Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 101

Bốc Tương Hoắc là du thủ du thực nổi danh tại trấn Thanh Loan. Thu phí bảo kê sạp chợ, giúp sòng bạc đòi nợ, bắt chẹt người dân sống ở những nơi sập xệ, thay đám ma ma ở kỹ viện ở mấy phố đèn đỏ ép các cô nương phải chịu tủi nhục.

Người biết đến danh tiếng của gã, đừng nói đến việc dám nói trước mặt, đến xì xầm sau lưng cũng chẳng dám nữa là. Tên lương tâm chó tha ấy, chết rồi phải xuống mười tám tầng địa ngục mới thỏa!

Bốc Tương Hoắc chẳng thèm bận tâm đến chuyện ấy làm gì. Sống một ngày thì được một ngày, người tốt sống có lâu đâu, nhìn kẻ đi gieo họa là gã xem, mạng lớn sống dai phết.

Lúc đám thủ hạ báo về cho gã việc có hai con dê béo lởn vởn trong trấn, gã còn đang đánh một giấc say sưa trong kỹ viện.

Gã Bốc Tương Hoắc đầu mập tai to nằm trên lớp chăn đệm màu hồng, gãi gãi cái bụng lõα ɭồ, đâu đấy biếng nhác nhấc mắt lên: “Béo cỡ nào?”

Tên đàn em ghé vào mép giường, chớp mắt báo: “Một nam một nữ ạ, nghe nói là chỉ đi ngang qua trấn. Chiều nay chúng đã tiêu đến một trăm lượng rồi đấy ạ!”

Bốc Tương Hoắc bật dậy khỏi giường, ngáp một cái, lười nhác bảo: “Thế thì đi xem xem, treo thưởng đến tối nay, để đám huynh đệ hăng hái làm việc.”

Gã không ngờ tới, chuyến đi này của mình, là đi xuống suối vàng.

Mộc Nhiêu Nhiêu cùng Sầm Không đi trên đường, đám du côn lưu manh tiến đến từ phía đối diện. Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn quét qua đám người, còn mắt Sầm Không vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.

Lúc hai bên chạm vai lướt qua nhau, tên cách Sầm Không gần nhất đột ngột lui về sau một bước, rồi lập tức ngã bệt xuống đất. Liếc nhìn thì thấy cứ như Sầm Không đυ.ng ngã hắn ta vậy.

Đây là… cách người cổ đại giả vờ bị đυ.ng ngã à?

Nàng thấy rõ ràng là Sầm Không vốn không hề đυ.ng phải tên nam nhân kia, khoảng cách giữa cả hai ít nhất cũng cỡ một nắm tay.

Một tí ti ánh nhìn Sầm Không cũng chẳng thèm cho hắn ta, vẫn đội nón rơm đi tiếp về phía trước.

Trong đầu Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ ngợi, đám người kia mà khôn hồn thì đừng có mà ăn vạ. Sầm Không không để ý đến họ thì họ nên vui mừng thay đi.

“Đứng lại đó, va phải người khác mà cứ đi như thế sao?” Sau lưng mấy tên lưu manh kia xuất hiện một gã nam nhân béo ị, chính là Bốc Tương Hoắc vừa mới chạy đến từ chỗ lầu xanh.

Mộc Nhiêu Nhiêu liếc nhìn Sầm Không. Sầm giáo chủ cứ như chẳng nghe thấy gì mà cứ tiến về phía trước, đôi đồng tử giấu dưới vành nón chẳng có lấy một tia sợ hãi.

“Đứng lại đó!”

Sầm giáo chủ hoàn toàn không để tâm đến đám người đó, Mộc Nhiêu Nhiêu đẽo bọc đồ đi theo sát bên người Sầm Không.

Thấy hai người kia ngày càng đi xa, khuôn mặt toàn là thịt béo của Bốc Tương Hoắc toát lên vẻ thâm độc: “Vây hai đứa kia lại cho ta!”

Đám du côn ẩn mình dọc theo con đường từ trong góc rẽ bước ra, bao vây lấy Mộc Nhiêu Nhiêu cùng Sầm Không.

Đôi chân mang đôi giày cổ thấp thân trắng đế đen của Sầm Không dừng bước.

“Chuyện gì?”

Mộc Nhiêu Nhiêu ôm lấy bọc đồ bằng hai tay đứng bên cạnh hắn, lúc này toàn thân Sầm Không tản ra khí tức, cả cách nói chuyện khiến cho nàng có cảm giác như đã từng thấy ở đâu.

Đó là lúc ở chỗ hố sâu, khi nàng lần đầu tiên gặp được Sầm Không, hắn giống hệt như một hầm băng ngàn năm kết đầy xung quanh là những tia tuyết nhọn hoắt.

Bốc Tương Hoắc bước chân kiểu chữ bát đến gần, cười hung tợn: “Va phải người khác mà nói đi là đi thế à?”

Đôi đồng tử của Sầm Không vẫn đăm đăm nhìn về trước, không có tiêu điểm cụ thể, trong mắt hắn có tia sáng lạnh lẽo lóe qua, khiến Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn mà kinh hãi không thôi.

Bốc Tương Hoắc đi đến trước mặt Sầm Không. Vì vành nón đã che lại, gã không thấy được mặt mũi Sầm Không, thứ duy nhất gã có thể thấy chính là cái cằm được mảnh vải che lại.

Đúng là một quái nhân, Bốc Tương Hoắc thầm nhận xét.

Dáng người Sầm Không thon dài cân đối, vai rộng chân dài. Chính là loại thân hình mà Bốc Tương Hoắc gã đây ghét nhất.

Phun ra mấy câu đe nẹt hùng hổ, sau đấy Bốc Tương Hoắc nói tiếp: “Bỏ mũ ra.”

Mộc Nhiêu Nhiêu vội vàng tiến lên một bước, cười phân trần: “Công tử nhà ta có bệnh trong người, không thể phơi nắng được.”

Ngươi còn muốn Sầm Không bỏ mũ ra, ngươi không sợ hắn gặt luôn cái đầu nhà ngươi như gặt lúa hả?

Lúc này Bốc Tương Hoắc mới nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu đứng bên người Sầm Không. Mộc Nhiêu Nhiêu mặc một bộ áo dành cho nam nhân đã được chỉnh sửa lại, đôi mắt to hấp háy có thần, lúc nói chuyện thì luôn miệng cười, nốt ruồi nhỏ bên khóe miệng nhìn chẳng khác gì một nữ tử yêu kiều.

Một Bốc Tương Hoắc đã thử qua bao cô nương chốn đèn đỏ ngay lập tức nổi lên ý xằng bậy. Giờ thì gã không chỉ muốn đòi tiền, mà gã còn muốn thưởng thức tiểu mỹ nhân này một chút!

Ánh mắt da^ʍ tà trắng trợn nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu từ trên xuống dưới.

Trong suy nghĩ của Bốc Tương Hoắc, ở cái trấn Thanh Loan này, Bốc Tương Hoắc gã là kẻ một tay che trời, lâu lâu chỉ phải lẩn trốn đám điên giáo Hỗn Luân kia thôi, chứ còn lại thì gã nào ngán ai.

Tầm mắt Bốc Tương Hoắc quá lộ liễu, Mộc Nhiêu Nhiêu lập tức nhận ra được ánh nhìn của gã này còn có ý nghĩ khác.

... Là ý gì?

Nếu nàng không đoán sai, gã có ý quấy rối nàng?

Phản ứng bản năng của Mộc Nhiêu Nhiêu không phải chán ghét, mà là kinh ngạc.

Chuyện này không thể trách nàng được, nàng lớn lên trong một xã hội hài hòa yên bình, người mà nàng tiếp xúc đều sẽ có quan niệm về luật pháp ở mức tối thiểu cùng một ranh giới đạo đức cuối cùng. Không có một người đàn ông bình thường nào sẽ nhìn chằm chằm một người con gái đi lướt ngang qua cả.

Nếu có kẻ làm như thế, không phải nghi phạm thì cũng là kẻ có vấn đề về đầu óc.

Bốc Tương Hoắc thấy đôi mắt Mộc Nhiêu Nhiêu mở to đầy mê mang, lòng gã ngứa ngáy phát tợn. Gả đã ngủ với quá nhiều kỹ nữ chỉ biết hùa theo lời mình, chưa bao giờ thử qua loại nữ nhân “ngây thơ trong trắng” như Mộc Nhiêu Nhiêu cả.

Bốc Tương Hoắc lòng dạ ngứa ngáy, sướиɠ rơn người hằm hè Sầm Không: “Vốn dĩ muốn bảo các ngươi bồi thường chút ngân lượng, nhưng mà…” tầm mắt dơ dáy nhìn chòng chọc gương mặt Mộc Nhiêu Nhiêu, sau đấy gã nói tiếp: “Để nha hoàn của ngươi bồi rượu bọn ta, lão tử thu ngươi chút ngân lượng nữa, thu khoảng… một trăm hai đi. Lão tử cũng phải dẫn huynh đệ đi khám chữa thương nữa.”

Bốc Tương Hoắc chỉ về phía tên du côn vừa giả vờ té xuống đất: “Nhìn đi, nó đáng thương quá kìa, e là gãy chân mất rồi đấy.”

Trò diễn tuồng này, Bốc Tương Hoắc diễn rất nhập vai.

Mộc Nhiêu Nhiêu thầm tặc lưỡi trong lòng, một trăm hai á? Một cái bánh bao hai văn tiền, một lượng bạc bằng một ngàn văn tiền, tính ra là mua được năm trăm cái bánh bao. Vậy là một trăm hai mươi lượng có thể mua được tới năm mươi ngàn cái bánh bao, một trăm hai ấy đủ cho một nhà nghèo đói ăn được ít nhất là sáu năm đấy!

Đúng là làm giàu bằng nghề ăn cướp dễ quá mà!

Đôi đồng tử lạnh lẽo như băng giấu dưới vành nón của Sầm Không vẫn chẳng hề suy chuyển gì, chỉ cười khẩy một cái.

Bốc Tương Hoắc nghe rõ tiếng cười của hắn, chuyện quái gì vậy? Sợ đến choáng váng cả đầu rồi à?

“Được thôi.” Sầm Không nói với vẻ thờ ơ.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “...?”

Mặt Bốc Tương Hoắc bừng tỉnh, gã vỗ vỗ cái bụng: “Có ngân phiếu không? Hay là nộp bạc trắng hử?”

Trong lòng gã còn nghĩ tiểu tử này coi như biết điều, gặp phải tên ngu xuẩn hơn còn phải mắc công đánh hắn một trận thì mệt hơi lắm.

Mộc Nhiêu Nhiêu: Tình huống quái đản gì vậy?

Mặc kệ Mộc Nhiêu Nhiêu đang bày ra vẻ mặt chẳng hiểu gì, Sầm Không nói tiếp: “Bạc mang theo bên mình không đủ, phiền ngươi về tửu điếm với ta một chuyến.”

Mặt mày Bốc Tương Hoắc rặt một vẻ đắc ý vênh váo: Dẫn đường đi.” Nói xong thì phất phất tay với đám đàn em: “Bọn ngươi đi theo sau, còn lại đến Lầu Bách Hoa trước, bảo Thiên Tiên Nhi rót rượu ngon chờ ta.”

Sầm Không đi đằng trước từ tốn “dẫn đường”, còn Bốc Tương Hoắc tiến đến bên cạnh Mộc Nhiêu Nhiêu đang vác bọc đồ, cười bỉ ổi nói: “Cô nương này, bọc đồ coi bộ nặng đấy, ca ca giúp muội cầm nhé?”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Không được đâu.”

Thật không ngờ đấy, Sầm giáo chủ bảo diễn là diễn ngay được. Bọn họ từ sau núi đến đây, vốn đâu có trọ lại ở tửu điếm nào, đi đâu lấy ngân phiếu đây, mà ngân phiếu ở trên người nàng hết chứ đâu.

Nếu nàng nghĩ đúng, thì Sầm giáo chủ đang muốn tìm một nơi dạy cho tên mập này một bài học.

Bốc Tương Hoắc ân cần cầm lấy bọc đồ mà Mộc Nhiêu Nhiêu đang vác trên mình: “Đưa đây, ca ca cầm giúp cho.”

Mộc Nhiêu Nhiêu liếc nhìn Sầm Không đang đi đằng trước chẳng bày tỏ thái độ gì, bàn tay đang nắm chặt bọc đồ cũng buông lơi: “Vậy làm phiền ngài.” Mặc dù nàng có thể vác cân nặng tận mấy trăm cân, nhưng không đồng nghĩa nàng thích khuân vác nặng nề tốn công tốn sức.

“Chà, yên tâm đi, ca ca giúp…” Bốc Tương Hoắc nhận lấy bọc đồ, thế là loạng chà loạng choạng, chúi thẳng đầu xuống đất.

Tiểu cô nương trông mi nhon, bé bé xinh xinh, gã tưởng nàng vác bọc đồ lớn như vậy thì đồ vật bên trong hẳn cũng chỉ là bông gòn các thứ nhẹ nhàng thôi.

Nào ngờ, Bốc Tương Hoắc vừa nhận lấy, bởi vì bọc đồ quá nặng nên ngã chỏng queo xuống đất. Lần té này hoàn toàn không phải giả vờ, mà thực sự là té muốn vỡ đầu.

Bên trong bọc đồ này trừ chăn, y phục, còn có gạo nếp, xương sườn, đường, thịt dê, sách, … tất cả đều được bọc lại kín kẽ, bình thường dùng lừa kéo đi cũng đã rất nhọc rồi, thế mà Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn thong dong như chẳng có gì vậy.

Bốc Tương Hoắc với trọng lượng nặng trịch té rầm xuống đất, Mộc Nhiêu Nhiêu sợ gã té xuống va phải nàng bèn vội vã lui về sau hai bước. Đợi đến khi bụi bặm tung lên do cú ngã của gã lắng đi, bấy giờ mới lại gần hỏi: “Ổn chứ?”

Cũng may nàng không mua đồ vật gì dễ vỡ, nếu không kiểu gì cũng toang toác cho xem.

Đúng rồi, bên trong đó nghiên mực mà Sầm giáo chủ mua, chắc không vỡ đâu nhỉ.

Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn không mấy yên tâm, bèn lên tiếng hỏi: “Ngài đứng lên trước đi?” Để ta xem thử coi nghiên mực có bị vỡ chưa.

Trước mặt tiểu mỹ nhân mà té dấm dúi như thế này khiến tâm tình Bốc Tương Hoắc trở nên cực kỳ tệ hại, nhưng gã đâu thể giận cá chém thớt với tiểu mỹ nhân được. Thế là tên Bốc Tương Hoắc té dập đầu chảy máu kia hung hăng quát lên với Sầm Không ở phía trước: “Đồ nặng như thế mà ngươi lại để cho một cô nương vác hết sao? Ngươi có phải là…” nửa câu “con người hay không” phía sau mắc ở cổ họng, Bốc Tương Hoắc không nói nổi thành lời.

Bởi vì gã trông thấy cặp mắt khuất dưới vành nón kia hướng lên trên, gã thấy rất rõ.

Đó là một đôi mắt hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, đôi mắt như nhìn kẻ đã chết chòng chọc vào gã.

Trong nháy mắt, toàn thân Bốc Tương Hoắc dựng hết tóc gáy, một nỗi sợ hãi theo bản năng dấy lên khiến gã tắt tiếng, dưới tầm nhìn của Sầm Không, gã không kiểm soát được mà run như cầy sấy.

Sầm Không khẽ cười, tùy tiện đáp: “Ai bảo ngươi cầm bọc đồ ấy.”

Tông giọng hắn không cao không thấp, trong vắt lại lạnh lùng. Bốc Tương Hoắc bị tầm mắt hắn đè ép dường như cảm giác có một bàn tay nhớp nháp lướt qua lại cổ họng của gã.

“Ta, ta…” Gã biết, kỳ này mình đã đυ.ng phải tấm ván sắt rồi.

Gã lăn lộn trên đường phố bao nhiêu năm ròng, người nào có thể chọc, người nào không thể đυ.ng, gã rõ mười mươi.

Vốn tưởng đây chỉ là hai kẻ gan bé dễ hù đến từ vùng khác, ai ngờ lại là người mà gã không thể trêu vào.

Tên đàn em lùn tịt của Bốc Tương Hoắc cùng Mộc Nhiêu Nhiêu không nhìn thấy vẻ mặt của Sầm Không, người duy nhất trông thấy là Bốc Tương Hoắc thì đang sợ vãi cả ra quần, run như cầy sấy co quắp tại chỗ.

Đám đàn em tiến lên phía trước hỏi: “Đại ca, đại ca, đại ca có sao không?”

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn quanh quất, Sầm Không dẫn đường cho đám người họ, giờ thì tất cả không còn ai đi trên đường cái nữa, mà là đi vào bên trong đường nhỏ, đứng ở một ngõ cụt.

Nàng biết, đại lão đang chuẩn bị xử lý mấy tên này rồi.

Sầm Không tuyệt đối không phải một chủ nhân có thể nói chuyện hòa bình phân phải trái với ngươi đâu.

Tâm tình hiện thời của nàng còn căng thẳng hơn đám người đang ở đây nhiều. Bởi vì nàng có thể đoán trước được, những người ở nơi này, sẽ không thể nào bình an ra khỏi con hẻm này nữa.

Gãy xương sườn là còn nhẹ, dù sao thì vị huynh đài mập mạp này cũng đã buông lời hăm dọa Sầm Không rồi.

Nàng đã chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất, không thể ngờ tất cả chỉ trong chớp mắt.

Thủ cấp của vị huynh đài mập mạp kia cùng đám du côn bị chẻ đôi trong tích tắc, Mộc Nhiêu Nhiêu hoàn toàn không nhìn thấy rõ Sầm Không đã ra tay như thế nào, mấy cái đầu hệt như dưa hấu bị bổ ra làm đôi.

Trên người Sầm giáo chủ chỉ có đầu ngón tay dính chút máu, hắn ung dung kéo lấy áo khoác Bốc Tương Hoắc lau lau tay mình.

Bốc Tương Hoắc bị chém rớt mất nửa cái đầu, môi gã vẫn mím chặt trong vô thức, như sắp chịu lấy cái chết.

Não trắng nhợt hòa cùng máu đỏ đậm sền sệt tuôn ra như suối dọc theo gò mà Bốc Tương Hoắc.

Sầm Không lau tay xong thì hệt như ném một chiếc khăn tay, khi hắn đẩy nhẹ một cái, thi thể Bốc Tương Hoắc đổ rạp xuống.

“Ngươi sợ ta à?”

Sau lưng là máu đỏ nhuốm lấy cả bầu trời.

Khuôn mặt như được ai vẽ nên của Sầm Không, ở nơi chìm ngập trong thi thể lẫn màu tươi tung tóe, nở một nụ cười rất lạnh.
Bình Luận (0)
Comment