(Chú thích: Nhân vật chính trong phần ngoại truyện này là Thanh Tĩnh Quân mang theo toàn bộ ký ức quay về đêm trước ngày đại chiến tiên ma, cố gắng thay đổi số mệnh. Xưng hô của các nhân vật sẽ được thay đổi để phù hợp với độ tuổi ở ngoại truyện.) Núi Bảo An vào đêm mây đen dày đặc, mưa rả rích, chân trời lóe lên ánh chớp lúc có lúc không, may là tiếng sấm không chói tai mà cứ bức bí như tiếng ngáy của ông trời.
Trước phòng thiền của Tiểu Thanh Quan, một tu sĩ trẻ vóc dáng cao gầy đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó với một tu sĩ mặc áo xanh nhạt, đeo vòng âm dương.
Người trước mang vẻ nghiêm túc, gần như viết rõ bốn chữ “Nghiêm túc thận trọng” vào ngũ quan: “Theo ta nghĩ, tuần tra và phòng thủ của núi Bảo An cần tăng cường gấp đôi. Người của ma đạo có thể gây rối bất cứ lúc nào; tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ Lão Quân Quan Thanh Vân Sơn bị diệt!”
Đạo sĩ mặc áo xanh cũng bị vẻ nghiêm túc của hắn lây lan: “Vâng. Trận pháp của Thanh Lương Cốc đã được bố trí tầng tầng lớp lớp xung quanh núi. Lão Quân Quan đã bị diệt hết toàn quân, Tiểu Thanh Quan sẽ thành tuyến đầu của mặt trận, không được có sai sót gì.”
Nói đến đây, giọng điệu của đạo sĩ áo xanh thoáng thả lỏng: “May mà Vô Trần đến rồi. Có hắn trấn giữ ở đây, đệ tử của các môn phái có thể yên tâm hơn.”
Người kia không đồng tình: “Dù sư huynh đang ở đây, đệ tử bốn môn phái cũng căng não ra. Mấy hôm nay sư huynh cũng thức qua đêm, đề phòng có kẻ tới đánh, ta sợ cơ thể của huynh ấy không chống đỡ được, vừa nãy ta đã khuyên huynh ấy đi nghỉ một lát. Nếu người ma đạo nhân lúc này…”
Lời còn chưa dứt, trong phòng thiền bỗng vang lên tiếng chén vỡ, ngay sau đó có người chân trần bước xuống đất, tiếng chân bình bịch đi thẳng từ bên giường tới trước cửa.
Sau một tiếng sấm rền vang, cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt mở toang ra, ánh nến trong phòng hắt ra ngoài từ sau lưng người ấy, phác họa ra bóng dáng tóc mai hơi rối.
Người ấy thở dốc như vừa tỉnh lại từ cơn mơ, không biết bây giờ là năm nào.
Tu sĩ mang gương mặt nghiêm túc tái mặt, bước lên mấy bước: “Sư huynh, làm sao thế?”
Người kia không đáp, chỉ lo nhìn cảnh tượng xung quanh, trên trán đầy mồ hôi, ánh mắt thẫn thờ một lúc lâu mới dừng lại trên gương mặt người đứng mặt trước mình.
Y như nói mớ: “Khê Vân… Là Khê Vân sao?”
Quảng Phủ Quân Nhạc Khê Vân cau mày, vươn tay lên định sờ trán y thử nhiệt độ: “Sư huynh, huynh nằm mơ thấy ác mộng à?”
Nhưng tay hắn vừa mới giơ lên được một nửa thì bị người kia nắm lại.
Lúc chạm vào bàn tay chai sần do cầm kiếm đầy chân thực ấy, đôi mắt vốn luôn biếng nhác rủ xuống của người kia bỗng hiện ra vẻ mừng rỡ như điên khó kiềm chế được.
Xưa giờ Nhạc Khê Vân không thích làm hành động quá thân mật với ai đó ở trước mặt người khác, bây giờ bị túm cho không động đậy được, biểu cảm nghiêm túc trên mặt sắp không giữ nổi nữa rồi, đã vừa mất quy củ lại còn không tiện vùng ra mạnh, hắn chỉ đành xoay người, lặng lẽ vặn cổ tay, cố gắng tránh thoát: “Sư huynh, Phù Diêu Quân vẫn đang ở đây… Sư huynh! Huynh lại lén uống rượu hả?”
Nhưng người kia lại không chột dạ vì bị mình bắt quả tang sau khi lén uống rượu giống trước kia, y thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, ta uống say rồi.”
Nhạc Khê Vân: “...”
Khi hắn vất vả mãi mới đè cơn giận xuống được, định khuyên giải thêm thì người kia lại lên tiếng cắt ngang lời hắn: “Khê Vân, ta hỏi đệ, bây giờ đang là năm nào?”
Mắt Nhạc Khê Vân tối sầm xuống: “...”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, rốt cuộc sư huynh đã uống bao nhiêu rượu?
Hắn chẳng buồn nói nữa nhưng người kia lại hỏi một câu tràn đầy hi vọng: “Năm Chinh Thú đầu tiên, đúng không?”
Trước đó một lúc.
Khi Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần mở mắt thức giấc trên giường, tất cả mọi thứ đập vào mắt y đều như phủ kín khói bụi, tới lúc sương mù dần tan, y ngạc nhiên nhận ra mình không còn là linh hồn, có đủ tay chân, đủ các giác quan, thậm chí trên người còn có hương thơm nhàn nhạt của rượu hoa quế.
Y vươn mình ngồi dậy, thở dốc từng hơi.
Y nhớ nơi này, nhớ đêm sấm rền như bầy côn trùng kêu vo ve, nhớ hồi quá khứ xa xăm, trong tình huống y buồn ngủ cực độ rồi ngả đầu ngủ một giấc ở đạo quán nho nhỏ này.
Trong hoảng loạn và mừng rỡ đan xen, y đã làm vỡ một cái chén, ngọ nguậy chạy ra khỏi phòng thiền, nói hai câu với Nhạc Khê Vân rồi nhấc chân bước vào màn mưa phùn lất phất, nheo mắt lại nhìn câu đối của phòng thiền.
Tiểu Thanh Quan nằm ở chân núi phía nam của núi Bảo An, đặc sản nơi đây là hoa quế, rượu hoa quế càng là thứ nức tiếng gần xa, vì thế, kẻ thích rượu như mạng là y trong lúc chọn chỗ để nghỉ ngơi, liếc mắt cái đã thấy ưng câu đối viết về rượu hoa quế.
“Mừng vì bầu trời thoáng đãng trong lành, giống như uống được rượu hoa quế.”
Mưa lạnh bay vào mắt Nhạc Vô Trần nhưng y lại thấy mắt râm ran nóng lên.
Đúng là nơi này.
Y quay về rồi.
Không kịp ngẫm nghĩ tại sao mình lại quay về năm Chinh Thú đầu tiên khi cuộc chiến tiên ma bùng nổ, Nhạc Vô Trần vung ống tay áo, gọi bội kiếm “Duyên Quân” đến, tung mình nhảy lên.
Nhạc Khê Vân sững sờ, như vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, bước tới túm chặt thắt lưng lỏng lẻo của Nhạc Vô Trần: “Sư huynh, huynh định đi đâu vậy?”
Nhạc Vô Trần trả lời ngắn gọn đanh thép: “Về Phong Lăng Sơn.”
Nhạc Khê Vân trố mắt: “Sư huynh, Huyết Tông của Tạp La đã ở nơi cách chỗ này không xa, có khả năng tập kích bất cứ lúc nào, huynh về núi vì có việc khẩn cấp cần xử lý sao? Đệ đi thay huynh là được!”
Nhạc Vô Trần đưa ra câu trả lời khiến Nhạc Khê Vân đau đầu: “Khê Vân, đệ yên tâm, chắc chắn tối nay ma đạo sẽ không đến.”
“Sao sư huynh biết được…”
Nhưng Nhạc Vô Trần không rảnh trả lời câu hỏi của hắn nữa. Trong lòng y tràn ngập lo lắng về một người khác, y tung người nhảy vọt lên thân kiếm, thậm chí áo ngoài và giày còn chưa mặc chưa xỏ.
Nhạc Khê Vân thấy không thể cản y đi được, đành phải vội kêu lên: “Sư huynh! Xỏ giày!”
Nhạc Vô Trần không để ý tới câu đó của hắn, biến thành ngọn gió mát, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Môi Nhạc Khê Vân khép mở mấy lần nhưng không nói ra được chữ nào, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ, lưng cũng đổ mồ hôi nóng.
Người đáng tin cậy nhất đi mất, trong lòng hắn càng lo sợ.
Phù Diêu quân cũng bối rối khó xử trước hành động của Thanh Tĩnh Quân, nhưng thấy vẻ mặt Quảng Phủ Quân khó coi thì ngay lập tức cố gắng hết sức động viên: “Thanh Tĩnh Quân không chú ý chuyện vặt vãnh, biết tiến biết lùi trước chuyện quan trọng, chưa bao giờ sai sót. Hắn vội vàng đi như thế, chắc hẳn có việc gấp phải làm.”
Nhạc Khê Vân đỡ trán đi tới lui vài bước, quyết định, giậm chận một cái thật mạnh: “Thôi! Tuyệt đối không được nói chuyện sư huynh rời khỏi đạo quán cho các đệ tử khác biết! Tối nay ta tự mình phòng thủ đạo quán, nếu ma đạo đột kích, ta sẽ liều mạng với bọn chúng!”
Phù Diêu Quân lại an ủi hắn thêm mấy câu nhưng trong lòng không còn thấp thỏm lo âu như bị chiên rán nữa.
Câu nói Thanh Tĩnh Quân để lại trước khi đi lúc nãy thật sự quá chắc chắn, cứ như y đã biết chắc rằng ma đạo sẽ không tập kích vào tối nay.
Phong Lăng Sơn, thiếu niên Từ Hành Chi đang ngồi ở bậc cửa ở cửa chính, vắt chéo chân, cầm quạt trúc trong tay che mưa. Vì trong người cậu hỏa khí dồi dào nên không sợ cơn lạnh đêm mưa, vì thế cậu cởi áo ngoài ra, thoải mái buộc quanh eo.
Tu vi của Từ Hành Chi còn thấp, mặc dù có danh đồ đệ đứng đầu nhưng lại không có năng lực một mình chống đỡ một phương như Khúc Trì dưới trướng Minh Chiếu Quân của Đan Dương Phong, vì thế lúc Quảng Phủ Quân tập trung kiểm kê đệ tử, sau khi nghiền ngẫm suy tính đã chọn cậu ở lại trông giữ môn phái.
Tối nay chỉ có một vài đệ tử cấp thấp cùng ở lại với cậu, còn chưa hiểu rõ tính cách Từ Hành Chi, chỉ biết sư phụ vô cùng yêu thương cậu, trong lòng có đôi phần kiêng dè, ai nấy đều biến mình thành gốc cây, ngậm miệng không nói, chỉ sợ khiến vị đồ đệ đứng đầu chưa rõ tính nết này tức giận.
Từ Hành Chi ngồi im một lúc, thấy không có ai nói chuyện với mình, quả thực quá buồn chán, cậu bèn tự mình bắt chuyện trước: “Các ngươi đứng có mệt không?”
Các đệ tử không dám đáp.
Từ Hành Chi cầm quạt xòe nan trúc, gõ vào lòng bàn tay hết cái này đến cái khác: “Cần gì phải khổ thế chứ. Nếu ma đạo tấn công thì chắc chắn trạm trinh thám ở phía xa sẽ bắn tín hiệu, cũng khởi động trận pháp đóng kín núi lại. Chúng ta căng thẳng trong lòng thì thôi, nếu cứ thể hiện ra mặt thì rất dễ khiến lòng người bất an. Các ngươi thấy có đúng không?”
Từ Hành Chi nói chuyện mang theo ý cười khiến người ta nghe mà thấy vui vẻ, mặc dù các đệ tử vẫn hoài nghi cậu còn nhỏ, không biết mức độ nặng nhẹ của vấn đề nhưng không nhiều thì ít vẫn được giọng điệu tự tại của cậu an ủi.
Từ Hành Chi đang định mở miệng nói tiếp, đột nhiên cảm thấy có cơn gió phả vào mặt.
Trước khi các đệ tử phản ứng lại, quạt trúc trong tay Từ Hành Chi đã biến đổi hình dạng, lưỡi dao sắc bén theo tiếng chuông ở tay cậu chui ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào hư không, vỏ kiếm bị cậu tiện tay vứt qua một bên.
Thứ trong tay cậu là vũ khí quý giá mà gần đây cậu chợt nghĩ ra rồi chế tạo thành, có thể biến đổi hình dạng theo ý muốn, nhưng bây giờ mới chỉ là mẫu ban đầu, mới biến đổi được ba, bốn kiểu.
Từ Hành Chi nín hơi tập trung, sẵn sàng đón địch một lúc, cơ bắp căng cứng lên dần buông lỏng.
Cậu biết linh lực quen thuộc này bắt nguồn từ người nào rồi.
Nhưng đôi mắt cười của cậu vừa mới cong lên, người kia đã tung người nhảy xuống khỏi Duyên Quân, chân trần bước vội, không nói gì cả, ôm Từ Hành Chi vào lòng.
Từ Hành Chi đột nhiên bị Thanh Tĩnh Quân ôm chặt, đôi mắt đen như mực vội vàng đảo mấy vòng, hơi khó hiểu: “Sư phụ… Sư phụ? Chuyện gì thế?”
“Hành Chi.” Cậu nghe thấy giọng Thanh Tĩnh Quân hơi run: “Hành Chi…”
Tóc y hơi ẩm, lông mi run rẩy, mặt dính hai ba giọt nước rất nhỏ. Mưa lất phất đã thấm ướt hết áo trong mỏng manh của y, phác họa ra phần eo gầy mảnh và cơ bụng cơ ngực rõ ràng.
Chẳng biết vì sao, Từ Hành Chi lại cảm nhận được nỗi bi thương thê lương lạ thường trên người Thanh Tĩnh Quân trước giờ luôn không sầu lo không sợ gì. Cảm xúc ấy lây lan sang cậu, khiến trong lòng Từ Hành Chi cũng thấy khó chịu: “Sư phụ…”
Thanh Tĩnh Quân ôm cậu không nói gì.
Trong mười mấy năm u ám tối tăm, y ở trong nhẫn chứa đồ của Mạnh Trọng Quang, có nhận thức có cảm xúc, biết suy ngẫm.
Y nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Từ Hành Chi trong ngõ rượu, nghe thấy tin buồn bốn môn phái bị diệt, nghe thấy tiếng gió cát trong Man Hoang và tiếng than khóc của các đệ tử.
Y biết nhân quả luân hồi, y biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, nhưng không thể làm gì.
Nhưng bây giờ y quay lại rồi, quay về thời điểm tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, thời điểm mà y thừa sức cứu vãn mọi thứ.
Không đợi Từ Hành Chi hỏi tiếp, Thanh Tĩnh Quân vươn tay cầm cổ tay phải của cậu, không nói gì tháo cái chuông lục giác xuống, cầm trong lòng bàn tay, bóp vỡ nó!
Từ Hành Chi ngạc nhiên: “Sư phụ?”
Chắc chắn rằng cái chuông kia đã tan thành tro bụi trong tay mình, Thanh Tĩnh Quân mới tạm thời thả lỏng, dùng môi khẽ chạm lên mái tóc đen dày của thiếu niên: “Hành Chi, xin lỗi con.”
Từ Hành Chi dựa vào lồng ngực ấm áp của Thanh Tĩnh Quân, không biết tại sao y lại xin lỗi nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và thương tiếc vô bờ của y. Vì thế cậu kiềm chế sự tò mò lại, không cố hỏi tại sao sư phụ lại đột nhiên quay về lúc giữa đêm từ mặt trận chính trong cuộc chiến tiên ma nữa, để mặc y ôm mình, còn nhân cơ hội này ra vẻ ngoan ngoãn làm nũng cọ mấy lần.
Thanh Tĩnh Quân mỉm cười, vuốt tóc trên trán cậu, ngầm đồng ý cho Từ Hành Chi làm xằng làm bậy trước ngực mình.
Các đệ tử ở lại trông coi môn phái đều có cấp bậc thấp, làm gì có ai từng thấy gương mặt thật của Thanh Tĩnh Quân ở khoảng cách gần thế này đâu, nhất thời ai nấy đều ngậm miệng im lặng, chỉ sửng sốt nhìn người được đồn là kẻ mạnh nhất trong thế hệ mới của bốn môn phái trân quý ôm đồ đệ của mình như ôm bảo vật mất đi rồi có lại.
Từ Hành Chi chưa phát hiện ra sự ngạc nhiên và ao ước của các đệ tử xung quanh, cậu xoay cổ tay, chỉ cảm thấy nơi này trống trải, không quen lắm.
Cậu cũng khá thích cái chuông này.
Trong núi Thanh Vân cách Tiểu Thanh Quan năm mươi dặm, một người đàn ông mặc áo tím đậm ngửa cổ uống cạn một chén rượu hoa quế, liếm môi, có vẻ rất thích mùi vị này.
Nhập Tái, chủ ma đạo nhìn hắn ta uống rượu vô tư như thế thì hơi lo lắng: “Nhị đệ, sắp phải đánh một trận lớn rồi, nếu đệ uống say thì phải làm sao?”
Người được Nhập Tái gọi là “Nhị đệ” có làn da màu đen nhạt tự nhiên nhưng không hề làm giảm bớt vẻ đẹp tà dị của hắn ta, đôi mắt màu xanh xám lạnh lùng trong veo, tràn ngập ý chê cười: “Rượu này mà khiến người ta say được à? Hơn nữa “sắp phải đánh một trận lớn” gì chứ? Huynh không chịu thừa thắng xông lên, luôn miệng nói thời cơ tiến đánh, kiềm chế, thế huynh cứ chờ thời cơ tiến đánh của huynh đi, ta uống rượu của ta thôi.”
Nhập Tái cực kỳ bất đắc dĩ với đệ đệ không biết bày mưu tính kế, chỉ biết làm xằng làm ẩu của mình: “Mấy ngày trước bốn môn phái bị tổn thất nặng nề, chắc chắn đợt này Tiểu Thanh Quan phòng vệ nghiêm ngặt, chúng ta cần gì phải chạm vào cái đinh cứng này? Chi bằng chờ bọn chúng phòng thủ đến mệt, chúng ta sẽ…”
Tạp La nhếch miệng cười: “Đinh không cứng thì chạm vào có gì thú vị nữa?”
Nhập Tái nghe hắn ta nói lời hoang đường, thật sự không thể chịu được việc hắn ta uống rượu quá giới hạn tiếp, Nhập Tái vươn tay ấn miệng chén của hắn ta xuống: “Tạp La! Đệ nghe rõ cho ta, Phong Lăng Sơn Nhạc Vô Trần cũng tới Tiểu Thanh Quan, lần tới đánh giáp lá cà, tám mươi đến chín mươi phần trăm đệ sẽ đối đầu với hắn. Mười mấy năm qua hắn luôn đứng đầu cuộc thi Thiên bảng của bốn môn phái, đệ không thể khinh thường, có nghe thấy không?”
“Chuyện cười.” Tạp La bĩu môi, khinh thường nói: “Đám đạo sĩ thối của chính đạo ấy, thi đấu trên võ đài đều nói đánh phải biết điểm dừng. Không làm bị thương chảy máu, không giết người thì đấu võ có gì thú vị chứ? Hơn nữa, đứng đầu Thiên bảng thì đã sao? Một đám cừu đánh nhau trong chuồng, con cừu đầu đàn thắng cuộc lại có thể thắng cả sói chắc?”
Nói xong, hắn ta gạt tay Nhập Tái ra, cười nói: “Đệ cũng muốn xem thử, con cừu non xếp hạng nhất ấy có gì khác biệt với những con cừu khác.”