Một tiếng sau, Từ Trọng Cửu đánh xe ngựa, loạng choạng chở bốn hành khách lên đường.
Từ Trọng Cửu từng đi ăn mày, từng làm lưu manh đầu đường xó chợ, mười tuổi mới trở về nhà họ Từ làm cậu ấm, trải qua đủ mọi thăng trầm, hôm nay lại trở thành phu xe. Nhưng biết làm sao được, anh thở dài thườn thượt, cảm thấy mình đúng là số khổ.
Con ngựa đã già, dù Từ Trọng Cửu có giơ roi quất, hay thúc giục, hay năn nỉ bằng đủ thứ giọng điệu thì nó vẫn cứ lững thững bước theo nhịp của mình. Ba anh lính ăn no rồi, lại có người gánh vác chuyện đánh xe, ở phía sau mỗi người chiếm một góc ngủ lăn lóc. Minh Chi im lặng ngồi cạnh anh, trông có vẻ bình thản.
Nhưng bây giờ Từ Trọng Cửu lại sợ sự bình thản của cô, bởi vì chẳng biết lúc nào sẽ bùng nổ, mà sự bùng nổ của cô đồng nghĩa với máu và lửa.
Nếu là người khác, Từ Trọng Cửu chắc chắn đã xử lý rồi, nhưng đối với cô, anh lại không xuống tay được, cũng không nỡ để người khác ra tay, nên đành phải để vậy trước đã. Có một điều anh nắm chắc, Minh Chi sẽ không lấy mạng anh, rơi vào tay cô cũng chỉ bị hành hạ, mà da dày thịt béo như anh chẳng coi đó là chuyện gì to tát.
Anh ghé sát tai Minh Chi, buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Không sợ anh ấy nữa à?"
Minh Chi cứ như không nghe thấy cũng chẳng nhìn anh, chỉ mím chặt môi hơn.
Từ Trọng Cửu đắc ý quay ra dỗ dành con ngựa già: "Ngựa ơi, mày chạy nhanh lên đi, chúng tao đang đi cứu người, muộn là hỏng việc đấy."
Minh Chi liếc anh một cái, thầm nghĩ đúng là không có lợi không ra trận, chẳng qua thấy có lợi mới cứu người, cần gì phải tự tô vẽ mình cao thượng thế, đến cả con ngựa già cũng lừa!
Từ Trọng Cửu đưa tay định sờ trán cô, cô lùi lại né tránh: "Làm gì?"
Nhân lúc đường bằng phẳng, Từ Trọng Cửu chẳng nói chẳng rằng giữ chặt đầu cô sờ nắn: "Vẫn ổn, chắc hai hôm nữa sẽ hết sưng."
Minh Chi cố lắm mới thoát ra được, tiện tay vuốt lại mái tóc ngắn, quay mặt đi không thèm đếm xỉa đến anh. Một lúc sau, thấy Từ Trọng Cửu vẫn giữ cái vẻ mặt cười cợt đáng ghét ấy, Minh Chi đấm anh một cái vào lưng: "Cười cái gì!"
Từ Trọng Cửu không đánh trả, ngoan ngoãn chịu đòn.
Minh Chi bỗng thấy hơi hối hận, vô thức bày ra tư thế của một nhà triết học, trầm ngâm hồi lâu mà chẳng nghĩ ra kết quả gì. Cô cũng thở dài một tiếng, cảm thấy võ thuật càng cao thì đầu óc càng thoái hóa, cô đã chẳng còn muốn suy trước tính sau, cân nhắc hậu quả nữa rồi.
Cứ thế, dựa vào cỗ xe ngựa ọp ẹp, cả bọn cuối cùng cũng đến được một huyện nhỏ.
Nghe nói muốn đi cứu người từ tay bọn thổ phỉ, vị huyện trưởng liền sa sầm mặt mày. Dân miền núi hung hãn ông ta còn tránh còn không kịp, chủ động tìm đến cửa chẳng khác nào ông thọ ăn thạch tín chán sống rồi. Chưa nói đến chuyện cứu được hay không, mà giả sử cứu được người, bọn họ phủi tay một cái đi mất, đám thổ phỉ kia dám phục kích cả tàu hỏa, sao lại không dám tấn công huyện thành chứ. Gần đây tuy có quân lính đóng trú, nhưng bọn thổ phỉ mỗi lần đi qua là vơ vét sạch sẽ, cũng thuộc dạng không thể dây vào.
Cuối cùng, ông ta chỉ đồng ý: "Lão tướng quân chinh chiến nhiều năm, giao du rộng rãi, chắc chắn có quý nhân giúp đỡ. Tôi sẽ phái một chiếc xe đưa các người đi."
Từ Trọng Cửu chờ đợi ở đây liên lạc với mọi người, tập hợp thêm mười mấy quân lính của Tạ tướng quân. Sau khi nhảy khỏi tàu hỏa, bọn họ cũng lang thang ngoài đồng mấy đêm, nhưng đều là thanh niên trai tráng lại có vũ khí trong tay, nên bình an vô sự đến được huyện thành. Nhưng "người nhà" lại không nhiệt tình với chuyện cứu người như bọn họ, bởi vì Tạ tướng quân tuổi đã cao, dù sao cũng xuất thân từ quân phiệt Bắc Dương, ít nhiều có khoảng cách với quân đội mới. Ông ấy còn sống thì không sao, ông ấy không còn thì sẽ có chút rắc rối, có người mong ông ấy trở về, lại có người cho rằng không có ông ấy thì tốt hơn. Vợ cả của Tạ tướng quân đã qua đời để lại một trai một gái mới bảy, tám tuổi. Bọn thổ phỉ bắt cóc ông ấy đòi một trăm vạn đại dương, nhất thời biết lấy đâu ra.
Trong khoảng thời gian này lại không tìm thấy Thẩm Phượng Thư, nghe nói anh ấy đã rời Trường Sa đi xuống phía Nam. Nghe được tin này, Từ Trọng Cửu không khỏi nhìn về phía Minh Chi, cô lại thản nhiên dời mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Từ Trọng Cửu hết gửi điện báo lại gọi điện thoại, khi thì mềm mỏng van xin, khi thì gào thét ầm ĩ, vậy mà cũng gom góp được một khoản tiền, tập hợp một đám người ngựa ồn ào đi cứu người.
Đến chân núi, họ hạ trại, Từ Trọng Cửu kéo Minh Chi đi xem xét địa hình, anh định để cô phát huy sở trường, chiếm giữ vị trí cao khống chế địch.
Minh Chi chẳng tỏ ý kiến gì. Cô lạnh lùng quan sát, thầm lo lắng thay cho Từ Trọng Cửu, bởi vì đám người này toàn hạng ô hợp. Kẻ có chút bản lĩnh thì muốn dựa vào chuyện này để thăng tiến, không muốn nghe theo sự chỉ huy của người khác; còn lại đa phần là đám nhóc mười sáu, mười bảy tuổi, e là vừa mới bỏ cuốc xuống, đến lúc tình thế bất lợi chắc sẽ chạy tán loạn, giống như hôm đó trên tàu hỏa, chẳng mấy chốc đã tan tác.
Từ Trọng Cửu nào không biết điều đó, nhưng anh muốn lấy lòng Tạ tướng quân, sau này có quân đội của ông ấy làm chỗ dựa, có thể mở một đường vận chuyển. Thứ hai là vũ khí, dựa núi ăn núi, quân đội sao có thể thiếu vũ khí? Nhổ vài cọng lông là đủ cho anh no đủ rồi.
Giàu sang trong hiểm nguy, anh nghĩ.
Cẩn thận xem xét một lượt, Từ Trọng Cửu đã có ý tưởng, nói rõ ràng với Minh Chi rồi phất tay: "Đến lúc đó em không cần lo cho tôi, chỉ cần cứu người ra là được." Anh ghé sát tai Minh Chi nói: "Còn nhớ số hàng chúng ta cho nổ hôm đó không? Nếu làm xong việc này, chúng ta sẽ không phải lo bị truy sát nữa."
Minh Chi nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ cùng lắm thì trốn sang Mỹ, cô không tin có ai đuổi đến tận Mỹ. Nhưng sắp sửa giao chiến, cô không muốn nói những lời mất hứng bèn khẽ gật đầu, coi như cảm ơn anh đã gánh vác chuyện kia một nửa, ít ra anh dùng từ "chúng ta" chứ không phải "cô".
Dù sao nếu cứu được người, cô cũng coi như gián tiếp báo đáp ân huệ cho tiền của Thẩm Phượng Thư, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, không nợ nần gì nhau nữa.
Nhưng mà, người kia đi xuống phía Nam là nơi nào rồi?
Minh Chi mơ hồ cảm thấy Thẩm Phượng Thư đến là để tìm hai người bọn họ, nhưng nửa năm trôi qua rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì? Vì Sơ Chi mà giải cứu Từ Trọng Cửu? Bắt cô về giam giữ hay giết chết, lại định phạt cô như thế nào?
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng hôm đó, cô bị Sơ Chi trách mắng, Thẩm Phượng Thư không những không đứng ra bênh vực mà còn nhỏ to tâm sự với Sơ Chi.
Nghĩ đến đây, Minh Chi cúi đầu nhìn xuống đất, ngón tay vô thức lướt qua lớp sắt lạnh lẽo. Cô là con sói mắt trắng thì đã sao, bọn họ làm gì được cô? Gia giáo nhà họ Quý coi trọng văn hóa, Quý Tổ Manh là người có học thức, dù kinh doanh phát đạt nhưng tiền kiếm được đều đầu tư vào sự nghiệp giáo dục, không những không quên nguồn cội mà còn có thể nói là một nhà giáo dục.
Thế nhưng, sau khi nếm trải sự uy hiếp của vũ lực, Minh Chi càng tin vào cái sau hơn, cái gọi là lấy lý phục người, chẳng qua là nắm đấm chưa đủ cứng mới tự an ủi mình như vậy. Chỉ cần nhìn giữa nước này với nước khác, chẳng phải cũng như thế sao? Nếu vũ lực không đủ mạnh, dù có nói khô cả môi cũng chẳng ai đứng ra chủ trì công đạo. Năm đó Thẩm Phượng Thư cũng vì vậy mới bỏ bút theo nghiệp võ, thử đi con đường quân đội.
"Minh Chi", Từ Trọng Cửu nhìn quanh rồi nhỏ giọng dặn dò, "Chuyện cứu người cứ cố gắng hết sức, nếu ngày mai thấy tình hình không ổn thì em cứ chạy đi, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm em."
Minh Chi im lặng không nói, một lát sau mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo như muốn nhìn thấu lòng anh.
Anh nắm chặt tay cô: "Lúc này rồi mà em vẫn chưa tin tôi sao?"
Minh Chi véo má anh, dùng sức kéo ra, đồng thời hung dữ phi một tiếng: "Đại cát đại lợi, đồng ngôn vô kỵ." (1)
(1): may mắn thuận lợi, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.