Cả khán phòng ngập tràn hương thơm và bóng dáng yêu kiều, Sơ Chi mặc áo sơ mi màu ngọc trai phối cùng quần tây sẫm màu, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng nhỏ xinh. Cô ấy vốn dáng người nhỏ nhắn, gương mặt ngọt ngào, ăn mặc như vậy càng toát lên vẻ thời thượng xinh đẹp khó tả.
Vừa có tiền vừa có sắc, ngay cả Cố Quốc Hoàn cũng phải chú ý đến người đẹp như vậy.
Minh Chi nghiêng đầu nói với Cố Quốc Hoàn: "Chị ấy là chị cả của tôi."
Gia thế của cô chắc chắn ông chủ Cố đã biết rõ ràng, còn Cố Quốc Hoàn có biết hay không, Minh Chi cũng chẳng quan tâm. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố Quốc Hoàn, cảm giác ngột ngạt khó hiểu trong lòng bỗng chốc tan biến, cô không nhịn được cười hỏi: "Sao vậy, tôi không thể có một người chị xinh đẹp như vậy sao?"
Cố Quốc Hoàn nhìn Minh Chi, rồi lại nhìn Sơ Chi: "Không phải vậy, cô có nét đẹp của cô, cô ấy có nét đẹp của cô ấy." Cậu ta lại nhìn Minh Chi bổ sung một câu: "Tôi càng thích cô hơn."
Chỉ trong vài lời nói ngắn ngủi, Sơ Chi đã thoát khỏi đám ong bướm vây quanh, bước về phía hai người. Minh Chi tiện tay chỉnh lại quần áo, đứng dậy đón cô ấy.
Cố Quốc Hoàn rất biết ý tứ, sau khi chào hỏi xong liền lui ra, nhường lại không gian cho hai chị em nói chuyện.
So với Sơ Chi, Minh Chi hôm nay ăn mặc giản dị, chỉ là một chiếc sườn xám bằng vải bông rộng thùng thình. Từ ánh mắt của Sơ Chi có thể thấy rõ sự không hài lòng với cách ăn mặc này, Minh Chi nhàn nhạt cười: "Có chuyện gì sao?"
Thấy cô không hề có chút cung kính nào đối với chị cả, Sơ Chi càng thêm khó chịu, trầm mặt nói: "Hữu Chi về thăm nhà, ngày kia nhà mình sẽ tổ chức tiệc tẩy trần ở Lễ Tra, nếu rảnh thì cô đến nhé."
Hữu Chi xa nhà nhiều năm, đây là lần đầu tiên trở về, Sơ Chi do dự một chút, cảm thấy vẫn nên để hai người gặp mặt, cho dù Minh Chi đắm mình trong truỵ lạc nhưng huyết thống là điều không thể cắt đứt, dù sao cô cũng là con gái nhà họ Quý.
Minh Chi gật đầu: "Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến."
Việc đã nói rõ ràng, hai người nhất thời không biết nói gì, Sơ Chi lấy lại tinh thần, nói tiếp: "Mấy ngày nay tôi sẽ ở Lễ Tra, ngày mai tôi đưa cô đi mua ít quần áo. Mấy giờ cô tan học? Tôi sẽ cho người đến đón cô."
Minh Chi mỉm cười: "Sợ tôi làm mất mặt mọi người sao?"
Sơ Chi bực bội: "Ngày kia chỉ mời vài người thân thiết, không phải là dịp long trọng gì, cô có ăn mặc xấu xí cũng chẳng ai nói gì cô đâu. Làm người tốt nhất nên rộng lượng một chút, đừng có xem lòng tốt của người khác như gan lợn."
Bà Quý thỉnh thoảng cũng nói riêng với Sơ Chi rằng làm mẹ kế rất khó, dù có dạy dỗ Minh Chi thế nào, trong mắt người đời cũng đều là sai. Lúc này Sơ Chi cảm thấy rất đúng, nụ cười nơi khóe môi Minh Chi rõ ràng không phải là sự biết ơn, khiến cô ấy rất muốn nói vài câu nặng lời.
Sơ Chi trách mắng Minh Chi, cứ tưởng Minh Chi sẽ nổi giận, nào ngờ cô chỉ gật đầu đáp: "Tôi biết rồi."
Tuy lời nói ngoan ngoãn nhưng nét mặt lại không phải vậy. Sơ Chi âm thầm hít một hơi thật sâu, quyết định đã nói lời khó nghe thì cứ nói thêm cho đủ: "Đừng tưởng cha mẹ gả cô cho anh họ là xem thường cô, cô thử nghĩ xem, anh họ có điểm nào không bằng người cô tự tìm?" Cô ấy khinh miệt liếc nhìn Cố Quốc Hoàn ở đằng xa, "Cho dù mẹ có chút tư tâm, chẳng phải cũng là vì muốn tốt cho mọi người sao? Cô bỏ nhà ra đi lại không chịu sống kín đáo, có từng nghĩ đến danh tiếng của nhà họ Quý chưa? Nhà nuôi cô mười sáu năm có bạc đãi cô chỗ nào đâu, đây là cách cô báo đáp sao? Học hành bao nhiêu năm, sách vở cô đọc đi đâu hết rồi?"
Minh Chi vẫn gật đầu: "Cũng đúng. Ngay cả chị, con gái cả quan trọng nhất nhà họ Quý, được nuôi nấng đến chừng này chẳng phải cũng vì việc nối dõi tông đường mà cống hiến, nhà chọn ai thì lấy người đó sao. Chị cả, may mà có chị, tôi và Hữu Chi mới được tùy hứng."
Vài câu nói khiến sắc mặt Sơ Chi tái mét, Minh Chi cầm lấy chiếc ấm trên bàn rót cho Sơ Chi một tách trà: "Chị cả uống trà đi, tôi với cậu Cố quen biết đã lâu, hôm nay thay cậu ấy tiếp đón chị cũng là chuyện nên làm."
Nhà họ Quý vì chuyện kho hàng bị cháy mà mất đi nửa gia sản, hai năm nay Sơ Chi cũng chịu không ít ấm ức ngoài xã hội, nhưng dù sao đó cũng là người ngoài, khác với những lời từ chính em gái mình. Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh, mượn cớ uống trà để nuốt ngược nước mắt đang chực trào ra: "Cô biết là tốt rồi, làm người sao có thể sống theo ý mình, luôn phải nghĩ cho gia đình chứ."
Cô ấy cũng không muốn làm ra vẻ chị cả nữa, quyết tâm uốn nắn lại sự lệch lạc của Minh Chi: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có quy củ thì không thành phương tròn, mọi người cùng thịnh vượng mới có thể bảo vệ cá nhân. Nếu ai cũng chỉ cầu lợi ích cho riêng mình, chẳng phải sẽ loạn hết cả lên sao?"
Nói đến đây, Sơ Chi nghĩ đến tình hình Hoa Bắc, nếu không phải các quân phiệt tranh giành lợi ích, làm sao để ngoại quốc hoành hành trên đất nước. Cô ấy không khỏi thở dài, mất hết hứng thú nói chuyện: "Lúc đó tôi cũng sai, chỉ nghe vài lời nói đã đến chất vấn cô."
Càng lớn tuổi, Sơ Chi càng nhớ lại chuyện ngày xưa, cuối cùng cũng hiểu được vì sao lúc đó mình nóng nảy nhiều lần nhắm vào Minh Chi, khó xử nhất chính là anh họ. Một bên là cô em gái được cưng chiều bao năm, một bên là vợ chưa cưới, bênh ai cũng không được, đáng tiếc mọi chuyện đã rồi, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.
Minh Chi không muốn nghe những lời này, chỉ cúi đầu im lặng, may mà trong lúc hỗn loạn có người tìm Sơ Chi để bàn chuyện, cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện tâm tình giữa hai chị em.
Minh Chi vừa định đi thì Cố Quốc Hoàn đột ngột xuất hiện: "Buổi tối còn náo nhiệt hơn, bây giờ đi thì tiếc quá."
"Ngày mai còn phải đi học." Minh Chi có lý do chính đáng.
Còn ngày kia nữa, Hữu Chi đã về rồi, không biết sẽ nghĩ thế nào... Minh Chi chỉ cần nghĩ đến điều này, dù cảm thấy mình không còn là cô của ngày hôm qua nữa nhưng vẫn không khỏi chột dạ. Đáng ghét là không biết tìm Từ Trọng Cửu ở đâu, nếu không còn có thể nói với anh một chút, dù anh có chế giễu hay an ủi cũng được, có một người để trút bầu tâm sự cũng tốt.
Anh đi đâu rồi? Minh Chi chợt nghĩ, không thể cứ đợi anh muốn đến mới được gặp mặt chứ.
*****
Lần trước Từ Trọng Cửu đến đã tặng cô một sợi dây chuyền kim cương. Anh nói đã tặng nhẫn rồi, dù đơn sơ nhưng cũng là thể hiện tấm lòng, nên lần này chọn dây chuyền, tiện cho cô đeo khi tham dự tiệc tùng.
Minh Chi lấy chiếc hộp ra, sau khi quan sát kỹ lưỡng thì biết chắc là mua ở địa phương, biết đâu có thể tìm ra manh mối từ đó. Cô gọi Bảo Sinh, bảo cậu ấy tìm cách đến cửa hàng hỏi thăm, tìm ra nơi ở thường xuyên của Từ Trọng Cửu.
Sợi dây chuyền tinh xảo đắt tiền lấp lánh dưới ánh đèn.
Minh Chi nhìn hồi lâu, rồi lại cất đi.
Cô không cần những thứ này.
Minh Chi có một ý nghĩ mơ hồ, chắc chắn một hai năm sẽ không thể hoàn thành, nhưng cô còn trẻ, cuộc đời còn dài có thể từ từ mưu cầu.
Đến ngày đã hẹn, tan học Minh Chi cũng không về nhà thay quần áo, cứ mặc đồng phục trường học đến Lễ Tra.
Sảnh lớn vẫn náo nhiệt như mọi khi, người gác cổng thấy Minh Chi đi xe đến, lại cho nhiều tiền boa, hận không thể đưa cô vào tận phòng.
Minh Chi dừng lại ở góc cầu thang tĩnh tâm một chút.
Cô nhìn thấy một người ở sảnh lớn: La Xương Hải.
Mọi chuyện cứ thế ập đến. Đây không phải là nơi thích hợp để ra tay, nếu không để mắt đến hắn thì sau khi hắn đi sẽ khó tìm, bên người lại không mang theo vũ khí,... đủ thứ chuyện ùa vào đầu, Minh Chi nắm chặt hai tay. Hơn nữa, bỏ lỡ lần này không biết bao giờ mới gặp lại Hữu Chi.
Minh Chi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi bị ai đó ôm chầm lấy. Người đến ngọt ngào gọi: "Chị hai, em đến đón chị."
Là cô em út Linh Chi. Trong sáu chị em, Sơ Chi là chị cả có địa vị đặc biệt, Linh Chi là em út được mọi người yêu thương, Minh Chi cũng không ngoại lệ, hễ có gì ngon cũng đều để dành cho cô bé.
Ba năm không gặp, Linh Chi cao hơn không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tròn trịa vô cùng đáng yêu, chỉ là đang thay răng nên không chịu há miệng. Răng cửa hàm dưới của cô bé đã rụng, răng mới vẫn chưa mọc hẳn, chỉ nhú lên một chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Minh Chi hoàn hồn, cúi xuống định bế cô bé. Linh Chi lùi lại đỏ mặt nói: "Chị hai, em đã lớn rồi."
Dù lòng đầy tâm sự, Minh Chi vẫn bật cười véo mũi cô bé, rồi vẫn bế cô bé lên. Bảo mẫu đi theo Linh Chi vội vàng tiến lên nói: "Cô Hai, cô Sáu thực sự không còn nhỏ nữa, cô cẩn thận kẻo mệt."
Người hầu trong nhà họ Quý ban đầu chỉ biết cô Hai đi dưỡng bệnh ở bên ngoài, nhưng Thượng Hải và Mai Thành cách nhau không xa, người qua lại cũng nhiều, chẳng có bức tường nào gió không lọt qua, dần dần những người biết chuyện đều biết cô Hai không chỉ hủy hôn, mà còn cướp đi vị hôn phu của cô Cả. Chỉ là không biết sao hai người cũng không đến được với nhau. Bây giờ cô Hai lại cặp kè với con trai của một ông trùm xã hội đen ở Thượng Hải, e rằng sau này khó tránh khỏi giống mẹ ruột của mình, trở thành tàn hoa bại liễu.
Nhưng đó chỉ là những lời bàn tán sau lưng chủ nhân, trước mặt thì bảo mẫu không dám vô lễ. Ông chủ chưa nói đuổi cô Hai ra khỏi nhà, cô Cả thì vẫn qua lại với cô Hai, bà ta là người hầu thì những quy củ nên có vẫn phải có.
Linh Chi ôm chầm lấy cổ Minh Chi, áp mặt vào má chị hai nhỏ giọng nói: "Chị hai, chị ba bảo em nói với chị, mau vào ăn cơm cùng đi."
Minh Chi cay cay mũi, nhất thời nghẹn lời, nước mắt không chảy ra được mà cũng không nói nên lời. Linh Chi lặng lẽ đưa tay nhỏ ra, dùng khăn tay lau nước mắt cho Minh Chi: "Vừa rồi chị ba và chị cả đều khóc." Cô bé ưỡn ngực tự hào: "Chỉ có em là không khóc, sau này em cũng sẽ đến chỗ chị ba học hành."
Linh Chi hào hứng được một lúc, giọng nói liền nhỏ dần: "Thực ra lúc nãy em cũng hơi muốn khóc, nhưng mà em đã nhịn. Cha nói có chí khí là tốt, sau này cũng sẽ cho em ra nước ngoài. Chị hai có muốn đi cùng không?"
Minh Chi nắm lấy khăn tay của Linh Chi áp lên mắt: "Ừm, để chị suy nghĩ."
Linh Chi không biết Minh Chi đang khóc, nghiêm túc nói: "Vậy chị nghĩ xong nhất định phải nói cho em biết đấy.", khiến Minh Chi lại cay cay mũi.