Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 138

Đối với Tiếu Hi Hi mà nói, điểm bài kiểm tra nhiều hay ít không quan trọng, cô biết tiến độ học tập của mình nằm trong tầm kiểm soát của mình là được.

Việc môn Ngữ văn “bại trận ở Waterloo” cũng nằm trong dự đoán của cô, đọc đề không hiểu thì thất bại là chuyện bình thường.

Theo quan sát của Sở Hoài Nam, Tiếu Hi Hi nên ăn vẫn ăn nên uống vẫn uống, chuyện thi tệ môn Ngữ văn không hề ảnh hưởng gì đến tâm tình của cô.

“Cho chị mượn xem bài văn của em nào.” Tiếu Hi Hi cầm bài thi Ngữ văn của Sở Hoài Nam, thưởng thức bài thi được giáo viên liên tục khen ngợi là bài làm xuất sắc.

Sở Hoài Nam viết về việc chơi bóng rổ trong kỳ nghỉ hè, từ lúc bắt đầu cậu chỉ biết dẫn bóng, càng về sau càng nhảy lên ném bóng tốt hơn. Ý tưởng chính mà cậu muốn biểu đạt là dù làm chuyện gì cũng phải kiên trì bền bỉ.

“Sao chỉ chuyện này thôi mà em cũng viết được nhiều vậy?” Tiếu Hi Hi cảm thán.

Sở Hoài Nam: “...” Cậu nên trả lời thế nào? Không phải viết văn đều làm như vậy à?

Sau giờ nghỉ trưa, tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn thể dục.

Sau khi thực hiện bài khởi động là đến phần chạy bộ.

Giáo viên thể dục hỏi như thường lệ: “Bạn nào trong người thấy không thoải mái có thể nghỉ ngơi.”

Mỗi tháng các bạn học nữ sẽ có vài ngày như vậy, luôn bị trùng vào giờ học thể dục.

Một số bạn nữ giơ tay lên, trong đó có cả Đồ Hoan Hoan đang xấu hổ.

Con trai tuổi mới lớn đang trong thời kỳ ở bên lề sự ngây thơ, bọn họ cái hiểu cái không, còn rất thích dùng loại chuyện này để trêu chọc các bạn nữ. Thấy các bạn nữ ngại ngùng họ liền có cảm giác thỏa mãn vì trò đùa dai đã thành công.

Vì vậy, cả đám học sinh nam như những con khỉ hoang dã chưa được giáo hóa, hét lên với các bạn học vừa giơ tay: “Ay yo! Bệnh gì vậy? Chạy bộ cũng không được à?”

Mấy cậu học trò vừa cười khúc khích vừa cố ý ôm bụng làm động tác đau bụng.

Đồ Hoan Hoan xấu hổ mặt đỏ rần, trong đôi mắt to đã bốc lên hơi nước, nếu còn bị nói thêm vài câu nữa cô ấy sẽ khóc vì quẫn bách.

Một số cô bạn khác thì quay sang hừ với đám học sinh nam: “Miệng thiếu đòn à! Chỉ có mấy cậu là lắm mồm.”

Mấy cậu học sinh không hề tức giận mà còn cười phá lên.

Giáo viên thể dục nhíu mày, định trách mắng mấy học sinh nam ồn ào thì chợt nghe thấy Tiếu Hi Hi nghiêm túc nói: “Các bạn ấy đang trong kỳ kinh nguyệt. Kinh nguyệt chính là hiện tượng chảy máu tử υиɠ do nội mạc tử υиɠ bong ra theo chu kỳ, là biểu hiện chức năng sinh sản của phụ nữ đã trưởng thành. Trong thời gian này nên tránh vận động mạnh, bao gồm cả việc chạy bộ, các cậu hiểu chưa?”

Tiếu Hi Hi không phải là không nghe ra ý trêu chọc của các bạn học nam. Chỉ vì cô không hiểu, theo cô chức năng của người phụ nữ trưởng thành giúp mang thai đời sau là chuyện vĩ đại cỡ nào. Còn về kỳ kinh nguyệt, trong sách giáo khoa sinh học có ghi đầy đủ, có gì khiến bọn họ ngạc nhiên như vậy. Nghe được những lời của Tiếu Hi Hi, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn về phía cô.

Mấy nam sinh trêu chọc các bạn nữ:... Sao cậu ấy không xấu hổ gì vậy?

Họ chưa bao giờ gặp một cô gái nói về chuyện này bằng cách thức nghiêm túc như vậy.

Có một số việc nếu luôn che giấu sẽ khiến người ta thích nói này nói kia.

Còn nếu nói rõ ràng ra thì sau đó sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Đồ Hoan Hoan chớp đôi mắt to, nhìn về phía Tiếu Hi Hi đang đứng thẳng tắp, vẻ mặt đầy chính khí.

Tiếu Hi Hi và cô ấy có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Tiếu Hi Hi là người quyết đoán chính trực, gặp việc gì cũng có sao nói vậy, là cái gì thì chính là cái đó, đen thì chính là đen.

Cô còn có dũng khí báo cáo việc La Kính gian lận, dám đối đầu với cậu ta, còn đánh cho cậu ta mất mặt.

Đây là điều Đồ Hoan Hoan thậm chí còn không dám nghĩ đến, Tư Đồ Chấn Nhϊếp vừa trừng mắt thì cô đã bị dọa cho lá gan cũng không còn.

Chính cô cũng biết mình rất thiếu dũng khí và sự tự tin.

Đồ Hoan Hoan mím chặt miệng... Cô rất muốn trở thành người giống bạn học Tiếu.

Sở Hoài Nam duy trì vẻ mặt tươi cười, nghĩ thầm, chị họ của cậu quả thực không giống người thường chút nào. Vừa mở miệng đã khiến mọi người phải á khẩu.

Giáo viên thể dục hắng giọng: “Khụ, các bạn học sinh cần nghỉ ngơi có thể giải tán đến nghỉ dưới gốc cây. Còn các học sinh khác quay sang phải, chạy hai vòng quanh sân thể dục.”

Tiếu Hi Hi xoay người sang phải, chạy quanh sân như không có việc gì.

Sau khi chạy xong hai vòng, giáo viên cho mọi người giải tán tại chỗ, tùy ý chơi các môn bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá, giáo viên thể dục cũng chuẩn bị cả vợt cầu lông, vợt tennis.

Các loại hình vận động này trên tinh cầu Mạc Đắc cũng có, nhưng hiếm khi được chơi với người thật. Bình thường đều được kết nối với các thiết bị và sử dụng Máy tính quang học để chơi, tạo cảm giác cơ thể đang vận động.

Tiếu Hi Hi kích động cầm lấy một đôi vợt tennis, hỏi Sở Hoài Nam: “Chơi trò này không?”

Sở Hoài Nam gật đầu: “Được, nhưng em chưa từng chơi qua.”

Tiếu Hi Hi: “Chị cũng chưa, chơi hai trận là được ngay ấy mà.”

Hai người cầm vợt đi về phía sân tennis.

Cuối thu không khí dễ chịu, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.

Sở Hoài Nam nhớ tới chuyện vừa rồi, nói với Tiếu Hi Hi: “Vừa rồi bọn họ chỉ nói đùa thôi.”

Cậu nói một câu không đầu không đuôi làm cho Tiếu Hi Hi đang loay hoay cầm vợt tennis phải hỏi: “Ai?”

Sở Hoài Nam: “Đám Vu Phong.” Vu Phong chính là nam sinh dẫn đầu gây ồn ào lúc vừa rồi.

Tiếu Hi Hi gật đầu.

“Vì sao?” Cô vẫn không hiểu.

Sở Hoài Nam: “...” Câu này phải trả lời thế nào.

Cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Bởi vì bọn họ ngu ngốc.” Còn cực kỳ nhàm chán.

Cách đó không xa, dưới một gốc cây lớn, La Kính đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiếu Hi Hi.

“Tan học hôm nay à?” Trần Cường ngồi bên cạnh La Kính hỏi.

“Ừ, gọi thằng nhãi đó ra ngoài.” La Kính nói với vẻ oán hận.

Hôm qua cậu ta bị cô Cao phê bình cả nửa tiếng, còn cảnh cáo cậu ta nếu còn có lần sau thì sẽ gọi điện cho ba cậu ta.

Cậu ta đi theo Tư Đồ Chấn Nhϊếp cáo mượn oai hùm lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp ai không có mắt dám đi kɧıêυ ҡɧíɧ cậu ta.

Nhưng cậu ta không thể không thừa nhận, Tiếu Hi Hi quả thực rất giỏi đánh nhau, cậu ta cũng nghi ngờ cô đã luyện võ từ nhỏ. Cô đá một cú đó mà đến bây giờ trên ngực cậu ta vẫn còn vết đỏ.

Hậu quả của việc trượt trên mặt đất hơn nửa mét là sau áo khoác đồng phục của cậu ta bị mài mòn ra một cái lỗ rất lớn.

Nếu cậu ta đánh không lại Tiếu Hi Hi thì cũng chỉ có thể đòi lại mặt mũi từ em họ của cô mà thôi.

Tiết học cuối cùng là tiết tự học, Tiếu Hi Hi đã nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà các môn Khoa học tự nhiên, bắt đầu chép những từ và câu hay.

Khi giờ học sắp kết thúc, cô giáo Cao bước vào lớp nói: “Tiếu Hi Hi, em đi với cô đến văn phòng.”

Tiếu Hi Hi nuốt kẹo trái cây trong miệng xuống, nói với Sở Hoài Nam nói: “Em ở trong lớp học chờ chị nhé.”

Nghe được lời của cô giáo Cao, La Kính ngẩng đầu lên thật mạnh, thế này thì đến ông trời cũng muốn giúp cậu ta rồi.

Sở Hoài Nam như có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía La Kính.

La Kính không có ý tốt híp mắt nhìn cậu, hạ giọng nói: “Cậu đợi đấy.”

Sở Hoài Nam như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

La Kính hừ một tiếng, nhìn đồng hồ trên bục giảng, mau tan học đi nào! Phải tan học trước khi con bé trâu bò đó quay lại.

Tiếu Hi Hi ở trong phòng giáo viên, được thưởng thức một buổi hội đàm giữa hai phe thầy Lý dạy Ngữ văn và cô giáo Cao chủ nhiệm lớp. Hai giáo viên thay phiên nhau nói chuyện với cô về tầm quan trọng của việc học, về thái độ học tập đúng đắn là nên thế nào…

Tiếu Hi Hi khi thì gật đầu, khi thì trả lời, xem ra rất nghiêm túc lắng nghe.

Thật ra đại não đã bay đi chốn khác, trong đầu đang nghĩ đến sau khi tan học lộ tuyến ăn uống sẽ đi như thế nào.

Khi cô quay trở lại lớp học từ văn phòng giáo viên thì tất cả các bạn trong lớp đã đi về hết, chỉ còn lại mấy người làm trực nhật.

Trong phòng học không có bóng dáng của Sở Hoài Nam. Tiếu Hi Hi bước tới chỗ ngồi, cặp sách của cậu vẫn còn ở đó.

Nghĩ là có thể cậu đi vệ sinh nên Tiếu Hi Hi thu dọn cặp sách cho cậu, lấy sách trong ngăn bàn ra, chợt thấy một dòng chữ đập vào mắt.

Em bị La Kính gọi đi.

Tiếu Hi Hi liếc nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã tan học được mười phút.

Sau khi qua loa nhét sách của Sở Hoài Nam vào trong cặp, Tiếu Hi Hi hỏi cậu bạn đang làm trực nhật: “Cậu có thấy La Kính và Sở Hoài Nam không?”

Hôm nay đúng lúc là phiên trực nhật của Tư Đồ Chấn Nhϊếp, Đồ Hoan Hoan lại quét dọn thay cậu ta như thường lệ.

Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Hi Hi, mấy học sinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Đồ Hoan Hoan nắm chặt hai tay, giọng điệu có phần dồn dập trả lời: “Tôi nhìn thấy La Kính và Trần Cường dẫn cậu ấy đến nhà vệ sinh nam rồi.”

Tư Đồ Chấn Nhϊếp không nhúng tay vào chuyện này, mặc dù ngày thường cậu ta đều ở cùng La Kính, nhưng đều do La Kính đơn phương đi theo cậu ta.

Chuyện của La Kính và Tiếu Hi Hi nói đến cùng thì từ lúc bắt đầu La Kính đã không đúng, Tư Đồ Chấn Nhϊếp cũng không phải là người không có đầu óc, nên cậu ta không đi giúp La Kính lấy lại thể diện.

Tư Đồ Chấn Nhϊếp không tham gia vào việc này nên Đồ Hoan Hoan mới dám trả lời câu hỏi của Tiếu Hi Hi.

Trước đây cô ấy chưa bao giờ lớn gan đến vậy, nói xong câu đó cả khuôn mặt đã ửng hồng vì kích động.

Tiếu Hi Hi xách hai chiếc cặp đi bộ đến trước mặt Đồ Hoan Hoan.

Cô bé này trước khi trở thành người mẹ vô trách nhiệm trong sách thì cũng khá đáng yêu.

Tiếu Hi Hi cao hơn Đồ Hoan Hoan khoảng năm cm, cô giơ tay ra vỗ nhè lên đầu Đồ Hoan Hoan, nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Nhìn bóng lưng Tiếu Hi Hi, Đồ Hoan Hoan sờ lên chỗ đầu cô vừa vỗ, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng, cả người sắp không thở nổi.

Trong nhà vệ sinh nam.

Áo khoác đồng phục của Sở Hoài Nam bị lột ra, cả người ướt sũng.

Đầu thu nhiệt độ đã lạnh hơn, cậu bị dội cho bốn năm thùng nước lạnh, cả người bị đông lạnh nổi hết da gà.

“Đừng cười, cậu có bệnh à!” La Kính bước tới trước, dùng sức đạp vào eo Sở Hoài Nam, đế giày chạm vào cơ bắp, phát ra một tiếng vang trầm đυ.c.

Sở Hoài Nam còn không thèm nhíu lông mày, mái tóc xoăn ướt nhẹp dính vào mặt, tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi má lúm đồng tiền hơi nông, cùng khóe miệng có vết bầm tím trông mà thấy ghê người.

Cậu không suy nghĩ gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa nhà vệ sinh.

Kỳ nghỉ hè này quá mức náo nhiệt, khiến cậu đã quên mất cuộc sống ban đầu của mình chính là môi trường như thế này.

Tận sâu trong trái tim cậu, đóa hoa hư thối lại lặng lẽ nở rộ trong buồng vệ sinh giao thoa giữa đen và trắng này.

“Cmn, đánh cậu ta đi!”

Nụ cười khó hiểu của Sở Hoài Nam không hiểu vì sao lại khiến cho La Kính nổi cả da gà, cậu ta xông lên trước, vừa giơ nắm đấm lên cao thì chợt nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh nam được mở ra.

La Kính nhíu mày: “Trần Cường, cậu vào đây làm gì? Đứng ngoài cửa hóng gió đi.”

“Cậu ta đã về nhà rồi.”

Nắm đấm đang giơ lên cao của La Kính chợt dừng lại, cậu ta chậm rãi xoay người lại.

Sở Hoài Nam ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ, ngoài khóe miệng thì trán cậu cũng xanh, như bị người ta đập vào tường.

Mặt trời dần ngả về tây, ánh hoàng hôn tràn vào căn phòng vệ sinh mờ tối. Người mới đến quay lưng về phía ánh sáng. Đầu tiên cô đặt hai cái cặp sách lên trên bồn rửa tay sạch sẽ.

Sau đó đôi mắt như đã hóa thành băng tuyết lập tức cắm chặt lên khuôn mặt La Kính.

Ánh hoàng hôn màu vàng chiếu lên người Tiếu Hi Hi tan ra thành một vầng sáng, khắc sâu vào trong con ngươi đang lóe lên của Sở Hoài Nam. Cô chắp hai tay sau lưng, đóng cửa nhà vệ sinh từ bên trong.

“Cạch cạch”

Tiếng khóa vang lên giòn tan.

“Cậu biết mình đang làm gì không?”

Tiếu Hi Hi lắc cổ tay, trông như đang tùy ý hỏi một câu.

Không biết vì sao, La Kính chợt nuốt xuống một ngụm nước miếng theo bản năng, như bản năng khi con người gặp phải nguy hiểm. Cậu ta thậm chí còn muốn lùi lại một bước, tránh xa cô bạn xinh đẹp gầy teo trước mặt này.

“Cậu nói gì?” Giọng nói của cậu ta hơi ngưng trệ, chỗ hôm qua bị đạp lại mơ hồ bắt đầu thấy đau.

“Châu chấu đá xe, cậu muốn bị cắt chi à?”

Tiếu Hi Hi nhẹ nhàng xoay cổ: “Mấy người các cậu, ai lên trước đây?”

Tác giả có lời muốn nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân”
Bình Luận (0)
Comment