Hôm nay tàu đến New York, hành lý của Minh Chi và những người khác không nhiều. Nhưng họ bị chặn lại, phải đợi người nước ngoài đi trước.
Từ Trọng Cửu không để ý, ôm Thần Thần trên boong tàu xem náo nhiệt.
Cảng biển người qua người lại, hai cha con tự vui đùa. Qua hồi lâu, Thần Thần ôm cổ cha tựa vào lòng anh ngủ say. Từ Trọng Cửu vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái, trong lòng vừa vui vừa buồn, nhưng chung quy vẫn có chút buồn bực.
Chỉ trong chớp mắt, Minh Chi lại thấy anh cười tươi như hoa. Nơi này là cửa sông Hudson, phía đông giáp Đại Tây Dương, sự phồn hoa vượt xa đảo Hồng Kông. Từ Trọng Cửu ghé sát tai Minh Chi: "Nếu ra tay, cần bao lâu mới có thể rút lui?"
Minh Chi trầm ngâm: "Ít nhất cũng phải mười lăm phút."
Từ Trọng Cửu bật cười, Minh Chi mới phát hiện mình đã trúng kế của anh, vô tình nói ra suy nghĩ trong tiềm thức: Cứ đến nơi mới là cô sẽ quan sát phòng thủ và lối thoát trước, đã trở thành bản năng của cô rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không khách khí liếc xéo anh một cái để bày tỏ sự bất mãn.
Từ Trọng Cửu chỉ mỉm cười, họ coi như là không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng với tuổi tác hiện tại mà nói về hưu thì quả thực quá sớm. Nhưng tình hình hiện nay, anh không nỡ rời xa hai mẹ con cô nữa. Vậy thì phải tìm kế sinh nhai, hơn nữa đám nhóc con dưới trướng Minh Chi, đứa nào đứa nấy đều tràn đầy năng lượng, rảnh rỗi là lại gây chuyện. Theo ý của Hữu Chi, đã đến đây rồi thì xin nhập học, Minh Chi và Từ Trọng Cửu đều không đáp lời.
Dù làm gì, chỉ cần có thể ở bên vợ con là tốt.
Từ Trọng Cửu đưa tay vén gọn những sợi tóc mái lòa xòa trước trán Minh Chi bị gió thổi tung, "Xuống tàu thôi."
Vì James chạy đôn chạy đáo, hết lòng chiêu đãi những vị khách phương xa này, lại gợi lên cho Minh Chi một mối bận tâm. Cô đã biết, thì ra nước Mỹ lại cấm người khác chủng tộc kết hôn (1), hơn nữa tuy có tin đồn sẽ bãi bỏ đạo luật bài trừ người Hoa, nhưng vẫn chưa biết khi nào mới có thể thực hiện. Cũng vì vậy mà Hữu Chi không chịu đưa ra lời hứa trọn đời với James.
(1): việc nước Mỹ cấm những người da trắng kết hôn với người khác chủng tộc vào đầu thế kỷ 20 là chỉ ở nhiều tiểu bang thôi, chứ không phải toàn nước Mỹ, đa số là những tiểu bang thuộc miền Nam và Tây Nam.
Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Minh Chi nhìn Hữu Chi, dù là Thượng Hải hay Hồng Kông đều có hôn nhân giữa người Hoa và người nước ngoài. Cô nghĩ, nếu James bằng lòng từ bỏ người thân và cuộc sống ở Mỹ, vậy thì Hữu Chi cứ việc nhận lấy tấm chân tình này, hoàn toàn không cần phải xoắn xuýt xem anh ta có phải hy sinh quá lớn hay không. Còn về nghiên cứu của anh ta ở trường đại học, Minh Chi lại nghĩ, tuy rằng có thể mang lại lợi ích cho nhân loại, nhưng hạnh phúc của nhân loại và hạnh phúc của em gái đặt cạnh nhau, dĩ nhiên cô sẽ chọn hạnh phúc của em gái, hơn nữa đó mới chỉ là "có thể".
Cả đoàn người náo nhiệt ở trong khách sạn, Minh Chi biết Hữu Chi lo lắng chuyện học hành, liền nghiêm mặt giục cô ấy và James về trường. Vì mục đích phòng thân, Minh Chi cũng đã bí mật mang theo giấy tờ ngoại giao, cùng lắm thì làm ầm ĩ lên để bị trục xuất. Còn về chuyện động võ, thứ nhất là họ sẽ không dễ dàng động võ với người khác, thứ hai là nếu động võ thì tuyệt đối sẽ không chịu thua.
Kẻ nào không biết điều dám động đến họ?
Minh Chi không sợ bọn côn đồ, bản thân cô chính là côn đồ.
Sau khi ăn hết những nhà hàng sang trọng ở New York, Minh Chi nhờ khách sạn tìm một hướng dẫn viên người Hoa, định thuê mấy chiếc xe hào hứng đi về phía Nam để ngắm cánh đồng bông. Cô đọc xong cuốn tiểu thuyết bán chạy 60 đô la, rất muốn đến thăm bối cảnh của câu chuyện.
Lư Tiểu Nam, mẹ Bảo Sinh đều nói cô hoang đường - tiền phòng khách sạn một ngày cũng chỉ có 30 đô la, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã đến rồi, đi đâu mà chẳng phải chơi. Có tiền, có thời gian, chẳng phải họ chính là như vậy sao?
Ai ngờ hướng dẫn viên lại là người quen cũ, Tưởng Thất ở Mai Thành.
Lúc trước, nhà họ Quý và nhà họ Tưởng từng có ý định kết thông gia, Tưởng Thất đã đề nghị với gia đình muốn cưới Minh Chi, khiến cô phải chịu ấm ức một trận.
Chuyện cũ đã qua, bây giờ Minh Chi đã có con rồi, thì thấy ngạc nhiên vì sao Tưởng Thất lại làm công việc này. Nhà họ Tưởng còn có của ăn của để hơn nhà họ Quý, từ công ty điện lực đến hãng tàu thủy, cái nào mà chẳng có cổ phần của nhà họ Tưởng.
Tưởng Thất cũng không còn là chàng trai ngây thơ nhiệt tình ngày nào, trên đường đi kể rõ ràng mọi chuyện của nhà họ Tưởng. Ngay khi nhà họ Quý bắt đầu suy tàn, thì hai năm đó nhà họ Tưởng cũng làm ăn không thuận lợi, không biết vì sao việc buôn bán nào cũng thua lỗ, có những việc trông thì có vẻ phát đạt, nhưng đến cuối năm quyết toán thì vẫn lỗ. May mà nền tảng vững chắc, dù có lỗ thêm hai ba năm nữa thì vẫn hơn những nhà nhỏ lẻ. Ai ngờ chiến tranh lan đến Mai Thành, người già nhà họ Tưởng không chịu chạy đến tô giới Thượng Hải, cha và các chú bác của Tưởng Thất ở lại với ông bà, đều bỏ mạng vào ngày quân địch đổ bộ. Lúc đó Tưởng Thất đang du học ở nước ngoài, nghe tin liền vội vàng chạy về, nhưng nhà họ Tưởng không còn người chủ trì, mọi chuyện trở nên hỗn loạn, trong lúc tức giận, anh ta tuyên bố từ bỏ phần tài sản của mình, tay trắng quay lại Mỹ, dựa vào làm thêm mấy công việc lặt vặt cũng sống lay lắt qua ngày.
*****
Buổi tối Minh Chi tắm rửa xong đi ra, thấy Từ Trọng Cửu ra hiệu im lặng từ xa, liền hiểu ý bước nhẹ chân để tránh đánh thức con gái.
Cô ngồi vào bàn xử lý một đống hóa đơn.
"Đang nghĩ xem Tưởng Thất có nhận chi phiếu của em không à?" Từ Trọng Cửu đột nhiên nói bên tai cô.
"Ừ." Minh Chi ngả người ra sau dựa vào lòng anh: "Chỉ sợ cậu ấy chưa chắc đã chịu nhận."
Từ Trọng Cửu thấy đầu ngón tay cô dính chút mực, liền kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng xoa bóp. Ngón tay và lòng bàn tay Minh Chi đều có vết chai mỏng, nhưng ấm áp và mạnh mẽ. Từ Trọng Cửu cúi đầu hôn nhẹ lên đó, "Em này..."
Trong lòng lại hiểu rõ, đừng nói là Minh Chi, ngay cả anh, sau khi trải qua sinh tử thì cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Cứ thử xem sao." Anh cười nói: "Cậu ấy coi như là người thực sự có tình cảm với em, không giúp cậu ấy... trong lòng em khó tránh khỏi áy náy. May mà anh không giống em, trước có anh họ Thẩm, sau có Tưởng Thất, dây dưa không dứt... Ơ, sao lại nhìn anh như vậy?"
Minh Chi rút tay về, vỗ nhẹ vào cằm anh, "Ngủ thôi."
*****
Tưởng Thất làm việc rất có trách nhiệm, chỉ là cẩn thận đến mức ngay cả mẹ Bảo Sinh cũng hơi phiền lòng: "Tưởng tiên sinh là người tốt, nhưng có phần hơi cẩn thận quá mức".
Không được tách lẻ, trên người không được không có tiền cũng không được có quá nhiều tiền, ngủ sớm, dậy muộn,...
Đâu phải là đi du lịch, mà cứ như là đang chạy trốn vậy.
Tưởng Thất thầm nghĩ các người đâu có biết, người Hoa chăm chỉ kiếm tiền mà không nỡ tiêu, không thích gây chuyện thị phi, trong mắt người nước ngoài thì giống như con cừu béo, nên dĩ nhiên phải cẩn thận hơn.
Cầu được ước thấy, Tưởng Thất càng sợ thì càng gặp phải cướp, hơn nữa tên da đen to lớn lại nhắm thẳng vào Minh Chi.
Tưởng Thất hét lên, thuận tay cầm lấy một thứ gì đó xông tới.
Bình thường đều là Từ Trọng Cửu bế con, lúc này anh đang ngồi xổm bên đường lấy nước nóng rửa bình sữa, Thần Thần được giao cho Minh Chi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Tưởng Thất vừa chạy được hai bước, đã thấy Minh Chi vung tay trái lên.
Sau một tiếng động nhẹ, tên cướp ngã xuống đất.
Tay phải Minh Chi vẫn đang bế Thần Thần, thậm chí nụ cười dỗ dành con cũng không hề thay đổi, Từ Trọng Cửu vẫn đang ngồi xổm bên đường rửa bình sữa, mẹ Bảo Sinh và những người khác đi vệ sinh xong chậm rãi quay lại, trên vùng đất hoang vu chỉ có đoàn người của họ, và tên cướp đã ngã xuống...
Vũng máu trên mặt đất ngày càng lan rộng.
Tưởng Thất đứng ngây ra tại chỗ.
Hai thanh niên tiến lên kéo xác tên cướp ném xuống mương.
Hai người họ ngày thường luôn cười tươi lộ hàm răng trắng bóng, rất hào sảng hiếu khách, không ngờ... làm việc cũng rất dứt khoác.
Tưởng Thất nhìn thứ đang cầm trên tay, mặt đỏ bừng, đó là chiếc bàn giặt đồ mà mẹ Bảo Sinh thường dùng, tất cả quần áo của Thần Thần đều do bà ấy giặt sạch trên chiếc bàn này.
Lúc này, trên bàn vẫn còn vắt một cái tã lót...
Từ Trọng Cửu vỗ vai anh ta chỉ cho anh ta xem, "Lần sau chọn cái kia kìa."
Tưởng Thất lùi lại một bước mới đỡ được "cái kia" mà Lư Tiểu Nam ném tới - "Máy đánh chữ Chicago, Thompson 1928".
Anh ta lẩm bẩm: "Các người..."
*****
Minh Chi và những người khác đi một vòng từ Bắc xuống Nam, từ Đông sang Tây, mất hơn một năm. Trong thời gian đó, họ cũng gặp phải rất nhiều trắc trở, nhưng họ không phải là người ăn chay trên đất Thượng Hải ngày trước, bây giờ dựa vào túi tiền rủng rỉnh, khi thì mềm mỏng khi thì cứng rắn để đối phó, nếu thực sự không được thì trong 36 kế còn có kế chuồn là thượng sách. Dù sao thì ai cũng biết đây là đất khách quê người, có chút không vừa ý cũng chỉ là chuyện thường tình của những người lữ khách.
Hôm nay vừa trở về New York, lại có cảm giác như bước vào thế giới phồn hoa. Họ xem một trận đấu quyền anh, không khí ồn ào náo nhiệt, nhưng đúng là rất kích thích, xem xong ai nấy đều đòi đi uống một ly, ngay cả Minh Chi cũng gọi một ly rượu mạnh.
Thấy mẹ Bảo Sinh liên tục nhìn về phía mình, Từ Trọng Cửu không khỏi buồn cười, giải thích luật lệ cho chị ấy nghe. Trừ khi thể hình hai bên chênh lệch quá lớn, nếu không thì không có nhiều trường hợp "knock-out", rất nhiều lúc phải tính điểm, cũng không phải đánh trúng đối phương là được tính.
Mẹ Bảo Sinh ngoài miệng không nói, nhưng thầm nghĩ, đánh nhau máu me be bét cả buổi trời, không bằng một viên đạn nhỏ giải quyết vấn đề.
Thần Thần thì vung nắm đấm nhỏ, hăng say tập đấm vào lòng bàn tay bố. Mẹ Bảo Sinh không muốn cô gái nhỏ đi xem môn thể thao của người man rợ, nhưng Từ Trọng Cửu khuyên chị ấy, con cái xuất thân từ gia đình như họ, nếu sau này lúc nào cũng cần người khác bảo vệ thì cũng không sống tốt được, chi bằng để con bé quen dần từ nhỏ. Mẹ Bảo Sinh thấy họ có vẻ như đang ấp ủ dự định gì đó, hình như muốn thử một con đường mới để kiếm sống, suy đi tính lại thì lời của Từ Trọng Cửu cũng không phải là không có lý, chỉ tiếc cho dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của Thần Thần.
Mẹ Bảo Sinh luôn cảm thấy Minh Chi có vẻ lạnh nhạt với con gái, cũng không phải là không quan tâm đến con, nhưng nếu nói là yêu thương thì chưa đủ. May mà Thần Thần vô tư, lại được Từ Trọng Cửu chiều chuộng. Nhưng biết nói sao nhỉ, mẹ Bảo Sinh thở dài trong lòng, thôi thì trong thời loạn lạc có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, tham lam không phải là phúc.
Dỗ Thần Thần ngủ xong đã là nửa đêm, Từ Trọng Cửu tắm rửa xong đi ra: "Sau này không thể như vậy nữa, con bé cứ nói "Cha ơi sao con vừa buồn ngủ vừa không ngủ được", đáng thương lắm."
Minh Chi bị mẹ Bảo Sinh nói một trận, lúc này cũng bật cười. Đúng vậy, chỉ cần bị lải nhải thôi cũng đủ mệt rồi.
Từ Trọng Cửu lấy tập tài liệu trên tay cô đặt sang một bên, dịu dàng nói: "Ngày mai tính tiếp, em cũng mệt rồi."
Anh đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, nhìn cô thật sâu. Dưới ánh đèn, anh không còn là thanh niên tuấn tú lúc mới gặp nữa, khóe mắt đã có nếp nhăn, khóe môi cũng vậy. Nhưng ánh mắt anh đã bớt đi vẻ hung dữ và ngông cuồng, giống như rượu lâu năm, tỏa ra vẻ trầm ổn, nếu lỡ uống nhầm một ngụm, sẽ say.
*****
Sáng hôm sau, Từ Trọng Cửu ăn sáng xong đọc báo, thấy toàn là tin tức về việc quân Anh - Pháp rút lui, không khỏi nhíu mày, e rằng sớm muộn gì Hồng Kông cũng sẽ rơi vào chiến hỏa. Chuyện khác thì không sao, Sơ Chi vẫn còn ở đó, e rằng cô ấy sẽ không chịu rời đi, Minh Chi bị tình cảm máu mủ ràng buộc, lại phải lo lắng vất vả.
Thần Thần bên kia cũng ăn sáng xong, đang quấn lấy cha đòi học chữ. Từ Trọng Cửu bế con bé lên đùi, lấy một cuốn truyện cổ tích ra đọc cho con bé nghe.
Mẹ Bảo Sinh nhìn thấy trong lòng dĩ nhiên rất vui mừng, chị ấy là người cổ hủ, luôn cảm thấy hai người nên sinh thêm một đứa con trai. Nhưng những lời này phải là người lớn thực sự của Minh Chi mới có thể nói với cô. Tuy rằng sau khi Bảo Sinh mất, Minh Chi coi chị ấy như người thân, nhưng mẹ Bảo Sinh vẫn biết thân biết phận.
Mấy ngày sau, Minh Chi cuối cùng cũng nói với Từ Trọng Cửu và Lư Tiểu Nam về chuyện Sơ Chi. Cô đã gửi điện báo, nhưng Sơ Chi chắc sẽ không đến.
"Vì sao?" Lư Tiểu Nam hỏi.
Từ Trọng Cửu lại hiểu, chị em nhà họ Quý có cách chung sống của họ, Sơ Chi chưa chắc đã muốn sống dựa dẫm vào em gái.
Quả nhiên, người hồi âm điện báo là Cố Quốc Hoàn. Hơn hai tháng trước, Sơ Chi đã quay về tìm Linh Chi.
Minh Chi vẫn bình thường, lại là Từ Trọng Cửu không nhịn được lên tiếng trước.
Những hạt mưa rơi trên cửa sổ hợp thành dòng nước, Minh Chi nghe vậy ngẩng đầu lên. Biết nói sao nhỉ, gặp gỡ chia ly đều do duyên phận, dù là máu mủ ruột thịt cũng không thể cưỡng cầu, giống như Thần Thần, hôm nay là bảo bối trong lòng, sau này sẽ có ngày tung cánh bay xa. Còn cô, sau khi trải qua sinh tử hợp tan, đã không còn dũng cảm một mình nữa, sợ nhất là chia ly.