Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 147

Tới đêm, bốn người vẫn chưa về núi.

Dưới lời đề nghị của Từ Hành Chi, bọn họ không tới gian điện dành cho khách Thanh Lương Cốc sắp xếp cho họ mà cùng nhau chen chúc trên giường của Ôn Tuyết Trần. May mà giường của Ôn Tuyết Trần mềm mại và rộng rãi, bốn thiếu niên đang trong tuổi ăn tuổi lớn nằm vào cũng không có vấn đề gì.

Ôn Tuyết Trần cảnh cáo trước: “Từ Hành Chi, ngươi đàng hoàng vào cho ta.”

Từ Hành Chi luôn miệng đồng ý.

Bốn người tự chỉnh lại chăn đệm của mình rồi nằm xuống, nhất thời chưa ngủ ngay được, Từ Hành Chi bèn xoay người, đổi sang tư thế nằm nghiêng: “Này, các ngươi biết chưa? Gần đây ta mới có thêm mấy sư đệ.”

Ôn Tuyết Trần nói: “Đúng lúc ta cũng muốn hỏi chuyện này. Nhị sư đệ của ngươi có xuất thân thế nào vậy? Không phải thế gia, không phải danh môn, có tư cách gì mà nhảy một phát lên vị trí đồ đệ đứng thứ hai trong Phong Lăng vậy hả?”

“Ngươi nói Tiểu Hắc ấy à?” Từ Hành Chi thoải mái trở mình, không quan tâm lắm: “Xuất thân không kém ta mấy đâu. Sư phụ thích đi khắp nơi nhặt đồ đệ, không phải ta cũng được nhặt về đó sao?”

Chu Bắc Nam nằm bên trái Từ Hành Chi dùng cánh tay đẩy cậu ra: “Ngươi nóng muốn chết luôn đấy, nhích sang bên kia, đừng sán vào ta.”

Ôn Tuyết Trần nằm bên phải cậu tỏ thái độ ngay tức khắc: “Ngươi đừng qua đây.”

Từ Hành Chi mặt dày gác chân dài lên đầu gối Chu Bắc Nam: “Thân thể Tuyết Trần không tốt, bảo ta chen hắn, ngươi không biết ngại à?”

Chu Bắc Nam: “Không bỏ chân xuống thì ta bẻ gãy chân ngươi.”

Thấy hai người họ sắp lao vào đánh nhau, Khúc Trì nằm ở cuối giường lên tiếng khuyên can: “Được rồi, đừng làm ồn nữa.”

Ôn Tuyết Trần cũng nói: “Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi. Đừng làm hỏng giường của ta.”

Từ Hành Chi và Chu Bắc nghe vậy thì lặng lẽ ngừng chiến.

Một lát sau, bốn người lại trò chuyện giết thời gian.

Khúc Trì hỏi: “Hành Chi này, con tin ma đạo ở chỗ ngươi có quen không?”

“Cũng không tệ lắm.” Nhắc đến Cửu Chi Đăng, Từ Hành Chi lại thấy hào hứng: “Tiểu Đăng là một đứa trẻ rất tốt, lễ phép lại có chừng mực, tính cách trầm lặng, mỗi tội hơi ít nói. Lúc hắn được Nhập Tái đưa tới gầy trơ cả xương, nhìn cái là biết ở ma đạo bị người ta bắt nạt quen rồi. Mấy ngày qua chăm tốt, trên người đã có chút da chút thịt rồi.”

Nói đến đây, Từ Hành Chi khá là đắc ý.

Ôn Tuyết Trần không nói gì.

Dưới góc nhìn của hắn, người không thuộc chính đạo không đáng cho hắn để ý tìm hiểu và quan tâm.

“Cứ nhìn mấy sư đệ ấy mãi, ngươi không bị bệnh đấy chứ?” Từ trước tới nay Chu Bắc Nam luôn không ưa vẻ khoái chí hả hê của Từ Hành Chi, đả kích cậu: “Lần trước tới Phong Lăng Sơn gửi thư tay của cha ta cho Thanh Tĩnh Quân, ta nhìn thấy một cô gái, vẻ ngoài xinh đẹp hàng đầu, trông có vẻ mặc trang phục của đệ tử cấp cao, sao chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến?”

Khúc Trì cười trêu: “Có thể lọt vào mắt Bắc Nam, chắc chắn là người đẹp thật.”

Từ Hành Chi suy nghĩ chốc lát: “Ồ, ý ngươi là Nguyên Như Trú - Nguyên sư muội ấy hả? Như Trú là đồ đệ mà sư thúc mới thu nhận, thiên phú kiếm tu thuộc nhóm đầu, là hạt giống tốt đáng để rèn giũa, sư thúc rất quý muội ấy.”

Mặc dù thiếu niên Chu Bắc Nam không ưa tác phong của Từ Hành Chi một trăm phần trăm nhưng cậu ta không thể không thừa nhận Từ Hành Chi là người vô cùng xuất sắc trong thế hệ này. Lần trước cậu ta nhìn thấy Nguyên Như Trú, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy cô gái ấy có vẻ ngoài rất xứng đôi với Từ Hành Chi, bây giờ nhắc đến rồi, cậu ta bèn thử thăm dò ý của Từ Hành Chi, xem cậu có suy nghĩ mơ mộng gì với sư muội này không, cậu ta cũng tiện mai mối, ai ngờ cậu tán gẫu về một đống chuyện tu đạo, chẳng nhắc gì tới chuyện nam nữ.

Chu Bắc Nam ngạc nhiên nói: “Hết rồi à?”

“Hết rồi.” Từ Hành Chi tự nhiên nói: “Ta và muội ấy chưa nói với nhau được hai câu nữa.”

Chu Bắc Nam: “...”

Từ Hành Chi lại nói tiếp: “Nam nữ khác biệt, ta rảnh hơi chạy tới chỗ người ta làm gì? Tình ngay lý gian cũng là phiền phức, thà ở cùng con trai còn thoải mái vui vẻ hơn.”

Chu Bắc Nam nghe lời này cứ thấy lạ lạ thế nào.

Ôn Tuyết Trần nghe không nổi nữa, cau mày nói: “Bàn luận về con gái người ta sau lưng là điều đúng đắn à?”

Hắn không lên tiếng thì thôi, vừa nói một câu đã khiến cái nết bỉ ổi của Từ Hành Chi nổi lên. Cậu quay mặt sang phía Ôn Tuyết Trần trong bóng tối, cười hì hì: “Được, vậy chúng ta nói tới Tiểu Huyền Nhi.”

Nhắc đến thiếu nữ luôn cười hiền dịu ấy, Ôn Tuyết Trần xao động, trái tim trong lồng ngực đập thịch lên chẳng chịu khống chế, có vẻ cực kỳ vang dội trong đêm tối.

Để che giấu sự khác thường ấy, Ôn Tuyết Trần hơi to tiếng hơn: “Chuyện này liên quan gì đến muội ấy?”

Từ Hành Chi sáp tới hỏi với vẻ hứng thú: “Này, nghe coi, tim Tuyết Trần như con thỏ ấy, nhảy nhót tưng bừng, sôi nổi quá.”

Mặt Ôn Tuyết Trần hơi ửng đỏ, nghiến răng quát: “Từ Hành Chi!”

Chu Bắc Nam không định bắt tay với Từ Hành Chi cười nhạo Ôn Tuyết Trần: “Tên họ Từ kia, ngươi không biết người ngươi nóng hả? Bỏ chân xuống cho ta! Ta vặn gãy thật đấy nhá!”

Từ Hành Chi cợt nhả xoay người sang, một chân đạp lên đầu gối Chu Bắc Nam chẳng chút kiêng dè, chân còn lại gác lên bụng cậu ta: “Ta không bỏ ra đấy.”

Cậu vừa xoay người như thế xong thì nửa người trên dán sát vào người Ôn Tuyết Trần.

Ôn Tuyết Trần đẩy cậu: “Ngươi xoay sang bên kia đi.”

Khúc Trì không biết phải làm sao: “Các ngươi đừng cãi nhau nữa. Nếu không có chỗ ngủ thì ta nhường cho các ngươi.”

Nhưng mà Chu Bắc Nam đã bị Từ Hành Chi chọc cho nổi quạu, nắm chặt lấy cẳng chân trái sinh sự của cậu, giơ lên rồi bẻ ra, ngay sau đó nghiêng người cưỡi trên người cậu, ép chân cậu xuống thật mạnh.

Từ Hành Chi bị đau, xin tha ngay lập tức: “Đau, đau, chân, ối… Đừng bẻ, đừng bẻ, Chu công tử, Chu sư huynh!”

Ôn Tuyết Trần bị chen lấn không có chỗ nằm, đành phải vươn hai tay ra đẩy hai người đang quấn lấy nhau ra: “Muốn đánh thì xuống dưới mà đánh.”

Đôi chân của Từ Hành Chi suýt thì bị bẻ thành chữ Nhất, dù sau cậu cũng mang xương cốt của con trai, không mềm dẻo như con gái, lúc này bị đau cực kỳ, không kịp nhớ ra mình vừa cười nhạo Ôn Tuyết Trần, bám cánh tay hắn cầu cứu: “Tuyết Trần huynh! Tuyết Trần huynh! Cứu mạng!”

Thấy Ôn Tuyết Trần cũng bị quấn vào cục diện rối loạn, Khúc Trì nhoài người lên, lướt qua người Ôn Tuyết Trần, cố gắng hết sức tách Chu Bắc Nam và Từ Hành Chi vật lộn quấn vào nhau ra.

Cái giường to lắc lư như đi trên biển, tròng trành nhấp nhô như thuyền, cót két rầm rầm, bốn chân giường vốn bị trọng lượng của bốn thiếu niên ép cho chìa ra bốn hướng rồi, bây giờ lại bị tai bay vạ gió, cuối cùng không chịu nổi sức ép, cùng nhau gãy tan.

Bốn người cùng đập xuống đất theo ván giường. Cảm giác rơi xuống trong tích tắc khiến cả bốn người đều ngớ ra.

Khúc Trì bò dậy đầu tiên: “Ta không sao. Các ngươi có sao không?”

Chu Bắc Nam vẫn cưỡi trên người Từ Hành Chi, lúc rơi xuống không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, lúc này bèn buông lỏng bàn tay khống chế Từ Hành Chi ra, che miệng lại nước mắt rưng rưng, cậy mạnh: “Không, không sao…”

Từ Hành Chi nằm ở trên ván giường nhe răng trợn mắt sờ đầu mình.

Lúc ngã xuống cậu bị đập đầu vào mép giường, giờ vươn tay lên sờ, quả nhiên là sưng một cục u nóng hầm hập.

Nhưng buồn cười hơn là đau đớn, cậu vừa đau kêu la vừa cười khúc khích.

“Có gì đáng cười?” Ôn Tuyết Trần bực mình bò dậy: “Biết trước thế này thì không nên gọi hai người các ngươi tới! Qua điện của khách ngủ cho ta!”

Từ Hành Chi bò dậy khỏi giường, bắp đùi bị Chu Bắc Nam bẻ ngang ra vẫn còn âm ỉ đau. Cậu che nơi đau nhức, loạng choạng lùi lại mấy bước, chống vào cái giường chia năm xẻ bảy: “Đừng mà, chúng ta qua điện của khách ngủ, thế ngươi ngủ ở đâu?”

Ôn Tuyết Trần không dao động vì lương tâm đến muộn của cậu, ngồi xếp bằng trên cái giường bị sụp: “Không cần ngươi lo.”

Từ Hành Chi ngại ngùng xoa gáy: “Tuyết Trần à, đêm nay ngươi qua điện của khách ngủ tạm với bọn ta một hôm đi. Ngày mai ta làm cái giường mới cho ngươi.”

Từ Hành Chi không nói điêu, cái xe lăn trong phòng là tác phẩm của cậu, thứ tinh xảo như thế cậu còn làm được, chắc chắn cũng biết sửa giường.

Thấy Từ Hành Chi có lòng hối cải, Ôn Tuyết Trần không truy cứu thêm, để mặc cậu bế mình lên xe lăn rồi đẩy ra ngoài.

Ầm ĩ một lúc, cơn buồn ngủ trước đó đều bị xua tan. Bốn người ra gian điện chính, đúng lúc ánh sao trên trời rực rỡ sáng chói, Từ Hành Chi chợt nảy ra một ý: “Này, Tuyết Trần, đã bao lâu rồi ngươi không lên chỗ cao ngắm sao?”

Ôn Tuyết Trần cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Một lúc lâu sau, Ôn Tuyết Trần đã được Từ Hành Chi bế lên ngồi vững ở góc nào đó trên nóc nhà. Trong tay hắn đã đổi thành gậy gỗ lim để chống đỡ cơ thể, qua trận ồn ào ban nãy, Từ Hành Chi chừa rồi, không chọc ghẹo người này người kia nữa, xoa đùi ngồi sát vào Khúc Trì, Khúc Trì đỡ cậu rồi quay sang hỏi vết thương ở lưỡi của Chu Bắc Nam có nặng lắm không.

Lúc đó gió mát vừa phải, ánh sao vừa đẹp, bốn người người ngồi người nằm trên nóc nhà, hiếm khi tâm tính nóng nảy của thiếu niên được xoa dịu, ngắm sao trời, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, khá là hòa hợp.

Mà cả bốn người đều không thấy Nhạc Vô Trần đang lẳng lặng đứng ở ngoài điện, nhìn họ ở trên nóc nhà.

Vì men say ngấm vào, trên mặt Nhạc Vô Trần hơi phớt hồng, đôi môi hé mở như muốn gọi Hành Chi nhưng lại nuốt xuống, chỉ mỉm cười nhìn mấy người trên đó.

Như thế cũng tốt.

Nhạc Vô Trần không định nhúng tay vào nhiều chuyện hơn.

Y lo lắng, nếu mình can thiệp vào quá nhiều chuyện thì nó sẽ phản ứng ngược, khiến thế giới vốn bình thường trở nên rối loạn, vì thế y yên tâm canh giữ trong Phong Lăng Sơn, uống rượu, luyện kiếm, bế quan với Từ Hành Chi, ngoại trừ phải dành chút tâm tư tập trung dạy dỗ Tạp La, tất cả mọi chuyện đều không khác biệt nhiều với kiếp trước.

Lúc Tạp La chép được hơn một nửa số sách trên giá, cuộc thi Thiên bảng năm năm một lần lại đến.

Giống như kiếp trước, Từ Hành Chi chỉ kém hơn mấy chiêu mà thua Khúc Trì. Nhưng tiên binh Bút nhàn rỗi do chính tay cậu chế tạo, biến đổi muôn hình vạn trạng, quỷ thần khó lường, thành công khiến cả bốn môn phái đều ngạc nhiên, các vị quân trưởng bàn bạc sôi nổi.

Phù Diêu Quân đi đến bên cạnh Nhạc Vô Trần: “Tiên binh này do ngài hướng dẫn làm à?”

Nhạc Vô Trần xoa bầu rượu ngọc, tự hào nói: “Không, do đồ đệ ta tự làm.”

Tạp La đứng hầu bên cạnh nghe vậy thì thầm cười khẩy, nhìn Từ Hành Chi đang phe phẩy cái quạt nói cười ở dưới đài với vẻ khinh thường.

Từ xưa đến giờ non nước ở Phong Lăng luôn tốt cho con người, dù đệ tử ngoại môn phụ trách quét tước cũng được đất đai nơi này nuôi dưỡng có được làn da trắng trẻo mịn màng. Nhưng Tạp La trời sinh da đã đen, không thể cứu vãn, lại mặc bộ đồ trắng, trông hệt như con cừu đen lẫn trong đàn cừu, vì thế hắn ta bị các đệ tử lén lút cười nhạo không ít.

Nhạc Vô Trần muốn tránh phiền phức nên dặn phường làm quần áo nhuộm quần áo của Tạp La thành màu đen, như thế hắn ta sẽ thoải mái hơn, cũng tránh các đệ tử có tranh chấp không cần thiết với Tạp La.

Đương nhiên các đệ tử không biết suy nghĩ ấy của Nhạc Vô Trần, vì thế bàn tán sôi nổi, nói rằng quả nhiên sư phụ thiên vị nhị sư huynh lai lịch không rõ này hơn, ngay cả trang phục được truyền từ đời này qua đời khác của Phong Lăng cũng có thể thay đổi vì hắn ta.

Tạp La nghe thấy mấy lời tán gẫu đó, không phản bác, chỉ cười khẩy trong lòng.

Rõ ràng Nhạc Vô Trần thiên vị tên họ Từ kia nhất, có bao giờ thật sự để tâm đến mình đâu?

Nghĩ tới chuyện này, Tạp La lại thấy bực bội nóng nảy.

Rõ ràng mình coi Nhạc Vô Trần là kẻ thù hàng đầu, thế mà trong lòng trong mắt Nhạc Vô Trần, người đứng đầu và duy nhất lại là Từ Hành Chi.

Tạp La không cho phép.

Hắn ta coi trọng Nhạc Vô Trần như thế thì trong mắt Nhạc Vô Trần cũng chỉ có thể chứa một mình hắn ta!

Bàn tay của hắn ta siết chặt lại trong tay áo, nghĩ rằng chờ tới khi mình cầm kiếm được, tu luyện kiếm pháp Phong Lăng, hắn ta sẽ để Nhạc Vô Trần thấy Từ Hành Chi mà y coi như vật báu chẳng là cái thá gì dưới kiếm hắn ta!

Nhạc Vô Trần vờ như không biết suy nghĩ của hắn ta, lại như không hề quan tâm hắn ta có suy tính gì, chỉ một mực nhìn Từ Hành Chi ngồi bên dưới mà cười mỉm.

Năm sau, buổi tế lễ Đông Hoàng hai năm một lần được tổ chức.

Nhạc Vô Trần đã chuẩn bị sẵn trong lòng rồi. Vì thế, lúc Từ Hành Chi dẫn một đứa trẻ xinh xắn tò mò nhìn xung quanh tới trước mặt mình, y chẳng hề ngạc nhiên chút nào, ôn hòa hỏi thử: “Đứa trẻ này là ai?”

Từ Hành Chi đối đáp trôi chảy: “Thưa sư phụ, đây là đứa nhỏ con nhặt được trong núi, tên là Trọng Quang. Con thấy hắn không cha không mẹ, thật sự rất đáng thương, lại có linh căn, đáng để dạy dỗ, con bèn dẫn hắn về, muốn hỏi sư phụ có thể nhận Trọng Quang vào núi, cho hắn một chỗ đặt chân không?”

Trọng Quang không sợ người, can đảm đánh giá Nhạc Vô Trần một lượt rồi quay đầu hỏi Từ Hành Chi: “Từ sư huynh, có phải trở thành đệ tử của vị tiên nhân này là ta có thể làm sư đệ của huynh rồi không?”

Từ Hành Chi bật cười, không đáp lời mà đưa mắt nhìn sang Nhạc Vô Trần: “Sư phụ?”

Nhìn gương mặt xinh đẹp môi hồng răng trắng nhưng bướng bỉnh khó dạy của Trọng Quang, trái tim Nhạc Vô Trần dần mềm nhũn xuống.

Y nghĩ tới vòng ánh sáng treo giữa Man Hoang, nghĩ tới thanh niên cố chấp trước kia chịu vết thương nhỏ xíu thôi cũng làm nũng gào khóc nhưng lại sống chết không chịu nói nguyên nhân bản thân phải chịu nhân quả nên da cháy thịt nát cho Từ Hành Chi biết.

Nhạc Vô Trần nhỏ nhẹ nói: “Trọng Quang… Trọng Quang. Tên rất hay. Có họ chưa?”

“Trọng Quang” là cái tên mà Từ Hành Chi đặt cho hắn, vẫn chưa nghĩ ra họ, nhưng nghe Nhạc Vô Trần hỏi thế, Từ Hành Chi biết ngay sư phụ mình đồng ý cho hắn vào núi, cậu vội vàng kéo Trọng Quang, ra hiệu hắn quỳ xuống.

Trọng Quang bĩu môi, không bằng lòng quỳ trước một người xa lạ cho lắm, nhưng nghĩ sau này có thể sống chung với người thú vị này lâu hơn, hắn cân nhắc chốc lát, cảm thấy vẫn hời, bèn vén áo quỳ xuống, ngoan ngoãn nói: “Thưa sư phụ, con chưa có họ.”

Ánh mắt Nhạc Vô Trần toát ra sự dịu dàng, nói: “Ta ban cho ngươi một cái họ, họ Mạnh nhé. Ngươi thấy thế nào?
Bình Luận (0)
Comment