Rất nhiều năm trước…
Nàng cọ củ khoai tây dính đầy bùn đất trong chậu nước, rồi chuyển một góc độ khác dùng chiếc thìa từ từ lột vỏ. Nàng phải tìm một người làm một cái nạo để lột vỏ mới được, cái thìa này quá cùn, lúc lột vỏ không được tiện lắm.
“Mộc Nhiêu Nhiêu!”
Nghe thấy có người gọi, Mộc Nhiêu Nhiêu bỏ củ khoai tây mới gọt được một nửa sang bên cạnh, rửa sạch bùn đất trên chiếc thìa rồi mới từ từ đứng lên.
Ngồi lâu trên chiếc ghế gỗ con, lúc đứng lên chân nàng mỏi nhừ.
Người đến mặc trường bào màu đen, da dính vào xương, bộ y phục không khác gì một chiếc mắc áo, lúc đi trên đường sẽ rung tới rung lui.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Tỷ.”
Mộc Thải Thải: “Gọi ta là Tả hộ pháp.” Đây là một hộ pháp công tư phân minh của tà giáo.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Tả hộ pháp.” Nàng lấy một quả táo trên bàn đưa cho Mộc Thải Thải: “Ăn táo đi.” Tỷ gầy đến mức da bọc xương rồi.
Mộc Thải Thải xua tay: “Thiên hàng đại nhậm vu tư nhân dã*. Phải để thân xác này đói, phải để thân xác này đói thêm nữa, đói đến mức da bọc xương mới thôi.”
(*: ông trời giao cho nhiệm vụ lớn thì bản thân phải chịu khổ)
Mộc Nhiêu Nhiêu không khuyên nổi Mộc Thải Thải, nàng gặm một miếng thật lớn, quả táo vừa đỏ lại vừa to, bên trong rất nhiều nước, vừa giòn vừa ngọt.
Mộc Thải Thải: “Muội ăn ít thôi, muội đã béo thế nào rồi. Võ công trong thiên hạ chuẩn bị không qua nổi nữa rồi! Muội béo như vậy làm sao mà được chứ?”
Thân hình Mộc Nhiêu Nhiêu bình thường, là kiểu không gầy cũng không béo, giống như tất cả những nữ nhân khác, nàng cũng có một chút mỡ bụng, đùi và cánh tay cũng hơi mềm thật. Nhưng từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ giảm cân, con gái có chút mỡ bụng cũng là chuyện bình thường vì bên trong còn có tử υиɠ, hàng tháng cũng có kinh nguyệt, làm sao có thể phẳng lì như nam nhân được?
Nếu nhét vào người bọn họ thêm một cái tử υиɠ thì e rằng cũng lồi lên thôi.
Hơn nữa, dân coi ăn là trời, một ngày ba bữa không thể thiếu được, kết hợp với các loại vitamin, nên kết hợp thêm với các loại hoa quả, quả khô, đồ ngọt… Khụ khụ, đây là thành phần dinh dưỡng quan trọng tạo ra năng lượng trong cơ thể.
Xuyên vào câu chuyện này được hai năm, nàng đã quen với cuộc sống ở đây, có thể nói là không một kẽ hở. Mộc Nhiêu Nhiêu nguyên gốc không những có ngoại hình giống nàng, mà tính cách cũng tương tự, thậm chí đến cả việc yếu đuối, mau nước mắt cũng giống nhau.
Giống như một phiên bản khác của nàng ở một thế giới mới, vậy nên tỷ tỷ Mộc Thải Thải không hề phát hiện ra muội muội mình đã là một người khác.
Hai tỷ muội nhà họ Mộc từ nhỏ đã sống ở giáo Hỗn Luân, giáo chủ cũ chết đi rồi lại đón chờ một giáo chờ mới.
Tỷ tỷ Mộc Thải Thải là một cô nương có chí lớn, từ lâu đã quyết định xong con đường mình muốn đi. Mộc Thải Thải luyện môn võ công nhanh nhất trên thế giới. Để bản thân càng ngày càng nhanh, thậm chí đến mức nhanh như điện, mấy ngày liền Mộc Thải Thải không ăn cơm, bụng đói đến mức dạ dày co rút lại.
Những nỗi cực khổ đó cũng không lãng phí, một cô nương vốn dĩ đang như hoa như ngọc bỗng dưng biến thành một người mỏng như tờ giấy.
Một mình Mộc Thải Thải không ăn vẫn không đủ, nàng còn thấy khó chịu khi thấy người khác ăn. Nhiều giáo đồ làm theo Mộc Thải Thải, hết người này đến người khác đều trở nên gầy xơ gầy xác. Những người này đứng luyện công dưới trời nắng, luyện đến khi cơ thể vừa gầy vừa đen giống như trong bộ ảnh “Mười tám năm làm nô ɭệ”.
Cả giáo Hỗn Luân, không có mấy người tu luyện công pháp thông thường. Nói là mấy người có vẻ vẫn còn hơn nhiều, có lẽ nên nói gần như không có ai tu luyện công pháp thông thường thì đúng hơn.
Tả hộ pháp Mộc Thải Thải ra tay có nhanh hay không thì phải xem ngày hôm đó nàng ta có ăn nhiều hay không.
Hữu hộ pháp Kiệt Đốc sở trưởng trong việc dùng độc dược, thường dùng thập toàn đại độc để rửa ruột. Một khi không cẩn thận trúng chiêu thì cả ngày giống như người sống trong ảo giác.
Đối với Lý trưởng lão, môn đồ đầu tiên, một nữ nhân không biết xấu hổ luyện công phu dùng dương bổ âm. Rất nhiều yêu nữ thích những nam nhân đẹp cũng luyện công phu tương tự, nhưng những người khác sẽ chú ý hình tượng, ít nhất cũng có dáng vẻ của một “ma nữ xinh đẹp”, khiến những nam nhân dùng để lấy dương bổ âm không thể từ chối được. Ngoài miệng thì mắng là “yêu nữ” nhưng người anh em bên dưới đã rạo rực muốn thử...
Lý trưởng lão lại không hề giống vậy, bà ta không làm gì cả, bình thường trông không khác gì bà cô bán bánh bao ở dưới núi.
Giáo đồ thứ hai, Ngạn trưởng lão có sở trường dùng ám khí, biến ra được các vũ khí từ những vật dụng bình thường. Có người có thể tùy cơ ứng biến, dùng những đồ đạc hàng ngày để diễn tấu âm nhạc, còn Ngạn trưởng lão có thể tùy tiện nhặt một món đồ nào đó và biến thành vũ khí. Hơn nữa cách thức sử dụng vô cùng khác người, người khác nhặt được hòn đá sẽ dùng nó ném vào đầu nhưng Ngạn trưởng lão lại nhấc đối phương lên, ném họ vào hòn đá...
Những người kỳ lạ ở đây nhiều không kể hết, sau khi Mộc Nhiêu Nhiêu đến đây nàng thật sự được mở mang tầm mắt.
“Rôm rốp”
Quả táo rất ngọt, nàng có thể đem một chút về, Mộc Nhiêu Nhiêu thầm nghĩ vậy trong lòng.
“Muội cũng đâu luyện công pháp Tả hộ pháp, béo một chút cũng không sao.” Mộc Nhiêu Nhiêu cười rồi nói.
Mộc Thải Thải nhìn nàng bằng ánh mắt hận không thể luyện sắt thành thép, khẩu xà tâm phật: “Ở đây ta có một quyển tâm pháp do một giáo đồ mới tiến cống, muội lấy mà luyện thử.”
Người muội muội này không giống nàng ấy, trong lòng không nuôi chí lớn, không có chút ý chí cầu tiến nào, không luyện nổi một môn công pháp nào nên hồn.
Nhưng có một điểm mà những giáo đồ khác không bằng, đó là Mộc Nhiêu Nhiêu có từ khi sinh ra đã có thần lực, lại cộng thêm địa vị của Mộc Thải Thải nên đám giáo đồ khác đều tông trọng nàng.
Bốn chữ lớn trên quyển công pháp làm Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩn người, bên trên viết rõ ràng “Thái Hoa Bảo Điển” (Bảo điển hái hoa)
… Tới rồi, không ngờ thế giới trong tiểu thuyết cũng có thứ khiến nàng cạn lời, những món đồ khiến người khác không thể ngờ đến.”
“... Đây là tâm pháp gì vậy?” Mộc Nhiêu Nhiêu lật lớp bìa sách màu xanh ra, một dòng chữ đập ngay vào mắt nàng: “Nếu nam nhân luyện công pháp này sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Hình như tâm pháp này rất nguy hiểm.” Sao nàng trông thấy nó giống bản hàng nhái của quyển “Quỳ Hoa Bảo Điển” vậy nhỉ?
Mộc Thải Thải nghiêng đầu qua nhìn thử, thản nhiên như không: “Đây là viết cho nam nhân, muội là nữ nhân, không sao đâu.”
Mộc Nhiêu Nhiêu:... Có lý lắm, nàng không có gì để phản bác.
Mộc Thải Thải nói tiếp: “Phải cầu phú quý trong những lúc nguy nan, công pháp càng nguy hiểm thì uy lực càng lớn. Nếu như muội không muốn luyện…” Ánh mắt của nàng ấy nhìn từ gò má đang phồng lên của Mộc Nhiêu Nhiêu xuống răng nàng, khiến nàng không dám nhai tiếp.
“Tả hộ pháp?”
Hai mắt Mộc Thải Thải sáng lên: “Đúng rồi, nếu muội thích ăn như vậy thì luyện Thiên cân công cũng được.”
Thiên cân công, nhìn từ đoán nghĩa, công pháp này hoàn toàn trái ngược với công pháp lóe điện của Mộc Thải Thải, nàng phải ăn không ngừng để tăng trọng lượng cơ thể mình lên.
Mộc Thải Thải càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý tưởng hay, đến lúc đó, hai tỷ muội bọn họ cùng hành tẩu giang hồ. Nàng ấy sẽ đứng trước dụ địch, dùng công pháp nhanh như điện dẫn dụ đối phương vào bẫy còn Mộc Nhiêu Nhiêu mai phục ở nơi có bẫy, dùng Thiên cân công để đè chết kẻ địch.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “.... Muội vẫn nên luyện “Thái Hoa Bảo điển” thì hơn.” Mặc dù nàng thích ăn nhưng cũng không tới mức như vậy.
Mộc Thải Thải tiếc nuối nói: “Sao muội không suy nghĩ thêm một chút nữa thử xem? Muội có thiên phú trong chuyện này đấy.” Mỗi lần tới thăm muội muội, Mộc Thải Thải đều thấy miệng của Mộc Nhiêu Nhiêu không nghỉ ngơi một phút nào.
Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Thái Hoa bảo điển” cũng khá tốt.”
Mộc Thải Thải gật đầu tiếc nuối rồi nói: “Gần đây muội đang làm gì, thời gian bế quan của giáo chủ sắp kết thúc rồi, đến lúc đó tỷ của muội… không phải, bổn hộ pháp sẽ nói mấy câu dễ nghe trước mặt giáo chủ, muội nhất định sẽ được sống tốt. Muội cũng không cần vất vả ở sau núi và cạnh bàn bếp nấu ăn đâu.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Không phải…” Mộc Thải Thải đã tìm những công việc khác cho nàng nhưng nàng không làm được nên quyết định ra sau núi trồng rau, thỉnh thoảng phụ việc công việc ở nhà bếp.
Quan trọng nhất là bọn trẻ thường ra đây chơi.
Cho dù đầu óc của những người trong giáo Hỗn Luân có vấn đề, trạng thái tinh thần không ổn định lắm nhưng không thể ngăn cản được việc bọn họ có con. Đương nhiên trong giáo không có trường tư thục, từ bé bọn trẻ đã chạy lung tung quanh núi và có những suy nghĩ không bình thường, giống như những phụ mẫu bị bệnh thần kinh của mình.
Mộc Nhiêu Nhiêu còn từng nhìn thấy đứa trẻ bắt con sâu sống để ăn.
Trước đây là một giáo viên tiểu học, Mộc Nhiêu Nhiêu cũng có bệnh nghề nghiệp, nàng gọi đứa bé đến bên cạnh, lau tay, nhét cho nó một viên kẹo và dặn nó không được ăn sâu sống nữa.
Kết quả mấy ngày sau, mấy đứa trẻ khác cũng chạy ra sau núi, đứng thành hàng nhìn nàng qua khe hở hàng rào.
Mộc Nhiêu Nhiêu quay đầu lại, giật mình sợ hãi.
“Ta cho tỷ sâu, tỷ cho ta kẹo.” Đứa bé mấy hôm nữa cầm hai con châu chấu, hai mắt tròn xoe nhìn nàng rồi nói.
Những đứa trẻ khác cũng học theo, giơ mấy con sâu lên rồi thẳng thừng vòi vĩnh: “Kẹo!”
Mấy đứa trẻ đầu tóc bù xù, khuôn mặt lấm lem như con mèo lang.
Mộc Nhiêu Nhiêu xua tay: “Hôm nay không có kẹo, các ngươi có ăn bánh điểm tâm vỏ giòn không?”
Thời cổ đại vẫn chưa có lò nướng, chỉ dùng đá và bùn đắp thành những chiếc lò đơn giản, không thể điều chỉnh nhiệt độ khiến nhiệt lượng không đều. Sau mấy lần nướng, thao tác đã quen, mùi vị cũng không tệ lắm.
Mấy đứa trẻ nuốt nước bọt rồi hỏi: “Đó là gì vậy?”
Mộc Nhiêu Nhiêu kéo cánh cửa hàng rào, gọi bọn chúng vào: “Vào đây.” Nàng chỉ vào một chiếc hộp ở góc tường rồi nói: “Bỏ sâu vào trong đó rồi đậy nắp lại, đừng để bọn chúng chạy ra ngoài.”
Thằng bé hỏi: “Tỷ cũng ăn sâu sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu bê một chậu lớn đến, lấy nước rồi nói: “Ta không ăn, để cho vịt ăn. Để sâu vào đó rồi qua đây rửa tay.”
Đến khi đám trẻ này rửa tay xong thì nước trong chậu đã đυ.c ngầu.
Nàng bê món điểm tâm mới nướng lúc trước lên, hơi ít vừng. Lúc nướng bánh rắc thêm ít vừng vừa ngon lại vừa đẹp mắt hơn. Nhưng đám trẻ không quan tâm đến những chuyện này, hai mắt nhìn chằm chặp vào đĩa điểm tâm trên tay nàng.
“Ăn đi.” Mộc Nhiêu Nhiêu vừa nói xong, bọn trẻ cùng xông lên, giành hết sạch, giống như sợ nàng sẽ đổi ý.
Chỉ cắn vài miệng đã vào hết trong bụng, trong lòng Mộc Nhiêu Nhiêu nghi ngờ bọn trẻ này hình như không hề nhai thì phải.
“Bọn ta còn có thể đến nữa không?” Đứa bé nhìn trân trân rồi hỏi, bọn chúng còn thè lưỡi liếʍ những vụn bánh, nói thêm: “Bọn ta mang sâu tới đổi.”
Một mình Mộc Nhiêu Nhiêu ở sau núi cũng khá buồn chán vậy nên nàng liền nhận lời: “… Được.”
Từ đó về sau, những đứa trẻ đó cách năm ba hôm lại tới một lần, về sau biến thành ngày nào cũng tới, đám trẻ cũng càng ngày càng đông.
Có một lần, Tiểu Cẩm, đứa trẻ ăn sâu sống lúc đầu bắt được một con gà rừng.
Hai mắt Mộc Nhiêu Nhiêu phát sáng, thịt gà rừng săn chắc, nàng rất thích nhưng có điều không dễ bắt lắm.
Tiểu Cẩm hỏi: “Tỷ thích cái này sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu: “Thích.”
Thế là đám trẻ con bắt đầu thường xuyên bắt động vật trên rừng như gà rừng để đổi lấy điểm tâm. Đám trẻ con này đều rất nhanh nhẹn, bắt gà mò cá đều giỏi hơn Mộc Nhiêu Nhiêu rất nhiều.
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ, kỳ vọng của Mộc Thải Thải, Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu, trong lòng không yên tâm lắm.
Nàng ở giáo Hỗn Luân được hai năm, chưa gặp giáo chủ lần nào vì hắn vẫn còn đang bế quan tu luyện.
Ở kiếp trước, quyển tiểu thuyết về nơi nàng đang sống là một tiểu thuyết tình yêu võ hiệp khá nổi tiếng.
Nhân vật chính là sư huynh, sư muội, sư muội thích sư huynh nhưng EQ của sư huynh không đủ cao để nhận ra tình cảm sư muội dành cho mình.
Sư muội cũng không tiện nói ra. Hai người cùng hành tẩu trên giang hồ, sư huynh tập trung thăng cấp, sư muội tập trung quen biết những đại thần khác giới trên đường, vô tình lại cứu được Sầm Không, giáo chủ của tà giáo đã tẩu hỏa nhập ma.
Về sau, để báo đáp nàng ta, Sầm Không đã ra tay cứu giúp mấy lần, im lặng làm một anh hùng không lên tiếng. Về sau, võ lâm chính đạo vì Diệt Thánh Tâm Pháp mà tấn công giáo Hỗn Luân. Sầm Không đại khai sát giới, nữ chính cầu xin thảm thiết, cuối cùng hắn cũng dừng tay, suýt chút nữa đã mất hơn một nửa tu vi.
Nhìn chung cũng là một nam nhân khá thảm.
Mộc Nhiêu Nhiêu đã đọc qua bộ tiểu thuyết này, vẫn chưa nhớ rõ tên người xấu ẩn nấp trong võ lâm chính đạo là ai thì sau khi tỉnh dậy, đã đi vào thế giới trong sách.
Tính thử thời gian đến khi giáo chủ xuất quan thì sẽ tẩu hỏa nhập ma và gặp nữ chính.
Tác giả có lời muốn nói: Gặp nữ chính sao? Không có chuyện này đâu.