Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 159

May mà Sở Hoài Nam thân thể khỏe mạnh nên mới không bị Tiếu Hi Hi vét rỗng.

Giường đôi rộng lớn, một đống chăn, ga giường lộn xộn, quần áo vứt đầy đất, áo ngủ và nội y tung bay, quần ngủ và quần trong cũng phấp phới theo…

Sở Hoài Nam giang rộng người theo hình chữ đại mà nằm trên giường, cậu nhìn về phía trần nhà màu trắng, hô hấp có hơi dồn dập, cực kỳ giống với dáng vẻ eo đau chân nhũn sau một trận giao hoan.

Tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu đúng thật là mệt tới mức cảm thấy lòng rất muốn mà sức không còn.

So với đàn ông bình thường, độ cứng và độ kéo dài của cậu đã xem như rất tốt rồi, có thể cùng Tiếu Hi Hi vui vẻ đến trời sáng. Nhưng so với thể lực của Tiếu Hi Hi thì cậu vẫn còn kém xa.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiếu Hi Hi cầm đồ ăn ngoài đi vào: “Thời gian này chỉ còn đồ ăn nhanh thôi.”

Đúng vậy, sau khi vận động cho mồ hôi nhễ nhại xong, Tiếu Hi Hi đói rồi. Mở rèm cửa ra, phía chân trời đã hiện lên một tia sáng trắng, ánh mặt trời dần dần chiếu xuống, bao trùm lên bầu trời xanh đậm.

“Anh đói không?” Một tay Tiếu Hi Hi chống trên giường, một tay thò qua sờ mặt Sở Hoài Nam.

Đôi mắt với hai màu trắng đen rõ ràng của Sở Hoài Nam hơi chớp một cái, eo và chân của cậu cứ như vừa làm xong một ngàn lần vác vật nặng ngồi xổm, đừng nói ăn cơm, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.

Đối diện với đôi mắt tràn đầy thèm thuồng của Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam thật sự sợ cô sẽ tâm huyết dâng trào mà nói ‘thêm lần nữa’, vì vậy cậu liền gật đầu nói: “Ăn!”

Sau khi thức ăn nhanh được đưa đến, Tiếu Hi Hi liền mặc váy ngủ đi vào, Sở Hoài Nam lại bò dậy khoát thêm một chiếc áo khoác cho cô, chỉ thấy Tiếu Hi Hi cứ như chẳng có chuyện gì cả mà nhảy nhót đi lấy thức ăn.

Khiến Sở Hoài Nam phải ở nguyên tại chỗ mà cảm thán thể lực của cô tốt thật.

Một đoạn thời gian dài sau khi Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam vượt ranh giới, mỗi khi đến một giờ đêm, Tiếu Hi Hi đều sẽ lôi Sở Hoài Nam lên giường, khiến cho eo của Sở Hoài Nam trong một đoạn thời gian chỉ cần đến đúng giờ là sẽ tự động bắt đầu run rẩy.

Sở Hoài Nam vừa đau khổ vừa sung sướиɠ, vì muốn phối hợp với số lần và cường độ của Tiếu Hi Hi nên cũng chỉ đành cố gắng rèn luyện thân thể, ăn nhiều sơn dược, rau hẹ, canh đuôi bò…

Một đám sinh viên năm nhất cùng ăn cơm với cậu đều không nhịn được mà thốt lên: “Sao thực đơn của cậu lại giống với ba tôi thế?”

Sở Hoài Nam cười nhạt: “Người nhà tôi đều thích dưỡng sinh, các cậu cũng nên ăn nhiều vào, tốt cho việc tránh rụng tóc.” Cũng tốt cho eo.

Sở Hoài Nam có tướng mạo tuấn tú, cử chỉ cũng dịu dàng nho nhã, là người xuất sắc trong đám sinh viên năm nhất, thành tích của cậu cũng tốt, nghe nói còn cùng lập nghiệp với bạn, nhất thời có thể nói là cực kỳ nổi tiếng.

Sau khi lên đại học, rất nhiều người đều mơ ước có thể có được một mối tình vườn trường đầy lãng mạn.

Vì vậy có không ít thiếu nữ âm thầm nhớ thương Sở Hoài Nam, nhưng Sở Hoài Nam lại cứ không thèm che giấu, ai hỏi cũng đều trả lời như đã chuẩn bị sẵn: “Tôi có bạn gái rồi, sinh viên đại học công an bên cạnh.”

Không thèm để lại cho người ta một chút không gian ảo tưởng nào, nhưng dù vậy vẫn luôn có nữ sinh ỷ vào mình có tướng mạo xinh đẹp mà thích dùng cách thức cướp bồ người khác để chứng minh sức hút của mình.

Sau khi kỳ quân huấn của sinh viên năm nhất kết thúc, lớp trưởng liền kêu gọi mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, giao lưu tình cảm.

Sở Hoài Nam gọi điện thoại báo với Tiếu Hi Hi, bên phía Tiếu Hi Hi cũng muốn đi ăn cơm cùng bạn.

Nữ sinh trong lớp phải nói là ít đến đáng thương, lại còn đều có sở trường của mình, như Judo, Taekwondo…

Chỉ nhìn bề ngoài, đám nam sinh đều cảm thấy Tiếu Hi Hi cực kỳ yếu ớt, mãi cho đến khi chạy xong tám trăm mét, Tiếu Hi Hi vẫn luôn một đường xa xa dẫn đầu, bỏ xa đám nam sinh cả hai vòng, chứng minh thiên phú vận động ưu việt của mình.

Đây còn là trong tình huống cô đã cố ý nhường rồi.

Đám đàn ông đều là loại sinh vật hiếu chiến đầu óc đơn giản, sau khi bị Tiếu Hi Hi nghiền ép xong thì ngược lại càng có hứng thú với cô hơn, đã vậy còn đặt một biệt danh cho cô là ‘Phích Lịch Hi Hi’

Sở Hoài Nam vừa nghe Tiếu Hi Hi cũng muốn đi ăn cơm chung với bạn liền ra vẻ như không có chuyện gì mà hỏi: “Nhiều người không?”

Thanh âm đầu bên kia điện thoại rất hỗn loạn, Tiếu Hi Hi trả lời: “Cả lớp đều đi.”

Sở Hoài Nam: “Có bao nhiêu nam sinh?”

Tiếu Hi Hi: “Chỉ có bốn nữ sinh, còn lại đều là nam sinh.”

Sở Hoài Nam vốn dĩ đã không thích ăn cơm chung với lớp, vừa nghe Tiếu Hi Hi nói vậy lại càng không muốn đi hơn, nhưng đây là lần tụ tập ăn cơm đầu tiên trong đời đại học, không đi thì có vẻ không hòa nhập đám đông cho lắm.

“Anh ăn xong sẽ đi đón em.”

Tiếu Hi Hi: “Không vội, bọn họ nói muốn đi ăn buffet, không giới hạn thời gian.”

Ý của cô chính là, để em ăn cho đã, anh đến trễ trễ chút đi.

Sở Hoài Nam bỏ điện thoại xuống liền mang tâm trạng phức tạp mà đi ăn cùng với bạn học.

Trong lúc ăn cơm, các bạn học nữ liền tranh thủ hỏi cậu: “Yêu đương với bạn gái được bao lâu rồi?”

“Là bạn học cấp ba à?”

“Đẹp không?”



Sở Hoài Nam vừa nói đến chuyện liên quan tới Tiếu Hi Hi thì vẻ mặt liền trở nên hoàn toàn khác: “Yêu nhau từ thời cấp ba, bạn từ thuở nhỏ, rất xinh đẹp.”

Vừa nói cậu lại còn lấy điện thoại ra, màn hình khóa trên điện thoại đã được đổi thành hình của Tiếu Hi Hi.

Cô xõa tung mái tóc ra, mặc một chiếc váy bó eo cổ xưa màu trắng, đứng ngay cổng trường đại học quốc tế Tinh Thần, đây là hình chụp khi cô đến trường lúc công bố danh sách trúng tuyển.

Phóng khoáng thoải mái đứng trước ống kính, trong mắt vừa linh động vừa nhạy bén.

Đám nam sinh đồng hoạt hô lên: “Mỹ nữ nha!”

Sở Hoài Nam dịu dàng cười nói: “Cô ấy rất đẹp, cũng rất thông minh.”

“Chắc tính tình không dễ ở chung nhỉ?”

Một giọng nói đột nhiên chen vào: “Nhìn có vẻ tính cách rất mạnh mẽ.”

Sở Hoài Nam nhìn về phía người nói chuyện, cậu nhớ rõ nữ sinh này, họ Lục, tên Lục Hân Nhụy. Thành tích học tập chẳng ra sao cả, trang điểm thì lại rất chăm chút, lông mi đã dán tới hai lớp luôn rồi.

“Tính tình cô ấy rất tốt.”

Bạn học bên cạnh Lục Hân Nhụy đẩy đẩy cô ta, cô ta hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không nói nữa.

Sở Hoài Nam cực kỳ hẹp hòi, cũng rất ghi thù. Nhất là những chuyện liên quan đến Tiếu Hi Hi thì cậu sẽ càng nhớ rõ hơn.

Vì vậy khi trong quá trình ăn cơm, Lục Hân Nhụy kể chuyện sau khi thi đại học xong ba mẹ đã đưa cô ta đi Mỹ du lịch, ở lại trong nhà hàng xa xỉ nào đó, ăn bò wellington rất nổi tiếng ở nhà hàng nào đó, còn mua rất nhiều hàng xa xỉ phẩm.

Đám nam sinh không có hứng thú với mấy chuyện này, chỉ có mấy nam sinh thấy Lục Hân Nhụy xinh đẹp nên hùa theo cô ta nói lên vài câu.

Lúc này đột nhiên lại nghe Sở Hoài Nam nói: “Tiếng Anh của cô kém như vậy, ra nước ngoài rồi làm sao giao tiếp?”

Lục Hân Nhụy sững sờ: “Cái gì?”

Sở Hoài Nam đẩy đẩy gọng kính của mình, cười nói: “Phát âm của cô hoàn toàn là tiếng Anh kiểu trung, lần đầu tiên tôi nghe còn tưởng rằng cô đang nói tiếng địa phương nữa kìa. Đương nhiên tôi cũng không có ý chê bai gì tiếng địa phương.”

Đám nữ sinh đã sớm không ưa gì Lục Hân Nhụy, ngồi ở bên cạnh đã mím chặt môi mình chỉ sợ bản thân không cẩn thận cười ra tiếng.

Trước giờ Lục Hân Nhụy vẫn luôn ỷ vào mình xinh đẹp, gia thế tốt, vẫn luôn được đám nam sinh nâng niu trong lòng bàn tay.

Trước giờ chưa từng bị nam sinh nói như vậy bao giờ, nhất thời cô ta có hơi mất mặt. Nhất là nam sinh này còn là Sở Hoài Nam mà cô ta hơi có chút hảo cảm.

“Sao cậu có thể nói tôi như vậy được?” Hai mắt cô ta đỏ lên, hơi giống như tức sắp khóc.

Sở Hoài Nam chẳng thèm đoái hoài gì tới, nhìn bánh việt quất xanh sơn dược trên bàn xoay được xoay tới, động tác của cậu vừa nhanh lại vừa không để lộ hỗn loạn mà gắp mấy miếng.

Sơn dược bổ thận, tốt cho đau lưng nhức mỏi.

Sở Hoài Nam nhai chậm nuốt kỹ mà ăn sơn dược, coi như không nghe thấy những lời Lục Hân Nhụy nói.

Lục Hân Nhụy: “Tôi đang nói chuyện với cậu đó! Sao cậu có thể nói tôi như vậy được?”

Tiếng nói chuyện của các bạn học xung quanh cũng dần nhỏ lại, ngồi ở một bên xem kịch hay.

Sau khi nuốt hết sơn dược trong miệng vào bụng rồi, Sở Hoài Nam mới thả đũa xuống nói: “Trong lúc ăn thì không nói chuyện, cô chưa nghe câu này bao giờ sao? Thức ăn chạy vào khí quản là sẽ chết người đó.”

“Tôi nói gì cô ấy nhỉ? Tiếng Anh không tốt? Đó chẳng phải sự thật sao?”

Lời Sở Hoài Nam nói cực kỳ có logic, nhả chữ rõ ràng, từng câu từng câu khiến phổi Lục Hân Nhụy cũng sắp nổ tung.

Cô ta ‘òa’ một tiếng khóc lên, che mặt lại xoay người liền chạy ra ngoài.

Đám nữ sinh đang xem kịch hay không ngại lớn chuyện còn tượng trưng hô lên hai tiếng: “Hân Nhụy.”

Lục Hân Nhụy cứ như một con hươu điên cuồng đang chạy thẳng về phía tự do mà chạy ra ngoài.

“Cậu nói nặng lời quá.” Đám bạn học vừa cười vừa quở trách Sở Hoài Nam vài câu.

Trên mặt Sở Hoài Nam giả vờ rất vô tội: “Lời tôi nói quá đáng tới mức đó luôn hả?”

Đám bạn học nhìn thấy cậu như vậy liền nghĩ có khi cậu cũng không phải cố ý, chẳng qua là quá thẳng thắn mà thôi, không biết rằng nữ sinh bị nói như vậy sẽ tức giận.

Một bạn học nam bám vào cổ cậu nói: “Lão Sở à, cũng không biết bạn gái cậu làm sao mà chịu nổi cậu nữa!”

Sở Hoài Nam lộ ra một nụ cười khổ, bưng ly nước lên uống một ngụm, sau khi khử sạch mùi trong miệng mình rồi mới đứng dậy nói: “Tôi đi xem thử cô ta thế nào.”

Đi ra khỏi phòng bao, Sở Hoài Nam liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Tiếu Hi Hi, sau đó chầm chậm mà đi ra ngoài, dáng vẻ chẳng có gì là đang vội vã đi tìm người cả.

Tại khúc ngoặt của hành lang, cậu liền nhìn thấy Lục Hân Nhụy đang đứng đó khóc, nhìn thấy Sở Hoài Nam, tiếng khóc của cô ta trong phút chốc lại thêm to hơn.

Sở Hoài Nam trực tiếp lùi về sau một bước, ra vẻ như hoàn toàn không thấy cô ta.

Lục Hân Nhụy: “Sở Hoài Nam!” Nhìn thấy cô ta rồi lại quay trở về?

Sở Hoài Nam lại quay lại: “Chuyện gì?”

Trên mặt chàng thanh niên cao to tuấn tú mang theo nụ cười dò hỏi, vừa nhìn thấy mặt cậu, cục tức của Lục Hân Nhụy liền tiêu tan hơn phân nửa.

“Cậu nhìn thấy tôi rồi liền đi ngược trở về là sao hả?”

Sở Hoài Nam: “Bọn họ bảo tôi ra đây xem thử cô thế nào, cô đã ở đây rồi, tôi quay về nói với bọn họ một tiếng.”

Lục Hân Nhụy: “…”

Sở Hoài Nam: “Vậy tôi quay lại trước đây.”

“Sở Hoài Nam!”

“Có chuyện thì nói.”

“Có phải cậu rất ghét tôi, nên mới nói những lời đó không?”

‘Đây chẳng phải là điều rõ ràng rồi sao?’ Trong lòng Sở Hoài Nam nghĩ.

Cậu cười nhẹ nói: “Đâu có, tôi nói chuyện không biết nặng nhẹ, cô đừng để ý.”

Lục Hân Nhụy thấy cậu không giống như đang nói dối liền lau khuôn mặt không có chút nước mắt của mình, nói: “Bảo tôi đừng để ý cũng được, cậu đi xem phim với tôi đi.”

Lời mời này có hơi trắng trợn.

Nhưng Lục Hân Nhụy không biết rằng, từ nhỏ Sở Hoài Nam đã chịu quá nhiều kíɧ ŧɧíɧ từ mẹ mình, nên cậu ghét nhất là loại người thứ ba có quan hệ nam nữ loạn xạ, chen chân vào tình yêu và hôn nhân của người khác.

Khóe miệng của cậu hơi hơi nhếch lên, cười nói: “Tôi có bạn gái rồi.”

Lục Hân Nhiệt vẫn còn ôm mộng, cô ta chớp chớp đôi mắt to tròn với hai lớp lông mi giả của mình: “Không để cô ấy biết chẳng phải là được rồi sao?”

Sở Hoài Nam cười nhẹ một tiếng: “Ai cho cô tự tin vậy?”

Lục Hân Nhụy: “Hửm?”

Sở Hoài Nam đẩy gọng kính trên sống mũi mình một cái, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, cười lạnh nói: “Cô không những không có liêm sỉ, mà ngay cả sự tự thấu hiểu bản thân cơ bản nhất cũng không có, tại sao tôi phải vứt tơ lụa mà đi nhặt vải rách chứ?”

“Cô nói không sai, vừa nãy tôi chính là cố ý đấy, nhưng tôi không chỉ muốn khiến cô mất mặt, mà còn muốn dùng kim ghim chặt cái miệng cô lại.”

Lục Hân Nhụy từ sửng sốt cho đến kinh ngạc, cuối cùng trong lòng liền tràn đầy sợ hãi.

Sở Hoài Nam trước mặt này và người mà cô biết hoàn toàn như hai người khác nhau, cô ta hoảng sợ nói: “Sở Hoài Nam, cậu đang, đang nói gì vậy?”

Sở Hoài Nam hơi vuốt mái tóc rũ xuống của mình lên trên, khôi phục lại vẻ ôn hòa thường ngày: “Tôi đùa thôi. Nếu tôi đi xem cùng cô, bạn gái tôi sẽ ném cô từ trên lầu xuống mất.”

Sở Hoài Nam cả người tràn đầy hơi thở nguy hiểm lúc nãy cứ như là ảo giác của Lục Hân Nhụy, nhưng cô ta biết đó không phải ảo giác, bởi vì đến tận lúc này cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

Cô ta cười khan nói: “Cậu, cái này mà cậu cũng đùa được hả?”

Sở Hoài Nam vừa cười vừa nói: “Lần này không phải đùa đâu, thể lực của bạn gái tôi, thật sự có thể đi tham gia championship quốc tế đấy.”

Âm thanh thông báo wechat vang lên, Sở Hoài Nam cúi đầu nhìn điện thoại, là tin nhắn Tiếu Hi Hi gửi đến: “Ăn xong rồi, chẳng ngon gì cả, trên đường về nhà đi ăn đồ nướng đi?”

Sở Hoài Nam còn chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nói với Lục Hân Nhụy: “Có thể nhờ cô giúp tôi nói lại với các bạn học trong phòng bao không? Tôi có việc đi trước đây.”

Lục Hân Nhụy vô thức gật đầu: “Được.”

“Cảm ơn.”

Sở Hoài Nam nhấn phím nhận cuộc gọi, vừa thuận theo hành lang mà đi ra khỏi cổng.

Lục Hân Nhụy nghe được cậu dùng giọng điệu rất dịu dàng nói: “Bây giờ anh đi đón em, em ở trong phòng đừng ra ngoài, bên ngoài gió hơi lớn.”

So với kiểu giọng điệu quái gở khi nói chuyện với cô ta thật đúng là khác nhau một trời một vực.

Tác giả có lời muốn nói: Sở Hoài Nam: Cô là cái thá gì?
Bình Luận (0)
Comment