Minh Chi đoán Từ Trọng Cửu nhất định có hậu chiêu, nhưng không ngờ anh lại đến sớm như vậy, tuy nhiên cô cũng không phải loại người yếu đuối bó tay chịu trói, lúc này không hề lên tiếng, thản nhiên lên xe kéo, xem anh muốn đưa cô đến nơi nào. Ban đầu cô định đến kho hàng của nhà họ Mã hội hợp với Bảo Sinh, nên mặc trang phục gọn gàng, cổ chân giấu dao găm, ngoài ra không có vật gì khác để phòng thân, nhưng trong lòng không hề hoảng loạn.
Đến nơi vắng vẻ, Minh Chi ho khan một tiếng: "Phu xe, đi nhầm đường rồi."
Từ Trọng Cửu dừng bước, chậm rãi nói: "Tiểu thư, không sai."
Vừa rồi anh ra sức chạy như bay, lúc này mồ hôi túa ra ướt đẫm quần áo vải thô, làm lộ ra cơ bắp trên lưng. Minh Chi thấy hơi chua xót, cụp mắt xuống không nhìn nữa. Từ Trọng Cửu cũng không quay đầu lại, lặng lẽ đứng im.
Nhưng cuối cùng vẫn phải nói lời tạm biệt.
Minh Chi ngẩng đầu lên: "Xin lỗi, tôi còn có việc."
Từ Trọng Cửu nắm chặt cổ tay cô: "Đi theo tôi." Thấy Minh Chi không lên tiếng, anh thở dài: "Bên đó cũng có chỗ cho em, bây giờ đang lúc cần người, với đầu óc và thân thủ của em hoàn toàn có thể đường đường chính chính mà sống."
Minh Chi nhẹ nhàng rút tay ra: "Xin lỗi, tôi không có giác ngộ hy sinh vì nước."
Cô vốn định châm chọc thêm vài câu, đường đường là một thân sĩ lại đi làm chuyện liều chết, so với đám lưu manh đánh nhau ngoài đường cũng chẳng cao thượng hơn bao nhiêu, nhưng sắp chia tay rồi, những lời này lại không nói ra được.
Từ Trọng Cửu đưa tay vén tóc mái trên trán cô: "Vậy thì coi như là vì tôi. Trước đây em nhốt tôi lại đòi ở bên tôi, bây giờ hối hận rồi sao?"
Chuyện cũ như làn khói mỏng manh, chua xót hóa thành giọt nước mắt nóng hổi, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống vạt áo, Minh Chi lắc đầu hắng giọng nói: "Anh đi đi, đừng làm con dê tế thần bị người ta vứt bỏ."
Tuy cô không can thiệp vào chuyện chính trị, nhưng cũng biết các thế lực không hề truy cầu sự thật, mà những con tốt thí mạng lại dễ bị vứt bỏ nhất.
Từ Trọng Cửu chỉ cười: "Rõ ràng vẫn quan tâm đến tôi, sao phải giả vờ lạnh lùng." Anh quấn mái tóc ngắn của cô quanh ngón tay: "Nếu em sợ tôi trở mặt vô tình, tôi có thể thề, tôi, Từ Trọng Cửu, nếu phụ bạc Quý Minh Chi thì sẽ chết trong tay cô ấy, bị thiên đao vạn quả chết không tử tế!"
Đột nhiên nói ra những lời này, anh lại nói nhanh và gấp gáp, Minh Chi chưa kịp ngăn cản thì anh đã nói xong.
Lúc này cô cũng muốn thở dài một tiếng, đúng là cô để tâm đến sự tàn nhẫn của anh, nhưng cũng không hề hy vọng ông trời sẽ giúp đỡ, tục ngữ có câu đã có gan đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua, cô đâu phải không biết anh là người như thế nào.
"Sao anh phải...." Chưa nói hết câu, Minh Chi đã nghe thấy một tiếng động nhỏ. Cô lách người ra trước mặt Từ Trọng Cửu, nhìn về phía góc đường quát lớn: "Ra đây!"
Lư Tiểu Nam hai tay cầm súng, bước ra: "Tôi nhận ra anh."
Câu này là nói với Từ Trọng Cửu, ánh mắt cậu ấy lảng tránh muốn né Minh Chi, ngược lại giống như người bị súng chĩa vào là cậu ấy chứ không phải cô.
Từ Trọng Cửu không hề ngạc nhiên: "Cậu theo chúng tôi mấy con phố, muốn báo thù?" Anh kéo Minh Chi ra sau lưng, cởi áo khoác ngoài: "Một mình làm một mình chịu, cậu cứ đến đây."
Lư Tiểu Nam cắn môi: "Đừng tưởng tôi không dám. Từ Trọng Cửu, anh xuất thân gia đình danh giá lại được học hành tử tế, đáng lẽ phải làm nên nghiệp lớn mới xứng đáng với sự bồi dưỡng của gia đình đất nước, sao lại tự đắm mình truỵ lạc đi làm tay sai cho người khác!"
Từ Trọng Cửu nhướng mày, vẻ mặt tươi cười: "Vậy tôi phải làm sao mới có thể làm nên nghiệp lớn?"
Lư Tiểu Nam nghẹn lời, ngay sau đó lại cứng rắn nói: "Anh gia nhập Phục Hưng Xã làm công cụ cho người đó bài xích người khác, chẳng phải phụ lòng mười năm đèn sách học luật sao!"
Từ Trọng Cửu chép miệng hai tiếng: "Thật là chính nghĩa, nói thật cho cậu biết, nhà với nước gì đó cho tôi lợi ích gì? Tôi tự sinh tự lớn, ai cho tôi lợi ích tôi sẽ làm việc cho người đó. Nếu cậu trả được giá cao, tôi cũng có thể giúp cậu."
"Vô sỉ." Lư Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ, không nhịn được nhìn về phía Minh Chi, muốn xem cô nghe được những lời này thì có biểu cảm gì. Từ Trọng Cửu nhận ra ánh mắt của cậu, lại cười: "Đừng nhìn chị Hai của cậu, cô ấy cũng giống như tôi. Các người coi thường chúng tôi, nhưng các người ở nhà lầu đi xe hơi biết cái quái gì về những khổ nạn trên đời này! Đạo đức? Hừ!" Anh cười lạnh: "Nói những thứ này với người cơm còn chẳng có mà ăn thì có tác dụng gì? Lúc các người bức bách một cô gái mười sáu tuổi, có từng nghĩ đến điều cô ấy thực sự muốn, lại có ai đứng ra giúp đỡ cô ấy chưa?"
Lư Tiểu Nam ít nhiều cũng từng nghe chuyện của Minh Chi, lúc này bị Từ Trọng Cửu nhắc đến, trong lòng thấy hổ thẹn. Cha cậu lúc còn sống từng cấm cậu tiếp xúc với Minh Chi, chỉ vì cô bỏ nhà ra đi lại lầm đường lạc lối, đã bị vấy bẩn, mà cậu không muốn trái ý cha, quả thực đã xa lánh cô, cho đến khi... cha qua đời.
Từ Trọng Cửu thấy họng súng hạ xuống, biết thời cơ đã chín muồi, Lư Tiểu Nam đã bị thuyết phục. Anh thản nhiên bước tới: "Từ mỗ nghe lệnh hành sự, chuyện lúc trước đắc tội không phải ba lời hai câu có thể giải quyết, chi bằng hôm nay lấy mạng đổi mạng."
Ánh mắt Lư Tiểu Nam hoang mang, lắc đầu nói: "Không được, như vậy tôi cũng là tùy tiện dùng tư hình, có gì khác với các người." Trong lúc nói chuyện, Từ Trọng Cửu đã đến gần, nhanh như chớp cướp lấy khẩu súng chĩa ngược lại vào cậu: "Trước sợ sói sau sợ hổ, biết vì sao cha cậu không làm nên chuyện không? Tú tài tạo phản, đọc sách đọc đến ngu người rồi!"
Lư Tiểu Nam run lên, nhưng lát sau lại bình tĩnh, mạng sống nằm trong tay người khác, cần gì phải van xin.
Từ Trọng Cửu tiện tay tháo đạn, trả khẩu súng không có đạn cho Lư Tiểu Nam: "Trẻ con đừng nghịch dao nghịch súng, nếu làm cậu bị thương, chị Hai của cậu lại giận dỗi tôi."
Anh quay đầu nhìn Minh Chi, thấy cô đã đi xa, trong nháy mắt đã đoán được suy nghĩ của cô, lúc trước khuyên cô gả cho Thẩm Phượng Thư cũng có anh trong đó. Chim ưng đã thả ra rồi thì không thể bắt lại, cô đã nếm trải mùi vị tự do, sao có thể cam tâm từ bỏ.
Từ Trọng Cửu à Từ Trọng Cửu, anh tự giễu nghĩ, đến hôm nay còn có thể dùng gì để trói buộc cô ấy, tiền tài, quyền lực, hay là tình cảm?
Nếu Minh Chi nghe được tiếng lòng của anh, nhất định sẽ nói cô đều muốn những thứ đó, nhưng không thể chờ người khác cho. Cô dựa vào bản lĩnh của mình để có được, nhiều hay ít đều chấp nhận.
*****
Trong kho hàng đã tập trung năm sáu mươi thanh niên lực lưỡng, Bảo Sinh chỉ lo chuyên tâm xếp tiền, không thèm để ý đến những lời người khác nói. Mấy người sư huynh của Bảo Sinh đứng ở một bên, hàng tháng họ đều nhận được một khoản tiền hậu hĩnh từ Minh Chi đủ để ăn sung mặc sướng, vì vậy quyết tâm đi theo con đường này.
Thấy mọi người nói chuyện càng lúc càng ồn ào, từ tiếng vo ve chuyển sang nghe rõ lời nói: "Cậu Ngô, khi nào thì bắt đầu làm việc vậy, nhà tôi còn chờ gạo nấu cơm."
Bảo Sinh đặt đồng bạc cuối cùng xuống, đầu cũng không ngẩng lên, trả lời: "Gấp cái gì."
Cửa kho đóng chặt, bên ngoài không hề yên bình, cũng tập trung hơn trăm thanh niên, ai nấy mặt mày hung dữ không phải người hiền lành. So sánh với đám người này, những người trong kho hàng tuyệt đối không phải dân chuyên nghiệp, có du côn đầu đường xó chợ, công nhân nhà máy sợi, người kéo xe, bình thường nhiều nhất là cầm dao thái rau. Thái độ của Bảo Sinh khiến bọn họ rất bất mãn, nhất thời ồn ào cả lên, không gì khác ngoài việc muốn đánh nhanh đánh gọn, đánh xong nhận tiền.
Hiện trường lập tức hỗn loạn.
Bảo Sinh thuận tay rút dao ra, chém một nhát vào chiếc hòm bên cạnh, tiền bạc trong hòm như nước chảy ra ngoài. Cổ tay rung lên, cậu cầm dao chỉ vào mọi người: "Tiền, ông đây có rất nhiều. Các người muốn lấy? Thì phải xem bản lĩnh của các người. Lát nữa ai là anh hùng ai là chuột nhắt, sẽ rõ ràng ngay thôi." Cậu cười như không cười: "Nhưng mà, nếu ai lấy tiền mà không ra sức, thì đừng trách ông đây không khách sáo, tiền của Ngô Bảo Sinh tôi là biết cắn người đấy, còn cắn mất cái gì thì tôi không biết..."
Hôm qua cậu bị thương, lúc này nửa khuôn mặt bầm tím, những người có mặt đều biết tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng là một nhân vật tàn nhẫn, không ai dám chọc giận cậu, nhất thời đều im lặng.
Ánh mắt sắc bén của Bảo Sinh từ trái sang phải, từ phải sang trái đảo một vòng, giống như con thú đói vừa ra khỏi chuồng, khí thế như muốn chọn người mà ăn thịt, ngay cả mấy người sư huynh của cậu cũng rùng mình.
Mấy người sư huynh vừa định nói vài câu để làm dịu bầu không khí, Bảo Sinh đột nhiên thu lại vẻ mặt hung dữ, chạy đến cửa sau đón Minh Chi vào, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Người đều ở đây, chỉ là không có mấy người xuất sắc."
Không ít người nghe thấy, nhưng không ai dám làm loạn trước mặt Minh Chi, cô chủ ít nói này chém người như chém dưa, còn hung dữ hơn cả cậu Ngô, nghe nói đã trải qua nhiều trận chiến lớn.
Minh Chi khẽ gật đầu với mọi người, ánh mắt dừng lại trên đống tiền trên bàn. Cô bước tới cầm một xấp trên tay, cười nói: "Mọi người, đây chính là thứ tốt."
Một hòn đá rơi xuống nước, tất cả đều đồng tình: "Đúng vậy đúng vậy."
Minh Chi đặt tiền xuống: "Không giấu gì mọi người, mấy năm trước tôi không có một xu dính túi, nghèo đến mức phải đi bán mạng. May mà vận may không tồi, bây giờ cuộc sống cũng tạm ổn."
Bên dưới lại là một tràng phụ họa: "Cô chủ khiêm tốn rồi, nào chỉ là tạm ổn..."
Minh Chi vẫn cười: "Chúng ta sống ở chốn phồn hoa đô hội này, chỉ nhìn người khác phát tài, trong lòng có ngứa ngáy không?"
"Ngứa!"
"Phú quý trong nguy hiểm, hôm nay liều mạng!"
"Làm!"...
Minh Chi ra hiệu, có người của kho hàng đến mở cửa lớn. Cô cầm vũ khí đi trước, Bảo Sinh đi bên cạnh, vung tay hô lớn: "Lên!"
Hôm đó kho hàng của nhà họ Mã lại là một trận chiến đẫm máu.
Bên sở tuần bộ có cậu chủ Cố báo trước không được bắt người của nhà họ Mã, bên kia cũng không phải dạng vừa, cũng có thế lực đến chào hỏi; vì vậy sở tuần bộ giả điếc làm ngơ không can thiệp, sau đó mới đến bắt vài con tôm tép. Vì đã nhận tiền nên chỉ cần ném những người bị bắt vào tù là xong chuyện, không dùng hình phạt gì.
Trận chiến kéo dài hơn nửa tháng, ngày nào cũng đánh nhau, tiền thưởng của Minh Chi trả cao lại đúng hạn, nên vẫn trụ được. Sau đó ông chủ Cố thấy không ổn nên đứng ra làm người hòa giải, từ đó về sau chính thức có một địa bàn thuộc về Minh Chi. Chỉ là lúc nửa đêm kiểm kê tài sản, Minh Chi không khỏi xót ruột, hận không thể nhanh chóng nhận vài vụ làm ăn để bù lại vốn liếng.
Vẫn là Bảo Sinh khuyên can cô, trước tiên phải làm lớn chuyện lên, không lo không có thu nhập, chưa kể đến việc phải tăng tỷ lệ ăn chia với nhà họ Mã.
Sau vài ngày giằng co với Lục Cần, Minh Chi nhận được một khoản tiền. Cô chia một phần ba cho Bảo Sinh, một phần ba cho mẹ Bảo Sinh và chị Lý, số còn lại cô cẩn thận gửi vào ngân hàng, coi như hạt giống chiêu tài tiến bảo, hy vọng tiền gửi ngày càng nhiều sớm thành núi vàng biển bạc.