Đây là lần đầu tiên Bảo Sinh dám đối đầu với Minh Chi. Nhưng bên cạnh nỗi sợ hãi, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác hưng phấn mơ hồ. Kể từ khi đôi chân bị tàn phế, Bảo Sinh hoàn toàn trở thành một kẻ liều mạng. Tuy vậy, bất kể ngoài kia cậu đã làm gì, thì khi đứng trước Minh Chi cậu vẫn luôn là cậu nhóc chạy việc ngày trước. Hôm nay, cuối cùng cậu cũng đã phá vỡ cái kén giam giữ bản thân.
Trong lòng cậu dấy lên một niềm vui độc ác: Chân cậu là do Từ Trọng Cửu gây ra, Minh Chi đã chọn Từ Trọng Cửu thay vì cậu, lại cũng chẳng giúp cậu báo thù. Thế thì, giữa đứa con chưa ra đời và Từ Trọng Cửu, chị sẽ chọn ai?
Minh Chi không nói gì. Cô như thể đã kiệt sức, hoặc bị dọa đến đờ người, chỉ đứng nhìn hai người họ.
Đây là... sợ sao? Bảo Sinh thà rằng Minh Chi mắng chửi hoặc đánh cậu, chứ không phải kiểu im lặng xa lạ này.
Trong mắt cậu, Minh Chi luôn là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, không gì có thể khuất phục. Nếu Minh Chi mở lời cầu xin tha mạng? Bảo Sinh bỗng cảm thấy run rẩy: Cậu không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Bảo Sinh mạnh tay túm cổ áo Từ Trọng Cửu, ghé sát tai anh gằn giọng: "Đừng có giả chết nữa!" Lời nói vừa thấp vừa sắc lạnh. "Chỉ biết nấp sau lưng đàn bà, thứ hèn nhát!"
Từ Trọng Cửu ho sặc sụa tưởng như mất nửa cái mạng, co ro lại như con tôm. Bảo Sinh muốn mắng chửi, nhưng khi cảm nhận thấy cơ thể nhẹ bẫng trên tay, cậu chợt nhận ra: Từ Trọng Cửu đã chịu cực hình tàn khốc từ tay người Nhật, không phải giả chết mà suýt chết thật. Bỗng nhiên trong lòng cậu dâng lên sự căm ghét. Nếu đã chết thì cũng đành, còn nửa sống nửa chết lại làm liên lụy người khác. Bảo Sinh không sợ chết, nhưng nếu phải chết vì Từ Trọng Cửu, cậu không cam lòng.
Từ Trọng Cửu dùng mu bàn tay lau nước mắt chảy ra vì ho, giọng nói yếu ớt: "Muốn giết thì giết, hỏi làm gì..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ. Bảo Sinh siết chặt lưỡi dao, lời đó chẳng khác nào chế nhạo cậu chỉ mạnh miệng dọa nạt.
Máu chảy dọc theo lưỡi dao, Từ Trọng Cửu cố gắng ngả đầu ra sau, nở một nụ cười thoáng qua nơi khóe môi, giọng nói nhỏ như thì thầm: "Sống được vẫn là tốt nhất." Anh lại ho thêm hai tiếng, "Hỏi tôi làm gì."
Bảo Sinh khựng lại. Cậu đã biết Từ Trọng Cửu ích kỷ vô lại, nhưng không ngờ đến lúc này rồi vẫn không thay đổi.
Bảo Sinh nhìn sang Minh Chi, ánh mắt đầy căm phẫn. Xem đi, đây là lựa chọn của chị đấy.
Nhưng Minh Chi chẳng nhìn hai người họ. Đầu ngón tay cô đặt trên miệng bát, như thể định uống thuốc, như lại chần chừ.
Tim Bảo Sinh bất giác đập mạnh.
"Giết tôi, cậu có nghĩ đến việc đứa trẻ không có cha chưa?" Từ Trọng Cửu cất tiếng.
Bảo Sinh nhìn chằm chằm xuống đất: "Thiếu anh cũng chẳng sao."
Cậu tự mình lớn lên mà không có cha, dù khổ sở nhưng vẫn sống được. Dẫu vậy chị lại khác, chị cậu mạnh mẽ có thể nuôi con mà không cần đàn ông. Cậu nói với Từ Trọng Cửu: "Anh chết, chúng tôi sẽ lo tang lễ cho anh, đóng cửa không tiếp khách. Đợi vài tháng sau sẽ rời đi. Bác sĩ từng nói mang thai sáu bảy tháng là giai đoạn ít nguy hiểm nhất. Tôi có thể kết nối các mối quan hệ, đưa đất đai, nhân lực để đổi lấy an toàn. Còn hương khói tiền giấy cho anh sau này không thiếu đâu. Muốn trách thì trách người Nhật đi."
Nói đến đây, cậu nghiến răng, giơ dao bổ xuống.
Cậu định cho Từ Trọng Cửu một nhát gọn gàng, sợ rằng nếu lực không đủ thì sẽ phải ra tay lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó, một bát thuốc hất thẳng vào mặt cậu.
Chiếc bát chạm vào dao rồi rơi xuống đất, vỡ tan.
Trong chớp mắt, Từ Trọng Cửu vùng thoát, cùng với tiếng rách của vải vóc, anh lăn qua một bên nhấc chiếc gối lên, rút ra một vật từ bên dưới, dí thứ đó vào trán Bảo Sinh.
Lạnh buốt, xuyên thấu đến tận xương.
Bảo Sinh từ từ nhắm mắt lại.
Từ Trọng Cửu giật lấy con dao trong tay cậu, ném về góc nhà, rồi lại ho đến long trời lở đất. Hồi lâu sau anh mới khàn giọng nói: "Sống được vẫn là tốt nhất."
Anh ho đến mức không nghe rõ lời người khác. Giọng của Minh Chi như bị ngăn cách bởi một lớp vải, mơ hồ không rõ: "Thế anh nghĩ nên làm thế nào?"
"Anh không biết." Mồ hôi lạnh của Từ Trọng Cửu tuôn như suối, ngay cả ngồi dựa vào giường cũng không nổi, đổ gục xuống sàn. Điều anh muốn chỉ là bản thân, Minh Chi và đứa trẻ được sống. Còn lại đúng sai chính nghĩa thì có là gì? Anh thở dốc vài hơi: "Giết anh đi."
Anh nhìn Minh Chi bước tới. Cô ngồi xổm xuống nhìn anh chăm chú.
Từ Trọng Cửu cười khổ: "Nếu không vì biết họ Chúc sẽ không buông tha, anh đã sớm..." Câu nói dang dở bị Minh Chi lấy tay chặn lại. Anh giơ tay lên định chạm vào mặt cô, nhưng không còn chút sức lực nào. Anh muốn quá nhiều, cuộc sống, gia đình, danh tiếng, nhưng lại bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Minh Chi là đồ đệ do chính anh dạy, nhưng cô tàn nhẫn hơn. Không, chỉ vì cô còn trẻ, nên sẵn sàng hy sinh nhiều hơn để bảo toàn mạng sống.
Ngày trước, anh cũng từng như vậy.
Minh Chi nắm lấy tay anh. Bàn tay ấy đã chẳng còn hình dáng nguyên vẹn.
"Giết anh đi, nói với bên ngoài rằng anh không qua khỏi." Từ Trọng Cửu thở gấp một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. "Mọi người đóng cửa không tiếp khách. Em là phụ nữ, tạm thời bọn Nhật sẽ không ra tay. Thông báo cho Thẩm Phượng Thư, bảo anh ấy tìm cách." Nhắc đến Thẩm Phượng Thư lòng anh đau như dao cắt, nhưng cũng không làm anh ngừng nói.
Minh Chi tiếp lời: "Thẩm Phượng Thư thắng liên tiếp mấy trận, hai bên đều muốn lôi kéo. Vì tình nghĩa trước đây, anh ấy nhất định sẽ tìm cách cứu em và đứa trẻ, thậm chí có thể nhận đứa trẻ làm con. Anh chết rồi, chúng em vẫn sống nhưng đều thuộc về người khác. Anh không hối hận sao?"
Làm sao không hối hận. Chỉ nghĩ đến đã muốn tự tát mình vài cái. Anh từng muốn lập đại công, muốn trèo lên đỉnh cao, vậy mà lại rơi vào cảnh này.
"Vậy nên... giết anh đi. Nếu không, anh sợ anh sẽ..." Từ Trọng Cửu nghiêng đầu, không nhìn mặt Minh Chi.
"Chẳng phải anh nói sống được vẫn là tốt nhất sao?"
"Anh không tin báo ứng, cũng không tin lý tưởng. Còn em thì sao? Con gái nhà họ Quý, từ nhỏ đã nghe nhiều đạo lý lớn lao, dù làm chuyện gì cũng không thoát được sự phán xét trong lòng. Nếu anh đầu hàng, em chịu nổi không?" Anh quay đầu lại nhìn cô: "Để Bảo Sinh ra tay. Anh sợ mình sẽ đổi ý. Anh không nỡ xa các người. Ánh mắt anh chậm rãi trượt xuống bụng cô, nơi vẫn còn phẳng lì. "Nếu lấy chồng khác, thì hãy lấy Thẩm Phượng Thư đi. Như vậy anh cũng không thiệt thòi gì."
Minh Chi im lặng, trong lòng chỉ muốn cho anh một bạt tai để anh tỉnh mộng, người chết là hết, vậy mà còn muốn sắp xếp chuyện sau này của cô?
Bảo Sinh đứng bên cạnh, trong lòng lại có chút dao động, đây chính là do Từ Trọng Cửu tự nói ra. Nhưng Minh Chi bảo cậu dìu người lên giường, "Để em suy nghĩ."
Từ Trọng Cửu bằng lòng chết vì cô, cô cũng không phải là không thể nhượng bộ.
Trải qua màn lau rửa và bôi thuốc "tận tâm" của Bảo Sinh, Từ Trọng Cửu sống dở chết dở. Vất vả lắm mới tiễn được vị ôn thần này đi, chỉ còn lại mình và Minh Chi vẫn đang trầm tư, anh mới có cơ hội lên tiếng, "Đừng nghĩ nữa, anh chỉ đánh cược một phen thôi, anh càng thâm tình thì em càng không nỡ xuống tay. Em đó, với người khác vẫn chưa đủ nhẫn tâm."
"Ồ?" Cô liếc mắt nhìn qua.
Từ Trọng Cửu vội vàng nắm chặt tay cô, nửa ngày sau mới dám mở miệng, ghé sát vào tai Minh Chi thì thầm to nhỏ một tràng những chủ ý.
Ba ngày sau, người Nhật dẫn theo phóng viên đến, nhìn thấy một người đàn ông bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, quả thực không tiện lên hình.
Chuyện tốt chẳng ai hay nhưng chuyện xấu thì đồn xa, trong phút chốc tin tức tình ái lan khắp Thượng Hải, "Nữ lưu manh nổi tiếng có nhiều tình nhân, trai trẻ đánh ghen tình già". Có vài tờ báo lá cải còn thêu dệt thêm mắm thêm muối, thậm chí còn minh họa bằng tranh vẽ, cứ như thể bọn họ đã nấp dưới gầm giường, trốn trong tủ quần áo mà tận mắt chứng kiến vậy. Tuy nhiên, cuối cùng cũng có tiếng chất vấn, "Họ Quý thông đồng với địch?"
Mây đen vần vũ, cuồn cuộn như sắp nổi lên một cơn mưa gió.
*****
Lý A Đông bấm còi, cánh cổng lớn từ từ mở ra. Trong lúc chờ đợi, cậu ta liếc thấy vài bóng người, khi bọn họ nhận ra ánh mắt của cậu ta, tất cả đều đồng loạt quay lưng lại.
Quả nhiên là lười đến mức giả vờ cũng không thèm.
Lý A Đông cười lạnh một tiếng, đám người này cứ tưởng đầu quân cho Nhật là lên mặt, dám cả gan chặn ở cổng nhà họ Quý làm tay sai cho giặc, mặc vest thì bảnh bao, nhưng cũng chẳng tự soi gương xem cái bản mặt gian xảo với mùi hôi nách chưa tắm rửa sạch sẽ của mình.
Vượn đội mũ người.
Không như Bảo Sinh, cậu ta thật sự đã đọc qua vài cuốn sách, nên khi mắng người cũng không giống như Bảo Sinh chỉ toàn những lời thô tục không đáng để tâm.
Đỗ xe xong, Lý A Đông đỡ cô vũ nữ nhỏ bé tên Mai Lệ mà cậu ta bao nuôi xuống xe. Được Minh Chi cho phép, cậu ta đưa Mai Lệ về nhà. Lúc rảnh rỗi, hai người lái xe ra ngoài dạo phố hoặc xem một bộ phim. Thời tiết dần nóng lên, Lý A Đông mặc áo sơ mi quần tây, tóc chải gọn gàng, Mai Lệ cũng ăn vận như một nữ sinh.
Hai người tay trong tay bước vào nhà như một đôi sinh viên đang yêu. Mưa sắp đổ xuống, trong phòng khách tối om như ban đêm, Lý A Đông tiện tay bật đèn, mới phát hiện Bảo Sinh đang nằm ườn ra sofa. Ánh mắt cậu u ám như thời tiết bên ngoài, Mai Lệ gượng cười, lặng lẽ lui xuống. Cô ta luôn cảm thấy ánh mắt Bảo Sinh nhìn mình mang theo sự nguy hiểm khó tả.
Lý A Đông ngồi phịch xuống cạnh Bảo Sinh, cầm lấy một quả táo trên bàn trà cắn một miếng rõ to. Cậu ta vỗ vỗ chân Bảo Sinh, "Mấy tên ngoài kia, sao cậu còn chịu đựng được?"
Bảo Sinh uể oải nói, "đuổi được hết sao?" Đuổi được đám này lại đến đám khác.
Lý A Đông cười, "Họ Trương bây giờ người đông lắm."
Bảo Sinh vẫn giữ giọng điệu khó chịu, "Sao lại không đông được chứ."
Cứ coi bọn họ như miếng thịt béo bở, có thể đem ra lấy lòng chủ mới.
Lý A Đông bĩu môi, "Đây là tô giới Pháp, không đến lượt người Nhật lên tiếng."
"Bên Tăng Điền không có động tĩnh gì mới sao?" Có Từ Trọng Cửu để so sánh, Bảo Sinh nhìn Lý A Đông thuận mắt hơn nhiều, nhất là Lý A Đông thích bắt chước cách ăn mặc thời trẻ của Từ Trọng Cửu, thoạt nhìn có ba bốn phần giống. Mỗi khi tức giận đến nghẹn lời, cậu lại nhớ đến chuyện đánh Lý A Đông trước đây để tự an ủi mình, đúng là Từ Trọng Cửu bây giờ rất lợi hại, nhưng trước đây cũng chỉ là một tên nhóc đầu đường xó chợ, chưa chắc đã hơn cậu và Lý A Đông bao nhiêu.
Lý A Đông ném lõi táo ra ngoài cửa sổ, cầm khăn lau tay qua loa vài cái, "Còn có thể thế nào nữa, hợp tác chứ sao, hắn muốn tôi khuyên cậu đi quản lý bến tàu." Cậu ta nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cây gậy của Bảo Sinh, "Tôi đã nói với hắn rồi, gần đây cậu gặp trục trặc trong chuyện tình cảm, không có tâm trạng làm việc."
Bảo Sinh khịt mũi.
Lý A Đông ngước nhìn cầu thang không một bóng người, chỗ Bảo Sinh có mặt, người hầu không dám nán lại. Cậu ta nhỏ giọng nói, "Chuyện vợ chồng chị Hai, ít xen vào."
Nói xong, cậu ta không nhìn sắc mặt Bảo Sinh, đứng dậy sải bước về phòng. Theo cậu ta thấy, Bảo Sinh bị bẽ mặt hoàn toàn là đáng đời. Chỉ cần nghĩ đến là cậu ta lại muốn cười, Ngô Bảo Sinh, cậu tưởng cậu là ai chứ.
Bảo Sinh không để ý đến vẻ hả hê của Lý A Đông, cúi đầu trầm ngâm. Bên ngoài những hạt mưa đã rơi xuống, tiếng mưa rào rào vang dội. Người hầu đến đóng cửa sổ, cậu thấy ồn ào nên rời khỏi phòng khách.
Trên hành lang tầng hai, Bảo Sinh gặp Từ Trọng Cửu, anh đang vịn tường di chuyển chậm chạp. Bác sĩ đã dặn, nằm lâu không tốt cho việc hồi phục, mỗi ngày vận động một chút sẽ tốt cho sức khỏe.
Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Trọng Cửu dừng lại nhìn Bảo Sinh, giơ tay ra hiệu im lặng: Minh Chi đang ngủ trưa.
Lúc này, tất cả người làm hầu như đều ở dưới lầu, Bảo Sinh nhấc cây gậy có dáng vẻ nhẹ nhàng không tương xứng với thân hình lực lưỡng, bước đến trước mặt Từ Trọng Cửu.
Anh dường như không hề ý thức được khả năng bị đánh, khuôn mặt bầm tím mỉm cười với Bảo Sinh, "Tôi nghe thấy tiếng xe, Lý A Đông về rồi à? Bên ngoài đang chiếu phim gì vậy?"
Gân xanh trên mặt Bảo Sinh giật giật, ghé sát vào tai Từ Trọng Cửu nói, "Phim giết gian phu."
Từ Trọng Cửu không hề tức giận, cũng ghé vào tai Bảo Sinh nói lại, "Cậu cũng nghĩ giống bọn họ sao?"
Theo suy nghĩ Từ Trọng Cửu, với loại người thô lỗ không cần nói đạo lý, tuy là vì bản thân mình, nhưng dù sao cũng đã xông pha bao nhiêu chuyện lớn, suýt mất mạng trong tù cũng không khai. Mấy kẻ chạy nhanh cũng chẳng thấy ai ngu ngốc đi mắng chửi, kẻ đầu hàng địch thì thăng quan phát tài sống sung sướng, anh liên lụy vợ con bị quản thúc ở đây, ngược lại thành ra Hán gian? Sao nào, coi anh là quả hồng mềm dễ bóp à? Cùng co rúm trong Tô Giới, chẳng ai cao quý hơn ai, chưa trải qua những gì anh phải chịu thì đừng đứng nói chuyện không đau eo, ít ra anh không bán đứng ai.
Bảo Sinh trừng mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo chạm vào nhau, lời nói bật ra từ kẽ răng, "Ai trong lòng có quỷ thì người đó biết."
Từ Trọng Cửu nhìn chằm chằm cậu ấy, "Ồ, định xét xử tôi đấy à? Biết không, hành vi không có ý định phạm tội thì không thể cấu thành tội phạm."
Bảo Sinh bị anh nói đến choáng váng, "Anh muốn thế nào?"
"Chờ."
*****
Nhà họ Trương có khách đến.
Sau khi ông chủ Cố đi Hồng Kông, ông chủ Trương trở thành ông trùm lớn nhất Thượng Hải, ngày nào cũng có khách khứa ra vào tấp nập. Vị khách này đến cũng không phô trương, ban đầu người gác cổng tưởng ông chủ Trương sẽ không tiếp, thấy mưa cứ rơi mãi không ngừng, bèn khuyên người đó quay về, đây là lời lịch sự có được sau khi nhận hai đồng đại dương.
Vị khách kiên nhẫn ngồi uống tách trà kém chất lượng, "Về cũng chỉ là chờ đợi, chi bằng ở đây trò chuyện với ông anh."
Trò chuyện đến tận chiều tối, người bên trong cầm ô ra đón vị khách này vào.
Ông chủ Trương là người bận rộn, sau khi đóng cửa, vị khách bèn đi thẳng vào vấn đề, "Tôi thay ông chủ Cố gửi lời nhắn." Lời nhắn là: cậu Cửu là con nuôi của ông chủ Cố được nuôi nấng từ nhỏ, đã giúp ông ta làm rất nhiều việc. Mong ông chủ Trương nể mặt ông ta mà tìm cách chiếu cố đôi chút, không cầu hiển vinh chỉ cần bình an. Ông ta là người lỗi thời trốn trên đảo nhỏ, lời nói đã không còn trọng lượng, nên mọi việc đều nhờ cậy ông chủ Trương.
Ông chủ Trương vừa nghe vừa suy nghĩ, đoán chừng con chó săn họ Từ dưới trướng ông chủ Cố đang nắm giữ nhược điểm của ông ta, nên lão già kia mới phải ra mặt cầu xin, nhưng nếu không giúp, e rằng ông chủ Cố sẽ không nhịn được mà quay về Thượng Hải. Ông chủ Cố có thể coi là có ba nghìn môn hạ, người Nhật cầu còn không được, ông chủ Trương vất vả lắm mới ngồi được vào ghế số một, vạn lần không muốn ông ta trở về. Hơn nữa, hắn cũng nhìn con chó điên Chúc Khắc Văn kia không vừa mắt, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, nên việc của ông chủ Cố có thể giúp, nhiều bạn nhiều đường.
*****
Bữa tối, Bảo Sinh và Lý A Đông cùng Minh Chi dùng bữa, Từ Trọng Cửu phần lớn thời gian vẫn phải nằm yên tĩnh dưỡng, thức ăn cũng chủ yếu là cháo loãng và canh, nhưng dinh dưỡng của phụ nữ mang thai không thể qua loa như vậy. Từ Trọng Cửu dĩ nhiên không hẹp hòi đến mức bắt Minh Chi ăn theo mình, bèn giục cô xuống lầu ăn thêm đồ mặn để bồi bổ.
Vừa động đũa, người trong bếp nói người bán thức ăn đưa đến cá đao tươi, con nào con nấy béo mập, mời Bảo Sinh ra xem.
Đợi Bảo Sinh vào bếp, người bán cá cung kính tiến đến, vừa bày cá ra cho cậu xem, vừa nói lẽ ra phải đưa đến từ sáng nhưng có việc nên trì hoãn, may mà ướp nhiều đá nên không ảnh hưởng gì, vừa len lén gửi gắm lời nhắn. Chúc Khắc Văn có một tình nhân là cô giáo, cô giáo này ham muốn nhiều nhưng tuổi cũng đã cao, bèn đưa cô hầu nhỏ tên Tiểu Á bên cạnh lên hầu hạ Chúc Khắc Văn. Tiểu Á sinh cho Chúc Khắc Văn một đứa con trai, con trai đến khi về già là bảo bối của Chúc Khắc Văn. Nhưng Tiểu Á là người thông minh, vô cùng biết điều, bọn họ đã khống chế em trai của Tiểu Á, bảo cô ta khuyên Chúc Khắc Văn tích đức nhiều hơn.
Vài ngày sau, có phóng viên muốn đến phỏng vấn nhưng bị chặn ở ngoài cửa, mật thám người Nhật không cho phép người không liên quan vào nhà họ Quý. Phóng viên bị từ chối, bèn chạy đến trường cũ của Quý Minh Chi, tha thiết trò chuyện với hiệu trưởng, moi được không ít chuyện bên trong, về lại tòa soạn viết một bài báo dài đăng lên trang nhất: Quý Minh Chi tự lực cánh sinh như thế nào, giúp đỡ vô số thiếu nữ nhà nghèo hoàn thành giấc mơ học hành, lại quyên góp vô số tiền từ thiện giúp công nhân cải thiện cuộc sống. Bài báo còn ám chỉ một số tờ báo có lẽ đã nhận tiền để bịa đặt tin tức nhằm mục đích câu khách, còn Quý Minh Chi hiện đang trong hoàn cảnh đáng thương, không có khả năng tự minh oan cho mình.
Từ Trọng Cửu cầm tờ báo đọc say sưa, thấy Minh Chi bước vào mới ném sang một bên, "Lật đi lật lại cũng chỉ là lời nói của bọn họ." Anh lấy một cái gối cho Minh Chi, "Lại đây dựa vào, hôm nay thế nào?"
Còn có thể thế nào nữa. Minh Chi đã quen với việc chờ đợi. Về khoản nhẫn nhịn, ngay cả Từ Trọng Cửu cũng không bằng cô.