Sau khi y đi được một khắc, một nhóm đệ tử ma đạo quần áo rách rưới lẩn vào trong núi Hoài Ninh như ma quỷ, Lục Vân Hạc dẫn đầu phất tay nói nhỏ: “Tản ra, nhất định phải đưa sư phụ về!”
Đệ tử ma đạo nghe lời chia nhau ra tìm kiếm.
Có một tên đệ tử mắt hình tam giác đứng bên cạnh Lục Vân Hạc, thấy trên trán gã có vệt máu chưa khô thì ân cần đưa khăn tay cho gã: “Sư huynh, lau qua đi.”
Lục Vân Hạc đang lo lắng, đẩy tay gã ta ra: “Cút. Mau đi tìm sư phụ đi.”
Hiển nhiên là tên mắt tam giác không hề sốt ruột, nhỏ giọng khuyên: “Sư huynh, vừa nãy ta nghe thấy có đệ tử bàn tán rằng họ nhìn thấy Nhạc Vô Trần ra khỏi núi Hoài Ninh, ngoại trừ cổ tay áo dính chút máu ra, chỗ nào cũng lành lặn…”
Lục Vân Hạc tái mặt, vung tay tát một phát vang dội, vả cho tên mắt tam giác lăn ra đất: “Ngươi dám nguyền rủa sư phụ thêm một chữ nào nữa, có tin một khắc sau ta cho ngươi chết khó coi không!”
Tên mắt tam giác che nửa bên mặt sưng phù, không bẻo mép nữa, đầu lưỡi liếm máu trào ra từ hàm răng lung lay, trong lòng không ngừng oán thán:
Thanh Tĩnh Quân khỏe mạnh đi ra là sự thật như ván đã đóng thuyền, tương ứng với điều đó, bây giờ Tạp La không chết thì cũng tàn phế.
Nếu hắn ta chết thì coi như xong chuyện, được cái thanh tịnh; nếu hắn ta không chết thì có chuyện hay để coi rồi.
Trong ma đạo, từ trước đến nay luôn coi trọng thắng làm vua thua làm giặc, thực lực là thứ cao nhất, không cần kẻ vô dụng. Huống hồ Tạp La ở ma đạo không phải là kẻ được lòng người.
Lúc Tạp La thải bổ tu luyện, không bao giờ tìm người phàm. Không phải hắn ta thương tiếc mạng người mà trong mắt hắn ta, người phàm và thịt heo chẳng khác gì nhau, chỉ có những đệ tử tu luyện đến trình độ nhất định rồi mới có tư cách để hắn ta dùng thải bổ.
Từ lúc sinh ra đã có thiên phú tu ma khiến hắn ta có vốn để kiêu căng, các đệ tử hay bị tính cách vui giận thất thường của hắn ta chơi đùa khổ không tả nổi. Nếu chọc giận hắn ta, ăn tim moi gan là khách sáo lắm rồi.
Nói trắng ra là Tạp La là tên độc ác mười phân vẹn mười, tiên đạo căm ghét hắn ta, ma đạo cũng căm ghét hắn ta, ngay cả tên mắt tam giác lúc trước cũng bị hắn ta hại, bị hắn ta đánh.
Tên mắt tam giác liếm vết thương trong miệng, vô cùng mong chờ có thể tìm thấy Tạp La bị tàn tật, gã ta sẽ đưa Tạp La về ma đạo, trong khoảng thời gian ngắn Nhập Tái và Lục Vân Hạc có thể sẽ che chở hắn ta nhưng một kẻ yếu đuối vô dụng thì có thể nhận được đồng cảm bao lâu chứ?
Dần dà Tạp La sẽ bị người ta quên khuấy luôn, đến lúc đó, chỉ có người muốn “hầu hạ” hắn ta thôi.
Đi thêm một lúc nữa, một tên đệ tử ma đạo đi vào rừng tùng bỗng la lên: “Lục Vân Hạc sư huynh, ở đây!”
Lục Vân Hạc chạy về chỗ đó, đúng lúc nhìn thấy đệ tử kia dùng mũi kiếm nhấc một mảnh vải rách trong đống lá tùng lên, miếng vải dính một mảng máu to, chất vải mềm mại quý giá, đúng là mảnh vải được cắt ra từ áo bào Tạp La mặc trong ngày hôm nay, trên đất có vệt máu tươi, ngoằn ngoèo kéo về phía bên kia cánh rừng.
Mắt Lục Vân Hạc đỏ au: “Mau đi tìm! Sư phụ bị thương, chắc sẽ không đi xa đâu!”
Đệ tử bên dưới tràn ngập ác ý hăng hái hưởng ứng đáp: “Vâng!”
Trên một mảnh đất trống cách rừng tùng không xa, một thiếu niên thân hình gầy yếu run rẩy bò lên phía trước.
Tay chân hắn ta bị quấn trong tà áo tím quá rộng rãi, vì thế động tác có vẻ vụng về lề mề, rất giống con thằn lằn lần đầu tiên bị đứt đuôi.
Ngón tay hắn ta bị đá mài rách, mười đầu ngón tay chảy máu ròng ròng nhưng hắn ta vẫn vật lộn uốn éo, bò lên vách đá đằng trước.
Trong lúc hắn ta vùng vẫy giành lấy sự sống, bỗng có một đôi giày màu trắng thêu hoa văn hình mây lặng lẽ xuất hiện bên khóe mắt hắn ta.
Thiếu niên thở dốc mấy hơi, ngẩng mặt lên.
Trong ánh bình minh rực rỡ, một bóng người đứng thẳng sạch sẽ không vương hạt bụi, quanh người y được áo trắng như sương mù bao bọc, chỉ có tay áo phải dính máu đỏ tươi.
Thiếu niên sững người, thay đổi phương hướng, bò về phía người đó.
Nhạc Vô Trần không hề di chuyển, chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.
Y đi được nửa đường rồi quay lại.
Y thừa nhận, lúc phế bỏ linh lực của Tạp La, y không hề suy xét toàn diện.
Y không phải người trong ma đạo, không biết rất nhiều chuyện trong ma đạo, nếu trong ma đạo có linh dược bảo vật gì có thể khôi phục linh mạch bị y tẩy rửa của hắn ta, y lại để mặc Tạp La được ma đạo nhặt về, chẳng phải thả hổ về rừng sao?
Trong lúc y ngẫm nghĩ nên xử lý hắn ta thế nào cho thỏa đáng, thiếu niên đã bò đến bên chân y, túm lấy góc áo y, nước mắt đầm đìa nghẹn ngào nói: “Ca ca ơi, cứu ta với… Ta đau quá.”
Nhạc Vô Trần sầm mặt.
Y không ngờ lại xuất hiện biến cố này.
Có lẽ vì mất hết công lực ma đạo, màu xanh xám trong mắt thiếu niên đã biến mất hết, đôi mắt trắng đen rõ ràng nước mắt rưng rưng lấp lánh, khàn giọng cầu xin: “Ca ca ơi…”
Nhạc Vô Trần cúi đầu xuống, hỏi: “Ngươi có nhớ ta là ai không?”
Thiếu niên ngây người nhìn y một lúc rồi lắc đầu, nhưng bàn tay túm góc áo y càng siết chặt hơn, vò tấm vải lụa nhăn nhúm lại hết.
Nhạc Vô Trần cúi đầu lặng lẽ nhìn hắn ta chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.
Trông có vẻ thiếu niên đã cạn kiệt sức lực, rủ đầu xuống, mất ý thức.
Tiếng bước chân của đệ tử ma đạo trong rừng dần truyền tới. Tên mắt tam giác là người đầu tiên xông đến mảnh đất trống ngoài rừng nhưng hình ảnh mà gã ta ngập tràn mong chờ lại chẳng xuất hiện.
Vết máu đỏ thẫm kéo dài ra khỏi rùng tùng, biến mất khi còn cách vách núi hơn mười thước.
Tên mắt tam giác không cam lòng xông tới bên vách núi, giương mắt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy đá hình dạng kỳ quái lởm chởm, làm gì có bóng người nào?
Trước Tiểu Thanh Quan, đệ tử bốn môn phái toàn thắng vui mừng quét dọn chiến trường, thi thể đệ tử bị ma đạo chém chết xếp ở trước quan, chờ làm phép siêu độ linh hồn, giải nghiệp chướng cho họ rồi an táng tại chỗ luôn.
Quảng Phủ Quân ở trước cổng quan sốt ruột lo lắng, đi qua đi lại không ngừng, mãi đến tận khi nhìn thấy bóng người trắng tuyết lướt gió ở phía xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tự mình đạp kiếm đi đón.
Hắn đang định hỏi tình hình bên phía Nhạc Vô Trần thế nào thì thấy một đứa trẻ máu me đầm đìa nằm sấp trên lưng y.
Quảng Phủ Quân ngạc nhiên: “Đứa bé này là ai thế?”
Thanh Tĩnh Quân nói thẳng cho hắn biết: “Tạp La.”
Quảng Phủ Quân nhất thời tưởng mình nghe nhầm, tới khi lấy lại tinh thần thì lại nghi ngờ có phải Thanh Tĩnh Quân đang chọc mình không.
Hắn đi ra sau lưng Thanh Tĩnh Quân, mở mắt đứa trẻ đang hôn mê ra, nhìn thấy đôi mắt đen như mực thì thở phào: “Sư huynh, không nên nói giỡn như thế. Tay phải huynh bị thương sao? Giao đứa trẻ này cho đệ tử khác đi, mau chóng về quan, đệ băng bó cho huynh.”
Thanh Tĩnh Quân khăng khăng nói: “Đệ nhìn kỹ mặt hắn đi.”
Quảng Phủ Quân đơ mặt, cúi đầu kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa.
Nhưng trước kia Quảng Phủ Quân chưa bao giờ nhìn kỹ Tạp La cả, bây giờ cố gắng nhìn chằm chằm hắn ta cũng chẳng nhìn ra được gì, chỉ thấy thiếu niên này hơi đen, ngũ quan thanh tú, trên người không có tà khí, không giống người trong ma đạo.
Mãi đến tận khi Thanh Tĩnh Quân kể lại chuyện trên núi Hoài Ninh cho Quảng Phủ Quân nghe, Quảng Phủ Quân mới nhíu mày: “Sư huynh, huynh cảm thấy hắn mất trí nhớ thật hay giả vờ lừa gạt hòng giữ mạng?”
Thanh Tĩnh Quân nói: “Ta cảm thấy hắn đang lừa ta.”
Quảng Phủ Quân yên tâm được một chút: May quá, sư huynh vẫn còn tỉnh táo, không bị lời chót lưỡi đầu môi của tên ma đạo này lừa.
Hắn hỏi tiếp: “Thế sư huynh định xử lý hắn thế nào?”
Thanh Tĩnh Quân đáp: “Ta định đưa hắn về Phong Lăng.”
Quảng Phủ Quân: “...”
Hắn nhận ra từ lúc sư huynh thức dậy từ giấc mơ đêm đó, hắn không đoán nổi suy nghĩ của y nữa.
Thanh Tĩnh Quân giải thích: “Thả hắn về ma đạo thì ta sợ thả hổ về rừng.”
“Vậy thì giết hắn!”
Thấy Thanh Tĩnh Quân im lặng không nói, trong mắt Quảng Phủ Quân nổi lên vẻ sốt sắng: “Sư huynh, mang lòng dạ đàn bà vào lúc này là không được đâu! Nhổ cỏ tận gốc mới là điều quan trọng nhất!”
“Ta không có ý đó.” Thanh Tĩnh Quân nhẹ nhàng bổ sung: “Ý ta là giết hắn thì hời cho hắn quá.”
Quảng Phủ Quân: “...”
“Kinh mạch ma đạo của hắn đã bị ta lọc sạch rồi, chắc chắn sẽ không quay về ma đạo được nữa.” Thanh Tĩnh Quân chậm rãi thong dong: “Dẫn về Phong Lăng, coi như giảm lỏng hắn bên cạnh, có thể theo dõi mọi lúc. Nếu hắn vẫn định làm loạn thì nghe theo sư đệ, diệt trừ hắn; nếu hắn biết thân biết phận, định cải tà quy chính, một lòng hướng đạo, qua một khoảng thời gian, có lẽ hắn sẽ còn tác dụng khác.”
Quảng Phủ Quân tò mò: “Tác dụng gì?”
Thanh Tĩnh Quân khẽ cười: “Nói chung là tốt cho Hành Chi.”
Quảng Phủ Quân càng khó hiểu hơn, không biết mạng của Tạp La liên quan gì tới Từ Hành Chi.
Nhưng may mà con hổ này bị nhổ răng cắt móng rồi, chỉ còn lại đầu lưỡi mềm mại, còn biến thành con hổ con, Quảng Phủ Quân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình chẳng cần sợ hắn ta.
Tạp La hôn mê bất tỉnh không hề hay biết số phận của mình đã được phán quyết.
Đến khi hắn ta tỉnh lại, bản thân nằm trên giường trong một gian phòng thiền, da thịt bị đá mài rách trên người đã được băng bó cẩn thận, cả người bị trói thành cái bánh chưng gạo trắng.
Có lẽ vì trẻ con da thịt mềm mại mà hốc mắt nông, Tạp La cử động một xíu thôi đã thấy đau nhức toàn thân, nước mắt tuôn rơi ào ào.
Tạp La vừa mất kiểm soát rơi lệ vừa nghiến răng nghiến lợi.
Đương nhiên là hắn ta không mất trí nhớ. Tất cả những việc xảy ra trong rừng tùng không ngừng lặp lại trước mắt hắn ta, nhìn thấy một cách rõ ràng. Hắn ta tin rằng đến tận cuối đời hắn ta cũng không thể quên nỗi nhục nhã này.
Nỗi đau khi linh lực bị đánh tan lớn hơn nhiều so với nỗi đau thể xác.
Hắn ta không thể quay về ma đạo là điều chắc chắn rồi.
Nếu không phải vì biết rõ mình có bao nhiêu kẻ thù trong ma đạo, hắn ta sẽ không vật lộn chạy trốn sau khi tỉnh lại, dù nhảy xuống vực cũng không muốn rơi vào tay đám người ma đạo.
Nếu Nhạc Vô Trần không quay lại, e là bây giờ hắn ta đã chết dưới vách núi rồi.
Khi nhìn thấy Nhạc Vô Trần, dục vọng muốn sống sót khiến Tạp La ném bỏ tôn nghiêm, bất chấp bò về phía y, thậm chí trong lúc mê man còn có mấy phần cảm kích và mừng rỡ hèn hạ.
Lúc này tỉnh lại, hắn ta chỉ cảm thấy xấu hổ muôn phần, hận không thể bóp chết Nhạc Vô Trần.
Nhưng mà hắn ta biết rõ, dựa vào thân thể người trần mắt thịt của mình lúc này, đến vạt áo của y hắn ta còn chẳng chạm vào nổi.
Tạp La nghĩ đến tu vi nhiều năm của mình bị hủy trong chốc lát, tức giận và nôn nóng cùng nhau ập tới, lửa giận công tâm, chỉ muốn đập giường cho hả giận.
Đúng lúc này, cửa phòng thiền bị đẩy ra, Nhạc Vô Trần cầm một bức thư trên tay trái bước vào, chạm phải đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt của đứa nhỏ trên giường, y thoáng sững sờ rồi dịu giọng nói: “Tỉnh rồi đó à?”
Tạp La nuốt phẫn uất ngập tràn xuống, giả bộ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhạc Vô Trần đi lên trước, lấy một cái khăn tay trong ngực ra, dịu dàng ấn mấy lần ở khóe mắt hắn ta: “Đừng khóc, nước mắt dính vào vết thương sẽ không tốt.”
Trên cơ thể người này có hương rượu mát lạnh tự nhiên, hơn nữa gương mặt này khiến kẻ xưa giờ luôn nghiện rượu như Tạp La muốn cắn một phát thật mạnh cho hả giận.
Nhạc Vô Trần tiếp tục hỏi hắn ta: “Ngươi tên là gì? Tại sao lại ở trong núi rồi bị thương nặng?”
Tạp La giả vờ chăm chú tốn công ngẫm nghĩ một lúc rồi đau buồn lắc đầu: “Ta không nhớ.”
“Chuyện cũ đều là phiền toái, quên hết cũng tốt.” Nhạc Vô Trần cực kỳ rộng lượng: “Kể từ hôm nay, ngươi gia nhập vào Phong Lăng Sơn của ta, làm nhị đồ đệ của ta. Ta ban cho ngươi một cái tên, La Thập Tam, ngươi thấy thế nào?”
*Trong tên Tạp La thì tạp có nghĩa là ba mươi, mà số đếm ba mươi trong tiếng Trung có Hán Việt là tam thập; tên mới như đọc ngược lại kiểu Tạp La - Tam Thập La –> La Thập Tam. Tạp La: “...”
Thuở sinh thời hắn ta chưa từng nghĩ cái tên quê mùa ấy lại rơi trúng đầu mình, răng trong miệng suýt thì bị cắn vỡ.
Nhưng nghe Nhạc Vô Trần chấp nhận cho mình vào Phong Lăng Sơn, trong lòng Tạp La lại hơi dao động.
Quả nhiên, đám đạo sĩ thối đều có lòng dạ đàn bà vô dụng.
Nhạc Vô Trần không định nhổ cỏ tận gốc, đương nhiên Tạp La không cần tự tìm khó chịu cho bản thân, trước tiên có một chốn đặt chân cái đã rồi chậm rãi bày mưu tính kế.
Vào Phong Lăng, không lo không có cơ hội giết tên ngụy quân tử này.
Nghĩ đến đây, hắn ta nhếch miệng cười, trong mắt đong đầy ánh sáng thuần khiết lương thiện, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn sư phụ thu nhận.”
Tên họ Nhạc kia, ngày tháng còn dài, ngươi chờ đấy cho ta.
Nhạc Vô Trần gật đầu, đôi mắt trong trẻo cụp xuống, mượn bóng mờ của hàng lông mi dài che khuất, trông như có đôi phần buồn thương, lại chứa cả mấy phần tự giễu.
Đã chết nhiều năm, y không còn là Nhạc Vô Trần lúc trước từ lâu rồi.
Nhưng y thà tỉnh táo mà sống chứ không muốn chết trong mơ hồ. Kiếp này, y muốn nuôi dưỡng Hành Chi sống thật tốt.
Lần này trở về, y phải bắt đầu tích góp sính lễ cho Hành Chi thôi.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vô Trần hơi vui vẻ lên, nhếch môi mỉm cười.
Tạp La đang mất kiên nhẫn đảo mắt lung tung, mưu toan điều động Nguyên anh đã suy kiệt trong cơ thể, đúng lúc đụng phải ý cười bên miệng Nhạc Vô Trần.
Hắn ta hơi ngớ người, tưởng rằng y đang cười với mình.
Nói chứ cũng đẹp lắm đấy.
Nhưng sự thường thức ấy bị nhấn chìm bởi xúc động muốn bóp chết y dạt dào trong lòng, Tạp La thầm cười nhạo Nhạc Vô Trần ngu ngốc, cũng tiếp tục tính toán mình nên ra tay thế nào.
Giống như trong ký ức ở kiếp trước của Nhạc Vô Trần, Nhập Tái thất bại ê chề, Tạp La chẳng còn hài cốt, ma đạo kiêu căng bỗng xin đầu hàng, ít ngày nữa sẽ gửi thư xin hàng đến.
Để bày tỏ lòng chân thành muốn đầu hàng, Nhập Tái chủ động muốn đưa con trai út tới Phong Lăng làm học trò.
Lúc nhận được tin tức này, Nhạc Vô Trần đang ở trên đường về Phong Lăng từ núi Bảo An, đọc thư mà sứ giả ma đạo gửi tới, y nhét thư vào trong tay áo, đáp rằng muốn suy nghĩ đã.
Vai phải của Tạp La bị Nhạc Vô Trần dùng một chiêu kiếm đâm thủng, e là sau này sử dụng sẽ không linh hoạt cho lắm, hai chân cũng bị thương nặng trong lúc lê lết bò trườn.
Nếu không tiện đi lại thì Nhạc Vô Trần bèn canh giữ ngày đêm bên cạnh hắn ta, lúc trở về núi cũng cõng hắn ta trên lưng.
Nhạc Vô Trần không yên tâm giao hắn ta cho người khác chăm sóc.
Tạp La cũng nghe được tin ma đạo cầu hòa, thầm hận huynh trưởng mình vô dụng, cũng mơ hồ mong đợi hắn ta có thể đưa một cánh tay đắc lực đến, hỗ trợ sự nghiệp giết thầy của mình.
Nhưng bây giờ hắn ta phải giả bộ làm người hiền lành, khiến Nhạc Vô Trần mất cảnh giác, để y tin tưởng mình từng chút một.
Vì thế lúc nhìn thấy mạch máu nhỏ nhắn ở cổ y gần trong gang tấc, Tạp La cố kiềm chế sự thôi thúc muốn cắn y một phát, ôm chặt lấy cổ y, vì cơ thể mất máu quá nhiều nên cọ trên người y còn thấy khá ấm áp.
Từ Hành Chi dẫn các đệ tử ra cổng môn phái chờ sư phụ về từ lâu, nhìn thấy Nhạc Vô Trần cõng một đứa trẻ đen xinh xắn sau lưng thì khó nén nổi tò mò: “Sư phụ, ai thế?”
Thanh Tĩnh Quân đáp: “Đứa trẻ ta nhặt được, nhị sư đệ của con.”
Từ Hành Chi bỗng thấy hứng thú: “Nhị sư đệ á?”
Bây giờ tự dưng Tạp La thấp hơn một lớp thế hệ so với Thanh Tĩnh Quân, cơ thể trẻ con khó khôi phục được đã tức lắm rồi, bây giờ còn phải gọi một tên nhóc thối là sư huynh, nhất thời Tạp La nổi lên cả ý muốn giết người.
Nhưng vì muốn sau này có chỗ đặt chân trên núi, Tạp La vẫn cố ép sự bất mãn xuống, dịu giọng gọi: “Sư huynh.”
Không dễ dàng gì Từ Hành Chi mới có một sư đệ ruột, trong lòng rất vui vẻ, trêu đùa: “Ơi. Gọi thêm tiếng nữa đi.”
Tạp La: “...” Hắn nghẹo đầu đi, nằm nhoài trên lưng Nhạc Vô Trần, nổi cả gân xanh, giả bộ mình đã chết.
Quảng Phủ Quân đi tới từ phía sau Nhạc Vô Trần, để ý tới động tác của Tạp La, chỉ sợ hắn ta giở trò.
Từ trước đến nay Từ Hành Chi luôn vừa kính trọng vừa sợ hãi Quảng Phủ Quân, nhìn thấy hắn thì ưỡn thẳng sống lưng thêm mấy phần: “Sư thúc, ngài trừ ma vất vả rồi.”
Quảng Phủ Quân nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Trước kia, hắn chỉ sợ Từ Hành Chi sở hữu bảo khí có năng lực to lớn, nếu không rèn giũa tính cách nhanh nhảu nghịch ngợm của cậu thì một khi cậu bước lên con đường tà đạo, hậu quả sẽ khó mà lường được; nhưng từ khi biết sách Thế Giới chỉ là bản khuyết thiếu, dù Từ Hành Chi biết được việc này cũng không thể gây hại cho bốn môn phái, lần đầu tiên hắn cảm thấy người trước mặt ưa nhìn hơn hẳn, giọng điệu cũng dịu xuống không ít: “Ừ. Ngươi trông giữ núi cũng vất vả rồi.”
Từ Hành Chi được cưng mà vừa mừng vừa lo, hít sâu một hơi.
Quảng Phủ Quân thấy cậu phản ứng dữ dội như thế thì không không chế biểu cảm nổi nữa, mặt lại sầm xuống, nói với Tạp La nằm trên lưng Nhạc Vô Trần: “La Thập Tam, xuống đi. Sau khi vào cổng thì ngươi phải tự đi đoạn đường còn lại. Để sư huynh cõng ngươi thì còn ra thể thống gì nữa.”
Tạp La thầm chửi một tiếng trong lòng, Nhạc Vô Trần còn chưa đuổi ta, ngươi là cái thá gì chứ.
Nhưng sư thúc ra lệnh, hắn ta không thể không nghe theo, đành phải lề mề tụt xuống khỏi người Nhạc Vô Trần, khập khiễng được Quảng Phủ Quân dẫn tới điện Thanh Trúc.
Đưa mắt nhìn Tạp La rời đi, ánh sáng trong mắt Nhạc Vô Trần càng thêm hiền hòa, chủ động nắm tay Từ Hành Chi, trong ánh mắt hâm mộ của các đệ tử, dắt cậu đi vào cổng.
Được sư phụ cưng chiều như thế trước mặt mọi người, Từ Hành Chi hơi ngứa ngáy nhưng sau đó trong lòng lại thấy ấm áp.
Cậu ngẩn ngơ nghĩ, nếu phụ thân còn trên đời, liệu người có đối xử với mình như sư phụ không?
Hai người sóng vai đi vào điện Thanh Trúc, Nhạc Vô Trần nói với Từ Hành Chi: “Hành Chi này, ma đạo muốn đưa con út tới đây làm học trò của ta.”
“Ma đạo?” Mặc dù Từ Hành Chi không biết vì sao sư phụ lại phải dùng giọng điệu thương lượng ấy để nói với mình nhưng cậu vẫn nghe lời hỏi sư phụ: “Nói là học trò chứ thực tế là con tin thôi.”
“Hành Chi muốn hắn tới không?”
“Hỏi con ấy ạ?” Từ Hành Chi ngạc nhiên sờ cằm: “Nếu bị đưa tới đây thì chắc hẳn không được yêu chiều, chắc chắn sống trong ma đạo cũng thấp thỏm lo sợ… Xem tính nết đứa trẻ ấy thế nào, nếu tính cách tốt thì cứ đưa đến đây, đỡ phải bị ức hiếp ở ma đạo, con cũng có thêm sư đệ…”
Nói đến đây, Từ Hành Chi lại nhớ tới mình vừa có thêm sư đệ da đen, nếu có thêm một sư đệ ma đạo nữa, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Cuộc đời cậu sợ nhất là không có ai làm bạn, trong điện đệ tử đứng đầu cũng tẻ nhạt, tự dưng có thêm hai sư đệ nội môn chơi chung, cậu bỗng có cảm giác thỏa mãn như được con ruột vây quanh đầu gối.
Nhạc Vô Trần dịu giọng nói: “Được, ta nghe theo Hành Chi, đón hắn đến làm bạn với con.”
Từ Hành Chi cười hì hì: “Thôi thôi thôi sư phụ ơi, nếu bị sư thúc nghe được chắc chắn ngài ấy lại muốn phạt con đấy.”
Nhạc Vô Trần nhẹ nhàng nói: “Sau này hắn sẽ không tùy tiện phạt con nữa.”
Đương nhiên Từ Hành Chi cho rằng sư phụ đang vỗ về mình, cười khì khì, coi như gió thoảng ngoài tai.
Đi được thêm mấy bước, Nhạc Vô Trần lại lên tiếng: “Hành Chi, gần đây ta vẫn muốn nhận một đồ đệ nữa.”
Từ Hành Chi không ngờ trong một ngày mình lại có thêm sư đệ thứ ba nữa, không khỏi vui mừng nói: “Sư phụ, dạo này người bị nghiện nhận đồ đệ đó à?”
Nhạc Vô Trần khẽ cười: “Hắn là đệ tử ngoại môn, nghe nói rất chăm chỉ nỗ lực, đáng để rèn giũa, tên là Từ Bình Sinh. Không biết Hành Chi có từng nghe về hắn không?”