hạ Miên Miên hít sâu một hơi, vươn tay đoạt chìa khóa trên tay anh, sau đó đập mạnh xuống mặt đất, tức giận nói:
“Biến mẹ đi! Lấy lòng cái mả mẹ nhà anh! Xéo!”
Mắng xong, cô lập tức xoay người đi thẳng lên lầu.

Hạ Văn Xuyên lần đầu bị một cô gái dùng lời lẽ không thể thô lỗ hơi chửi thẳng mặt, hơi ngẩn ra, sau đó bật cười lớn.

Dì Liên chưa bao giờ chứng kiến cuộc cãi vã nảy lửa như vậy, đã hoàn toàn phát ngốc, đứng ngơ ngác như mất hồn.

Trước kia tình tình Miên Miên tương đối kiêu căng, cứng đầu, hai ba ngày lại gây chuyện, nhưng đứa bé này có gây gổ cũng chỉ dám làm bên ngoài, nếu anh trai ở nhà, cô bé liền ngoan ngoãn, trung thực hệt như một chú cún con.
Xưa này Hạ Miên Miên chưa bao giờ dám nóng nảy, gây sự với anh trai, hơn nữa gần đây cô bé hiểu chuyện hơn rất nhiều, biết phân biệt nặng nhẹ, nhu thuận, nghe lời, dì Liên rốt cục cũng có thể thở phào không cần ngày ngày lo lắng hãi hùng tiểu tổ tông đi kiếm chuyện náo loạn nữa.

Ai ngờ bà vừa vỗ ngực an ủi chưa được bao lâu, Hạ Miên Miên lại gây chuyện! Lần này còn trực tiếp trêu chọc Hạ Văn Xuyên, mắng cậu chủ, bảo cậu ta là xéo đi.

Ôi trời đất ơi!!
Dì Liên ôm trái tim nhỏ bé của mình hốt hoảng một phen, tự nhủ phải đi lấy ngay một viên định tâm hoàn hiệu quả tức thì uống mới được.
“Đây … đây… Văn Xuyên à, đừng cãi nhau với em gái cậu… Con bé còn nhỏ.”
Dì Liên ôm ngực, run rẩy nói.


Hạ Văn Xuyên giương mắt nhìn bà, nhàn nhạt nói:
“Hai này này cháu tương đối bận, dì giám sát con bé chặt chẽ giúp cháu.

Nếu em ấy thực sự muốn ra ngoài, cử thêm vào người theo sát.”
Dì Liên vội vàng gật đầu, sau đó hỏi:
“Đợt xuất ngoại 2 ngày nữa cần mang theo hành lý gì, dì chuẩn bị cho con bé luôn.”
“Ừm, dì chuẩn bị đi.

Xong việc cháu đưa con bé đi luôn.”
“Được.

Dì hiểu rồi.”
Hạ Miên Miên hiện tại đang tức giận đến độ muốn nổ tung, tên khốn phản diện koa nói câu nào đều làm cô ức chết, cái gì mà cô chỉ là con chó, con mèo gã nhặt về.

Hoa ra làm anh em nhiều năm như thế trong mắt gã chẳng đáng một xu?
Gã vẫn luôn chỉ con đứa em gái một mực yêu kính hắn là một con thú cưng không hơn không kém? Vậy gã cả ngày chỉ chăm chăm muốn lên giường với thú cưng của mình thì sao? Mẹ nó định chơi nhân thú à?
Trước đó đối mặt với các loại đùa giỡn của anh ta, cô còn có thể nhịn, nhưng bây giờ nghe gã nhẹ nhàng nói ra việc muốn giam giữ cô, Hạ Miên Miên thực sự không nhẫn nổi nữa.

Cả buổi chiều, Hạ Miên Miên giam mình trong phòng không xuống dưới, chạng vạng tối, dì Liên gõ cửa phòng gọi cô xuống ăn cơm.
Hạ Miên Miên chỉ nhàn nhạt nói một câu
“Con không muốn ăn.”
sau đó tiếp tục ngồi một góc tự kỷ không quan tâm đến bà.

Dì Liên gõ cửa một hồi, không thấy Hạ Miên Miên nói gì thêm, sốt ruột chạy xuống lầu gọi điện cho Hạ Văn Xuyên, nói cô bé con cáu kính hờn dỗi, nhất quyết không chịu ăn cơm.
Hạ Văn Xuyên đang họp, nhận tin khẽ nhíu mày, anh phân phó dù Liên tìm chìa khóa dự bị mở cửa phòng ép Hạ Miên Miên ăn bằng được, sau đó cúp máy.

Dì Liên hoang mang lo sợ, bê khay đồ ăn lên lầu ba, cách cánh cửa gỗ dỗ dành:
“Tiểu tổ tông à, con tức giận thì cứ tức giận nhưng không thể không ăn cơm.

Con còn nhớ không năm ngoái có một lần con bỏ bữa, sau đó bị bệnh dạ dày giày võ đau đến phát khóc.

Ngoan.

Ra ăn một chút thôi, được không?”
Hạ Miên Miên nằm thẳng trên giường, điện thoại cũng không thèm động, tứ chi duỗi ra, ngơ ngác nhìn trần nhà nói:
“Dì! Con không muốn ăn, dì đem đi đi.”
Dì Liên nghĩ nghĩ, chạy xuống phòng khách tìm chìa khóa dự phòng, mở cửa.

Vừa đẩy cửa bước vào, bà bị cảnh tượng u ám, xộc xệch trong phòng làm giật mình.

Hạ Miên Miên tức giận đến độ đập hỏng toàn bộ đồ trong phòng, trên mặt đất mảnh sành sứ vương vãi khắp nơi.
Dì Liên thở dài:
“Haizzz Tiểu tổ tông, sao đột nhiên con lại nổi giận thế.”
Dì Liên đá đá đồ vật dưới chân, cẩn thận đi đến bên giường.

Hạ Miên Miên xoay người, đưa lưng về phía bà, nói:
“Dì không cần khuyên con, vô dụng.”
Dì Liên đem cơm đặt lên tủ đầu giường, ngồi bên mép giường xoa xoa đầu cô nói:
“Tính tính anh trai con, con là người rõ nhất.

Con cứng đầu, cậu ấy còn ngang hơn.

Lấy cứng chọi cứng không mang lại kết quả gì cả.

Có việc gì, con cứ trước thuận theo, sau tìm cơ hội từ từ thương lượng.”
Nhưng mâu thuẫn này không giải quyết được, Hạ Miên Miên tiêu cực nghĩ:
“Dì Liên, lần này là anh ta không đúng trước, anh ấy không thể tùy tiện nhốt con lại.”
Dì Liên thở dài:
“Hai ngày thôi mà, nhịn một chút là qua.”
Hạ Miên Miên ngồi dậy, mặt đối mặt với bà nói:
“Dì, dì cũng cảm thấy đây không phải chuyện lớn sao? Hôm nay anh ta không vui liền nhốt con hai ngày, ngày mai không vui lại nhốt con dăm bữa, nửa tháng nữa thì sao.

Vậy nếu về sau con không may đắc tội anh ấy, chả lẽ anh ấy đều có thể tùy tiện nhốt con cả đời.”
“ Con là một người sống sờ sờ có suy nghĩ độc lập, có tự do cá nhân, con không phải phạm nhân của anh ấy.”
“Miên Miên, con ngoan ngoãn một chút, anh con cũng đâu muốn nhốt con lại thật, nhiều nhất chỉ cấm túc 2 ngày.”
“Con còn chưa đủ ngoan à? Con không đồng ý lên giường với anh ta, nhưng anh ta mặc kệ vẫn sấn đến muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn, không để ý một chút nào cảm nhận của con.


Gần đây dì thấy rồi đó, con luôn nhẫn nhịn, nhưng rồi sao? có tác dụng không?”
Hạ Miên Miên nói xong, co người trong chăn, mệt mỏi nói:
“Dì Liên! Dì đem cơm đi đi, con ăn không thấy ngon miệng.”
Dì Liên nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, im lặng thở dài cầm bát cơm đứng dậy.

Lúc chuẩn bị rời đi bà nghĩ ngợi một chút sau đó đưa chìa khóa cho Hạ Miên Miên:
“Con cầm chìa khóa đi, anh của con về không thấy chìa sẽ không mở được cửa.”
Hạ Văn Xuyên bận bịu đến tận 11 giờ tối, thay giày, nới lỏng cà vạt, cởϊ áσ khoác xong lập tức đi thẳng qua gõ cửa phòng dì Liên.

Không bao lâu đã thấy bà ra mở cửa.

Anh vo cà vạt thành một nắm trong tay, hỏi:
“Con bé ăn cơm tối chưa?”
Dì Liên do dự một chút, kiên trì gật đầu:
“Ăn… ăn…”
Hạ Văn Xuyên nheo mắt lại, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Dì nói thật đi.”
Dì Liên lập tức đổi sắc mặt, thành thực đáp:
“Chưa.

Tâm tình Miên Miên không tốt không muốn ăn cơm.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày phân phó:
“Dì hâm nóng thức ăn đi, cháu tự cầm lên.”
“Dì vẫn để nguyên trong hộp giữ nhiệt, để dì đi lấy, hôm nay tâm trạng Miên Miên xấu vô cùng, cậu chủ đừng mắng con bé, là con gái thi thoảng tính tình nũng nịu một chút là rất bình thường.”
Dì Liên vừa khuyên vừa đi lấy mấy món ăn đặt trong hộp giữ nhiệt bày ra.

Sắc mặt Hạ Văn Xuyên lạnh lẽo đến cực điểm, không đáp lời bà, chỉ cầm khay đồ ăn lên thẳng lầu 3.
Dì Liên không yên tâm, cũng chạy theo sau, thấy Hạ Văn Xuyên đến tủ dự phòng tìm chìa khóa, lật qua lật lại mãi không thấy, dì Liên khẩn trương nuốt nước bọt, nói:
“7 giờ dì đi lên đã không thấy chìa khóa đâu nữa, đoán chừng Miên Miên đã cầm giấu đi rồi.”
Hạ Văn Xuyên nhếch môi, mặt hoàn toàn biến thành một núi băng, anh đi đến trước cửa phòng ngủ của Hạ Miên Miên, lạnh lùng nói:
“Mở cửa.”
Người trong phòng không trả lời.

Dì Liên khẩn trương nhìn anh, nhỏ giọng nói:
“Hay là thôi, đói một buổi tối cũng không sao, sáng mai dì sẽ khuyên con bé ăn thêm nhiều một chút.”
Hạ Văn Xuyên tái mặt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, chuyện ăn hay không ăn cơm đối với anh không quan trọng, mà chủ yếu là quyền uy của anh bị thách thức.

Chỉ thấy anh lùi lại hai bước lấy đà, sau đó nhấc chân một cước đạp mạnh vào cánh cửa, cánh cửa gỗ dày cộp cứ vậy bị phá ra.

Hạ Miên Miên mơ mơ màng màng ngủ trong phòng bị tiếng động lớn này dọa tỉnh, trở mình ngồi dậy, hoảng sợ trợn mắt nhìn về phía cửa.

Hạ Văn Xuyên đang nhìn cô chằm chằm, không hề để ý đến khung cảnh hỗn loạn, bừa bộn xung quanh, cầm khay đồ ăn đi thẳng về phía cô.

“Ăn cơm
Anh ngắn gọn ra lệnh.

Hạ Miên Miên hít thở sâu:
“Không ăn.”
“Không ăn?”
Hạ Văn Xuyên rũ mắt, đáy mắt đầy lửa giận.

“Không.”
Hạ Miên Miên không khách khí đáp.

Hạ Văn Xuyên không nói thêm lời nào, đặt mạnh khay đồ ăn lên tủ đầu giường, còn mình ngồi xuống mép giường vươn tay tóm lấy cổ tay Hạ Miên Miên kéo dậy.

Hạ Miên Miên sớm đã có phòng bị, vội vàng co người lại, tránh đi, lần thứ nhất Hạ Văn Xuyên tóm hụt.
Nhưng đương nhiên sức lực cô gái nhỏ không thể so sánh với anh.

Hạ Văn Xuyên coi trọng sức khỏe, hằng ngày ngoài làm việc như một cái máy thì cũng yêu cầu vô cùng khắt khe với bản thân, không nhưng tập gym đều đặn mà cả các môn võ phòng thân cũng luyện tập chỉnh chu, chuyên chú, hơn nữa thiên phú của anh rất tốt, trình độ không kém gì dân thi đấu chuyên nghiệp, bình thường những vệ sĩ tầm tầm cũng chẳng phải đối thủ của anh.
Lần thứ nhất anh bắt hụt, nhưng không cho Hạ Miên Miên cơ hội phản ứng, đã nhanh chóng vươn tay tóm được Hạ Miên Miên.

“Làm gì đó, thả tôi ra.


Tôi không muốn ăn.”
Hạ Miên Miên dùng cả tay chân ra sức giãy dụa, nhưng sức lực của cô kém xa Hạ Văn Xuyên, không những không thoát ra mà còn bị kéo một đường bổ thẳng vào ngực anh.

Hạ Văn Xuyên cố định hai tay cô, cô nhóc này chống cự quá kịch liệt anh không đút cơm được, vì thế quay sang ra lệnh cho dì Liên:
“Đến đút cơm cho con bé.”
Hạ Miên Miên dùng hết sức bình sinh lăn lộn như một con cá mắc cạn, giãy dụa điên cuồng:
“Dì Liên, đừng nghe anh ta! Ngô ngô ngô…”
Còn chưa nói xong đã bị Hạ Văn Xuyên tóm chặt khớp hàm không nói lên lời.

Dì Liên nhìn tình hình trận chiến càng ngày càng căng thẳng, sắc mặt trắng bệnh đứng ở cửa lên tiếng khuyên ngăn:
“Ôi đừng đánh… đừng đánh nữa, Văn Xuyên đừng dùng sức sẽ làm tổn thương con bé mất.”
Hạ Văn Xuyên cũng bị kích động, lửa giận hừng hực, hai mắt đỏ lên, vững vàng ôm lấy Hạ Miên Miên, quát:
“Dám làm loạn đến mức này, muốn ăn đòn rồi đúng không?”
Hạ Miên Miên dùng sức phản kháng, vào lúc sắp lâm vào tuyệt vọng cô rút được một tay ra.

Cánh tay được tự do, không chút suy nghĩ, giơ lên hung hăng tát thẳng vào mặt Hạ Văn Xuyên.

“Ba” một tiếng giòn tan, ba người ở hiện trường đồng loạt kinh ngạc ngẩn ra.
Dì Liên một tay che miệng, một tay che trán, như thể muốn té xỉu tại trận.

Hạ Miên Miên sau cái tát này thì chính mình cũng bị dọa thất hồn lạc phách, duy trì nguyên động tác, cả người cứng đờ như pho tượng nhìn Hạ Văn Xuyên.

Hạ Văn Xuyên dùng đầu lưỡi liếm lên khóe miệng rớm máu, cười lạnh một tiếng, không nói hai lời với lấy cà vạt mình vừa ném sang một bên, cột chặt cổ tay Hạ Miên Miên lên thành giường.

Trói xong xuôi, anh đứng lên đi qua đi lại vài vòng, cơn nóng nảy trong đầu không sao ép xuống nổi, anh tiện tay nhặt một chiếc đèn trên mặt đất thẳng tay ném mạnh lên tường.

“Phanh” chiếc đèn vỡ tan tành thành từng mảnh, mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi.

“Hạ Miên Miên tôi nói cho em biết, em nháo bao lâu, tôi nhốt em bấy lâu, em cứ thử xem tôi dám làm hay không.”
Nói xong giẫm lên mảnh vụn đi thẳng ra ngoài cửa, đi qua dì Liên anh lạnh lùng ra lệnh:
“Đút cơm cho con bé.”
Dì Liên run rẩy gật đầu, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.

Đến bên giường, dì mới phát hiện cô bé con bị trói chặt hai tay nước mắt ướt đẫm gối, đầu tóc rối bù.

Dì đau lòng lau nước mắt cho Hạ Miên Miên, kết quả càng lau, nước mắt càng như dòng thác ướt nhòe khuôn mặt cô bé.
Hai vành mắt dì nóng lên, thương tâm dỗ dành:
“Tiểu bảo bối, đừng khóc nữa, con cứ khóc vậy dì sẽ đau lòng lắm.”
Hạ Miên Miên không lên tiếng, lặng lẽ nằm im, nước mắt lẳng lặng rơi xuống không ngừng.

Khóc hồi lâu cô mới nghẹn ngào lên tiếng:
“Con ghét hắn ta.”
Dì Liên thở dài, đưa tay đỡ lưng cô, lại lấy khăn ấm lau nước mắt cho Hạ Miên Miên:
“Con ngoan ngoãn một chút, dì sẽ tháo cà vạt cho coi, được không?”
Hạ Miên Miên gật đầu, cô khóc nhiều đến nỗi cả người mệt mỏi, muốn náo loạn tiếp cũng chẳng còn hơi sức.

Dì Liên cúi đầu tháo cà vạt ra, nhưng Hạ Văn Xuyên vừa rồi buộc gấp, nút thắt quá chặt không tài nào tháo được, vậy là bà phải chạy ra ngoài tím kéo trực tiếp cắt ra.

Nhìn những vết đỏ chằng chịt hằn trên cổ tay Hạ Miên Miên, bà thực sự rất đau lòng, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô, nhẹ giọng an ủi:
“Miên Miên con có thể giận anh con, nháo với anh, nhưng đừng chán ghét cậu ấy, dù sao trên thế giới anh con là người duy nhất cậu ấy coi như người thân.

Người thân cận duy nhất ghét bỏ mình, chẳng phải cuộc đời cậu ấy quá cô độc, quá đáng thương hay sao?”
Hạ Miên Miên hít mũi một cái, giọng khàn đặc, vẫn mang theo tiếng nức nở:
“Dì cũng là người trong nhà.”
Bà lắc đầu cười:
“Không giống.

Dì chỉ là một bà quản gia mà thôi, con đối với cậu ấy là người vô cùng quan trọng, là người thân cận nhất.

Con xem, vừa rồi dù cậu chủ nổi giận đến phát điên cũng không nỡ nặng tay với con, cuối cùng chỉ đành trút giận lên cái đèn bàn.”
Hạ Miên Miên lại bắt đầu khóc:
“Nhưng con không chịu được cách hành xử này của anh ta.”
Dì Liên thở dài: “Dì hiểu, dì hiểu.”
Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Văn Xuyên sắc mặt cực kỳ xấu rời nhà từ sớm, trước khi đi còn bắt dì Liên cam đoan nhất định phải ép Hạ Miên Miên ăn gì đó.

Hạ Miên Miên mặc đồ ngủ, ôm gấu bông, đứng cạnh cửa sổ sát đất phóng mắt nhìn ra hồ nước xa xa, tự nhiên sẽ thấy Hạ văn Xuyên lái xe đi làm.

Cô lấy điện thoại di động, giật giật ngón tay, nhắn tin cho Bạch Tinh.
“Tớ về đến nhà thì bị cảm, cậu và Lê Hạ qua thăm tớ đi.

Sắp chán chết rồi.”
Bạch Tinh nhanh chóng nhắn lại:
“Ok.

Chiều qua thăm em yêu nha.”
Đặt điện thoại xuống, cô đứng bên cửa sổ hồi lâu, lúc dì Liên vào phòng dọn dẹp liền thấy một bóng người nhỏ nhắn chẳng có chút tinh thần đứng tựa đầu bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn ra xa xăm.


Bà thở dài hỏi:
“Dì mang ghế thư giãn lên cho con ngồi nhé.”
Hạ Miên Miên lắc đầu:
“Con muốn đứng một chút.”
“Nếu buồn bực quá, thì đi lại quanh vườn đi, anh con đi rồi, phòng con cũng cần quét dọn lại.”
Dì Liên nói.

Người làm bắt đầu vào dọn dẹp phòng, Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, đi ra phòng khách ngồi, dì Liên hỏi cô muốn ăn gì không, Hạ Miên Miên lặng ngắt một lúc mới khẽ gật đầu.

Dì Liên vui vẻ nghĩ có lẽ con bé đã thông suốt, nhanh chóng xuống lầu bưng bữa sáng lên.

Hạ Miên Miên ngoan ngoãn ngồi trên sofa từ tốn ăn.

“Dì nghe nói lần này anh trai con đi công tác ở Châu Âu.

Mà đi đến mấy ngày cơ.

Con nghĩ thoáng chút, cứ coi như đi chơi.”
Dì Liên thuận tiện khuyên bảo, thực tình bà không muốn nhìn đôi anh em này tiếp tục mâu thuẫn.

“Vâng.”
Hạ Miên Miên không hứng thú lắm,
“Nghỉ nhiều, bài tập dồn đống nhiều, có gì vui.”
Dì Liên xem thường nói:
“Con không giống những người bình thường khác, học hành không phải con đường duy nhất, đâu cần lo lắng mấy cái đó.”
Thật sự có người lớn khuyên trẻ con đừng bỏ công học hành sao? Đúng là… Buổi chiều Bạch Tinh và Lê Hạ qua thăm Hạ Miên Miên.

Thời điểm dì Liên ra mở cửa thoáng kinh ngạc, còn nghi hoặc hỏi:
“Sao hai đứa lại đến đây?”
Bạch Tinh cũng ngẩn người, cảm thấy thái độ dì Liên có gì đó khá kỳ quái, như thể việc hai cô bé đến, Miên Miên chưa hề đề cập với bà? Nghĩ nghĩ, Bạch Tinh tỏ vẻ ngây thơ đáp:
“Miên Miên hôm nay không đi học, con đoán cậu ấy lại ốm rồi.

Thời tiết trên đảo trong lành nhưng gió quá to, rất dễ cảm mạo, cho nên hai chúng con ghé qua thăm cậu ấy.”
Dì Liên cười gượng vài tiếng, mở cửa đón hai cô bé, nói:
“Đúng đúng, Miên Miên sức khỏe không tốt, cho nên hôm nay không đến trường được.”
Bạch Tinh và Lê Hạ nói vài lời khách sáo với dì Liên sau đó ôm đĩa hoa quả dì đã chuẩn bị sẵn lên lầu tìm Hạ Miên Miên.

Đến lầu 3, Bạch Tinh nhìn khuôn mặt xanh xao, đôi mắt sưng đỏ của Hạ Miên Miên mà giật mình, hoảng hốt hỏi:
“Lão đại cậu sao thế? Sắc mặt sao kém vậy?”
Hạ Miên Miên không đáp, lẳng lặng dẫn hai người về phòng mình.

Bạch Tinh lo lắng nói:
“Vừa rồi gặp dì Liên dưới lầu, thái độ của dì ấy hơi kỳ lạ, hình như không hoan nghênh bọn mình cho lắm.”
Lê Hạ gật đầu:
“Ừm, khác hẳn lần trước.

Lúc trước qua chơi dì ấy niềm nở hơn nhiều.”
Hạ Miên Miên dụi dụi mắt, nói:
“Tối qua tớ cãi nhau với anh trai, cho nên hai ngày nay anh ấy giam tớ ở nhà, không cho ra ngoài.”
Cô vừa nói xong, sắc mặt hai cô bạn đã trắng bệch, Bạch Tinh kỳ quái nhìn cô, lắp bắp nhắc lại:
“Giam… giam lại?”
Hạ Miên Miên gật đầu.

Bạch Tinh nói:
“Cho nên hôm nay cậu tìm bọn tớ đến, không phải là cần hai đứa qua thăm bệnh, đúng không?”
Hạ Miên Miên lại gật đầu:
“Tớ…”
Cô đang chuẩn bị nói, nhưng ngẫm lại cảm thấy không ổn lắm, liền đứng lên, dẫn hai cô bạn vào phòng tắm, cả ba ở bên trong nói chuyện một lúc mới đi ra.

Lúc ra, ánh mắt hai đứa nhóc đều có chút vi diệu.

Có bạn đến thăm tâm trạng Hạ Miên Miên tốt lên thấy rõ, sau đó còn tự giác ăn thêm chút đồ, có vẻ cô bé chỉ cự tuyệt giao tiếp với Hạ Văn Xuyên.
Hai ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, mâu thuẫn giữa anh và cô lại càng lúc càng căng thẳng, nghe dì Liên báo cáo Miên Miên ăn được ngủ được, tâm tình cũng tốt lên nhiều, anh mới buông lỏng, không quá chú tâm đến cô nữa, chuyên chú giải quyết công việc.
Trước ngày khởi hành đi Châu Âu, sáng sớm Hạ Miên Miên tìm dì Liên nói: “Sắp phải đi ra nước ngoài rồi, con muốn ra ngoài mua ít quần áo, đi xa một chuyến chẳng lẽ vẫn mang đống quần áo cũ đi theo.” Dì Liên buồn cười nói:
“Không phải con không muốn đi sao? Hơn nữa qua bên đó mua cũng được mà, còn tốt hơn, đẹp hơn ấy chứ.”
“Nhưng con muốn mua đồ mặc đi.

Dì, dì hỏi Hạ Văn Xuyên giúp con đi, hỏi anh ta có cho con ra ngoài không? Cho thêm vệ sĩ đi giám sát là được mà? Mua xong quần áo, giày dép con sẽ về ngay.”
Dì Liên bị đống lý do hợp lý của cô thuyết phục, đành gọi điện hỏi ý kiến cậu chủ.

Bởi vì mấy hôm nay biểu hiện của cô rất hợp tác, Hạ Văn Xuyên cũng không muốn làm căng thẳng thêm quan hệ của cả hai, cho nên chỉ đơn giản phân phó cử thêm vệ sĩ đi theo.

Vậy là Hạ Miên Miên ngoan ngoãn dẫn theo một đoàn người rời nhà.

Ngày hôm đó, Hạ Văn Xuyên vừa kết thúc cuộc họp dài, thì nhận được điện thoại của vệ sĩ báo: HẠ MIÊN MIÊN BIẾN MẤT!.

Bình Luận (0)
Comment