Nhân Vật Phụ

Chương 27

TIN BUỒN.

Từ giờ cho tới hết 7/10 tôi mới có thể post tiếp được vì có chút chuyện bận.

Chuyện này siêu dài nhé, sung sướng chưa hả lũ người đang dí mắt vào màn hình kia =))
1

Chuyện thứ 27

Tôi bước ra dãy nhà khối 11, để quên cái áo mưa trong tủ đồ, phải ra lấy. Bước vào tới nơi đã thấy có mấy đứa con gái trông không quen đang đứng ở chỗ lớp tôi. Nhìn kĩ hơn thì thấy giống mấy đứa đàn em của Thái Hà, đang giấu giếm làm cái gì đó. Tôi rón rén đứng nấp vào một ngách nhỏ trên tường, gần dãy locker của lớp

Mấy đứa này đang xúm quanh locker của Linh Chi, định dán thêm tờ note nào hay sao?
+

Tuần vừa rồi tôi bóc phải tới 30 tờ note rồi, may mà Linh Chi chưa biết (mất công dậy sớm quá)Trần Vũ Thái Hà hẳn phải lồng lộn lên vì thấy tinh thần Linh Chi không có gì thay đổi cả tuần rồi. Tôi cá 99% lần này bà ta sẽ xúi bọn nó làm cái gì hạ cấp hơn nhiều.Lạy giời là trường có đội sao đỏ và giám thị,nếu không chắc Linh Chi bị quây ngay mấy hôm đầu rồi.

“Mở được chưa?”có tiếng thì thầm, tôi thập thò nhìn lên.Một đứa con gái tóc đen, dài thẳng, hỏi một đứa con gái cũng tóc đen thẳng nhưng ngắn hơn một chút. Đại loại là có một đám tóc đen dài, thẳng( giống Thái Hà) đang âm mưu làm cái gì đó.

“Rồi” một đứa khác đáp lại, mở cánh cửa locker của Linh Chi ra.

Định làm gì đây, tôi hơi nhỏm dậy, định xông ra bắt quả tang mấy đứa con gái nọ nhưng lại ngồi xuống.

Mấy đứa con gái lôi trong một cái túi đen ra mấy quả pháo, nhỏ thôi nhưng tiếng nổ thì đúng là không đùa được.Không lẽ…

“Gài như này thì khi giật cửa chắc chắn sẽ nổ cực lớn luôn, đưa đây!”một đứa con gái, đang lúi húi cho tay vào ngăn locker,thì thầm như ra lệnh.

“Đem mấy túi sơn không?”

“Đây này.”

Crap.

Cứ tưởng bọn nó định đùa vớ vẩn, thế này thì đúng là quá quắt!  Trần Vũ Thái Hà đã làm cái gì đến mức lũ này dám làm cả chuyện như thế cơ chứ!!!

Phải cho một trân mới chịu được!

Từ đã, nếu làm thế thì chưa đủ, phải có cái gì làm chứng, nói thì không ai tin, Trần Vũ Thái Hà sẽ dễ dàng vượt qua vụ này, chỉ việc đùn hết tội cho mấy đứa con gái kia là xong. Tôi rút con N81 ra, chụp mấy cái ảnh mấy đứa con gái lúi húi lục lọi ngăn tủ của Linh Chi.

Thái Hà, chị cứ chờ đó!

Tôi đứng phắt dậy,nói lớn.

“Làm gì đấy!”

Cả lũ con gái giật mình quay lại, vội vàng giấu mấy túi sơn và băng pháo ra sau lưng.

“Chị là ai?”

“Tôi học ở lớp này, các cô định làm gì locker của tôi thế hả?” tôi đáp bừa, mắt nheo nheo nhìn.

“Đây đâu phải là locker của chị!”một đứa con gái xưng xỉa nói.

“Sao cô biết không phải locker của tôi?” tôi tiến tới gần hơn, lũ con gái luống cuống đứng sát vào nhau che đống đồ.

“Định làm gì thế hả? Tôi nhớ khối 10 ở cách đây một dãy nhà đấy!”

“Liên quan gì tới chị, chúng tôi chỉ làm theo lệnh của Chủ tịch hội học sinh thôi!”

“Là phá khóa tủ của người khác và nhét pháo với sơn vào hả?” tôi nhếch mép nhìn ra sau lưng mấy đứa con gái nọ.

“Chị là ai mà có quyền phán xét chúng tôi cơ chứ!”

“Tôi là ai không quan trọng, cái quan trọng là các cô phá khóa tủ của người khác rồi định bày trò chơi xấu người ta kìa!” tôi cười, khoanh tay nhìn.

“Chúng tôi làm vậy để cô ta chừa cái trò chơi xấu người khác đi, chị không liên quan đừng có xía vào!”

Nói cái cóc gì, Linh Chi chơi xấu hồi nào cơ?

“Nói gì cơ? Xem ai là người đang chơi xấu kìa!”

“Cô thử tìm chị Thái Hà đi, xem vết bầm trên mặt chị ấy có phải là chơi xấu không?” mộ đứa con gái đáp lại câu hỏi của tôi một cách khó chịu, như thể tôi là người duy nhất trên đời này chả biết cái cóc gì cả.

WTF?

Vết bầm nào? Cái gì bầm cơ?

“Em gái, đang nói đùa phải không, Trần Vũ Thái Hà bị đánh khi nào?” tôi không tin vào tai mình, vội hỏi lại.

“Vừa hôm qua xong, bà chị chưa biết tin gì đúng không?”

Sao lại có chuyện này xảy ra được cơ chứ? Trần Vũ Thái Hà bị ăn đập vào mặt á? Mà lại là Linh Chi ra tay? Làm gì có chuyện đấy được, hôm qua Linh Chi sang nhà tôi chơi cả ngày cơ mà!


“Làm gì có chuyện đó cơ chứ!” tôi nheo mắt nhìn, không biết mấy đứa này có bịa chuyện hay không đây. Thái Hà mà bị ăn đánh thì khó tin quá.

Hay là cố tình?

Nếu thế thì chị ta đúng là có vấn đề về đầu óc thật sự rồi đấy!!!Từ  từ, với trình độ như thế thì có thể bà ta tự làm mình ra như thế được lắm.

Điên khùng, sống chưa đủ khổ hay sao mà còn phải làm trò tự hành hạ mình cơ chứ!

“Tự đi mà xem đi rồi hãy phán xét tụi này!” mấy đứa con gái nọ hếch mặt lên,nói một cách kênh kiệu, lại quay vào định làm nốt việc vừa nãy.

“Dừng lại,Thái Hà bị làm sao có liên quan gì tới các cô mà phải đi phá đám người khác hả!”tôi nói.

“Thì sao chứ, chị không ngăn được bọn tôi đâu!”

“Thế hả? “Tôi thò tay vào túi quần nhìn lũ con gái nọ,cười.

“Có nói cũng không ai tin chị đâu! Đừng tưởng bọn này sợ!” muốn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ thì cứ nhìn đi.

Nghĩ tôi ngớ ngẩn tới mức chỉ biết to mồm đi nói chuyện không căn cứ hay sao.

Thế thì các người  lầm rồi!

Chống mắt mà xem đại nhân ra tay đây!

Tôi rút vèo cái điện thoại ra, giơ lên bấm một phát, đèn flash lóe lên trong  chớp mắt. Mấy đứa con gái nọ như bị đông cứng lại.

Got cha!

Nét kinh, rõ mặt cả 4 đứa, muahaha!!!

“Nếu các cô không dừng lại thì cái này và cả mấy tấm ảnh tôi chụp sẽ online ngay bây giờ!” tôi cười đểu, nhìn mấy đứa con gái lớp 10 đứng trơ ra như phỗng, nhìn tôi.

“..facebook,twitter,forum trường..được đấy chứ?” tôi tiếp tục, tay làm bộ bấm điện thoại.

Một đứa con gái chồm tới trước định giật cái điện thoại trên tay tôi.

Đừng có mơ, tôi lùi lại ngay lập tức.

Bây giờ có tận 4 đứa con gái ở đây, hành lang thì vắng,mình tôi không thể đấu lại được.  Ở đây thêm giây nào thì càng dễ bị giật chứng cứ, không kể cái điện thoại của mình dễ bị đập vụn ra hơn là chỉ xóa mỗi ảnh thôi.

Tẩu vi thượng sách!

Nghĩ vậy, tôi cắm đầu chạy.

“Đuổi theo nhanh lên!” Tiếng một đứa con gái nào đó phía sau hét lên.

Chạy,chạy,chạy,chạy,chạy!!!!!

Tôi ra tới gần sảnh lớn, hi vọng sẽ có đứa nào đấy đang đứng ở đó để bấu víu. Chỗ này lúc nào chả đông người, ít ra cũng ẩn vào được một góc nào đấy.

WTF!!!

Sao đúng cái lúc chết tiệt này lại chẳng có ma nào ngoài sảnh để nhờ vả cơ chứ, học sinh trường này chết hết rồi hay sao?

Tôi chuyển hướng chạy ra ngoài sân trường, sau lưng nghe tiếng mấy đứa con gái vừa chạy vừa hét ầm lên.

Kiểu này chỉ  vài phút nữa thì mình bị tóm mất, có hay vận động chạy nhảy đâu cơ chứ, thế này mà chuột rút thì đi đời chứ còn gì nữa!

Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh tôi ngã lăn cù ra đất, chân cứng đờ lại vì chuột rút rồi lũ con gái kia sẽ thản nhiên bước tới giật cái điện thoại trên tay tôi ném bụp xuống đất, giẫm cho vài cái gót giầy mười phân nhọn như đinh cho nát bét ra.Sau đó sẽ tiện thể đạp luôn cho tôi vài phát và nói vài câu siêu lịch sự rồi mới chịu bỏ đi mất.

Không được, có chết cũng phải thoát thân. Không thể chết lãng xẹt như thế được!!!

Nghĩ ra chỗ nào để trốn đi, Linh Lan!

Chỗ nào, chỗ nào CHỖ NÀO???

Tại sao cái lúc cần thiết thế này mà mày chẳng nghĩ ra được cái gì thế???

NGHĨ ĐI!!!!!!!!

Tôi đã chạy ra tới sân bóng từ hồi nào, sao hôm nay cái chỗ này cũng vắng hoe vắng hoét thế cơ chứ!!!

Trên sân cỏ chỉ có bác lao công áo xanh đang quét lẹt xẹt một cách thiểu não.

Shit.

Tại sao đời nó lại khốn nạn thế cơ chứ!!!

Chả lẽ Linh Lan này lại chịu chết để bằng chứng rơi vào tay đồng bọn của Trần Vũ Thái Hà hay sao?

Không đời nào!!!


Chạy đi mày, chết cũng phải chạy! Lũ con gái kia chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu!!!

Trần Vũ Thái Hà nữa, mấy hôm trước mình mạnh miệng thế rồi còn muốn thua hay sao?

Chạy đi!!!

Đừng có vấp,đừng có vấp ,ĐỪNG CÓ VẤP PHẢI CÁI GÌ!!!

Có một bóng người mặc áo trắng trông quen quen bắt đầu đi ngang sân cỏ.

CỨU TINH!!!!!!!!!!

Dù cậu có là ai thì tôi cũng yêu cậu!!!
1

Tự dưng không thấy mệt nữa.

Tôi lao hết sức về phía người cao cao, hình như là nam, đang đi về phía bên kia sân bóng, quay lưng lại với tôi. Trông quen quá!Chạy tới gần hơn một chút, tôi càng thấy người này quen hơn.Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác mình hơi chùn chân lại.

“Bên kia kìa!” có tiếng con gái hét lớn phía sau lưng.

Tôi như kiểu được boost power  giống trong mấy trò chơi đua xe, guồng chân chạy nhanh hơn nữa. Thoát khỏi đám này đã,mặc kệ quen hay không.

Người quen thì càng tốt!

Tới rồi, một chút nữa thôi!!!

Tôi với tay ra trước, cố chạy nốt những bước cuối cùng, miệng cố hớp hơi.

Được rồi!

Tôi nắm được lưng áo của người đó, kéo lại.

Người đó hơi quay lại phía sau.Tôi thở gấp,hai tay vẫn nắm chặt áo của cậu ta, đầu gục xuống.

Tôi thở hổn hển nói, vẫn không nhìn lên, tay thả nhẹ ra.

“Cứu tôi.”

-

-

-

“Cứu tôi.” Tôi nói không ra hơi, một tay vẫn giữ áo đồng phục của người đó.

Người đó quay hẳn người lại.

Tôi một tay vẫn chống gối( tay kia vẫn nắm nhẹ áo của người đó), thở hồng hộc, giải thích”..mấy cô đó đuổi theo tôi…”

“Mày làm cái quái gì thế hả, Linh Lan?” giọng nói nửa mỉa mai nửa thỏa mãn vang lên.

Tôi hất đầu lên ngay lập tức.

Thằng Quân đang đứng nhìn tôi như thể tôi là sinh vật ngu ngốc nhất trên đời nó từng gặp, miệng nhếch lên cười đểu.

“Mày..” tôi ấp úng, tại sao lại là con heo bẩn bựa này cơ chứ!

“Bỏ cái tay đầy mồ hôi của mày ra khỏi áo tao!” nó thô bạo hẩy tay tôi ra.

”Cavalli đấy..” đoạn nó vuốt ve  cái áo như thể trên đời này chỉ có mỗi thứ đó là quan trọng nhất, những thứ còn lại đều nằm dưới gót giầy nó. Đồ chết bầm!

Cùng tắc biến, có còn hơn không. Tôi kéo nó.

“Cứu tao!”tôi nhìn nó khẩn khoản, mắt liếc mấy đứa con gái vừa nãy đang bắt đầu chạy từ bên kia sân bóng sang.

“Cứu gì, mày sắp chết à? Tao không có làm CPR(hô hấp nhân tạo) cho mày đâu!”nó nhìn tôi, khoanh tay cười đểu, nói.

Rõ ràng là nó biết tỏng rồi mà vẫn đùa được, khỉ gió!

“Tao không đùa, mấy đứa con gái kia đang đuổi theo tao dọa nện gót giầy lên đầu tao!!!”

“Đâu?” nó chống mắt lên, cố tình nhìn ra chỗ khác không phải chỗ mấy đứa con gái kia.

“Kia kìa!” tôi kéo đầu nó lại đúng chỗ.


“Là tao hoa mắt hay có tận 4 Thái Hà đang chạy đến thế, làm sao tao đánh lại được! Mày tự lo đi!!!” nó cố tình nói, vừa nói vừa cười khùng khục.

Tôi đập vai nó cái bép” Tao không đùa đâu! Mấy đứa nó định nhét pháo vào tủ của Linh Chi, tao chụp ảnh được..”

“Hả?” nó nheo mắt nhìn tôi, ra vẻ không tin cho lắm.

“Mày nghe đúng rồi đấy!” tôi nói, giơ tấm ảnh ra.

Thằng Quân không nói gì nữa, đẩy tôi ra đứng sau lưng nó.

“Đưa điện thoại đây.”nó chìa tay ra sau. Mấy đứa con gái đến ngày càng gần hơn.

“Nhưng có ảnh trong này mà!”

Mày điên chắc, đáng lẽ tao nên chôn nó rồi phong ấn lại mới đúng chứ!

“Cứ đưa đây!” nó gắt lên, lừ mắt nhìn tôi.

Tôi miễn cưỡng ấn cái điện thoại vào tay nó. Không hiểu thằng này định làm cái gì cơ chứ.

Bộ tứ siêu đẳng đã chạy tới nơi, tóc tai tung tóe vì chạy. Tôi đứng sau lưng thằng Quân, có cảm giác như gà núp cánh mẹ ấy. Đúng  là điên rồ.

“Dừng lại đó!” thằng Quân nói lớn.

Đám con gái đứng lại,hơi chần chừ nhìn tôi và thằng Quân.

“Đang tìm cái này phải không?” thằng Quân giơ cái điện thoại ra, màn hình hiện cái ảnh vừa nãy.

Mày điên à cái thằng này!! ! Làm thế khác gì treo mỡ miệng mèo không, đồ điên!!!

Tôi hích vào lưng nó một cái.

Nó hơi ngoái lại, lừ mắt nhìn tôi kiểu để-im-cho-tao-xử-lí.Một đứa con gái cố chồm tới trước, định chụp cái điện thoại trên tay thằng Quân lúc nó đang quay lại nhìn tôi.

“Cẩn thận!” tôi gầm lên.

Thằng Quân đã nhanh tay giơ cái điện thoại lên cao hơn tầm với của đứa con gái đó.

Mô Phật!

Nó đẩy tôi lùi ra sau hơn, nó cũng đứng lùi lại,giữ khoảng cách an toàn với đám con gái nọ.

“Bước thêm một bước nữa là tôi sẽ nhấn Send.”thằng Quân nói kiểu hăm dọa, ngón tay cái giơ lên,làm bộ định bấm thật”…cho thầy giám thị” nó kết thúc, giơ cái điện thoại lên cao hơn nữa.

Lũ con gái đứng sững lại như bị đông cứng.

Chiêu này hay số dzách!!!Tôi suýt nữa thì phá ra cười ngặt nghẽo.Tại sao mình không nghĩ ra cơ chứ. Mất công chạy quá!

Từ từ đã,…Trong máy mình làm cóc gì có số thầy giám thị?

Mà ai điên tới mức lưu số của thầy giám thị vào cơ chứ? Trừ đứa giỏi mách lẻo nhất cái trường này. Thằng Quân thật ra cũng chỉ đang chém bừa tứ lung tung để dọa đám con gái kia thôi. Tưởng gì!

“Anh gì ơi, làm gì mà nóng thế, đó đâu phải bọn em…” một trong số 4 đứa con gái lên giọng ỉ ôi nghe buồn nôn.  

“Vậy à, thế sao phải chạy theo lấy bằng được nhỉ?” thằng Quân đáp lại, mặt lạnh tanh.

“Tại bà chị kia đó, cứ thích chọc tức tụi em chứ tụi em có làm gì đâu!”

“Thế ai trong ảnh giống cả 4 người thế không biết, chị em sinh đôi ư?” Thằng Quân cười khểnh, nói mỉa mai.

“Đâu có đâu...”đừng nôn Linh Lan,trưa nay ăn gà rán đấy, nôn ra thì phí lắm.

“Thôi đi! Các cô làm gì tôi biết hết rồi, đừng cố cãi nữa!” tôi gầm gừ nhìn 4 đứa con gái nọ.

“Này bà chị, có giỏi thì ra đây đường đường chính chính nói chuyện xem nào!”

Đừng có khích tôi! Tôi định gạt thằng Quân ra, bước lên.

“Dừng lại!” thằng Quân chen vào, đẩy tôi lùi lại.

“Mày..!”

“Tao không đi dọn hậu quả cho mày được ,đứng im một chỗ đi!”

“Các em,..”đoạn nó quay lại. Mới thế đã đổi được cách xưng hô cái rẹt. Kinh dị, lại còn tông giọng nghe rõ là chớt nhả nữa. Về điểm này, Hoàng Minh Nam và thằng Quân đúng là không khác gì nhau.

“Hiện tại tôi không biết chuyện này thật hay không..”

“Rõ ràng là chị ta vu khống, tóc con bé trong ảnh đâu có đen như tóc em!”

Đấy là vì đèn flash, đầu đất!

“Đúng rồi đấy, con bé trong đó còn nhiều mụn hơn em nữa, da em mịn thế này..”một đứa con gái khác nói dỗi,liếc mắt đưa tình với thằng Quân. Ngoại hình hút gái, không chấp.

Có cần vừa thanh minh vừa quảng cáo bản thân không cơ chứ, thêm nữa, cái máy tồi tàn của tôi có KHẢ NĂNG CHỤP MỤN hay sao, cái này mới nha,có 3 megapixel thôi, nếu vậy mụn của cô ta chắc phải to cỡ quả quất non mới nhìn được như thế! Thật lòng mà nói, nếu đã cố chối thì nên tìm lý do nào hay hơn mấy cái lí do lãng xẹt kia.

Không thì đừng nói còn hơn, nghe mà xấu hổ.

“Vậy sao?” thằng Quân tiếp tục dùng cái giọng khàn khàn mà nó tự cho là sexy nói.

“Đúng vậy đấy anh!”

“Nếu vậy mai mình cứ đem lên cho thầy giám thị xác nhận ha các em?” thằng Quân cười.

Đám con gái lập tức lắc đầu liên hồi, vội vàng xua đi, nhao lên.


“Không cần đâu anh, chỉ cần anh xóa nó đi thôi mà!”

“Đâu phải các em đúng không?” nó cười, nói thản nhiên” Vậy thì có gì phải sợ, những đứa dám phá hoại của công mới sợ chứ!”nó cười như đúng rồi.”Thế nhé, mai anh sẽ đem lên cho thầy giám thị kiểm chứng..”

“Không không, làm vậy lại lớn chuyện anh ơi!” đám con gái rộ lên, cố tình nói lấp đi.

Tôi nheo mắt nhìn, đúng là biết làm không biết chịu.

“Phá hoại của công với  cố tình làm hại người khác thì không tha được các em à, anh NHẤT ĐỊNH SẼ ĐÒI LẠI CÔNG BẰNG CHO CÁC EM!” thằng Quân nói trong một nụ cười thỏa mãn, tay vung vẩy như cán bộ Đảng diễn thuyết.

AI ĐẤY LÀM ƠN BỊT MIỆNG TÔI LẠI ĐI!!!!!!

Tôi nghĩ mình đến gãy xương sườn vì nhịn cười mất.Đám con gái kia trông như muốn đập đầu vào tường ấy. Thằng Quân thì cứ làm ra vẻ cần kiệm liêm chính lắm.

“Được chứ?” nó cười, đút cái điện thoại vào túi.

“Thôi đừng anh ơi…”

“Đủ rồi đấy,làm rồi lại trốn tránh trách nhiệm hay sao?” thằng Quân đột nhiên chuyển sang giọng nhừa nhựa lành lạnh ban nãy.

“Ai bảo anh..”

“Tôi nhìn thấy hết rồi, đừng có chối nữa, nếu đã làm rồi thì dỡ ra đi, không thì ngày mai cái ảnh này sẽ không chỉ được gửi tới tay thầy giám thị thôi đâu!”nó nói, mặt lạnh như tờ, không biểu lộ một cái gì.

Kinh dị,mình còn thấy rét cả người.

“Không hiểu bố mẹ mấy đứa sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”thằng Quân đưa một tay lên vuốt tóc.

Quá lợi hại.

“Anh nghĩ mình là ai chứ? Còn lâu anh mới liên lạc được với bố mẹ tôi, đừng hòng hù dọa nhau!” đứa con gái khi nãy hất mặt cười khẩy nói.

“Vậy à?” thằng Quân chậm rãi rút cái Iphone 4S ra, lướt vài cái rồi đọc vanh vách“Nguyễn Ái Vy,bố là Nguyễn Trung Kiên, hiện đang công tác ở California, Mỹ, số điện thoại là 001-2455-6435-2748,email..”

Trong nửa giây,mặt đứa con gái tái dại đi, trông hoang mang phải biết.

“..L…làm sao anh biết được những thứ đó?”con bé ấp úng nói. Thằng Quân cười thỏa mãn nhìn con bé mát vài giây rồi buông một câu xanh rờn.

“Tôi đơn giản là chỉ biết thôi…” nó chuyển sang nhìn vào một nơi nào đó xa xa.

”..nếu muốn tôi có thể gọi ngay bây giờ, thấy sao?” nó nhếch mép.

Đám con gái mặt cắt không cón chút máu nào.

 “Anh…rốt cuộc là muốn gì?”

“Muốn gì à?” nó cười nhạt, quay trở lại nhìn đám con gái nọ, nói từ tốn.

“Rút lại tất cả cái gì các cô định làm với Linh Chi,tôi không quan tâm nó đúng hay sai, đáng làm hay không đáng làm, đừng có bén mảng tới lớp 11A một lần nào nữa, không thì đừng trách tôi không cảnh báo!” thằng Quân nói đều đều, rồi kéo cặp tôi quay đi, không quên ném lại một câu.

”Và sống cho tốt vào,đừng có tự làm hỏng mình nữa!”

-

-

-

Quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá QUÁ là bá đạo!!!!

Ý tôi là thằng Quân ấy.

Lợi hại gấp khoảng vài trăm lần Hoàng Minh Nam và cái trò giả làm hoàng tử kẹo ngọt của hắn. Tất nhiên không phải là Hoàng Minh Nam không lợi hại, ý là thằng Quân còn cao tay hơn nhiều.Không hiểu trong đầu thằng này có cái gì nữa.

Tôi trợn mắt ngó thằng Quân suốt từ lúc nó lôi tôi đi khỏi sân bóng lên tới tận sảnh lớn.Từ một thằng Don Juan tiềm năng bạo lực chỉ biết mỗi mình sao lại thành một đứa thao túng được tất cả chỉ trong chớp mắt như thế cơ chứ. Không thể tin được.

Trước giờ tôi cũng chỉ nghĩ nó biết hầu hết tên con gái trường này với lại vài thứ sở thích gì gì đó, không ngờ còn tường tận từng tí một mới kinh chứ.

Chả biết nó lấy thông tin ở đâu ra, kinh khủng quá.

Không lẽ nó móc nối với hiệu trưởng để moi thông tin?

Phục sát đất!!!

“Tao có chuyện cần hỏi đây..”nó đột nhiên đứng lại, nhìn tôi.

Hả? Tự dưng có gì mà nghiêm trọng thế.

“Sao?”tôi nhìn nó, nhíu mày.

“Trần Vũ Thái Hà bị ai đánh?”thằng Quân nói.

Shit.

Chuyện này có thật á?

Chàng trai bá đạo nhất truyện đã trở lại *ném pháo*

Và anh ấy đang nhìn bạn ở phía bên phải đấy  :))

Vote và Comment đi nào các bạn trẻ!

Và hẹn gặp lại vào 1 tuần rưỡi nữa xD!

Bình Luận (0)
Comment