Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 90

Người trước mắt đúng là rất tuấn tú.

Nhưng cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy hắn ta không phải là người bình thường, dù là thái độ hay hành động đều khiến người khác có cảm giác hắn đang thiếu một chút gì đó.

Thiếu cái gì? Mộc Nhiêu Nhiêu tìm được một so sánh rất chính xác, đó là thiếu dây thần kinh.

Người bình thường sau khi phát hiện ra mình bị mất trí nhớ và đang ở trong một hoàn cảnh không bình thường là ở dưới hố, phản ứng trực tiếp nhất của hắn sẽ là rơi vào hoảng sợ. Sầm Không không những không hoảng sợ mà còn chẳng còn lo lắng, hoang mang gì.

Điều này vốn dĩ đã không bình thường.

Ngồi mãi ở dưới hố cũng không phải là cách, Mộc Nhiêu Nhiêu suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Chúng ta ra ngoài trước đã, ta dẫn ngài đi ăn đồ ăn.”

Nhỡ đâu hắn có phản ứng gì quá khích, một mình nàng ở dưới cái hố này thì biết trốn đi đâu.

Nghe nói đến việc rời khỏi cái hố này, tiềm thức của Sầm Không lập tức phản kháng.

Khi hắn mở mắt ra đã ở trong cái hố sâu này, cái hố này chính là nơi quen thuộc nhất với hắn nên hắn ngầm hiểu rằng đây là vòng an toàn, thoải mái của mình.

Thái độ của Sầm Không lập tức thay đổi, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Mộc Nhiêu Nhiêu.

Mộc Nhiêu Nhiêu bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu căng chặt, dưới ánh mắt của Sầm Không, nàng cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ trong xương, giống như hắn đang suy nghĩ xem có nên gϊếŧ nàng hay không vậy.

Ánh mắt dò xét này không giống như một người đang do dự có nên gϊếŧ một người khác hay không mà là nhẹ nhàng như việc liệu hắn có nên gϊếŧ một con gà hay không.

Cậu thiếu gia vừa đòi ăn cơm ban nãy đâu, tại sao nói trở mặt là trở mặt luôn được vậy?

Gai ốc trên người Mộc Nhiêu Nhiêu lập tức dựng đứng, tuyến lệ quá mẫn cảm với cảm xúc bắt đầu có phản ứng, khóe mắt nàng nhanh chóng đỏ lên, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Mộc Nhiêu Nhiêu đã quen với cơ thể không làm gì mắt cũng biến thành “mắt thỏ” này, thậm chí nàng còn không hề nheo mày. Bây giờ Mộc Nhiêu Nhiêu quan tâm đến việc làm thế nào để xoa dịu tâm trạng của Sầm Không hơn.

Ai mà biết được, khi Sầm Không nhìn thấy khóe mắt Mộc Nhiêu Nhiêu đỏ lên hắn lại ngây người.

Mặc dù hắn không nhớ gì nhưng trực giác nhạy bén và trí nhớ đã biến mất nói cho hắn biết, hình như rất ít khi hắn nhìn thấy một người nào hai mắt đỏ hoe đứng trước mặt hắn.

Thực ra, người muốn đứng trước mặt hắn khóc lóc thảm thương nhiều như con bò rụng lông, cây me rụng lá… chỉ là từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ cho người khác cơ hội được khóc.

“Ngươi khóc cái gì?”

Mộc Nhiêu Nhiêu khịt mũi, lầm bầm nói: “Ta không kiềm chế được, các tế bào thần kinh phản ứng quá mãnh liệt, ngài có hiểu nghĩa là gì không?

Sầm Không không nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu dò xét nữa, hắn bắt đầu đánh giá độ sâu của chiếc hố rồi ngay sau đó, hắn xách cổ áo của Mộc Nhiêu Nhiêu như đang xách cổ một con gà. Cổ áo vừa đúng mắc vào cổ nàng, khiến nàng không thở được.

Gót chân Mộc Nhiêu Nhiêu rời khỏi mặt đất, Sầm Không xách cổ nàng nhảy lên khỏi cái hố sâu hai mét mà không mất chút sức lực nào, động tác vô cùng nhanh gọn, thoải mái.

Đế giày màu trắng thậm chí không dính một hạt bụi nào.

Hắn vứt Mộc Nhiêu Nhiêu sang một bên, khuôn mặt mất kiên nhẫn rồi nói: “Đứng lên đi, ngươi đi đằng trước.”

Nàng ngã uỵch một cái xuống đất, eo và mông đều đau nhức. Cổ họng bị cổ áo siết vào vẫn còn nhói đau, Mộc Nhiêu Nhiêu ho dữ dội, nước mắt cũng ứa ra.

Ánh mắt chim ưng chết chóc của Sầm Không nhìn nàng chằm chằm, tay phải của Mộc Nhiêu Nhiêu chống xuống đất, từ từ đứng lên. Nàng cầm chiếc làn lên, chân cao chân thấp đi ở phía trước dẫn đường.

Lúc này nàng rất muốn biết, nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết làm sao để có thể chăm sóc một người tinh thần không bình thường như vậy được chứ. Chi tiết này trong tiểu thuyết Mộc Nhiêu Nhiêu cùng lắm đọc được hai dòng và chỉ tập trung vào phần sau khi Sầm Không đã khôi phục thần trí.

Nếu sớm biết trước có một ngày sẽ xuyên không vào thế giới bên trong quyển sách này, Mộc Nhiêu Nhiêu nhất định sẽ đọc nói thật kỹ, học thuộc không sót một chữ nào phân cảnh nhân vật nữ chính chăm sóc cho Sầm Không, nếu làm như vậy có phải bớt chịu nỗi khổ thân xác này không?

Chẳng trách về sau Sầm Không lại giúp nhân vật nữ chính nhiều như vậy, lúc Mộc Nhiêu Nhiêu đọc sách còn suy nghĩ vì sao nhân vật nữ chính lại mặt dày như vậy, chuyện gì cũng dám nhờ, chuyện gì cũng dám yêu cầu mà Sầm Không lại còn đáp ứng hết nữa.

Nàng thầm đoán, Sầm Không có lẽ là một người có ơn biết trả, nếu không hẳn là có tình ý với nữ chính.

Kết quả thì sao? Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu ra, nếu nàng đoán không lầm thì trong lúc đầu óc Sầm Không không tỉnh táo, hẳn là nhân vật nữ chính đã chịu không ít khổ sở vậy nên về sau mới đáp ơn cứu mạng một cách hào phóng như vậy.

Nhớ lại vừa nãy lúc tên này túm nàng nhảy lên, động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, cái hố sâu hai mét mà đối với hắn cứ như thể chỉ là một khe nước nhỏ.

Đến cả bản thân mình mà hắn còn quên mất, sao hắn lại không quên võ công nhỉ?

Mộc Nhiêu Nhiêu không khỏi cảm thấy rùng mình, cũng may vừa nãy nàng chưa làm chuyện gì động tới cái vảy kỳ lân dựng ngược của hắn, nếu không nàng chắc cũng chẳng biết mình sẽ chết thế nào.

Đối với Mộc Nhiêu Nhiêu, Sầm Không chính là một chất dễ cháy, chỉ cần không cẩn thận chạm nhầm là sẽ bùng cháy.

Bệnh viện tâm thần đối xử thế nào với những bệnh nhân có thể tấn công người khác? Trói lại chứ còn sao nữa, hạn chế hành động của đối phương. Người bệnh thần kinh không bình thường, tay trói gà không chặt, như thế mới dễ xử lý.

Nhưng nàng dám trói Sầm Không không? Đừng nói đến chuyện trói hắn lại, nếu nàng dám động vào một ngón tay của hắn, Sầm Không sẽ bóp đầu nàng dễ dàng như vừa nãy hắn vừa xách cổ áo của nàng lên...

“Ngươi nói ta là giáo chủ?” Sầm Không đột nhiên đứng đằng sau hỏi.

Mộc Nhiêu Nhiêu quay đầu lại: “Đúng, ngài chính là giáo chủ, giáo chủ của giáo Hỗn Luân.”

Sầm Không nói rất nghiêm túc: “Giáo chủ sẽ làm gì?”

… Nàng cũng đâu biết nội dung công việc của giáo chủ.

Dẫn dắt một đám thần kinh đi hù dọa những danh môn chính phái?

Nàng đến giáo Hỗn Luân được hai năm, trong thời gian đó Sầm Không bế quan tu luyện, không ai biết hắn ở trong phòng làm gì, đang tu luyện thứ gì.

Không ai dám hỏi, vì hỏi nghĩa là không muốn sống nữa.

Hắn luyện công rồi nhảy nhót lung tung trong phòng nhưng không ai dám hé răng nói một chữ nào.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Ta cũng không rõ lắm.”

Từ lúc tỉnh lại cho tới giờ, trong đầu Sầm Không chỉ quanh quẩn quanh ba câu hỏi: “Mình là ai, đây là đâu, vì sao mình lại ở đây?”

Vì sao hắn không nhớ bất cứ một thứ gì?

Bây giờ người duy nhất có thể trả lời câu hỏi của hắn chính là nữ nhân trước mắt, người rất dễ ngân ngấn nước mắt này.

Sầm Không không hề tin những gì Mộc Nhiêu Nhiêu nói, trước khi ký ức của hắn khôi phục, hắn sẽ không tin bất cứ ai, cũng sẽ không phản đối ý kiến của bất cứ ai.

Khi hắn khôi phục lại ký ức, phát hiện nữ nhân trước mắt dám lừa gạt hắn thì...

Đôi mắt phượng của Sầm Không nhìn chằm chằm vào gáy của Mộc Nhiêu Nhiêu, mặc dù hắn không có chút ký ức nào nhưng hắn biết đối với hắn, gϊếŧ người là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Giọng nói của Sầm Không không thể lạnh lẽo hơn: “Không phải ngươi nói ta là giáo chủ sao? Tại sao lại không biết giáo chủ làm gì?”

Mọi người nghe thử xem, người bình thường có thể nói ra một câu như vậy sao?

Câu này của hắn đúng là không có chút đạo lý nào.

Ta cũng biết tổng thống tiền nhiệm của nước Mỹ là Obama nhưng rốt cuộc ta có biết mỗi ngày tổng thống làm những công việc gì không?

Bị võ công của Sầm Không uy hϊếp, Mộc Nhiêu Nhiêu kiên nhẫn giải thích: “Nhiệm vụ của mỗi người trong giáo đều không giống nhau, nhất là giáo chủ ngài. Ngài sẽ không nói những chuyện quan trọng cho những tên vô danh tiểu tốt như ta đâu.”

Sầm Không khẽ hừ một tiếng: “Giảo biện.”

Hắn lại hỏi: “Vậy ngươi làm gì?”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ta giúp đỡ nhà bếp, phần lớn thời gian còn lại là trồng trọt ở sau núi.”

Nghe thấy hai chữ trồng trọt, trong lòng Sầm Khong tự nhiên cảm thấy xúc động, trong đầu hắn hiện lên cánh đồng ngô tươi tốt. Cảm giác bất lực, dồn nén vì đi mãi không ra khỏi cánh đồng ngô dâng lên trong lòng hắn.

Cảm giác được đằng sau Sầm Không đã dừng lại, Mộc Nhiêu Nhiêu cũng dừng lại: “Sao vậy?”

Nàng đang định quay người lại, Sầm Không ở đằng sau đã lạnh lùng nói: “Quay người lại.”

Nàng quay người về chỗ cũ, mặt nhìn về phía trước, để ý động tĩnh sau lưng.

Mấy giây sau, Sầm Không trầm giọng nói: “Tiếp tục đi.”

Hai người im lặng, không nói năng gì, tiếp tục đi về phía trước, phía sau núi vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim kêu lích chích trên cây.

Đi được một lúc, Sầm Không lên tiếng nói: “Bây giờ đi đâu?”

Ánh mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn sang cánh đồng ngô ở bên trái, một con đường được vạch ra giữa ruộng ngô trĩu quả, những bắp ngô màu xanh rụng đầy dưới đất.

Nhìn qua cứ tưởng ai đang diễn phim “Cao lương đỏ” trên ruộng ngô… Nhưng nhìn kỹ lại, có lẽ ai đã đi qua đây và vạch ra con đường này, những bắp ngô rơi vung vãi dưới đất cũng không bị lấy mất, cứ bị vứt thẳng ra đó.

Ai mà xấu xa như vậy chứ?

“Ngươi nhìn cái gì?” Sầm Không thuận theo tầm mắt của nàng nhìn sang, lập tức nhìn thấy cánh đồng ngô làm hắn khó thở. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cánh đồng ngô này, hắn lại muốn quay đầu bỏ chạy.

“Đi mau! Không được nhìn!”

Mộc Nhiêu Nhiêu rất muốn đi qua nhặt mấy bắp ngô, ngô bị vứt vung vãi ra đất sớm muộn gì cũng bị bọn động vật gặm mất, như thế rất lãng phí.

Ai ngờ Sầm Không đứng đằng sau đẩy vai nàng một cái, làm nàng chập choạng suýt ngã.

Thói xấu gì không biết? Có cánh đồng ngô mà cũng không cho người ta nhìn?

Có chứng bệnh sợ cánh đồng ngô sao?

Để tới chiều tối một mình nàng tới đây nhặt về.

Mộc Nhiêu Nhiêu giơ tay lên: “Đi, ta đi.”

Đi cách cánh đồng ngô một đoạn, Sầm Không thở phào một hơi.

Sầm Không: “Ta hỏi ngươi đấy, chúng ta đi đâu?”

Mộc Nhiêu Nhiêu quên mất câu hỏi này của hắn: “Nhà ta.”

Sầm Không nheo mắt: “Vì sao phải tới nhà ngươi?” Chẳng lẽ có mai phục gì sao?

Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Không phải ngài đói rồi sao? Hơn nữa với tình trạng này của ngài hiện giờ, đừng để nhiều người nhìn thấy thì hơn.” Nếu để các trưởng lão trong giáo tưởng rằng nàng ra tay hạ độc thì thanh minh thế nào cũng không hết tội.

Hơn nữa, có không ít người muốn lấy mạng của Sầm Không, nhỡ đâu đám người này nhân cơ hội này nhân lúc hắn không phòng bị để ra tay thì làm sao nàng sống cuộc sống điền viên ở sau núi nữa?

Chuyện quan trọng nhất là nhân vật nữ chính đã cứu Sầm Không và về sau Sầm Không giúp nàng ta không ít việc.

Lần này đổi lại là nàng, cũng không phải là nàng có lòng tham gì, mà cũng chỉ là tìm cái cây to tránh nắng… Khụ khụ, hơn nữa, nàng có thể tưởng tượng được trước khi Sầm Không khôi phục lại thần trí, nàng còn phải chịu nhiều cực khổ.

Nàng tưởng rằng Sầm Không sẽ hỏi vì sao nhưng không ngờ hắn bước từ phía sau lên áp sát vào người nàng, đôi môi mỏng kề bên tai nàng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám giở trò thì…”

So với một đám người hắn không quen biết nhưng lại quen biết hắn với Mộc Nhiêu Nhiêu thì một mình Mộc Nhiêu Nhiêu dễ đối phó hơn nhiều.

Trước khi khôi phục lại trí nhớ, không xuất hiện ở nơi đông người, khiến hắn có cảm giác như bị bịt trong bao, cảm giác không chắc chắn vì không nắm được toàn bộ cục diện đúng là một cảm giác không thoải mái chút nào.

Luồng khí nóng truyền từ tai tới làm Mộc Nhiêu Nhiêu run rẩy, nàng vội bước nhanh hai bước, tay phải che tai xoa xoa: “Biết rồi, ta cũng không dám.”

Không thể nói chuyện đàng hoàng được sao, việc gì mà phải đứng sát như vậy?

Sầm Không đứng thẳng người lên, hai mắt hếch lên như một con mèo trắng mắt xanh kiêu ngạo rồi nói: “Biết là tốt.”

Hắn rời tầm mắt về chỗ cũ nhìn thấy chuồng gà chuồng vịt đầy ắp gà vịt bên trong, cảm giác máu dồn hết lên não lại ập đến. Hắn thúc giục: “Đi nhanh lên? Gần nhà ngươi có những thứ linh tinh gì vậy?”

Thói xấu gì không biết? Đến cả gà vịt cũng không được nhìn sao?

Giáo chủ tà giáo kiểu gì không biết? Nếu nhốt hắn ở nông thôn một năm, cả ngày chỉ nhìn thấy cây cối và gà vịt chắc hẳn sẽ sợ đến mức bị thần kinh luôn mất.

Di chứng sau khi tẩu hỏa nhập ma là sợ nông thôn sao?

Tác giả có lời muốn nói: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế với ngô sau sang chấn.

À, còn cả chuồng gà chuồng vịt nữa.
Bình Luận (0)
Comment