Bên ngoài sóng gió ngập trời, thế giới nhỏ trong nhà cô chủ Quý vẫn tương đối yên bình.
Khi Minh Chi xuống lầu thì cơm nước đã dọn sẵn sàng, nhưng mọi người lại không có ở đó. Chưa kịp hỏi, đám người hầu đã thi nhau kể, Bảo Sinh nhặt được một con chó về, mẹ cậu ấy chê bẩn nên cậu ấy quyết định tự tay tắm cho chó. Bảo Sinh ngàn năm có một mới nổi hứng trẻ con, nên những người khác đều chạy đi xem náo nhiệt.
Minh Chi biết đám đàn em này năng lượng vô biên, gần đây ru rú trong nhà đến sắp mọc rêu, nên cũng không lấy làm lạ.
Sân trước vang lên tiếng cười rộn rã xen lẫn tiếng Bảo Sinh chửi rủa khe khẽ. Con chó nhặt được không hiểu được ý tốt của cậu, cứ vùng vẫy muốn thoát khỏi nước ấm và xà phòng, ướt sũng chạy khắp sân, khiến Bảo Sinh mệt mỏi toát mồ hôi. Cậu cởi áo khoác bông ra, lao tới tóm gọn con chó đang sợ hãi vì bị vây xem, rồi kẹp đầu nó vào nách, cưỡng ép tắm rửa cho nó.
Mẹ Bảo Sinh kể lai lịch con chó cho Minh Chi nghe, nó là chó cưng của cậu chủ nhà máy kẹo bên cạnh, tên là Lai Phúc. Khi chiến tranh mới nổ ra, cả nhà cậu chủ đó di tản xuống phía Nam nhưng không mang theo nó. Chị ấy lắc đầu, "Bọn họ cũng thật là, đã đi thì phải gửi nó cho người ta chứ. Một con chó được nuông chiều từ bé, mới có mấy ngày đã ra nông nỗi này."
Lai Phúc nghe thấy tên mình liền vểnh tai nhìn về phía họ, đôi mắt ướt sũng cứ nhìn chằm chằm vào mẹ Bảo Sinh. Chị ấy bật cười, mắng yêu, "Nhìn gì mà nhìn, không biết giữ nhà nên định đuổi mày ra ngoài đấy."
Vừa dứt lời, mẹ Bảo Sinh lại nhớ đến việc mình cũng sắp đi Nam, không khỏi thở dài, Minh Chi hiểu ý chị ấy, "Lúc đó mang nó theo cùng, trên tàu rộng chỗ."
Mẹ Bảo Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Cô chủ, cảm ơn cô, hiếm khi thấy Bảo Sinh vui vẻ như vậy."
Từ khi bị thương ở chân, tính tình Bảo Sinh càng thêm nóng nảy, chị ấy lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Nếu Bảo Sinh chịu nghe lời khuyên thì đâu đến nỗi tuổi này rồi mà vẫn chưa lấy vợ, phải biết rằng khi bằng tuổi cậu, chị ấy đã là mẹ của hai đứa con rồi.
Bảo Sinh lấy khăn lông lớn quấn chặt Lai Phúc đang run cầm cập, bê nó lên vai đi vào trong, "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!"
Khi không chống gậy cậu vẫn đi khập khiễng, nhưng ngoài Lý A Đông ra cũng chẳng ai để ý. Lý A Đông cúi đầu tránh ánh mắt Bảo Sinh, khẽ mỉm cười.
Lư Tiểu Nam đi cuối cùng. Hai luồng suy nghĩ trong đầu cậu ấy đấu tranh ngày càng dữ dội, đến mức không lúc nào ngơi nghỉ, khiến cho làm việc gì cũng có chút mơ màng, ngay cả khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết phía sau cũng tưởng là ai đó dẫm phải Lai Phúc.
Có đám người hung hãn xông vào nhà.
Người gác cổng tiến lên hỏi han liền bị chém một nhát.
"Tên họ Từ đâu? Có gan thì đừng có núp váy phụ nữ."
Lư Tiểu Nam giật mình, nhận ra gã cầm đầu đám người kia chính là Chúc Khắc Văn, kẻ năm xưa vừa bị bắt đã đầu hàng. Lư Tiểu Nam từng đặt hy vọng vào phe phái đó, vì vậy đặc biệt chú ý đến tin tức của Chúc Khắc Văn, biết gã ta thấy tình thế thay đổi đã theo Nhật. Nhưng dù sao Lư Tiểu Nam cũng chưa chính thức gia nhập phe đó, nên một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, Chúc Khắc Văn không hề biết những hành động của mình lại khiến một thiếu niên thay đổi hướng đi cuộc đời.
Là quản gia chính của nhà cô chủ Quý, mẹ Bảo Sinh tiến lên chất vấn, "Các người là ai? Làm càn quá rồi đấy! Tiểu Ngũ, gọi điện đến Sở Tuần Bộ mời tuần bộ đến đây."
Đứa bé Tiểu Ngũ nhanh nhảu đáp lời rồi chạy vào trong nhà, không nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng phía sau, nếu không phải Lư Tiểu Nam nhanh tay kéo mẹ Bảo Sinh đi, người tiếp theo bị chém chính là chị ấy.
Lưỡi dao sáng loáng lướt qua trước mũi, mẹ Bảo Sinh bao nhiêu năm rồi chưa từng sợ hãi như vậy, kinh ngạc đến mức mắt chữ A mồm chữ O, lại còn hét lên một tiếng, "Dám đến nhà họ Quý làm loạn! Bà đây liều mạng với mày!"
Tất nhiên, với một đám thanh niên trai tráng ở đây, không đến lượt chị ấy ra tay.
Bảo Sinh kéo mẹ lại, theo bản năng sờ xuống eo - không có vũ khí, đây là lần đầu tiên có người đến gây sự.
Bọn người kia thấy vậy, cười khẩy, "Gọi tên họ Từ ra đây, máu phải trả bằng máu!" Lúc đó, Chúc Khắc Văn bán đứng nhiều người, sau đó không đề phòng bị kẻ thù diệt môn, ngoài gã ra chỉ có đứa con còn sống trên đời. Nguồn cơn tai họa chính là Từ Trọng Cửu, nếu không bị bắt cóc, gã ta đã không rơi vào kết cục này. Oan có đầu nợ có chủ, không phải không báo, chỉ là lần lượt báo thù mà thôi.
Có con trai làm chỗ dựa, mẹ Bảo Sinh đứng thẳng người, nghe vậy liền cho rằng đối phương tìm nhầm nhà, "Không có ai họ Từ ở đây, đây là nhà họ Quý."
"Ai mà chẳng biết tên Từ Trọng Cửu đang ẩn náu ở Thượng Hải, dù sao chúng tôi cứ đến đây đòi người." Đối phương cười gằn, chỉ dao về phía Minh Ch vừa đi ra, "Không giao người ra thì đừng trách chúng tôi không khách khí, ai bảo tình nhân già của cô không có bản lĩnh."
Từ Trọng Cửu chưa đi sao? Đây là lần đầu tiên Minh Chi nghe người ta nói vậy, anh ta lại lặng lẽ ẩn mình giữa biển người, ba năm nay chưa từng lộ diện trước mặt cô. Thấy Bảo Sinh giận dữ, đối phương lại cười nham nhở, "Nhân tình của hắn nuôi bao nhiêu trai bao, đầu mọc đầy sừng, xấu hổ không dám ra mặt nữa rồi."
Lúc này, bên cạnh Minh Chi cũng có hai ba mươi thanh niên trai tráng, đứng thành hình bán nguyệt bao vây những kẻ kia, nghe vậy không đợi chỉ thị đã tiến lên một bước áp sát đối phương. Minh Chi xua tay, bọn họ liền dừng lại.
Chúc Khắc Văn từng nghe danh Minh Chi, giờ người thật đang đứng trước mặt, dáng người cao ráo, gương mặt trái xoan. Không phải là không xinh đẹp, mà là quá xinh đẹp, không giống nữ lưu manh khét tiếng, ngược lại giống người trí thức hơn. Chúc Khắc Văn cũng là giang hồ lão luyện, biết rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, liền nói với giọng điệu trêu ghẹo, "Sao vậy, thấy tôi cũng được chứ gì? Cô chủ Quý chỉ cần một câu, tôi có thể xóa bỏ hết ân oán, chỉ cần sau này cô theo tôi, ăn sung mặc sướng hơn là ở với tên đó nhiều."
Minh Chi không hề tức giận, cầm lấy chiếc khăn lông lớn đang quấn Lai Phúc, xoắn lại thành một dải dài, lúc này mới ngẩng đầu nghiêm nghị nói, "Miệng thối thì phải trị."
Vừa dứt lời cô đã ra tay, chiếc khăn lông vung lên, như roi dài quất về phía Chúc Khắc Văn, đánh cho gã ngửa mặt lên, máu mũi bắn ra tung tóe.Chúc Khắc Văn không ngờ cô lại có chiêu này, ôm mũi tức tối chỉ huy đám người, "Đánh cô ta cho tao!"
Minh Chi không hề nao núng, lời hung ác nghe nhiều rồi, ai sống ai chết còn chưa biết. Bảo Sinh nhét Lai Phúc vào tay mẹ, xông lên định đánh nhau, những người khác cũng không chịu kém cạnh, đều là thanh niên trẻ tuổi chưa từng nhường nhịn ai.
Nhưng trận đánh không diễn ra, tuần bộ thường ngày nhận đủ tiền hối lộ của nhà họ Quý nên đến rất nhanh, ngăn chặn cuộc ẩu đả.
Lư Tiểu Nam tiến lên chào hỏi tuần bộ, cậu ấy nói năng từ tốn, nhưng lại miêu tả mình bị kẻ đến gây sự ức hiếp đến mức không thể nhịn được nữa. Tuần bộ biết đám người này do Quý Minh Chi cầm đầu đều không phải dạng vừa, nhưng biết sao được. Chỉ là sau khi đuổi Chúc Khắc Văn cùng đồng bọn đi, tuần bộ mới cảnh cáo Lư Tiểu Nam, "Lư, đằng sau bọn họ có người Nhật chống lưng, các người đừng ra khỏi Tô Giới, nguy hiểm đấy!" Sợ Lư Tiểu Nam không coi trọng lời cảnh cáo, hắn trừng mắt, giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa, "Bên ngoài chết rất nhiều người! Rất nhiều!"
Lư Tiểu Nam gật đầu, thở dài một hơi, "Thời thế thay đổi rồi."
Thời tiết âm u gió bấc rít gào, Lư Tiểu Nam rùng mình, chợt nghĩ đến Từ Trọng Cửu, không biết người này có xuất hiện không. Theo lẽ thường, sau khi gây ra chuyện như vậy, hẳn là cũng không còn mặt mũi gặp lại, nhưng mà... Lư Tiểu Nam lắc đầu, cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi Minh Chi và Từ Trọng Cửu. Lẽ ra Minh Chi phải hận Từ Trọng Cửu thấu xương, nhưng theo cậu ấy quan sát thì không phải vậy, cô dường như không oán hận lắm. Cũng giống như Bảo Sinh gây ra không ít rắc rối, nhưng cô mắng xong rồi lại thu dọn tàn cuộc. Có lẽ, cô cũng thích được người khác dựa dẫm.
Thật là, cậu ấy lại lắc đầu, đôi vai đó rốt cuộc định gánh vác bao nhiêu gánh nặng đây.
****
Đến tháng mười hai, tình hình rối ren đến cực điểm, ngay cả Lý A Đông cũng quyết tâm ra đi.
Ngày đông ảm đạm, Bảo Sinh bưng bát cơm ngồi xổm trong sân ăn sáng, ăn một miếng lại đút cho Lai Phúc một miếng. Con chó này đã thành tinh, đi đi lại lại theo sau Bảo Sinh, vẫy đuôi mừng rỡ nhận chủ mới.
Mẹ Bảo Sinh nhìn thấy âm thầm lắc đầu, không quản gia thì không biết củi gạo đắt đỏ, năm nay bị quân Nhật quấy phá, vùng trồng lúa gần đây đều bị ảnh hưởng, mùa màng thất bát. Người tị nạn chạy trốn khỏi vùng chiến sự đổ xô vào thành phố, không biết bao nhiêu gia đình vì miếng ăn mà cam tâm làm trâu làm ngựa. Chị ấy suýt nữa đã xiêu lòng mua cho Bảo Sinh một cô vợ lẽ, loại con gái mười ba mười bốn tuổi, nuôi thêm hai năm là có thể sinh con. Nhưng Bảo Sinh kiên quyết không chịu, chê con gái nhà quê xấu xí, khiến mẹ Bảo Sinh tức giận đánh cậu mấy cái, "Mẹ mày cũng là nhà quê ra, bùn đất trên chân còn chưa khô, mày đã chê người nhà quê rồi!"
Con cái đúng là oan gia! Mẹ Bảo Sinh tức giận. Bảo Sinh tuổi cũng không còn nhỏ, chị ấy sợ cậu ra ngoài làm bậy làm bạ ảnh hưởng đến sức khỏe, trong lòng âm thầm lo lắng. Như Lý A Đông chẳng hạn, chẳng phải do không có ai quản nên mới bao nuôi một cô vũ nữ ở nhà nhỏ, tự cho mình là phong lưu phóng khoáng, cũng không nghĩ xem mấy người vũ nữ thì có mấy ai tốt đẹp. Vì nể tình xưa với mẹ cậu ta nên mẹ Bảo Sinh không tiện bình phẩm, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không tán thành, Lý A Đông có tướng mạo thanh tú, lại được ăn học đàng hoàng, hoàn toàn có thể tự do yêu đương rồi cưới một cô nữ sinh.
Bảo Sinh nghe xong lập luận của me mình liền bật cười, bà mẹ này của cậu cũng từng trải sự đời, nhưng từ khi sống sung sướng ở đây với Minh Chi lại trở nên ngây thơ. Những gia đình có điều kiện cho con gái đi học đều là khá giả trở lên, ai mà nỡ lòng nào gả con gái rượu cưng chiều từ bé cho một tên du côn chứ. Còn Lý A Đông, nhìn thì thư sinh nho nhã nhưng thực chất là tên mặt người dạ thú, chỉ có loại như vũ nữ mới chịu đựng được hắn. Nhưng cậu cũng không nói nhiều trước mặt mẹ, cứ để bà ấy sống trong thế giới riêng của mình, coi họ như những thiếu niên ngây thơ vô số tội vậy.
Mẹ Bảo Sinh lau dọn đâu đó một hồi, sau đó radio bắt đầu phát bản tin, chị ấy liền lật đật lại gần nghe ngóng. Nhưng chẳng có tin tốt lành gì, bên ngoài loạn lạc, chỉ có trong Tô Giới là còn yên ổn, chỉ là không biết nơi họ sắp đến so với Tô Giới thì như thế nào.
Chị ấy bày tỏ nỗi lo lắng với con trai, Bảo Sinh khịt mũi coi thường, "Nghĩ nhiều sinh chuyện."
"Hay là mẹ ở lại trông nhà." Mẹ Bảo Sinh hạ giọng bàn bạc với con trai, "Ở đây phải có người đáng tin cậy trông coi, dù sao mẹ cũng không yên tâm về hai người kia, ai mà biết được bọn họ có ý đồ gì!"
Mất bao nhiêu năm Minh Chi mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay, căn nhà tốt như vậy mà để người khác trông nom, hai năm nữa quay lại chắc bị dọn sạch trơn.
Bảo Sinh chẳng buồn để ý đến bà. Cậu là đứa trẻ lớn lên ở khu ổ chuột, nhưng được mẹ che chở, sau này lại theo Minh Chi, cũng chưa từng phải chịu khổ cực gì. Đối với tiền bạc, vì kiếm được dễ dàng nên mất đi cũng không tiếc, chỉ cần còn sống, kiểu gì cũng kiếm lại được.
Cậu cầm tờ báo tiếng Anh mới được đưa đến, mang lên cho Minh Chi. Lai Phúc lẽo đẽo theo sau lon ton chạy lên lầu, ngoan ngoãn đứng canh ở đầu cầu thang.
Vừa vào phòng, cậu đã giật mình, trên bàn bày la liệt tiền và vàng. Minh Chi cầm một thỏi vàng lớn, thỉnh thoảng lại gõ vào xấp tiền bảng Anh trong tay kia, có vẻ đang suy tư điều gì đó. Cô nói ngắn gọn với Bảo Sinh, "Tàu đã cập bến cảng."
Tàu của Anh do ông chủ Cố liên hệ, còn có Cố Quốc Hoàn cũng đi cùng, ông chủ Cố nhờ Minh Chi chăm sóc anh ta. Còn ông chủ Cố thì tạm thời ở lại với đám đệ tử đông đảo và mạng lưới quan hệ chằng chịt, chắc người Nhật cũng không dễ dàng gây khó dễ cho ông ta.
Bảo Sinh gật đầu.
Minh Chi đẩy một đống tiền về phía cậu, rồi lấy một chiếc vali rỗng, xếp từng xấp tiền vào trong, "Trên biển sóng gió, mỗi người mang theo một ít, lỡ chẳng may thất lạc nhau cũng có vốn liếng sinh tồn."
Bảo Sinh không nói gì, vịn vào bàn ngồi xuống.
Minh Chi ngẩng lên nhìn cậu, cười lạnh, "Cậu chủ Ngô, tay chưa bị hỏng chứ?"
"Chị, em không cần." Bảo Sinh đã đổi số tiền ít ỏi của mình thành vàng cất trong vali, đủ cho hai mẹ con cậu tiêu xài.
Minh Chi không nói gì, tự mình khóa vali lại, rồi bỏ vali mật mã vào trong rương mây, "Giúp chị cầm cái này."
Tiền là thứ tốt, không cần Bảo Sinh nói, cô cũng biết chia ra rồi thì sẽ không lấy lại được. Dạo này tối nào cô cũng phải đếm tiền một lần, chỉ có như vậy mới ngủ ngon giấc. Cô cũng thấy buồn cười, cứ như sống lại những ngày tháng ở nhà họ Quý, ngày ngày đếm tiền rồi tính toán xem có thể chạy trốn được bao xa.
Nhưng con đường cô đang đi càng có đường lui thì càng nguy hiểm, không sợ chết mới có thể sống. Người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cô tự nhận mình không thua kém gì nam nhi, ngày sau chắc chắn xứng đáng với danh xưng bậc hào kiệt.
Minh Chi xua tay không cho Bảo Sinh từ chối, "Cũng không cần quá cẩn thận, so với tiền thì mạng quan trọng hơn, đến nơi rồi kiểu gì cũng kiếm lại được. Đi đi, cất kỹ vào, rồi gọi Lý A Đông và Lư Tiểu Nam lên đây."
Lý A Đông thản nhiên nhận lấy vali. Lư Tiểu Nam có chút do dự, nhưng dưới ánh mắt của Minh Chi, cuối cùng chỉ cười khổ, "Chúng ta cứ thế này... bỏ trốn sao?"
Không trốn thì sao? Thành lập cả thủ đô thứ hai rồi, chẳng phải cũng là bỏ trốn sao? Lý A Đông thầm cười nhưng trên mặt không hề lộ ra, vẫn cung kính đứng đó. Dạo này Minh Chi tính tình cũng rất nóng nảy, hầu như không ai dám cãi lại lời cô, ngay cả mẹ Bảo Sinh cũng có chút sợ hãi.
Minh Chi vỗ vai Lư Tiểu Nam, "Khi nào hạ gục được Bảo Sinh, cậu hãy quay về phục vụ đất nước, bây giờ đừng gây thêm phiền phức." Giọng cô nhẹ nhàng, Lư Tiểu Nam bỗng thấy cay mắt, cúi đầu không nói.
Sắp xếp xong cho mọi người, Minh Chi đến biệt thự họ Cố, ngày mai lên tàu nên cô muốn xem Cố Quốc Hoàn chuẩn bị đến đâu rồi.
Bà chủ Cố nghe nói Minh Chi đến, hiếm khi lại kéo cô trò chuyện một hồi lâu, không gì khác ngoài việc nhờ cô chăm sóc con trai mình. Còn bà ấy, đã làm vợ chồng với ông chủ Cố nửa đời người, quyết không thể bỏ ông ta mà chạy trốn một mình. Nói rồi, bà ấy lấy khăn tay chấm nước mắt, thở dài, "Trái tim này của tôi, đi theo ai cũng không yên ổn."
Cố Quốc Hoàn vốn hoạt bát, lúc này cũng chỉ biết cười gượng, "Mẹ xem này, những người du học nước ngoài, chẳng phải ai cũng bình an vô sự sao. Có tiền thì ở đâu mà chẳng sống tốt. Biết đâu con còn đang trên đường đi, quân ta đã đánh thắng trở về, thì lại phải vội vàng quay lại."
Bà chủ Cố lắc đầu thở dài, "Nếu được như vậy thì tốt..."
Cố Quốc Hoàn và Minh Chi trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu đây chỉ là lời chúc tốt đẹp.
Rời khỏi biệt thự họ Cố, Minh Chi lại nghĩ đến Linh Chi. Linh Chi được bố trí ở một căn nhà nhỏ trong Tô Giới, ban đầu cứ tưởng nhà họ Quý nhận được điện báo sẽ nhanh chóng cử người đến đón, ai ngờ quân Nhật chia nhiều đường tấn công Nam Kinh, trước là đường sá bị cắt đứt, sau đó thì hoàn toàn mất liên lạc, cũng không biết tình hình bên đó ra sao. Tờ "Nhật báo" của Mỹ đưa tin thành phố Nam Kinh ngập tràn xác chết, không biết nhà họ Quý có kịp di tản theo đoàn người về hậu phương hay không.
Linh Chi không thể trông cậy vào gia đình được nữa, bây giờ chỉ có cách đưa con bé đi cùng, may mà có Tiểu Nguyệt, việc ăn ở sinh hoạt không thành vấn đề, chỉ là hơi tốn công sức một chút. Minh Chi thản nhiên nghĩ, chắc Bảo Sinh đã truyền lời rồi, hy vọng ngày mai lên tàu đừng có lề mề chậm chạp.
Còn về ông Quý, tận mắt chứng kiến cách cô xử lý kẻ phản bội, ông ta đã hoàn toàn mất niềm tin vào cô: Nhà họ Quý sao lại có thể sinh ra một kẻ máu lạnh như vậy, chắc chắn là do dòng máu bên ngoại gây ra.
Nghe theo số phận vậy.
Minh Chi nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc xe bỗng nhiên rung lắc dữ dội, tài xế phanh gấp, nhưng vẫn va quệt với chiếc Chevrolet lao ra từ vệ đường. Anh ta tức giận nghiến răng, định thò đầu ra chửi bới nhưng bị Minh Chi ngăn lại.
Kẻ đến không có ý tốt.
Chỉ thấy từ chiếc xe kia nhảy xuống một người, sải bước đi tới, ghé sát cửa sổ xe mỉm cười nói, "Xin cô chủ cho đi nhờ một đoạn."
Người đó mày kiếm mắt sáng, trên mặt lấm tấm bụi đường, chính là Từ Trọng Cửu.