Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 25

Lập chí thì dễ, thực hiện lại khó. Minh Chi trong một ngày đã bị hù dọa hai lần, đến tối thì phát sốt, trán nóng rực, cổ họng sưng đau đến mức uống nước cũng thấy đau.

Trong dịp Tết không tiện mời bác sĩ đến nhà, bà Quý nghe tin liền bảo mang chút thuốc Tây có sẵn đưa qua, dặn Minh Chi nằm nghỉ ngơi nhiều hơn. Minh Chi cũng vui lòng tuân theo, để khỏi phải gặp mặt Từ Trọng Cửu và Hữu Chi.

Mấy chị em kết nhau đi thăm Minh Chi, khi rủ Hữu Chi đi cùng thì cô ấy bảo muốn ôn bài nên từ chối. Mọi người đều biết cô ấy là mọt sách, chỉ cười đùa một hồi nhưng cũng không ép.

Khi đến phòng Minh Chi, nhìn thấy cô vẫn uể oải, mấy chị em biết tinh thần bệnh nhân không tốt bèn dặn dò Tiểu Nguyệt chăm sóc cô cẩn thận, rồi nói thêm vài câu nữa mới ra về.

Minh Chi uống thuốc, thuốc Tây mạnh nên ngủ li bì, mơ màng thấy Tiểu Nguyệt vào hai lần: một lần rót nước nóng, một lần mang cháo trắng. Đến khi tỉnh lại, cô giật mình nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trước mặt, chính là Từ Trọng Cửu.

Từ Trọng Cửu đưa tay ra hiệu im lặng, khẽ nói, "Đừng sợ."

Minh Chi hiểu ý nhưng trong lòng dậy sóng. Dù không rõ giờ giấc, nhưng nghe âm thanh bên ngoài thì có lẽ đã khuya lắm rồi. Anh đến làm gì, sao lại vào đây được? Cô chợt nhận ra mình ăn mặc không chỉnh tề, may mà là đồ ngủ mùa đông nên kín đáo, nhưng có lẽ dáng vẻ khi ngủ đã bị anh nhìn thấy cả rồi.  

Từ Trọng Cửu đứng dậy vắt khăn, một tay đỡ sau đầu cô, tay kia áp chiếc khăn lên mặt cô. Hơi ấm dễ chịu thấm vào da thịt, Minh Chi tham lam hít một hơi thật sâu. Qua vài giây, anh bắt đầu lau mặt cho cô. Anh dùng lực không nhỏ khiến Minh Chi vừa hơi đau vừa thấy tỉnh táo hơn. Anh lại lấy một chiếc chậu đặt bên giường, đưa cho cô một ly nước ấm, ra hiệu bảo cô súc miệng và nhổ vào chậu.

Minh Chi đỏ mặt, không muốn làm, Từ Trọng Cửu ghé vào tai cô nói, "Dáng ngủ chảy nước miếng của em, tôi cũng thấy rồi, còn xấu hổ gì nữa." Minh Chi hốt hoảng, không tự chủ đưa tay sờ khóe miệng, rồi lại nhớ ra mặt vừa được lau bèn chuyển sang sờ gối. Cô nhớ mình không có thói quen chảy nước miếng khi ngủ, chẳng lẽ là chính mình không hề hay biết?

"Nhanh nào." Từ Trọng Cửu giục. Minh Chi đã kiểm tra gối thấy không có dấu vết gì, biết anh trêu mình, liếc anh một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn súc miệng.

Từ Trọng Cửu pha một bát bột củ sen với nước nóng, ép cô ăn hết. Anh chạm vào trán cô, thấy cơn sốt đã lui liền tiện tay khẽ gõ vào mũi cô, "Con nít ba ngày không quậy thì đổ bệnh, em vẫn còn là trẻ con à?"

"Anh vào đây bằng cách nào?" Lúc này Minh Chi mới có cơ hội mở lời. Cô thực sự hiếu kỳ, bất chấp giọng nói khàn khàn.

"Chỉ là tầng hai thôi mà, có gì khó đâu, leo lên một cái là đến." Anh véo nhẹ má cô, "Đừng có trừng mắt với đôi mắt đậu xanh của em nữa. Yên tâm đi, không ai thấy đâu."

Minh Chi vốn có đôi mắt to tròn, là lần đầu bị nói là mắt đậu xanh, tức giận lườm anh thêm lần nữa.

Từ Trọng Cửu dọn dẹp đồ đạc trên bàn, kéo ghế ra xa một chút, rồi vẫn thản nhiên ngồi xuống.

Minh Chi vội nói, "Sao còn chưa đi?"

Từ Trọng Cửu cười khẽ, "Em đuổi tôi à?" Anh nhận xét, "Thật là vô tình, tôi có ý tốt, nghĩ là không ai chăm sóc em nên mới qua xem thế nào. Em yên tâm, nếu có người đến tôi sẽ chạy, bị bắt thì nhận là lỗi của tôi."

Nghe vậy, Minh Chi thấy khó mà đuổi anh đi nữa, im lặng một lúc mới hỏi, "Sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"

Từ Trọng Cửu vẫn cười, "Tôi chỉ là rảnh thôi, ngày thường phải làm việc kiếm tiền, gặp gỡ bạn bè, hiếm khi có vài ngày nghỉ, rảnh rỗi chịu không nổi. Với lại hôm nay tôi đã ở cạnh chị cả em cả buổi chiều, tối lại ngồi cùng cả đám người lớn trẻ nhỏ nhà em và nhà tôi suốt hai ba tiếng, cũng phải tìm chút gì đó vui chứ."

Minh Chi hừ nhẹ, "Tôi thành trò tiêu khiển cho anh rồi." Nhưng trong lòng có chút vui, "Chị cả của tôi đẹp, ăn nói phong nhã, thành phố này có bao nhiêu thanh niên muốn bầu bạn với chị ấy, anh còn dám nói năng lung tung."

Từ Trọng Cửu bĩu môi, "Miệng không thật lòng. Chị cả em thì tốt thật, nhưng quá nghiêm túc, buồn chán muốn chết. Thật sợ sau này lấy nhau rồi cô ta cả ngày cả đêm chỉ nói về kinh tế quốc dân."

Minh Chi lập tức nói, "Anh quá xem thường chị ấy rồi!"

Lời vừa dứt mà chắc nịch, Từ Trọng Cửu nhìn cô đầy hứng thú, "Nói xem nào?"

Minh Chi lại không chịu nói gì thêm, bởi lẽ điều này liên quan đến mình. Hồi cô khoảng mười một, mười hai tuổi, có lần Sơ Chi gọi cô vào phòng, nhất định bắt cô cởi áo cho Sơ Chi xem ngực, nếu không sẽ không cho đi. Minh Chi không còn cách nào khác đành để Sơ Chi xem, cảm giác như bản thân là thú nuôi bị người khác đánh giá. Sau đó, Minh Chi nghe trộm mới biết ngực Sơ Chi bị sưng, nên mới tìm cô để hỏi thử.

Dù đã vài năm trôi qua, Minh Chi vẫn còn nhớ như in lời Sơ Chi nói với bà Quý lúc ấy, "Con bé đó xấu xí chết đi được, làm con mấy hôm nay ăn không ngon." Lúc ấy Minh Chi đứng nép bên tường, chỉ ước gì mình chưa từng được sinh ra. Cô vừa tức giận vừa ấm ức. Không phải cô năn nỉ Sơ Chi xem ngực, là Sơ Chi tự ý muốn xem rồi đuổi cô ra ngoài. Sơ Chi còn nói nhà này là của cô ta, mọi chuyện đều do cô ta quyết định.

Dù Sơ Chi được nuôi dạy như một đứa con trai, nhưng nếu nói cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ hấp dẫn nhau thì Minh Chi chắc chắn không tin.

Minh Chi không chịu nói thêm, Từ Trọng Cửu đoán chắc hai người từng xảy ra mâu thuẫn, liền cố ý trêu, "Ngay cả mách lẻo cũng không biết, em thật là vô dụng." Nói xong thì thấy Minh Chi lườm mình một cái thật dữ dội, anh nghiêng đầu mím môi cười vô tội, khiến Minh Chi quay đi không thèm nhìn nữa.

"Ban đầu... sao em lại đồng ý cuộc hôn nhân với nhà họ Thẩm?" Từ Trọng Cửu suy nghĩ một lát rồi hỏi. Gia đình như nhà họ Quý anh cũng từng gặp qua, rất trọng sĩ diện, nếu Minh Chi không muốn kết hôn, họ cùng lắm chỉ nói mấy lời lạnh lùng chứ không đến mức khiến cô sống không nổi.

Minh Chi buồn bã đáp, "Dù sao không phải anh ấy thì cũng là ai khác thôi." Thay vì gả cho một người xa lạ nào đó ở nông thôn, thà gả cho Thẩm Phượng Thư. Ít ra danh nghĩa là anh em họ, sau khi cưới thì cô có thể rời khỏi ngôi nhà này. Hơn nữa, nhìn tình hình hiện tại, Thẩm Phượng Thư còn tốt hơn cô tưởng, sau này ít nhất sẽ có chút tự do. Chỉ sợ Từ Trọng Cửu không buông tha, lại gây thêm phiền phức cho cô.

Cô ngẩn ngơ, tay nắm chặt tấm chăn rồi lại buông lỏng.

Từ Trọng Cửu cũng không nói gì. Căn phòng này có hai gian trong ngoài, bên ngoài là nơi đọc sách, ngăn cách với bên trong bằng một tấm rèm hạt pha lê. Những viên pha lê đã mất đi ánh sáng, xám xịt chẳng khác gì cát đá. Dù đồ đạc trong phòng cũ kỹ nhưng vẫn được sắp xếp gọn gàng. Nhìn thoáng qua không giống phòng khuê nữ mà như phòng trọ bên ngoài, chỉ cần xách hành lý là có thể rời đi.

Anh khẽ hỏi, "Mẹ ruột em có về tìm em không?"

Minh Chi lắc đầu. Cô biết ít nhiều về tung tích mẹ mình, nhưng cũng không thể nói với ai, kể cả Từ Trọng Cửu, bởi sợ rằng anh sẽ khinh thường cô hơn. Cô hờn dỗi hỏi, "Anh định tới nhà cầu hôn tôi sao? Muộn rồi, tôi đã đính hôn rồi."

Từ Trọng Cửu cười, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên trán cô, "Dám gắt với tôi? Không phải tôi cũng đã kể chuyện của mình cho em, hỏi em chút chuyện thì có gì đâu?"

Minh Chi nhìn lên đỉnh màn, lặng lẽ nói, "Anh với tôi không giống nhau." Từ Trọng Cửu muốn đi thì có thể đi, còn cô thì không.

Từ Trọng Cửu không cho là đúng, "Có gì khác đâu, cũng chỉ là người dưới mái nhà người ta không thể không cúi đầu. Chỉ là phụ nữ các em thích nghĩ đông nghĩ tây, ăn mặc đủ rồi lại muốn nghĩ đến những chuyện khác. Như tôi đây, từ nhỏ đã phải vật lộn để sống, bây giờ sống tốt rồi, chẳng phải vậy là đủ sao? Con người phải biết đủ, có tôi đây ngồi nói chuyện với em chẳng phải tốt rồi sao, còn học cách giận dỗi nữa."

Minh Chi im lặng. Cô không phải lo miếng ăn, làm gì cũng đủ no bụng, cũng chẳng sợ lạnh, quần áo tuy không hợp thời nhưng áo bông và chăn nệm không thiếu. Thậm chí cô không phải làm việc nhà, những việc nặng nhọc đều có người hầu giúp. So với Tiểu Nguyệt từ nhỏ phải đi làm hầu gái cho người ta, thì số phận của cô đã tốt đến không thể phàn nàn.

Nhưng ngoài những thứ đó, trong lòng vẫn có một cảm giác không yên khiến cô bức bối. Lúc còn nhỏ, cô từng mong có mẹ ruột, đến khi lớn mới nhận ra có một người mẹ như vậy còn không bằng không có. Đọc sách rồi hiểu được cuộc đời có nhiều cách sống khác nhau, cô cũng muốn sống mạnh mẽ nhưng lại không chịu được nghèo khổ, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể phủ nhận mình lớn lên là nhờ nhà họ Quý.

Nếu có lương tâm, cô nên báo đáp ân tình nuôi dưỡng của nhà họ Quý. Nhưng rồi cô lại tự hỏi tại sao mình phải làm vậy, chẳng phải cô tự nguyện đến thế gian này, mà do Quý Tổ Manh nhìn trúng con gái của tá điền rồi đưa cô đến đây. Ông ấy chẳng lẽ không nên nuôi dưỡng cô tử tế? Cũng là con của ông ấy, người khác có cha mẹ che chở, có thể chọn chồng chọn trường học, còn cô thì sao, không gả cho Thẩm Phượng Thư thì sẽ có một người còn tệ hơn anh ấy.

Còn về học hành, bà Quý nói nhà có thể cho cô học đến đại học, nhưng ngoài học phí ra, trong trường cũng cần các khoản chi khác, giấy bút sách vở, giao lưu với bạn bè khoản nào cũng cần tiền. Giờ đây còn miễn cưỡng xoay sở được, nhưng sau này đi học xa thì ăn uống sinh hoạt sẽ là một gánh nặng lớn hơn.

Tất cả những ý nghĩ ấy thoáng qua, cuối cùng gom lại thành một câu: "Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng tựa giấy."

Minh Chi khẽ rùng mình, nhớ đến dự định đêm qua. Chính cô không thể ra ngoài làm ăn buôn bán, thứ nhất là nhà họ Quý sẽ không cho phép, thứ hai là nghe không hợp lý. Dù cô không cần lo đến sinh kế, nhưng cũng nghe nói làm ăn bên ngoài việc gì cũng phải lo toan, không thì sẽ bị lừa cả vốn, kêu oan cũng chẳng được. Người cô quen biết mà có thể tin tưởng cũng chỉ có Từ Trọng Cửu.

Theo chân anh đi những nơi tiêu tiền, Minh Chi biết rõ chút tiền của mình chẳng đáng gì trong mắt anh. Và dù chưa rõ lòng anh, cô cũng hiểu rằng anh đối với cô là rất tốt rồi.

Minh Chi điềm tĩnh hỏi, "Anh nghĩ bây giờ nên đầu tư vào đâu?"

Từ Trọng Cửu thấy cô đột nhiên có ý định này, bật cười chế giễu, "Lấy chồng nương chồng, người em sắp cưới có tiền, không cần em phải ra ngoài lăn lộn. Tôi còn bảo đầu chị cả em toàn là chuyện kinh tế, thế mà em cũng học theo được à?"

"Tôi thật sự muốn có chút tiền phòng thân." Minh Chi thấy trong mắt anh đầy vẻ giễu cợt, "Lỡ một ngày nào chuyện giữa tôi và anh lộ ra, tôi cũng phải có tiền để mà chạy."

"Chúng ta có chuyện gì sao?" Từ Trọng Cửu rung chân, hờ hững đáp, "Em vẫn trong sáng, hôm qua còn đánh tôi, với tôi thì có chuyện gì chứ?"

Minh Chi ngượng ngùng không nói được nữa, mãi mới nói cứng, "Vậy anh đi đi!"

Từ Trọng Cửu đứng dậy, cúi đầu nhìn Minh Chi. Minh Chi không chịu yếu thế, ngước đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh.

Anh cúi xuống hôn lên trán cô: "Được rồi, tôi biết rồi, đợi nghĩ kỹ tôi sẽ nói cho em. Bây giờ em nghỉ ngơi đi." Ánh mắt anh lướt qua toàn thân cô, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý: "Sống sót mới là quan trọng nhất."

Cho một cái tát rồi lại cho một viên kẹo sao? Minh Chi nghiến răng không nói gì, nhìn anh ung dung bước ra ngoài. Rất lâu sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì, không biết anh xuống lầu bằng cách nào, nhưng chắc chắn là không bị ai phát hiện. Bên ngoài vẫn yên ắng, dường như cả thế gian đã chìm vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment