Nhân Vật Phụ Cũng Cần Yêu

Chương 10



Càng sợ quỷ, càng thấy quỷ. Liễu Tuyệt Luân quả thật cảm thấy cơ mặt mình đang tê liệt, cơ thể cũng không còn do chính cô khống chế, nên chẳng thể biểu hiện ra được bất cứ diễn cảm nào. Mình nên giả vờ như chẳng nhìn thấy gì thản nhiên bước tiếp, hay là nên nhanh chóng quay đầu trốn đi?
Không giống với Liễu Tuyệt Luân, Hạ Thi Khâm lại nở một nụ cười vô cùng xán lạn, quả thật có thể nói là tươi như hoa. Mẹ của Hạ Thi Khâm trước kia là mỹ nhân có tiếng, nếu không sao có thể hấp dẫn được một người từng có biết bao phụ nữ vây quanh như ba của Hạ Thi Khâm. Hạ Thi Khâm được di truyền tướng mạo xinh đẹp của cả ba và mẹ, nhưng bình thường vì là người có địa vị cao, nên chẳng mấy ai sẽ lưu ý tới vẻ đẹp ấy. Giờ cô bỗng lộ ra tươi cười, càng làm nổi bật lên ưu điểm đó, khiến những người đi theo không khỏi liếc nhìn vài lần, giám đốc Hạ là đang....
"Tuyệt Luân." Hạ Thi Khâm cao giọng chào hỏi, sau đó dẫn thân vương Ghazi đi tới trước mặt Tuyệt Luân, dùng tiếng Anh giới thiệu cả hai: "Tuyệt Luân, đây là thân vương Ghazi. Thân vương Ghazi, vị này là Liễu Tuyệt Luân, bà chủ của hội quán này. Bữa tiệc khó quên vừa nãy chính là do cô ấy một tay chuẩn bị."
Khi nói câu sau cùng, Hạ Thi Khâm còn không quên bày ra bộ mặt hài hước, trêu tức Liễu Tuyệt Luân.
Có một đám người ngăn ở trước mặt, muốn chạy trốn cũng chạy không thoát. Nhưng Liễu Tuyệt Luân thật sự chẳng muốn để ý tới Hạ Thi Khâm, nên cô cố ý xem nhẹ cô ấy. Ngược lại dùng một dáng điệu ưu nhã tịnh lệ nhất, tươi cười nói với thân vương: "Thân vương ~ Rất vinh hạnh được gặp ngài."
Quyến rũ nhưng không lẳng lơ, đôi mắt sáng lấp lánh, khí chất ung dung tao nhã, lại còn xinh đẹp cực kỳ. Thân vương Ghazi đã giật nảy mình khi thấy Liễu Tuyệt Luân, nhìn cô si mê tới nỗi Liễu Tuyệt Luân chìa tay ra mà ông ta còn quên cả bắt. Sau vài giây sửng sốt, ông ta mới vội vàng cầm lấy tay cô, rồi nắm chặt nó như không bao giờ muốn buông ra nữa. Vừa hôn lên tay, vừa cảm thán nói: "Thật đẹp, thật cao quý, Liễu tiểu thư thật mê người!"
Hành động của thân vương Ghazi không phù hợp với lễ nghi chút nào, may mà Liễu Tuyệt Luân đã từng gặp gỡ đủ kiểu người trên đời, nên dù cảm thấy chán ghét cô cũng chẳng thể hiện nó ra. Nhưng sắc mặt của Hạ Thi Khâm lại lập tức thay đổi, khi nhìn thấy đôi bàn tay mảnh mai trắng nõn của Liễu Tuyệt Luân bị nắm trong cái bàn tay to lớn thô kệch lại đầy lông kia, trông thật chướng mắt. Hạ Thi Khâm không nói lời nào cầm lấy tay Liễu Tuyệt Luân rút ra rồi nắm trong tay mình, nói với thân vương: "Rất cảm ơn thân vương khen ngợi, nếu ngài thích, lần sau tôi sẽ lại sắp xếp để ngài đến nơi đây nghỉ ngơi."
"Bỏ tay ra." Liễu Tuyệt Luân tươi cười khoe tám chiếc răng trắng, đồng thời cũng nặn lời nói đó qua kẽ răng.
Hạ Thi Khâm coi như không nghe thấy gì, dễ dàng hóa giải cái giãy dụa nhẹ vì muốn rút tay ra của Liễu Tuyệt Luân, rồi nắm chặt hơn.
Thân vương Ghazi đã chẳng còn có thể lưu ý tới sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt giữa hai cô gái, ánh mắt lóe lên đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào Liễu Tuyệt Luân, dùng tiếng Ả rập nói với Hạ Thi Khâm: "Hạ, thân phận của cô ấy là gì? Nếu cô có thể hẹn được cho tôi vị tiểu thư mỹ lệ này, tôi sẽ rất vui vẻ đặt cô thêm mấy chiếc thuyền ca-nô nữa."
Điều ông ta muốn hỏi không phải là "thân phận" của Liễu Tuyệt Luân, mà là lai lịch của cô ấy. Để ông ta biết mình cần phải dùng "giá cả" thế nào thì mới có được cô.
Làm sao Hạ Thi Khâm không hiểu ý tứ của ông ta chứ, nhưng cô lại cố ý giả vờ không biết. Nét mặt đổi sang âm trầm, nhếch khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt. Trước giờ Hạ Thi Khâm rất biết cách giả bộ, cô nói một câu, vừa có thể cự tuyệt thân vương mà không đắc tội, vừa đồng thời để ông ta phải bỏ ngay những ý định đối với Liễu Tuyệt Luân trong đầu. Bởi nó có hai thông tin: Thứ nhất, không muốn đắc tội với tôi thì đừng có ý tưởng gì với cô ấy; Thứ hai, cô ấy thích phụ nữ.
Hạ Thi Khâm xoay bàn tay đổi thành mười ngón đan đen với Liễu Tuyệt Luân, tươi cười ngọt ngào vô hại, cố ý dùng tiếng Ả Rập trả lời thân vương: "Cô ấy là bạn gái của tôi."
Những lời này vừa nói ra, đáp lại cô là --- Liễu Tuyệt Luân chìa ngón trỏ và ngón cái nhéo một cái thật mạnh vào eo Hạ Thi Khâm, cười giả lả nói với thân vương bằng tiếng Anh: "Ngại quá, tôi chẳng có quan hệ gì với chị ta cả. Nếu ngài muốn hẹn gặp với tôi, thì tốt nhất đừng nên nhờ chị ta giới thiệu, chúng tôi chẳng quen biết gì nhau đâu!"
Nói xong liền ngưng cười, chuyển sang mặt lạnh, rút tay mình ra khỏi bàn tay của Hạ Thi Khâm, rồi dùng một dáng điệu ưu nhã độ lượng nhất, cất bước... Trốn khỏi đó!
Hạ Thi Khâm nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ eo vừa bị nhéo đến đau rát. Ôi, đã xem thường em rồi, em còn nghe hiểu được tiếng Ả Rập cơ đấy!
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – – 

Có lần đầu tiên tất sẽ có lần thứ hai, thậm chí còn không cần phải tốn công sắp đặt. Tiệc mừng đại thọ sáu mươi tuổi của ba Liễu Tuyệt Luân có mời đông đảo khách quý đến dự, dù bất luận thế nào chắc chắn Liễu Tuyệt Luân cũng sẽ phải tham gia. Gần một tháng nay, nữ hoàng giao tiếp đã vắng mặt trong tất cả các buổi tiệc party rồi, lời đồn đãi chế giễu đang bay ngập trời. Có người nói cô vì bị vứt bỏ nên ngày đêm tiều tụy, tới nỗi không thể xuất hiện trước mặt mọi người. Có người lại nói cô vì không chịu nổi cú sốc ấy mà đã bị bệnh tâm thần, và được người nhà bí mật đưa sang nước ngoài điều trị. Khi những lời đồn đó được truyền tới tai Liễu Tuyệt Luân, làm cô thiếu chút chết vì bực bội.
Đêm nay, nếu ngay cả ở trong buổi tiệc mừng đại thọ của ba mình mà cô cũng không xuất hiện, không chừng sẽ còn có cả lời đồn rằng cô đã nổi điên cắt cổ tay tự sát, hay nhảy lầu rồi cũng nên.
Vì thế khi Liễu Tuyệt Luân mặc trên người bộ váy dài bằng gấm màu đỏ rượu, tóc được chải cao và cài trang sức hình bướm trắng, xinh đẹp tuyệt luân xuất hiện trước mắt mọi người, thì ai cũng hiểu: Nữ hoàng đã trở về!
Sau khi buổi tiệc bắt đầu một lúc, thì Hạ Thi Khâm mới từ Hồng Kông đến. Bởi nguy cơ tài chính toàn cầu, nên nghành công nghiệp vận tải biển cũng chịu tổn thất lớn. Tuy nhiên nhờ sự khống chế cẩn thận của Hạ Thi Khâm, nên cổ phần của công ty vận tải quốc tế nhà cô cũng không bị chấn động gì. Có điều, vì thế mà áp lực đặt lên người cô cũng ngày càng lớn, mỗi một hành động hay quyết định gì của cô, cũng đều phải suy nghĩ chu đáo cẩn thận. Trước khi tới đây, cô đã làm việc liên tục suốt bốn mươi tiếng đồng hồ, đến nỗi chẳng còn nhớ nổi lần cuối mình ăn cơm là vào lúc nào nữa. Lúc còn nhỏ, mẹ cả từng sợ cô sẽ tự làm mình chết đói vì khi bận rộn cô gần như chẳng để ý gì tới việc ăn, nên bà đã thuê riêng một người hầu hạ cho cô việc đó. Mẹ ruột của cô cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng mời thêm cho cô hai người. Cô không tiện từ chối, lại càng sợ vì thế sẽ gây ra cuộc chiến mới giữa mẹ ruột và mẹ cả, hai người ấy đã liên tục đấu với nhau mười mấy năm qua, cô cũng chẳng còn hứng thú hòa giải nữa, nên tốt nhất đồng thời nhận hết ý tốt của hai người. Cũng vì thế, mà lời đồn về đại tiểu thư nhà họ Hạ có đến ba người liên tục hầu hạ, tới ăn cơm cũng được đút tới tận miệng trở thành chuyện cười một thời ở trong thương giới.
Rồi đến sau này lúc ở bên Liễu Tuyệt Luân, việc ăn uống của cô mới có phần bình thường trở lại. Cũng chẳng có gì kỳ quái, lúc Liễu đại tiểu thư còn ở bên cạnh cô, ngày nào cô cũng phải bỏ thời gian để cùng cô nàng ăn cơm, đồng thời thuận tiện làm khán giả nhìn ngắm thử phong cách ăn mặc mới nhất của cô nàng đó. Cho dù nếu có hôm nào Liễu tiểu thư không thể ở bên cạnh, cô nàng ấy cũng sẽ vào đúng một giờ cố định gọi điện tới làm nũng với cô. Cô rất bận, đâu có thời gian chỉ ngồi không cùng vị đại tiểu thư đó tán tỉnh, nên đành thuận tiện làm thêm việc khác, và hiển nhiên việc "thuận tiện" nhất là ăn cơm rồi.
Bây giờ không còn gánh nặng đó nữa, nên ngày nào cô cũng có thể dành hết thời gian cho việc tập trung cao độ giải quyết công việc. Tuy nhiên cũng vì thế có chút di chứng, là thỉnh thoảng cô bị đau nửa đầu và đau dạ dày. Cho nên khi đến cái nơi có khung cảnh ánh đèn chói lòa cùng âm thanh ồn ào này, đầu cô càng thêm đau nhức.
Liễu Tuyệt Luân dạo một vòng tận tâm chu đáo tiếp đãi các vị khách quý, đối với các bậc cha chú, thì cô vẫn luôn là đứa trẻ rất biết ăn nói khéo léo và dí dỏm. Liễu Tuyệt Luân đã sớm để ý thấy Hạ Thi Khâm tới, cô biết ở trong trường hợp này, chắc chắn sẽ không thể tránh được việc chạm mặt với Hạ tiểu nhân, cho dù cô có trăm ngàn lần không muốn. Nghe nói chị ta tặng cho ba một cái tẩu phỉ thúy rất giá trị, thật đúng là không biết xấu hổ mà. Ba cô và các chú bác cũng vẫn nhiệt tình thân mật với chị ta như trước. Cũng chẳng có gì lạ, giữa nhà cô và nhà họ Hạ có rất nhiều dự án cùng làm ăn, đương nhiên sẽ không vì chuyện hợp hợp tan tan của con cháu mình mà đắc tội với nhân vật như Hạ Thi Khâm rồi.
Điều duy nhất đáng mừng là, mấy người bạn tốt của cô đều nhất trí ủng hộ cô, đội quân tóc dài với đông đảo các cô tiểu thư con nhà danh giá trong giới thượng lưu, đều góp vai gánh chung với cô một mối thù. Đúng là không uổng công bình thường cô vẫn luôn tìm lương duyên tốt cho bọn họ, thỉnh thoảng còn hy sinh chính mình để kết dây tơ hồng cho người ta. Từ lúc Hạ Thi Khâm đến, đám chị em vẫn luôn vô tình hay cố ý không ngừng vây xung quanh cô, tạo dựng cho cô một cảnh tượng giống như thực bận rộn, giúp ngăn cách cô và Hạ Thi Khâm ra xa nhau.
Như thế này là tốt nhất, cô và Hạ Thi Khâm nước giếng không phạm nước sông, nơi có Liễu Tuyệt Luân cô thì, hừ, không có chị ta!
Hạ Thi Khâm cầm ly rượu đứng ở trong góc, có chút phân tâm nói chuyện phiếm với mấy đối tác làm ăn, cô chẳng hề có cảm giác đói bụng, bởi vì dạ dày đang âm ỉ đau, khiến cô không có chút thèm ăn nào. Dù cồn không thể làm no bụng, nhưng nó có thể làm tê liệt bớt cơn đau nửa đầu, nên sau khi đến, cô liên tục uống mấy ly. Cô thấy Liễu Tuyệt Luân đang hệt như một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng bay lượn khắp hội trường, đi đến nơi nào cũng hút hết ánh mắt của mọi người ở đó vào từng chuyển động của cô ấy. Là bởi vì có tình mới sao, nên mới hồi phục tốt như vậy? Như chẳng hề có chút bi thương thất tình nào dù tình yêu của cả hai kết thúc, tuy rằng cô từng nghĩ cô ấy sẽ có.
"Giám đốc Hạ, thế giới này thật nhỏ phải không." Kha Uy cười nhẹ xuất hiện bên cạnh Hạ Thi Khâm.
"Vivian, à, thế giới này đúng là chỉ lớn như vậy." Nhìn thấy Kha Uy, tâm trạng ủ rủ của Hạ Thi Khâm có hơi chút vui vẻ, nói chuyện với Kha Uy rất thú vị, dù cho là về bất cứ đề tài gì cô ấy cũng sẽ biết một ít, kể cả tình hình chính trị hiện giờ, hay kinh tế rồi lịch sử, quân sự...Chí ít là cho đến giờ chưa từng có một cuộc trò chuyện nào mà không vui.
"Giám đốc muốn cho em tham gia vào toàn bộ quá trình làm của dự án Tinh Tâm, nên muốn giới thiệu cho em gặp những đối tác ở các ngành liên quan. Hôm nay trông em có được không? Kha Uy mỉm cười xoay người một vòng.
"Ừ, đơn giản đẹp tự nhiên." Hạ Thi Khâm cười khen ngợi. Kha Uy mặc một chiếc váy ngắn liền áo không tay, vừa mang theo phong cách công sở nhưng cũng không mất vẻ nữ tính, không quá trang trọng mà đơn giản thanh lịch, rất hợp với tính cách của cô. Kha Uy và Liễu Tuyệt Luân là hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt, chỉ cần qua cách ăn mặc cũng thấy được rồi. Dù có tưởng tượng, cô cũng không tài nào tưởng tượng ra được cảnh Liễu đại tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều kia sẽ mặc một bộ quần áo nghiêm trang chính trực, không hề trang điểm rồi sơ sài buộc gọn lại mái tóc dài, thức cả đêm chỉ để cố gắng hoàn thành công việc cho đúng hạn.
Chỉ vừa hàn huyên được vài câu ngắn gọn thì cấp trên của Kha Uy tới gọi cô đi, Hạ Thi Khâm cũng vừa vặn gặp mấy người quen, vì thế hai người đều tạm thời lo việc bận của riêng mình. Hạ Thi Khâm nói chuyện với bạn một lúc thì đi ra ngoài hít thở không khí, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói thân quen ---
"Này, không phải nhóc là Dụ Hiểu Dương à! Sao lại có mặt ở đây!"
Một giọng nói trong trẻo khác vang lên: "Chị Paris?! À à, là Hâm Nghiên dẫn em tới..."
"Xạo, làm sao Hâm Nghiên có thể dẫn nhóc tới đây?! Nói đi, nhóc trà trộn vào đây bằng cách nào, có mục đích gì hả, có phải cố ý đến để theo dõi Hâm Nghiên không?" Chỉ cần nghe tiếng, cũng đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh đại tiểu thư đang trong tư thế chống nạnh bắt nạt người.
"Thật, thật mà..." Giọng nói của cô bé kia càng ngày càng nhỏ, "Chị ấy đi có việc nên em mới ngồi ở cửa này đợi, em không phải đến đây để làm chuyện xấu gì đâu..."
"Sao cậu ta có thể để ý tới một người như nhóc được nhỉ? Hừ, đều là mấy kẻ không lương tâm." Đại tiểu thư lúc này cứ nghĩ đến mấy người phụ tình đều sẽ tức giận, vừa lúc có một con chuột nhỏ mềm nhũn như nắm xôi nếp chạy đến, thì phải tranh thủ nhào nắn giày vò ngay, "Ngay cả trên mặt có vết son môi cũng không biết lau sạch sẽ, Hâm Nghiên đang tìm nhóc đó, mau vào đi. Sau này còn khi dễ Hâm Nghiên của tôi nữa thì liệu hồn đấy!"
Chú Hamster nhỏ lấy tay che phía bên má bị lau tới sạch cả phấn lót, còn suýt nữa tróc một lớp da vội vội vàng vàng chạy đi. Ngào, đã biết Hâm Nghiên đang đi tìm mình còn nói là mình trà trộn vào, rõ ràng là cố ý! Hiểu Dương chép chép miệng, cô nào dám khi dễ nữ vương đại nhân, rõ ràng cô mới là người hay bị bắt nạt. Huhu, hóa ra trên mặt có son môi, chả trách vừa rồi nữ vương đại nhân cười xán lạn như vậy, còn cô đi tới đâu cũng bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, báo hại cô phải chạy ra ngoài đây mới được yên tĩnh. Chị Paris à, vừa nãy chị lau giúp em, rốt cuộc đã lau sạch chưa vậy!
Hạ Thi Khâm lách qua bụi hoa đi tới, nhẹ giọng chào: "Hi~"
Hi cái đầu á, bộ chúng ta quen biết lắm sao. Vẻ mặt của Liễu Tuyệt Luân lập tức thay đổi, ngừng cười lạnh mặt nói: "Cho qua tý."
"Tuyệt Luân." Hạ Thi Khâm kéo tay cô lại, nhíu mày nói: "Em còn muốn giận dỗi tới khi nào? Bạn bè chung của chúng ta rất nhiều, cơ hội gặp mặt lại càng nhiều hơn, ở những trường hợp như thế này, làm ầm ĩ lên chỉ tổ tạo thêm đề tài tám chuyện cho người khác, em có chắc là muốn duy trì kiểu không đội trời chung, và không thèm nhìn nhau này mãi mãi?"
"Nếu thật vậy thì sao. Người tôi ghét thì cả đời tôi cũng không muốn để ý, cô Hạ việc gì phải tự đòi mất mặt." Giọng Tuyệt Luân lạnh băng, chính cô cũng không biết rằng, khi cô lạnh lùng thì gương mặt xinh đẹp của cô nhìn giống hệt như một hồ băng vậy.
Hạ Thi Khâm im lặng, không nghĩ tới Liễu Tuyệt Luân còn có một mặt này, cô chưa bao giờ từng được thấy. Trong trí nhớ, Liễu Tuyệt Luân luôn rất biết cách cư xử khôn khéo, cho dù đối với người từng đắc tội với cô ấy, cô ấy cũng sẽ không bao giờ trực tiếp trở mặt ở ngay trước mặt người ta. Còn đối với Hạ Thi Khâm, thì cô ấy lại càng mềm mỏng, nũng nịu với cô còn không kịp, cũng chưa bao giờ thể hiện bộ mặt khó chịu nào trước mặt cô, nói gì đến việc lời mặn lời nhạt giống như bây giờ. Cô biết Liễu Tuyệt Luân có tính khí của đại tiểu thư, kiểu phụ nữ được nuông chiều từ bé giống như cô ấy có chút tính cách ấy cũng bình thường. Chỉ là, hóa ra từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được biết, Liễu Tuyệt Luân còn sẽ cáu giận lạnh lùng. Xem ra không phải là không trở mặt, mà là không để cho mình biết tính tình thực sự của cô ấy mà thôi.
Còn gọi mình là cô Hạ nữa... Hạ Thi Khâm đột nhiên cảm thấy dạ dày co rút mạnh, đau tới nỗi cô phải nhíu mày.
Vừa nhìn thấy diễn cảm ấy, Liễu Tuyệt Luân liền biết đó là Hạ Thi Khâm lại đang đau dạ dày. Dù sao Hạ Thi Khâm chính là một kẻ tiểu nhân xấu xa, cực thích giả bộ. Cho dù chị ta có sợ hãi, hay thân thể có khó chịu đến không cầm cự nổi, thì chị ta vẫn sẽ giả dạng hệt như một người không có bất cứ việc gì. Bởi vì chị ta chưa bao giờ muốn yếu thế ở trước mặt người khác, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy cảm nhận thật của chị ta.
Nhưng dù Hạ Thi Khâm có biết giả bộ hay nhẫn nhịn đến mức nào, thì cũng không thể thoát được con mắt của người mỗi đêm vẫn nằm bên gối. Chỉ cần bạn để ý tới một người, và có lòng quan tâm đến người đó, thì dù chỉ là một biểu hiện nhỏ trên nét mặt của người ấy, bạn cũng sẽ biết được rất nhiều điều.
Cũng giống như lúc này.
Có điều, Liễu Tuyệt Luân lắc lắc đầu không muốn suy nghĩ thêm nữa, giờ chị ta có thể nào thì cũng liên quan gì đến cô chứ. Cô không cần phải suốt ngày giả vờ vô ý chỉ để tìm cách cho chị ta ăn cơm đúng giờ, cũng không cần phải suy nghĩ cẩn thận trước mỗi hành động chỉ vì sợ chị ta cảm thấy gò bó, càng không cần phải đắn đo nên nói những gì mới để chị ta không thấy khó chịu.
"Hạ ~ Vẫn chưa thấy đỡ à? Em có lấy một ít thức ăn cho chị --- Cô Liễu!" Kha Uy bưng một đĩa đồ ăn nhỏ, lúc nãy cô phát hiện Hạ Thi Khâm vô thức xoa xoa dạ dày, nên sau khi xong việc cô đi khắp xung quanh để tìm chị ấy, lại thấy chị ấy và Liễu Tuyệt Luân đang đứng ở một tư thế dựa rất gần vào nhau.
Được lắm Hạ Thi Khâm! Tiệc mừng thọ của ba tôi mà chị dám dẫn theo tình nhân mới đến, chị muốn ra oai với tôi hay là muốn ở trước mặt mọi người làm nhục tôi?! Thế nào, là muốn dùng sự non trẻ tươi mát của bông cúc dại này nói cho mọi người biết, nhân vật phụ là tôi "tầm thường" đến thế nào à.
Liễu Tuyệt Luân vừa tủi thân vừa căm hặn, cánh mũi cay cay suýt chút nữa trào nước mắt ra ngoài. Giờ việc duy nhất cô có thể làm là dằn lại nước mắt, lạnh mặt, ngẩng cao đầu. Là một nữ vương kiêu ngạo, cô phải dùng tư thế kiêu ngạo nhất xoay người bỏ đi.
Hạ Thi Khâm biết Liễu Tuyệt Luân hiểu lầm điều gì, có điều nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tuyệt Luân, giờ phút này cô chẳng muốn giải thích, cũng không có ý định giải thích, vì cô cũng có kiêu ngạo của riêng mình! 

Bình Luận (0)
Comment