Yue: Ở một diễn biến khác (〃▽〃)* * *
Nhưng mà..
Một giây sau, anh cảm giác trên đầu xiết chặt, hơi thở kia cách anh càng ngày càng xa càng ngày càng xa.
Hạ Nguyên phủi tay, "Hoàn mỹ!"
Hạ Nguyên Nguyên đem vòng hoa đội trên đầu cho anh, lại thuận tay hái được một đóa hoa mẫu đơn lớn kẹp bên cạnh tai của anh, ánh mắt trở nên ôn nhu thâm tình, "Bảo bối, nhìn anh thật đẹp mắt."
Cô còn giống như làm ảo thuật, không biết học từ chỗ nào, búng tay một cái, trong tay liền một lần nữa xuất hiện một đóa hoa mới nở một nửa, thâm tình ở phía trên cánh hoa hôn một chút, "Tặng cho anh."
Mộ Cảnh Hành: "..."
Mộ Cảnh Hành cảm thấy mình mới vừa rồi chờ mong nụ hôn quả thực là đầu óc vào nước.
* * * Anh từ khi nào mà có thể tiến triển quá thuận lợi như vậy?
Anh xoa xoa cái trán, đem vòng hoa lấy xuống, đội ở trên đầu Hạ Nguyên, "Anh cảm thấy em đội càng đẹp mắt."
Hạ Nguyên này một tiếng, cũng không có đem hoa lấy xuống, nghĩ nghĩ, người vội chạy như điên đến dưới cây kia, một lần nữa thành thạo làm xong một chiếc vòng hoa, nụ cười rực rỡ, "Vậy chúng ta cùng đeo!"
"Cái này kêu là cái gì nhỉ.." Hạ Nguyên suy tư một chút, "Vòng hoa tình nhân!"
Mộ Cảnh Hành động tác lấy xuống dừng một chút.. Không muốn thừa nhận mình dĩ nhiên đầu hàng dưới cái tên gọi này.
Kỳ thật vòng hoa này đội lên thật sự khá xinh đẹp. Sau khi Mộ Cảnh Hành đeo lên cũng không có một chút nữ tính.
Cũng không có ai quy định qua đàn ông không thể đội vòng hoa, chỉ là giống như ước định thành lệ, đàn ông mang vòng hoa chính là có tính đàn bà.
Đến cuối cùng vẫn là không có lấy xuống.
Hai cảnh vệ viên theo sau lưng từng người tự mình cúi đầu.. Mắt như không thấy gì.
Thời điểm hai người đang ngọt ngọt ngào ngào, ở Hạ gia phát sinh chuyện ngược lại.
Lúc Hạ Nặc về nhà, cả người đều rất mệt mỏi.
Hạ Nhị thẩm đang ngồi ở trên ghế sô pha, cầm một đống lớn ảnh chụp cùng tư liệu tiến hành so sánh, "Nặc Nặc à, trở về rồi sao?"
Bà ta cười tủm tỉm vẫy gọi, hoàn toàn không có dáng vẻ và thái độ chanh chua khó chơi như ngày bình thường, mắt đầy từ ái, "Hai ngày nữa chính là sinh nhật của con, muốn chuẩn bị làm thế nào? Mẹ giúp con xử lý chuyện tiệc sinh nhật có được hay không?"
"Sinh nhật Nặc Nặc thế nhưng vừa vặn tới cùng lễ quốc khánh.."
"Mẹ nhớ kỹ khi còn bé con thích bánh kem xoài nhất, lần này mẹ đặt trước một cái lớn cho con nhé?"
Nặc Nặc Nặc Nặc Nặc Nặc..
Bà ta không ngừng nói, Hạ Nặc đột nhiên chỉ cảm thấy trong đầu "ong" một tiếng, giống như là có một vạn con ruồi đang bay, không nhịn được bực bội nóng nảy trong lòng, cất cao giọng, "Phiền muốn chết! Đừng nói nữa được hay không!"
Mỗi ngày ả còn chưa đủ mệt sao?
Trong phòng tĩnh lặng.
Hạ Nhị thẩm trước hết phục hồi tinh thần lại, ".. Nặc Nặc, làm sao vậy?"
Hạ Nặc hít vào một hơi, nhìn sắc mặt Hạ Nhị thẩm ẩn ẩn có chút không đúng, bình phục một chút, "Thực xin lỗi, mẹ, tâm tình con có chút không tốt, con đi ngủ một lát."
Không thể tức giận, nhịn một chút.
Hạ Nhị thẩm sửng sốt rất lâu, mới có chút lo lắng nói một câu, "Đứa nhỏ này.."
Vừa rồi bà ta hình như thấy trên cánh tay Nặc Nặc có mấy lằn dấu vết, không biết sao lại thế này, hay là đã xảy ra chuyện rồi chăng?
(Yue: Thì ra ông nội Triệu Thanh Vân kia thích chơi BDSM. Khẩu vị nặng ghê -. -)
Bà ta có chút lo lắng nên để bảo mẫu làm chút canh thanh nhiệt, trong đầu lại xoay chuyển lòng vòng, bà ta gọi điện thoại cho người đại diện, hỏi có phải là có chuyện gì hay không, xác định chỉ là tâm tình không tốt mới để điện thoại xuống, chuẩn bị chút nữa tâm sự cùng với con mình.
Người đại diện hừ một tiếng, tiện tay đem điện thoại đặt xuống.
Con gái bà đều đi theo Triệu đại thiếu, tiền tài của đám nhân vật kia dù chỉ hơi lộ chút giọt sương nhỏ trong khe ngón tay cũng liền đủ để ả ta tiêu sài, nhân vật mà người bình thường muốn sờ đều sờ không tới, cao hứng còn không kịp, còn có chuyện gì cho được?
Hạ Nhị thẩm cầm lấy tư liệu về mấy thanh niên tài tuấn đang đặt trên mặt bàn nhìn một lần nữa..
Nặc Nặc cũng nhanh hai mươi lăm, bà ta giúp con mình chú ý một chút, trước đó nói chuyện với cái người Quý Minh Nghiễn kia, mang đến cho Nặc Nặc bao tổn thương lớn liền không nói, về sau không phải còn nói muốn "Đông Sơn tái khởi" gì đó sao, mặc dù bình thường không gặp hắn liên hệ cùng Nặc Nặc, nhưng trước mắt tối thiểu nhất còn biết có người này, gần nhất liền bóng dáng cũng không thấy.
"Đông Sơn tái khởi" cái gì, bà ta thấy là không đứng dậy nổi thì có.
Hạ Nhị thẩm lắc đầu, người này chiều cao hình như có chút thấp.. Lúc Nặc Nặc mang giày cao gót cũng phải cao hơn hắn, người này quá hoa tâm, ở bên ngoài nghe nói có tình yêu đích thực gì đó, cùng trong nhà đối kháng thật lâu rồi.. Còn có người này, cái nhà này gia thế không được, bảo hộ không được Nặc Nặc của bà ta..
"..."
Vẽ vật thực mất hết mười ngày, khi Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên về nhà đã sớm đến Quốc Khánh.
Hai người đi ra ngoài một chuyến trở vể, Hạ Nguyên lại đến nhà Mộ Cảnh Hành, ngồi ở trên ghế sô pha, thế nhưng tự nhiên sinh ra một loại cảm khái rốt cục cũng về nhà. Rõ ràng trước kia cô vẫn phân chia rất rõ ràng, nơi này là nhà Cảnh Hành, không phải nhà cô.
Hạ Nguyên từ trên ghế sô pha bò lên, tiến vào phòng bếp, ôm eo của anh, "Cảnh Hành~chừng nào thì anh chuyển qua nhà em vậy hở."
Anh đều là người của cô, cùng người yêu của mình nũng nịu cũng không mất mặt,
"Ban đêm không có anh, em sẽ ngủ không được."
Mộ Cảnh Hành đem cà chua cắt gọn bỏ vào trong nồi, trong chảo dầu phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt, anh đem đĩa buông xuống, "Đợi lát nữa liền dọn chịu không?"
Anh so với cô còn gấp hơn, có thể vào ở trong phòng của cô anh không có bất kỳ cái lý do gì mà phản đối.
"Quá được quá được." Hạ Nguyên ánh mắt sáng lên, "Vậy trước tiên em giúp anh thu dọn đồ đạc nhé?"
Mộ Cảnh Hành cười, "Em đi đi." Đồ vật của anh không có gì mà cô không thể thấy.
Chạy đến một nửa, Hạ Nguyên đột nhiên dừng lại, cô một lần nữa trở về, vẻ mặt thâm trầm, "Vẫn là đừng."
Mộ Cảnh Hành tay dừng một chút, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, "Làm sao vậy?"
Hạ Nguyên, "Chỗ này cái gì cũng có, lại chuyển tới chuyển lui thật nhiều phiền phức mà, không bằng em trực tiếp dọn tới đây.."
Thật sự là đồ vật trong nhà cô rất ít, rất nhiều đều là đồ vật của nguyên thân, cũng là nguyên thân bố trí, về sau cô vào ở chính là ở phòng cho khách, quần áo cũng là mua khác đi, thứ chân chính thuộc về cô thật ra rất ít. Chẳng thuận tiện bằng cô trực tiếp xách theo đồ vật lại đây.
Mộ Cảnh Hành lần nữa nhịp tim khôi phục nhảy nhảy lên, xào xào rau, ".. Được."
"Một hồi anh cùng đi thu thập* với em."
(*: Thu nhặt, Thu góp, tập hợp lại)
"Không cần, mình em là được rồi." Hạ Nguyên nói xong liền hướng anh phất phất tay, đi về phía nhà mình.
Trong nhà cô thật sự không cần thu thập gì lắm, quần áo gì đó cũng không nhiều, muốn mặc lại có thể mua thêm, Hạ Nguyên đối với tiền cũng không thèm để ý, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có một vali hành lý.
Cô lúc đến đây thường dùng gối ôm nhỏ, đặc biệt thích chén nhỏ, còn có đồ dùng cần thiết khác, cái này cái kia có thể cầm qua từ từ, không cần đặt ở trong vali hành lý.
A đúng, Hạ Nguyên từ dưới cái gối đầu đem máy chơi games của mình ra, trò chơi này nên mang theo, cô chơi thấy rất tốt, mỗi ngày trước khi đi ngủ không có việc gì làm cô đều sẽ chơi một hồi.
Mộ Cảnh Hành làm tốt cơm xong đi đón cô, liền thấy trong tay của cô cầm một ít đồ vật nhỏ thật đơn giản liền đi ra ngoài.
"Để anh đến đi."
Anh nhận lấy đồ vật, "Còn nhiều lắm không?"
"Không có." Hạ Nguyên ừ một tiếng, cũng không cùng anh đoạt, những vật này đều không nặng, khẳng định anh cầm được, hơn nữa ngay từ đầu Cảnh Hành cũng không có yếu như cô nghĩ.
- - Cô cũng không phải ở nơi cách xa vạn dặm, nhà Mộ Cảnh Hành cái gì cũng có, hầu như cái gì cô cũng không cần mang.
Mộ Cảnh Hành không hỏi cô một tiếng, trực tiếp đem rương hành lý trực tiếp xách tới phòng ngủ, răng rắc một tiếng đóng cửa lại, "Trước đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại thu thập."
Thoạt nhìn là không cho cô lựa chọn nào khác.
Hạ Nguyên cũng không nghĩ nhiều, "Được."
Hai người cơm nước xong xuôi, Hạ Nguyên mới đi lên đem quần áo sửa sang một chút, đang sửa sang liền phát hiện vấn đề, nhìn quần áo trên người Mộ Cảnh Hành không nhiều lắm, phần lớn chỉ là mấy cái dạng kia, nhưng thực tế mở ra phòng cất quần áo, quần áo treo lên chiếm đến nửa bên.
Ngược lại là quần áo của cô, treo lên liền không tới hai bộ. Hạ Nguyên vừa nghĩ vừa đem đồ lót của mình cất kỹ.
Tiếp theo cô đem gối ôm nhỏ của mình ném tới trên giường, dùng như gối đầu -- trước kia cái gối ôm nhỏ này khẳng định là để ôm ngủ, hiện tại Hạ Nguyên khẳng định là ôm Mộ Cảnh Hành nha, cho nên cái gối ôm nhỏ này cũng chỉ có thể để đó không dùng tới mang đi gối đầu thôi.
Thời điểm Mộ Cảnh Hành đi lên, đẩy cửa ra, liền gặp Hạ Nguyên đang đưa lưng về phía cửa, nằm lỳ ở trên giường sửa sang lấy giường chiếu.
Nắng chiều màu vỏ quýt từ trước cửa sổ sát đất chiếu xuống, chiếu vào trên người cô, sợi tóc đều nổi lên một chút một chút màu vỏ quýt, cả người đều phát ra một vòng vầng sáng nhàn nhạt, ấm áp khiến người ta say mê.
Giống như là cảnh tượng đã từng vô số lần xuất hiện qua trong mộng của anh.
Mộ Cảnh Hành trong mắt phản chiếu lấy thân ảnh của cô, ánh mắt đen nhánh khẽ nhúc nhích, một lát sau, đột nhiên tiến lên từ phía sau đem cả người cô đều ôm vào trong ngực, hôn một chút gò má của cô, giọng trầm thấp, "Hai ngày nữa cùng anh về nhà được không?"
Anh sợ là chờ không nổi tới lúc Hạ Nguyên gia tăng tình cảm của mình đối với anh hơn, trước hết anh phải đem cô từ danh đến thực đều biến thành của mình..
Nụ hôn của anh thuận cổ của cô trượt xuống, "Ông nội cùng cha mẹ bọn họ đã sớm muốn gặp em."
Hạ Nguyên tay run một chút, có chút trở ngại, bỗng nhiên quay đầu lại, "Muốn dẫn em đi gặp mẹ vợ rồi sao?"
Chấn kinh!
Mộ Cảnh Hành: ".. Mẹ vợ?"
Động tác của anh đều ngừng.
Hạ Nguyên nghĩ nghĩ, mẹ vợ là xưng hô nhà trai đối với mẹ của nhà gái, trong lúc nhất thời cô nói loạn.
"Nhưng mà là em dụ dỗ anh chạy theo em đó, bọn họ có thể đánh em hay không?"
Nói mẹ vợ cũng không có gì sai biệt.
(Yue: Ý chị nữ 9 là xem anh như "vợ" nên gọi mẹ vợ cũng không khác nhau lắm)
Gân xanh trên thái dương Mộ Cảnh Hành nhảy lên, ".. Sẽ không."
Ai dụ dỗ ai chạy theo?
Vài ngày trước anh cùng ông nội nói qua chuyện anh nhìn trúng một người, chỉ vì phòng ngừa ông nội đi quấy rối, mới không có nói anh nhìn trúng ai. Nên giải quyết anh đều giải quyết, sẽ không để xảy ra bất luận vấn đề gì.
Về phần cha mẹ, anh cùng bọn họ cũng không thân cận, dù vẫn gọi cha mẹ, nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái xưng hô, cũng không có bất kỳ ý tứ thân cận gì, chuyện hôn nhân của anh bọn họ cũng không xen tay vào được.
"..."
Chờ đi gặp ông nội xong liền kết hôn trước cái đã.
Về sau lại cho cô thời gian, chậm rãi làm cho cô yêu anh.. Bằng không thời gian lại kéo dài thêm chút nữa, anh sợ sẽ không đè nén được cảm xúc của mình..
Hạ Nguyên cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ là nghĩ chính mình muốn đi gặp gia trưởng, liền tinh thần phấn chấn, như gặp phải kẻ thù lớn, "Ông nội thích cái gì?"
Cô nên chuẩn bị cẩn thận một chút, sau đó mới có thể thông qua khảo nghiệm của lão gia tử, vượt năm ải, chém sáu tướng, để lão gia tử yên tâm đem người yêu của cô giao cho cô.
Mộ Cảnh Hành liền phát hiện chính mình nhất thời xúc động nói ra tin tức làm Hạ Nguyên sôi trào.
Vốn dĩ, ngày đầu tiên cô chuyển đến, hiện tại hai người bọn họ lại là loại này tư thế ám muội này, dựa theo lý hẳn là phải dính lấy nhau một đêm trước đi, nhưng Hạ Nguyên hết lần này tới lần khác cố tình đẩy anh ra, ngồi vào máy tính trước mặt, nói muốn tra một chút lần đầu tiên tới cửa nên đưa lễ vật gì tốt nhất.
Chính mình còn lấy ra một cái notebook, nếu có lễ vật lạ mắt đều đem ghi xuống.
Mộ Cảnh Hành: "..."
Anh cũng chỉ có thể bắt đầu đi xử lý văn kiện.
Anh rời đi vài ngày, sự tình* đọng lại tuyệt đối không ít, chớ nhìn anh chỉ là một người hiệu trưởng đại học, nhưng trên thực tế, mỗi ngày sự tình anh cần phải làm cũng rất nhiều.
(*: Tình hình của một việc gì)
Điện thoại vừa thông, Mộ Cảnh Hành liền nhận được một tin tức,
"Gần đây Hạ gia có chút dị động, người chúng ta an bài ở bên cạnh Hạ Nặc không dám áp sát quá gần, nhưng có tin tức chính xác, tâm phúc của Triệu Thanh Vân muốn hướng đi đến SH.."
Về sau tin tức không ngừng truyền đến, "Ngài nói bên Thịnh Thế Hoa Ngũ kia, hai ngày trước gia chủ Vu gia đã từng cùng Triệu gia Triệu Thanh Vân một trước một sau tiến vào.."
"Có không ít người đang ngó chừng Hạ gia, nguyên nhân tạm thời không rõ.."
"Chu gia cũng truyền tới tin tức, gần đây sản nghiệp nhà bọn hắn.."
Từng chuyện từng chuyện, có thể từ đó nghe ra hương vị mưa gió sắp tới, động tác trong tay Mộ Cảnh Hành dừng dừng, nở nụ cười, cũng nên thu lưới.
Ngón tay của anh gõ trên bàn, trong mắt lóe lên cái gì, cúi xuống bàn mà nhắm mắt lại, ".. Ra tay đi."
Thời gian.. "Ngày tám tháng sau."
Ngay ngày đó anh tỉnh lại liền trù tính*, lấy hữu tâm tính vô tâm, sẽ không có khả năng sai sót để thất bại. Anh nở nụ cười, thậm chí nếu như nói nhanh gọn, chiến tích lần này đủ để anh đi bước kế tiếp.
(*: Tính toán trước một cách cụ thể)
Thủ hạ chần chờ một chút, lại nói một tin tức. "Nghe nói, Quý gia Lão gia tử giống như là qua đời một cách khác thường."
Hắn cũng không biết tin tức này có tác dụng hay không.
Mộ Cảnh Hành ồ một tiếng, híp híp mắt, "Khác thường?"
Thủ hạ báo cáo, "Đúng vậy, người của chúng ta không có điều tra được tin tức, chỉ biết là hai ngày trước đó ông ta từng liên lạc qua lại cùng Hạ Nặc."
Mấy ngày nay Quý Minh Nghiễn vẫn luôn tìm nguyên nhân, còn không có tìm được.
Mộ Cảnh Hành ngón tay đánh mặt bàn, đem tất cả manh mối xâu chuỗi lại cùng nhau, suy tư một lần, bởi vì manh mối quá ít, cuối cùng cũng không nghĩ ra được cái gì, chỉ là để cho người ta điều tra chuyện này thật tốt một chút.
Anh có dự cảm, chuyện này sẽ mang lại niềm vui bất ngờ.
Thời điểm anh cảm thấy kinh hỉ, Triệu Thanh Vân cũng có bước đi của chính mình.
- - Dưới gió êm sóng lặng, sóng ngầm bắt đầu phun trào.
Dưới sự động tay của Triệu Thanh Vân, các nơi dần dần có tiếng hô phản đối dối trá kêu gọi trả lại sự trong sạch, ngay từ đầu tiếng gầm còn rất nhỏ, nhưng không biết trải qua sự tình trùng hợp gì, việc này càng náo càng lớn ở trên mạng.
Thậm chí đem chuyện xấu từng xảy ra của Hạ Nặc đều hoàn toàn đè ép cho qua đi.
Dù sao dân mạng đều là sinh vật dễ quên, sự tình của Hạ Nặc đã trôi qua một đoạn thời gian, ngoại trừ fans cuồng của ả hoặc là người hận ả hận đến muốn giết chết, nhóm quần chúng ăn dưa đã sớm đem ả không khác nào quên mất, lúc này ả tham gia diễn vai gì phim gì, bọn họ cũng cũng không quan tâm.
Trên mạng gió nổi mây phun, ai là bọ ngựa ai là hoàng tước, tạm thời khó mà nói.
Bên này Hạ Nguyên cái gì cũng không có cảm giác được, nên thời gian vẫn cứ trôi qua như thường.
Ngày hôm sau khi cô mở mắt, liền gặp Mộ Cảnh Hành đang ngồi ở đầu giường, đang xem một quyển sách trên tay.
Đèn đầu giường có chút lờ mờ, Mộ Cảnh Hành nhìn rất cẩn thận, Hạ Nguyên ngáp một cái.
Nghĩ đến cái gì, đột nhiên bò lên, một cái tay đặt ở bên cạnh đầu Mộ Cảnh Hành, khảy khảy tóc của mình, hình thành một loại tư thế "kabedon" tiêu chuẩn, cố ý hạ giọng, "Sáng sớm tốt lành, bảo bối, đang xem cái gì vậy?"
Mộ Cảnh Hành bị cô ép tường khiến cho trầm mặc một chút, đem sách xê dịch xuống, "Quần áo của em."
"Hôm qua nhìn thấy quần áo của em quá ít, lần này để cho người ta đưa tới nhiều một chút."
Một quyển thật dày, đều là đủ loại kiểu dáng quần áo.
Hạ Nguyên không ngừng cố gắng, để thanh âm lộ ra sức hút mà mập mờ, "Xem quần áo cho em làm cái gì? Lúc em không mặc quần áo dễ xem nhất không phải sao?"
Mộ Cảnh Hành: "..."
Loại cách thức trung nhị* đùa cợt con gái này cô tìm ở đâu ra vậy?
(*: Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)) Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì")
Hạ Nguyên căn bản không cho anh tiếp tục có cơ hội suy nghĩ nhân sinh, tiếp tục tới gần một chút, "Bảo bối? Hửm?"
"Anh không trả lời em coi như anh cam chịu nhé?"
Mộ Cảnh Hành..
Mộ Cảnh Hành nhìn người đang ép tường càng ngày càng gần, cảm thấy gần đây trong đầu anh nước càng ngày càng nhiều. Có thể bị loại kỹ thuật trung nhị này khiêu khích.
Sâu trong mắt của anh tối đen, ôm lấy cô, chỉ là hơi không thể thấy điều chỉnh tư thế một chút.
Cam chịu*.
(*: Bằng lòng chịu vì cho là không thể nào khác được)
Hạ Nguyên: "..."
Hạ Nguyên chờ đợi một hồi, thấy anh vẫn là không có phản ứng, gãi gãi đầu, xoay người nằm xuống.
Tứ chi chiếm đoạt toàn bộ giường, suy tư một chút, rối rắm, "Cảnh Hành, anh không có cảm thấy tim đập thình thịch sao?"
Tại sao không có nhảy lên? Có chỗ nào cô làm không đúng, hay là làm không tốt?
Tư thế đều chuẩn bị xong Mộ Cảnh Hành: "..."
Mộ Cảnh Hành mặt đều đen, ném sách đi, "KHÔNG, CẢM, GIÁC, MỚI, LẠ."
Anh ngăn chặn môi của cô, quay người đè ép xuống, có thời gian như vậy, vẫn nên "tập thể dục buổi sáng" đi.
Hai người sau khi thu thập xong, liền lái xe trở về nhà cũ, chỗ này một mảnh phòng vệ rất dày đặt, cơ hồ là mười bước một cái trạm gác, bầu không khí ngưng trọng mà nghiêm túc.
Ngoài cửa Mộ gia, con chó nuôi trong nhà gâu gâu gâu kêu lên.
Kêu một tiếng, cùng bốn phía, trong hẻm nhỏ, tiếng chó sủa hùa theo liên hồi.
Xe đến sân bên ngoài thì dừng lại.
Mộ Cảnh Hành nhéo nhéo tay Hạ Nguyên, ý bảo cô không cần khẩn trương, mới giúp cô mở cửa xe ra.
Lão gia tử chống quải trượng, trầm ổn nghiêm túc ngồi ở trên ghế sô pha, thẳng tắp nhìn chằm chằm bên này.
Ánh mắt lướt qua tư thế dắt tay của hai người bọn họ, cơ mặt vẫn luôn chuyển đổi vị trí, không biết là kích động hay là tức giận, ".. Còn biết trở về à."
Mộ Cảnh Hành nhíu mày, một bàn tay cắm ở trong túi quần, nói, "Đừng lo lắng, đây là ông nội khẩn trương."
Sau đó ý bảo cô, "Lại đây, gọi người* đi!"
(*: Từ để gọi người đối thoại với ý thân mật hay xem thường. Vd: Người ơi, người ở đừng về hoặc Tôi không nói chuyện với các người)
Hạ Nguyên bỏ ra một giây đồng hồ để tính toán nên gọi ông nội thì tốt hay không nên gọi thì tốt hơn, cuối cùng cảm thấy cái này quá phức tạp, dưới tình huống cấp bách càng phản ứng không kịp, thốt ra, "Ông nội!"
Cô nói, "Xin đem Cảnh Hành giao cho cháu! Ngài yên tâm! Cháu nhất định sẽ luôn luôn đối tốt với anh ấy!"