Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 119

Một tên trông khá trẻ trong hai người đó tò mò đánh giá quần áo và phụ kiện của bọn họ, bắt chuyện một cách tự nhiên: “Các ngươi cũng bị sai đến đây xem xét tình hình à?”

Từ Hành Chi khẽ nghiêng đầu.

Y không muốn gây ra chuyện gì vào lúc này. Một là, mọi người vẫn đang nghỉ ngơi chỉnh đốn ở dưới núi Đại Ngộ, y không muốn chuyện bọn họ thoát ra khỏi Man Hoang bị lộ nhanh như thế.

Thứ hai, Lục Ngự Cửu đã kiệt sức rồi, Từ Hành Chi không muốn đánh thức cậu ta, muốn để cậu ta ngủ ngon giấc.

Vì thế Từ Hành Chi cong khóe môi khẽ cười: “Không phải, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Gã đàn ông có đôi mắt cáo lại không dễ lừa như thế, gã cứ nhìn chằm chằm vào mặt Từ Hành Chi, sắc sảo đến mức hận không thể cắt một miếng thịt trên mặt y xuống để kiểm định cho thật kỹ càng: “Ngươi là người của tôn chủ à?”

Từ Hành Chi mở miệng là nói dối ngay được: “Không phải. Sơn chủ sáng chói như mặt trăng, mặt trời, một tên tiểu tốt canh giữ núi như ta sao dám tranh giành vẻ vang với ngài ấy chứ?”

Mặc dù đám quỷ của Thanh Lương Cốc bị giam giữ ở đây nhưng dù sao cũng ở trần thế mười ba năm, nghênh đón đưa tiễn không ít khách đi qua, đương nhiên biết Cửu Chi Đăng đã đổi xưng hô tôn chủ thành sơn chủ. Dễ thấy rằng tên này hỏi như thế là do gã cảm thấy Từ Hành Chi có lai lịch kỳ lạ nên muốn lừa y.

Từ Hành Chi đưa ra câu trả lời cực kỳ không thành thật nhưng từ ngữ khen ngợi ấy lại chẳng thể bắt bẻ được gì, tên mắt cáo nhíu mày lại trông sâu hơn vừa nãy gấp đôi: “Ngươi tới đây vì nhiệm vụ gì?”

“Không có nhiệm vụ. Chỉ dẫn đệ đệ ta đi chơi thôi.” Từ Hành Chi dùng một tay đỡ đùi Lục Ngự Cửu xốc lên: “Hai bọn ta gia nhập vào hai tông môn khác nhau, một năm chỉ gặp mặt hai, ba lần, nhớ nó lắm.”

“Thật thế ư?”

“Thật mà. Ta không giỏi nghĩ một đằng nói một nẻo đâu.” Từ Hành Chi chân thành nói: “Nhưng ta là một người thật thà.”

Gã mắt cáo cho rằng người này mồm mép láu lỉnh, không phải kẻ thành thật: “Sao thấy người quen quen ấy nhỉ?”

“Ôi.” Từ Hành Chi bật cười, nụ cười như nắng lên làm tan tuyết cực kỳ chói mắt: “Thế thì vinh hạnh cho tiểu nhân quá.”

Gã mắt cáo thấy y có vẻ ngoài đẹp như thế, lại thấy y cười trông phong thái không phải kẻ tầm thường thì càng thêm nghi ngờ, hỏi: “Ngươi gác cổng ở Phong Lăng Sơn à?”

Đương nhiên Từ Hành Chi nghe ra ẩn ý của gã, vô liêm sỉ nói: “Cha mẹ cho ta khuôn mặt này, dùng để lấp vào cổng là vừa đẹp luôn.”

Dứt lời, y nhẹ nhàng mỉm cười với gã mắt cáo, cười đến mức gã mắt cáo thấy chán ghét, khua tay loạn xạ nói: “Đi đi, đi đi.”

Từ Hành Chi nhấc đôi chân dài lên, bảo đi thì đi luôn.

Gã mắt cáo thấy y định đi, có một ý nghĩ không biết từ đâu ra chợt lóe lên, quay đầu nhìn lại, thấy có một cái quạt nan trúc gài ở thắt lưng bên trái của Từ Hành Chi, ánh mắt đanh lại, quát to: “Đứng lại!”

Từ Hành Chi đứng lại, khẽ nghiêng đầu, xương cổ vang lên một tiếng, trên mặt vẫn mang theo nét cười: “Sao vậy?”

Nốt ruồi lệ, mắt cười, một tay, quạt.

Một cái tên hiện lên trong lòng gã mắt cáo. Ba chữ ấy như chiêng trống đùa bỡn con khỉ ở đầu đường, kề sát vào ngực gã gõ ba phát keng keng keng liên tiếp, khiến sắc mặt gã thay đổi: “Quay mặt qua đây.”


Tên đệ tử trẻ tuổi đi cùng gã không hiểu ra sao nhưng vẫn nhìn ra được một vài manh mối, đưa tay cầm chuôi kiếm.

Từ Hành Chi cởi áo khoác ngoài và bỏ Lục Ngự Cửu xuống, lật ngược áo khoác lại, bọc Lục Ngự Cửu vốn thấp bé thành cái bánh ú da trắng ngủ yên, đặt cậu ta dựa vào bên cạnh tảng đá tương đối ít sương.

Y quay người lại, biếng nhác híp mắt cười: “Hai vị còn chuyện gì nữa?”

Gã mắt cáo cảnh giác ép lên phía trước: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Từ Hành Chi nở nụ cười.

Tên mắt cáo chỉ cảm thấy bóng cây vốn đong đưa trước mắt bỗng lắc mạnh một phát, tới khi bóng mờ ấy biến mất, Từ Hành Chi cũng hòa vào bóng cây chẳng thấy tăm hơi.

Ngay sau đó, chóp mũi gã vương vấn mùi đàn hương nhàn nhạt.

Gã hơi ngơ ngác nhìn khoảng không trống trải trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có hơi ấm, cần cổ mát lạnh, cánh tay phải giữ kiếm bị một cánh tay khóa chặt ở đằng sau.

Gã mắt cáo vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, cuối cùng lắp bắp nói ra cái tên kia: “Từ, Từ Hành Chi…”

Từ Hành Chi áp sát vào lưng gã như du hồn, trở tay nắm kiếm ngư trường, lưỡi kiếm mỏng lạnh lẽo kề sát vào gáy gã, chậm rãi cứa qua: “Nếu ta là ngươi, khi đoán ra ta là ai, chắc chắn sẽ chạy trước.”

Lưỡi kiếm mỏng lướt qua, máu tươi phun ba thước.

Gã mắt cáo đến chết vẫn không hiểu vốn trên người Từ Hành Chi chẳng có binh khí đao kiếm gì, rốt cuộc y tự dưng biến ra một thanh kiếm bằng cách nào.

Để máu gã cạn khô, Từ Hành Chi cầm chuôi kiếm đập vào sau eo gã, để mặc gã tụt xuống đất như chó chết.

Y kiểm tra thấy trên người mình không có vết máu mới tiện tay rũ vết máu sót trên lưỡi kiếm đi, vẩy ra một tia máu, vừa ngước mắt lên thì thấy tên đệ tử đi theo gã mắt cáo quả là thông minh, nghe thấy tên y cái đã vung kiếm bay đi mất, chạy trối chết như gió to lửa bùng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hành Chi cầm kiếm bằng một tay, để mũi kiếm vuông góc với mặt đất, chỉ qua một lần rung một lần giật, nó biến thành một cây cung uốn cong chạm trổ hoa văn cực lớn và một mũi tên trắng. Y dịch chân làm trụ đỡ, một tay cài tên, kéo cung chạm trổ và dây bạc thành hình trăng tròn, hơi liếc một cái, mũi tên đuổi theo, cơ thể kẻ ngự kiếm mà đi kia cứng đờ, lộn nhào xuống như chim nhạn trúng tên.

Mũi tên kia chỉ bắn trúng bắp chân hắn, không ảnh hưởng tới tính mạng. Từ Hành Chi còn thong dong quay người dém lại xiêm y hơi lỏng ra cho Lục Ngự Cửu rồi mới đi tìm chiến lợi phẩm mà y bắn rơi, định mang về cho Mạnh Trọng Quang thẩm vấn.

Nhưng y chỉ nhặt được một cỗ thi thể ở đầu bên kia cốc.

Lồ ng ngực kẻ ấy cắm một mũi tên gãy, đó là đoạn đầu được bẻ gãy ra từ mũi tên mà Từ Hành Chi bắn trước đó, tự vẫn ngay tại chỗ.

Từ Hành Chi không biết rằng tên của mình giống với tên của Mạnh Trọng Quang, có uy lực dọa người ta sợ tự vẫn tại chỗ, nhìn thi thể thương xót một lúc lâu, ngay sau đó y ra tay lột xiêm y của kẻ đó ra chẳng chút nể nang, chỉ chừa lại nội y mỏng che thân thể.

Bây giờ Từ Hành Chi đã hiểu vì sao mỗi lần Mạnh Trọng Quang bắt được đám đệ tử vào Man Hoang theo dõi bọn họ, hắn đều lột hết quần áo của họ ra mới bằng lỏng bỏ qua.


Ban đầu y nghĩ đó là hành vi sỉ nhục Mạnh Trọng Quang dành cho bọn họ, sau này mới biết, thật ra những kẻ viếng thăm ấy đã sỉ nhục Mạnh Trọng Quang và những người khác.

Sau khi nhóm Từ Hành Chi rời khỏi đó được tầm một khắc, Thanh Lương Cốc lại tiếp đón hai vị khách khác.

Tạp Tứ mặc bộ đồ màu ánh trăng đi theo sau Từ Bình Sinh, hết nhìn đông lại nhìn tây: “Sao trong cốc lại khác hồi trước thế nhỉ?”

Thanh Lương Cốc ngày trước bị bóng đen bao phủ, hơi lạnh ngập tràn, dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, âm khí bốc hơi lên như màn sương. Nhưng hôm nay Tạp Tứ đi loanh quanh gần khu vực này, cảm ứng được nơi này có dấu vết của linh lực cực mạnh lưu động bèn đi tới kiểm tra, thế mà lại cảm thấy trong cốc trống rỗng, hàng nghìn quỷ hồn biến mất không có tăm tích, thật sự vô cùng kỳ lạ.

Từ Bình Sinh không quan tâm tới hắn ta, tự dẫn hắn ta đi về phía trước.

“Này này, ngươi muốn dẫn ta đi đâu thế?” Tạp Tứ oán trách: “Cho ta cái thông tin chính xác đi, ta muốn ở cổng Thanh Lương Cốc xem thử.”

Từ trước đến nay Từ Bình Sinh vốn kiệm lời, hành động được thì tuyệt đối không nói nhiều, đương nhiên hắn ta sẽ không để ý tới Tạp Tứ.

Tạp Tứ lại bắt đầu than trách: “Ta nhặt được thứ gì đây không biết.”

Từ Bình Sinh lườm hắn ta.

Tạp Tứ vốn là một người quậy phá, thích trêu chọc con quái vật mà mình nuôi dưỡng mười ba năm: “Ơ hơ, ngươi còn dám lườm ta. Ngươi giỏi rồi đúng không?”

Từ Bình Sinh quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Tạp Tứ bỉ ổi chọc ghẹo, dùng ngón tay chọc eo hắn ta: “Ngươi ngang ngược với ta nữa đi, sao không bướng nữa?”

Từ Bình Sinh nhẫn nhịn một lúc lâu, phản kích ngắn gọn: “Đồ trẻ con.”

Tạp Tứ: “...”

Hiếm khi bị tên hũ nút này chặn họng một lần, trong lúc Tạp Tứ chăm chú nghĩ xem phải đáp trả thế nào, Từ Bình Sinh bỗng dừng lại.

Ở một nơi u tối trong cốc hoang, Tạp Tứ nhìn thấy một bộ thi thể chỉ còn áo trong nằm úp mặt xuống đất.

Tạp Tứ dẹp bỏ suy nghĩ chơi đùa, đi lên trước.

Sờ cái gáy vẫn còn hơi ấm của kẻ đó, Tạp Tứ đưa ra phán đoán: “Vừa mới chết.”

Từ Bình Sinh quỳ gối bên cạnh thi thể, nhìn chằm chằm nó một lúc, rút kiếm ra, đâm thẳng vào trái tim đã ngừng đập của kẻ đó.

Đột nhiên bị máu bắn tóe lên đầy mặt, Tạp Tứ hận không thể tay năm tay mười vả cho Từ Bình Sinh mấy phát, cố kiềm chế lắm mới thuyết phục bản thân không so đo với tỉnh thi được: “Ngươi làm gì thế?”

“Ma đạo. Giết.”


Tạp Tứ lau mặt: “Đại ca ơi! Con mẹ nó ngươi không nghe thấy ta nói à? Không nghe thấy thì cũng phải tự mở mắt ra mà nhìn đi chứ! Hắn chết rồi!”

Từ Bình Sinh không cảm thấy mình giết ma đạo có gì không ổn cả, nhưng làm bẩn mặt Tạp Từ thì có vẻ không được, vì thế hắn ta bèn lấy khăn tay trong lồ ng ngực ra, lau mặt cho Tạp Tứ.

Tạp Tứ đẩy hắn ta ra: “Thôi thôi thôi. Dù sao cũng bị bẩn rồi, đợi bao giờ về núi Thư Mạt…”

Lời còn chưa dứt, hắn ta thấy Từ Bình Sinh như cảm ứng được gì đó, khịt mũi, khom người khẽ ngửi bộ thi thể một phát, trông rất hứng thú.

Tạp Tứ bỗng sợ hãi.

Loại tỉnh thi được luyện ra một cách qua loa như Từ Bình Sinh, nếu không có linh lực của chủ nhân gìn giữ, hắn ta chỉ có thể ăn thịt người để sống. Mười mấy năm qua, để nuôi dưỡng cái thứ lòng lang dạ sói, thỉnh thoảng còn đá hậu này, có thể nói Tạp Tứ phải lo lắng hết lòng, dốc hết tâm sức. Thế mà bây giờ hắn ta lại có hứng thú với thịt người, với Tạp Tứ mà nói, chuyện này chẳng khác nào sét bổ trúng đầu.

Hắn ta đạp phăng Từ Bình Sinh ra khỏi thi thể, quyết định dạy dỗ hắn ta luôn và ngay: “Tên họ Từ kia, nếu ngươi dám cắn một miếng thì cả đời này đừng mơ vào phòng để ngủ nữa!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Bình Sinh lăn mấy vòng, nằm trên đất choáng váng một lúc lâu mới ngóc đầu dậy, nhỏ giọng nói: “Hành Chi…”

Tạp Tứ hoài nghi liệu có phải vừa rồi mình đẩy hắn ta vào ảo mộng rồi hay không: “Không phải ngươi lại phát bệnh đấy chứ?”

Từ Bình Sinh cố chấp chỉ vào thi thể trên đất: “Hành Chi.”

Tạp Tứ thấy trạng thái của hắn ta vẫn như bình thường, không khó khống chế như lúc phát cuồng mọi lần, không làm ầm lên đòi về Phong Lăng cứu Từ Hành Chi, vì thế trong lòng hắn ta hơi dao động.

Hắn ta vươn tay lật mặt người chết kia lên, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, chợt nhìn vào mũi tên gãy lấy mất tính mạnh của kẻ đó.

Vươn tay xem xét một lúc, linh lực quen thuộc vương lại trên mũi tên khiến Tạp Tứ hít sâu một hơi.

Hắn ta trợn trừng mắt lên nhìn Từ Bình Sinh: “Là Hành Chi? Hành Chi ra ngoài rồi?!”

Từ Hành Chi lột bỏ quần áo của hai tên kia, lục soát lấy mất ấn tín trên người hai kẻ đó, dọn dẹp ổn thỏa xong thì cõng Lục Ngự Cửu lên đường.

Ngủ yên được một lúc lại bị xóc nảy, Lục Ngự Cửu mơ màng tỉnh dậy, nằm nhoài trên lưng Từ Hành Chi rì rầm hỏi: “Từ sư huynh, sao thế?”

Từ Hành Chi đáp: “Không có chuyện gì hết, ngươi cứ ngủ đi.”

Lục Ngự Cửu tin tưởng Từ Hành Chi, yên lặng cuộn mình lại lần nữa.

Lúc Từ Hành Chi lên đường lần hai, áo khoác ngoài đã chừa cho Lục Ngự Cửu, may mà cơ thể Lục Ngự Cửu nóng hầm hập mềm nhũn, nhoài trên người y đã đủ sưởi ấm.

Mặc dù ngự kiếm sẽ vững hơn nhưng nơi cao gió lớn, Từ Hành Chi không dém áo choàng chặt lắm, không bao lâu sau giống hệt như một con chim lớn có cánh màu trắng bay vùn vụt về nơi xa.

Bùa chú trong lòng Lục Ngự Cửu như cảm ứng được gì đó, ánh sáng thoáng thay đổi, ảo ảnh màu tím nhạt chui ra khỏi đó, cuốn ngang mà đi như mây bay.

Một lúc lâu sau, chim lớn quay về chỗ cũ, vừa hiền hòa vừa ấm áp nằm nhoài lên vai Lục Ngự Cửu.

Giải Tâm Viễn cẩn thận buộc lại dây đai của áo bào cho Lục Ngự Cửu, vuốt phẳng nếp nhăn, đang định nhìn thành quả của mình một cách tỉ mỉ thì thấy Từ Hành Chi liếc nhìn mình với ánh mắt như đang cười.


Giải Tâm Viễn nói đâu ra đấy: “Từ sư huynh, ta chỉ không muốn huynh làm rơi mất cái áo này thôi.”

Từ Hành Chi cười đáp: “Ừ.”

“Cái áo này rất mới.”

“Ừ.”

“Cái áo…”

Bản thân Giải Tâm Viễn không nói nổi nữa, bèn chui vào bùa chú trốn đi, mắt không thấy lòng không phiền.

Từ Hành Chi cười vang.

Trăng treo lơ lửng như đôi mắt nhức mỏi, sao trời như mưa lớn, Từ Hành Chi cõng Lục Ngự Cửu, mặc áo choàng ánh sáng như sương muối, đáp thẳng xuống quán trà dưới núi Đại Ngộ.

Trong quán trà đèn đuốc chập chờn, trên dưới sáng trưng, Từ Hành Chi nương theo ánh trăng gõ cửa mà vào, lúc giao Lục Ngự Cửu cho Chu Bắc Nam, chưa kịp nói rõ tình hình đã thấy cánh cổng ánh sáng vốn ở tầng một đã không thấy đâu nữa.

Từ Hành Chi ngẩn ra: “Trọng Quang về rồi à?”

Biểu cảm của Chu Bắc Nam hơi lạ, trông vừa vui mừng lại như u buồn, lúc bế ngang Lục Ngự Cửu vào lòng còn hơi ngẩn ngơ, một lúc sau mới đáp: “Ừ.”

“Ở đâu rồi?”

“Trên tầng, ông chủ đang quét dọn phòng cho hắn.”

Từ Hành Chi bảo Mạnh Trọng Quang tìm kiếm ở khe hở giữa Man Hoang và thế giới thực, xem có thể tìm thấy hồn hạch của Đào Nhàn hay không nhưng không muốn để mọi người ôm ấp hi vọng vô căn cứ nên trước khi Mạnh Trọng Quang tìm thấy hồn hạch, y bảo Mạnh Trọng Quang không được nói cho mọi người biết hắn đang tìm gì.

Từ Hành Chi dấy lên một tia hi vọng: “Hắn có nói gì với các ngươi không?”

“Hắn cực kỳ mệt mỏi, quay về không nói năng gì, sau khi sử dụng pháp lực đóng cánh cổng lại thì nhận được một cái chìa khóa.” Chu Bắc Nam xòe một tay ra, có một chùm sáng nhấp nháy lờ mờ nằm trong đó: “Mạnh Trọng Quang bảo ta chờ người về thì giao cái này cho ngươi, sau đó hắn đi ngủ.”

Trái tim vừa mới bừng lên hừng hực của Từ Hành Chi bỗng bị một chậu nước lạnh dội tắt, nhưng cuối cùng đau lòng lấn át, y chống tay vịn cầu thang định đi lên: “Ta lên xem hắn thế nào.”

“Hắn không sao đâu.” Chu Bắc Nam dừng một chút: “Khúc Trì… tỉnh lại rồi.”

Từ Hành Chi đi lên hai bậc thang, thuận miệng nói: “Lúc ta đi, chẳng phải hắn vẫn tỉnh đó sao?”

Chu Bắc Nam hơi khó miêu tả: “Ý ta là Khúc Trì tỉnh lại rồi.”

Từ Hành Chi hơi khựng lại, cúi đầu nhìn Chu Bắc Nam.

Bốn mắt chạm nhau, ai nấy đều mang theo chua xót.

Đối với Khúc Trì mà nói, ý nghĩa của “tỉnh lại” là...

Từ Hành Chi thoáng dừng lại rồi ba chân bốn cẳng chạy như bay lên tầng, lao thẳng vào phòng được sắp xếp cho Khúc Trì trước đó như đao, đẩy cửa ra.

Thanh niên khoác áo đỏ đang hiền hòa dựa vào thành giường, nói chuyện với Lâm Hảo Tín ở bên cạnh. Lúc hắn thì thầm, mí mắt rủ xuống, loáng thoáng thấy được ánh sáng trong veo như ánh nước trong đó, nghe tiếng cửa mở, ánh sáng trong veo ấy giương lên, toát ra ý cười dịu dàng nhợt nhạt: “Hành Chi.”

Bình Luận (0)
Comment