Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 64


Bởi vì toàn bộ sự chú ý đều đặt lên mấy đứa nhóc, nhất thời cô không phát hiện ra có hai nam sinh đeo khẩu trang, đứng trên ván trước bỗng nhiên từ sau lưng mấy đứa nhóc học sinh nhảy ra, mọi thứ xảy ra quá nhanh, không kịp thời tránh được, suýt chút nữa xô ngã Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên liên tiếp lùi vài bước, trước nghĩ ngã xuống, cánh tay đập mạnh vào bậc thang phía sau, cả người theo đó ngã xuống, đè lên tay
Tư thế ngã xuống vô cùng khó coi.

Ngay khi thân thể đập mạnh xuống nền đất một cơn đau thấu tim truyền đến, khớp cổ tay nhức buốt.

Hạ Miên Miên không khỏi nhíu mày khẽ kêu lên.

Đột nhiên xảy ra sự việc ngoài ý muốn khiến người ta trở tay không kịp.
Mấy vệ sỹ đứng cách đó không xa lập tức xông đến, bảo vệ quanh người cô:
“Hạ tiểu thư, cô không sao chứ?”
Một vệ sỹ khác phản ứng nhanh nhẹn, lập tức xoay người bắt tên nam sinh trượt ván.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen, thân hình vạm vỡ, ngồi xổm cạnh cô, sốt sắng hỏi:
“Tiểu thư bị thương chỗ nào? Có đau không? Có thể đứng dậy không?”
“Cổ tay.”
Hạ Miên Miên nói.

Chu Khả Nhi vừa quay đầu đã thấy Hạ Miên Miên ngã nằm trên bậc thang, giật mình, hoảng sợ chạy đến xem xét tình hình:
“Sao thế? Sao lại ngã? Em có sao không?”
Hạ Miên Miên vịn tay vệ sĩ đứng lên, vệ sĩ cẩn thận xem xét vết thương ở cổ tay của cô, nhưng cụ thể vết thương có nghiêm trọng hay không cần phải đi bệnh viện kiểm tra.

Một vệ sĩ khác lôi cổ tên nhóc xô ngã Hạ Miên Miên, đến:
“Đội trưởng, tên nhóc này nói nó là người ở khu này.”
Vệ sĩ đỡ Hạ Miên Miên đứng dậy, nhíu mày ra lệnh:
“Cậu ở đây kiểm tra thông tin.

Đừng để thằng nhóc chạy mất.”
“Vâng.”
Chu Khả Nhi đỡ một tay khác của Hạ Miên Miên sốt ruột nói:
“Trước đừng quản mấy việc này nữa, đưa người đến bệnh viện kiểm tra đã.
” Lão Hoàng đã khởi động sẵn xe, sau khi hai người đỡ Miên Miên lên, ông lập tức đánh tay lái đến thẳng bệnh viện.

“Đau lắm không?”

Chu Khả Nhi ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi.

Bởi vì không rõ ràng cụ thể là nứt xương hay gãy xương cho nên vệ sĩ bên cạnh dùng khăn quàng cổ của Hạ Miên Miên cố định tay cô lại treo trước ngực.

Hạ Miên Miên cố nhịn cơn đau, nói:
“Không đau lắm.”
Chu Khả Nhi ảo não nói:
“Sao tự nhiên lại ngã.

Mấy tên kia đi từ đâu ra? Là vô tình hay cố ý?”
Hạ Miên Miên lắc đầu:
“Em cũng không chú ý.

Lúc đó em mải tránh mấy nhóc học sinh tiểu học, chờ đến khi ngẩng lên đã bị xô ngã.”
Chu Khả Nhi nghĩ nghĩ nói:
“Gọi điện thoại cho anh em đi.

Nói rõ ràng tình huống với anh ta.

Anh em biết em bị ngã thành thế này, đoán chừng sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem.”
Sau đó cô lại buông tay, thở dài nói: “Lão đó vốn ghét chị, lần này chắc chắn còn ghét chị hơn.”
Hạ Văn Xuyên sủng Hạ Miên Miên lên tận trời.

Chu Khả Nhi đã tận mắt thể nghiệm và chứng kiến, lần này tay cô bé bị thương, anh ta khẳng định sẽ tức điên.
“Chuyện không liên quan đến chị, là em không cẩn thận.”
Hạ Miên Miên nói.

“Nhưng chị là người đưa cô ra ngoài mà không chăm sóc tốt cho cô, xảy ra vấn đề này tên ác ma đó nhất định tìm chị tính sổ.”
Chu Khả Nhi thở dài nói.

Hạ Miên Miên:
“Anh em không vô lý thế đâu.”
Chu Khả Nhi bật cười: “Lúc nói lời này em có sờ lên ngực mình tự hỏi lương tâm mình chưa?”
Hạ Miên Miên: …

Hai ngươi còn chưa nói xong, điện thoại của Hạ Miên Miên đã vang lên là Hạ Văn Xuyên gọi tới.
“Bị đụng? Tay có đau không?”
Trong điện thoại thanh âm của Hạ Văn Xuyên bị ép xuống thấp, giống như đang tận lực đè nén cảm xúc.

Lòng Hạ Miên Miên bồn chồn khéo léo “vâng” một tiếng nói:
“Cổ tay hơi đau chút thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Chu Khả Nhi ngồi bên cạnh người cô, kiểm tra tay cô lần nữa, vừa xem lập tức giật mình, không nén được đau lòng hô lên:
“Miên Miên, cổ tay của em sưng to quá.

Thật sự không đau sao?”
Hạ Miên Miên quay sang Chu Khả Nhi lắn đầu ra hiệu cô ấy đừng nói quá lớn, Chu Khả Nhi hiểu ý, lập tức yên lặng.

Nhưng mà, câu vừa rồi đã bị Hạ Văn Xuyên nghe thấy, anh quá nóng nảy mà bật thành tiếng văng tục:
“Mẹ nó, chỉ một người cũng trông nom không tốt, đám vệ vật! Mẹ kiếp!”
Hạ Miên Miên nhỏ giọng dỗ dặn:
“Anh, em không sao thật mà, là tại em không chú ý, anh đừng trách mấy người họ.”
Hạ Văn Xuyên thở sau một hơi:
“Anh sẽ qua bệnh viện ngay, em đang ở đâu?”
Hạ Miên Miên nói: “Chúng em còn một đoạn nữa mới đến nơi.”
Cúp điện thoại, Hạ Miên Miên thở dài một hơi, nói với Chu Khả Nhi:
“Hình như anh ấy rất tức giận.” Chu Khả Nhi bĩu môi:
“Nào có tức giận suông.

Nghe như thể lão ta muốn đi chém người.”
Hạ Miên Miên: “Làm sao giờ, em hơi sợ.”
Chu Khả Nhi:
“Ngay cả em còn sợ, vậy những người khác phải làm sao?”
Hạ Miên Miên: …
Cổ tay Hạ Miên Miên đích thực là càng ngày càng sưng to, chờ đến khi đến viện đã sưng to như một cái bánh bao.

Chu Khả Nhi đứng bên cạnh nhíu mày: “Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng đó.”
“Nhưng chỉ cần không động đậy sẽ không đau lắm, động khẽ là nhức đến tận óc.”

Hạ Miên Miên thân là người bệnh lại thành kẻ đi an ủi người khác.

Hạ Văn Xuyên rất nhanh đã có mặt.

Mặt anh đen kịt, âm u như chuẩn bị đi đồ sát, dẫn Hạ Miên Miên đi tìm phó viện trưởng, thoạt nhìn có vẻ quen biết.
Phó viện trưởng lại dẫn hai người đến chỗ bác sĩ nổi tiếng nhất viện về xương khớp.

Chụp X quang xong, xác định có một vết nứt nhỏ trên xương cổ tay, nhưng không cần bó thạch cao, tuy nhiên vẫn phải cố định lại.
Vị bác sĩ kia không biết dùng thủ pháp gì, sau khi ông thực hiện xoa bóp một lát, vết sưng kia đã tiêu đi phân nửa, cũng không còn đau nhức óc nữa, cuối cùng bó thuốc và cố định lại cổ tay.

Lúc đi ra Hạ Văn Xuyên nắm chặt cánh tay không bị thương của Hạ Miên Miên, không lên tiếng, chỉ nghiêm mặt, đi qua Chu Khả Nhi.

Hạ Miên Miên nhìn cô ấy một cái, lại nhìn ông anh trai nhà mình một cái, không lên tiếng, khẽ cười, dịu dàng nói:
“Chị Khả Nhi, chị đi làm việc đi, em về nhà với anh em là được rồi.”
Chu Khả Nhi nhìn bộ dạng muốn ăn thịt người của Hạ Văn Xuyên tạm thời cũng không dám trêu chọc anh ta, ngoan ngoãn đồng ý, sau khi nói lời tạm biệt với Hạ Miên Miên cô nàng nhanh chóng rời đi.
Hà Văn Xuyên hừ một tiếng, nắm tay Hạ Miên Miên dắt về xe.

Hạ Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng dỗ dành:
“Anh, đừng giận mà, lần sau em sẽ cẩn thận hơn, được không?”
Hạ Văn Xuyên không để ý đến cô.

Hạ Miên Miên nói:
“Bác sĩ cũng nói rồi, không quá nghiêm trọng, vết thương này sẽ nhanh chóng khôi phục mà.”
Hạ Văn Xuyên mở cửa xe dìu cô ngồi vào, sau đó mới trở lại ghế của mình.

Từ khi vào bệnh viện đến hiện tại ngoài trừ trao đổi với bác sĩ về vết thương của cô, anh hoàn toàn không nói lời nào, gương mặt lạnh lùng, khiến người khác nhìn không ra tâm tình của anh, chỉ biết anh đang vô cùng tức giận.

Hạ Miên Miên liên tiếp dỗ dành, nhưng anh vẫn lạnh lùng không thèm để ý.

Trong lòng cô đương nhiên có chút ủy khuất, người bị thương là cô, đau cũng là cô, vì sao cô lại còn phải dỗ ngọt anh chứ?! Nghĩ vậy Hạ Miên Miên cũng tức giận, nhíu mày quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không để ý đến anh nữa.

Xe chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe bệnh viện, Hạ Văn Xuyên rũ mắt nhìn cô, chỉ thấy cái ót quật cường của cô nhóc, anh thở sâu một hơi, nhấc tay qua, bế cô lên đặt lên đùi mình.

Hạ Miên Miên giương mắt nhìn anh, “Hứ” một tiếng đầy hờn dỗi.
Hạ Văn Xuyên chạm nhẹ ngón tay lên băng vải trắng trên cổ tay Hạ Miên Miên thấp giọng nói:
“Còn đau không?”
Hạ Miên Miên lắc đầu:
“Không động đậy thì không đau.”
Hạ Văn Xuyên siết chặt eo cô, mặt dán lên cổ Hạ Miên Miên thở dài nói: “Em dọa anh.”
Hạ Miên Miên nhếch môi, nhỏ giọng thì thầm:

“Thật sự không sao cả.”
Hạ Văn Xuyên lại thủ thì nói:
“Sau này dù có việc gì xảy ra cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để bị thương, bằng không…”
Câu nói kế tiếp Hạ Văn Xuyên không nói ra miệng.

Nếu thật sự cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh chắc chắn sẽ nổi điên.
Vừa rồi thời điểm chạy vào viện, anh có chút không khống chế được tâm tình, rất nhiều suy nghĩ âm u, đen tối thi nhau bật ra, kêu gào muốn anh phải làm gì đó mới có thể phát tiết hết tất cả bất an và phẫn nộ.

Cũng may chỉ té bị thương, nếu thực sự gặp kẻ có ý đồ xấu, có mục đích hại cô, vậy phải làm sao? Anh không có cách nào có thể bên cô 24/24 giờ, luôn có lúc anh không thể đặt cô trong tầm mắt mình được.

Nếu xảy ra chuyện gì, vậy anh phải làm sao?
Đang thưởng thức sự ngọt ngào, ấm áp nơi cô, anh đã không cách nào rời xa cô được.

Cho nên dù đến bệnh viện, anh cũng không thể chuyên tâm trao đổi một cách chuyên nghiệp với người ngoài như bình thường, chỉ có thể tận lực không mở miệng quá nhiều, chỉ sợ nói nhiều thêm sẽ nổi nóng, cố gắng lạnh mặt để kiềm chế cảm xúc như dòng dung nhan nóng bỏng khó chịu trong lòng.
Anh sợ mình xúc động, lại muốn nhốt cô bé này trong phòng tối, mãi mãi trong tầm kiểm soát của anh.

“Anh, đừng khẩn trương, được không? Sau này em nhất định sẽ chú ý, không để anh phải lo lắng nữa, được không? Em cam đoan!”
Hạ Miên Miên thấy thái độ của anh đã mềm mại hơn, thế là lập tức bắt bài ra sức dỗ dành anh.
“Anh đừng giận nữa, nhé?”
Hạ Miên Miên ngẩng đầu lên, hôn lên cằm anh, giống hệt một con thú nhỏ đang nũng nịu.

“Đừng lộn xộn, cẩn thận tay.” Hạ Văn Xuyên ôm chặt cô, thấp giọng nhắc nhở.

“Anh đồng ý không tức giận em sẽ không nháo nữa.”
Hạ Miên Miên nói, “Không có lần sau.”
Hạ Văn Xuyên cúi đầu nhìn cô, lạnh lùng, bình tĩnh nói:
“Lần sau nếu lại xảy ra sự việc như lần này anh sẽ nhốt em vào phòng tối trên biệt thự ở trong núi.

Chỉ thế mới không ai tổn thường được em nữa, bao gồm cả em.”
Hạ Văn Xuyên bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu nói:
“Sao anh vẫn còn muốn giam em lại vậy?”
Hạ Văn Xuyên trầm giọng cười, nói:
“Bảo bối, mỗi giờ mỗi phút anh đều muốn nhốt em lại.

Em không biết anh đã nhịn vất vả đến mức nào đâu.

Cho nên, em tuyệt đối đừng cho anh cơ hội thực hiện ý nghĩ này.”
Hạ Miên Miên: ….

Bình Luận (0)
Comment