Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Dĩ Lâm mang theo bột nhão nhỏ nằm trên vai hắn, bước vào căn phòng thứ tư. Còn chưa tiến vào phòng, hắn đã nghe thấy trước tiên, giới thiệu về con quái vật bị nhốt trong phòng đó.

“Tíccch tíccch… tíccch tícch…”

“Chú ý… chú ý…”

“Đã mở ra cánh cửa thứ tư – đang kiểm tra SCP, đang kiểm tra…”

“ĐỐI TƯỢNG chú ý, mà vật thể: SCP-049, Bác sĩ Dịch Hạch.”

“Phân loại vật thể: Euclid.”

Hệ thống trong đầu chàng trai tóc đen lên tiếng,『 nhắc nhở thân thiện đây, Ngài Giang... Sinh vật này, có vẻ như là một vật thể vô cùng nhân ái đấy, rất thích trị bệnh cứu người – tất nhiên, nếu như chỉ xét ở một mặt thôi. 』

『 trên thực tế, Bác sĩ Dịch Hạch đã sử dụng một hình thức phẫu thuật nào đó kỳ dị, có thể hồi sinh người. 』

_ phẫu thuật giúp người chết hồi sinh...?

Giang Dĩ Lâm sau khi nghe được hệ thống, hơi nheo mắt lại, “Mọi thứ đều phải có sự cân bằng... Ta không tin lại có hình thức phẫu thuật mà không cần trả giá thật lớn tồn tại.”

“Điều kiện tương đương để tiến hành cuộc phẫu thuật này, là gì?”


Hệ thống cười một cái, đáp,『đầu tiên, ngài sẽ không muốn trải nghiệm cuộc thức phẫu thuật này đâu... Để tránh bị khóa tiếng, nội dung cụ thể ta không thể nói quá nhiều được.』

Khóa tiếng như này:

『 quan trọng là, những người được Bác sĩ Dịch Hạch cứu chữa... Họ không thể xem như là sống, thậm chí bộ não đã mất đi hầu hết các chức năng, và ở họ sẽ xuất hiện một trạng thái tương tự như ‘Zombie’ vậy. 』

“Như thế quả thật... Vô cùng không hay.”

Giang Dĩ Lâm nhẹ giọng nói.

『 cho nên... Ngài Giang, nếu như ngài muốn tránh khỏi tất cả những thứ này, xin nhớ rằng... 』

『… tuyệt đối không được chết. 』

『 chỉ cần chạm vào nó, trong một thời gian ngắn ngủi thôi với bất cứ thực thể nào, sức sống của họ đều sẽ hoàn toàn hao mòn, dẫn đến cái chết đúng nghĩa đấy. 』

Giang Dĩ Lâm không có bị hệ thống doạ.

_ không được để nó chạm vào ư...?

_ hiếm thấy hệ thống giải thích cặn kẽ đến vậy... Suy ngược lại... Nói cách khác là...


Chàng trai tóc đen nghe hệ thống nói rồi, suy tư một chút, đưa tay xoa ngực mình, nhếch môi đáp, “Dù mi có cảnh cáo đến thế rồi... Nhưng ta cứ cảm giác rằng, Tổ chức SCP này đã đặt sinh vật này trong phòng kế tiếp rồi, thì hẳn là có dụng ý cả.” Hệ thống lắc đầu, giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều bất đắc dĩ.

Nó nói,『quả nhiên là chạy không thoát đôi mắt của ngài Giang mà...』

『quả thật, không sai đâu.』

『nếu như ngài muốn trải nghiệm một chút, đại khái cũng có thể thử một lần đấy.』

『 ta nghiêm túc gợi ý một chút ở đây đi... Thực thể SCP-049 sẽ có ích với ngài để tìm ra thân phận của bản thân ngài đấy. 』

“Có ích ư?”

Chàng trai tóc đen cười một cái, nói, “Xem ra... Ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác nhỉ.”

Trong phó bản này, hiểu biết của Giang Dĩ Lâm về thân phận bản thân hắn, trừ việc có biết về phương diện tinh thần của mình vượt xa người thường ra, những bí mật bị che đậy khác thì hắn hoàn không biết gì cả.

“Nói cách khác, ta buộc phải để Bác sĩ Dịch Hạch tiến hành phẫu thuật ta, sau đó mới có thể thu được nhiều manh mối hơn sao?”

Ánh mắt của hắn chợt ngưng tụ, nghiền ngẫm nhưng có vài phần hững hờ trong đó.

“… cái chết à... Nghe nói là một trải nghiệm vô cùng thú vị đấy.”

Nói rồi, chàng trai tóc đen đặt lên nắm cửa, mở toang cánh cửa ra.

Bên trong căn phòng thứ tư.

Cả căn phòng đều được trang trí bởi dây xích, thoạt trông rất có không khí u ám.

Căn phòng này chỉ có một cái đèn ở chính giữa, ánh đèn rất chập chờn, còn có cả ánh nến lập lòe bên trong chiếc bấc đèn trông khá cổ thi thoảng lóe lên, tựa thể chỉ cần một hơi thở thôi cũng tàn.

Ánh sáng mờ chiếu đến vị trí cách đó trong bán kính chừng 4 5 m, chiếu sáng một vùng nhỏ vốn tối mù.

Bên cạnh cây nến, có một chiếc giường được trải vải trắng ở đó.

Giang Dĩ Lâm chậm rãi đi đến phía trước, phát hiện bên dưới tấm vải trắng... Hình như có thứ gì đó rơi ra.

Chàng trai tóc đen nheo mắt, bỗng kéo ra trải giường xuống một cái!

“XOẸEEET----”

Ra trải giường trắng như tuyết bị vứt xuống đất, trên chiếc giường không gì che đậy, có đặt một chiếc đĩa ở đó.

Những dụng cụ kim loại trong đĩa rất giống như những dụng cụ giải phẫu trong bệnh viện, bao gồm nhiều loại kẹp, kéo,…khác nhau; cùng với một ống tiêm chứa thứ thuốc lạ.

Giang Dĩ Lâm cầm lên ống tiêm, đưa lên mũi mình nhẹ nhàng ngửi một cái, cũng không có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ.

Hắn đặt ống tiêm xuống, sau đó nhìn quanh một chút.

Căn phòng được sắp xếp ngăn nắp... Nhưng vẫn không nhìn thấy một ai kể cả người mặc áo bác sĩ.

Giang Dĩ Lâm cười một cái nói, “Thay vì nói là phòng giải phẫu... Căn phòng này có vẻ giống một phòng thực nghiệm âm u hơn đó.”

Mấy thứ này cũng không khiến hắn cảm thấy quá kinh ngạc, hắn chỉ nghĩ rằng thật lạ lùng là, trong căn phòng này, hắn lại không thấy bóng dáng của sinh vật gọi là SCP-049 kia đâu cả.

Nhưng, chỉ vài giây sau đó...

Bột nhão nhỏ vốn đang ngoan ngoãn nằm nhoài trên vai hắn chợt ngoe ngoe xúc tu, nhẹ nhàng khoát lên cổ Giang Dĩ Lâm, để gọi chàng trai nhìn sang một hướng khác.

Nhìn theo ý chỉ của bột nhão nhỏ, Giang Dĩ Lâm lại thấy một cánh cửa khác dẫn vào phía trong lúc này được một thứ gì đó mở ra.

Từ một căn phòng khác, có một người từ tốn bước ra.

_ không... Nói là người cũng không hẳn. Bởi vì Giang Dĩ Lâm hoàn toàn không thể thấy rõ mặt y, y trông như một người đến từ thế kỷ trước vậy, toàn thân y khoác một tấm áo bào đen.Nơi đáng lẽ ra phải là gương mặt, lại được thay vào đó là một chiếc mặt nạ có hình thù kỳ dị như mỏ chim.

Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu nhìn đôi mắt của đối phương.

Người đó bọc kín toàn thân, duy chỉ lộ ra một đôi mắt âm u đầy tử khí, có phần sắc thái suy sụp.

_ mỏ chim ư...Chàng trai tóc đen nghiêng đầu, suy tư.

Hắn cảm thấy trang phục này vô cùng quen, nhoáng cái vô số thông tin đã bắt đầu lướt qua trong suy nghĩ hắn.

_ mặt nạ màu tối... Hình dạng mỏ chim...

_ áo bào đen... Tượng trưng cho tử vong... Cũng như chống lại mọi bệnh độc...

Hắn khẽ chau mày, hình ảnh trong đầu bỗng dừng lại ở một thời kỳ nào đó của Châu Âu.

Giang Dĩ Lâm bật ra một tiếng ngộ ra, “Đây là... trang phục của bác sĩ dịch hạch ở thời kỳ Trung cổ, Châu Âu sao?”

_ chẳng trách... Dịch hạch lây lan rất mạnh, đã từng để lại nỗi ám ảnh sâu sắc ở Châu Âu, trong mấy cái phó bản mang hướm văn hóa phương Tây như này, sử dụng để tượng trưng cho cái chết và phục sinh là quá phù hợp đi.SCP-049 chậm rãi đến gần Giang Dĩ Lâm.

Trong chớp mắt, chàng trai tóc đen đã cho ra phán đoán về vật thể này.

_ về hình thể thì... Hẳn còn cao hơn ta một chút, vóc người khá cao gầy, nhưng tiếng bước chân lại nặng, so sánh với Gã Ngại Ngùng ở căn phòng thứ nhất có vẻ còn mạnh hơn... Đã thế thì đằng sau chiếc áo bào đen này ẩn giấu điều gì? Là một con người sao?

Muốn phán đoán xem đối phương có ác ý với mình không, Giang Dĩ Lâm nghĩ, một cách quan trọng không kém chính là thông qua ánh mắt của đối phương.

_ đúng... Không sai, chính là ánh mắt.Sinh vật bị hệ thống giám định khá nguy hiểm này, ánh mắt của nó lại có vẻ cực kỳ hiền hòa mà thuần phục, còn có phần ngơ ngác vô tri mờ mịt, hoàn toàn không giống một vị bác sĩ thân kinh bách chiến, đã nhiều lần từng chứng kiến cái chết.

Trong lúc SCP-049 đi đến chỗ Giang Dĩ Lâm, thân hình cao lớn ấy, lại không khiến hắn có cảm giác nguy hiểm đáng kể dù một chút.

Chàng trai tóc đen liếm môi, nghĩ đến câu gợi ý cuối cùng của hệ thống, vẻ mặt hơi có phần gấp gáp.

Hắn trấn an bột nhão nhỏ có hơi không yên một chút, viết lên xúc tu mềm mại của nó.

_ chốc nữa trên người ta có lẽ sẽ xảy ra vài tình huống kỳ dị... Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nấp sang bên cạnh đi.

Bột nhão nhỏ nghe được yêu cầu của Giang Dĩ Lâm, nó giật mình, vội viết trên vai Giang Dĩ Lâm.

_ 《không được! Hắn siêu nguy hiểm luôn á!》Chàng trai tóc đen im lặng cười cười.

_ chứ không... Ta còn chờ sự giúp đỡ của mi nữa ư? Mi cũng sẽ cù lét nó? Hử?

Bột nhão nhỏ: “...”

Bột nhão nhỏ do dự một hồi, cuối cùng vẫn nghe lời Giang Dĩ Lâm, trượt xuống khỏi vai hắn, trốn đến góc tường.

Mà đến như thế rồi, căn bản không hề khiến SCP-049 phản ứng gì, nó vẫn từ tốn đi đến chỗ Giang Dĩ Lâm.

“Lộp cộp… lộp cộp…”

Khoảng cách giữa bọn họ, đang không ngừng được thu hẹp...

Chàng trai tóc đen chau mày, chủ động đi đến chỗ Bác sĩ Dịch Hạch.

Tốc độ của Giang Dĩ Lâm nhanh hơn nhiều so với SCP-049, không đến mấy bước, hắn đã đứng lại trước mặt sinh vật hình người mặc áo bào đen kia rồi.

SCP-049 cũng dừng chân, đôi mắt rời rạt nhìn nhân loại trước mặt.

Chàng trai tóc đen khẽ chau mày, cười nhẹ nói, “Có thể gọi ngài bác sĩ không?”

Sinh vật đối diện hình như có hơi chậm chạp, hồi lâu sau mới chậm rãi gật gật đầu.

Sau đó, Giang Dĩ Lâm nhếch lên một nụ cười.

Nụ cười của hắn có chút khiêu khích, chàng trai tóc đen đưa tay, định chạm vào bàn tay buông thõng của SCP-049.

“Nghe nói... Chỉ khi đã thực sự trải qua cái chết rồi, ngươi mới có thể chữa trị cho người khác, đúng không?”

“Rất thú vị... Ta đồng ý vì người mà trải nghiệm thử xem, cái gì gọi là cái chết chân chính.”


Trong khi chàng trai tóc đen đang nói chuyện, Giang Dĩ Lâm không chú ý tới, tầm mắt của SCP-049 lay động một chút, như món đồ sứ vốn dĩ hoàn mỹ lại xuất hiện vết nứt.

_ vì ta... Mà cam tâm tình nguyện trải nghiệm, trải nghiệm cái chết ư?

Hắn đưa mắt tập trung vào bàn tay với những ngón tay thon dài như nhân loại của SCP-049.

Chỗ khớp ngón tay có vết chai mỏng – kia là do lâu dài cầm dao phẫu thuật mà thành.

Giang Dĩ Lâm đưa tay đặt lên tay con quái vật.

Ngón tay SCP-049 rất lãnh lẽo, tựa như được Satan phù hộ, từ bên dưới nghĩa địa đầy ẩm ướt, mà chui lên từ lòng đất, mang đến bệnh dịch tử vong.

_ kỳ diệu biết bao... Tử vong và hồi sinh vậy mà nằm cả trong lòng bàn tay sinh vật này.

Giang Dĩ Lâm nghĩ thế, một cách chậm rãi, hắn cảm nhận được, một cảm giác uể oải giống như bị rút đi sự sống, dần khuếch tán đến cả cơ thể.

_ nhanh như vậy... Đã chết rồi ư?

Vị bác sĩ mặc áo bào đen nhìn chàng trai trước mặt, nghĩ thế.

Cảm nhận cơ thể chàng trai tóc đen càng lúc càng lạnh đi, hô hấp cũng yếu ớt dần, con quái vật mới còn đơ đơ ngơ ngơ giờ lúc này, vẻ mặt dường như đã trở nên sống động hơn.

Nó đưa tay, chậm rãi chạm vào ngực chàng trai, rồi cúi đầu, nghiêng tai lắng nghe như người yêu của nhau.

“Thình thịch... thình thịch...”

Đó chính là tiếng tim đập.

“ Thình thịch... thình thịch... ”

Âm thanh phát ra càng lúc càng dài, tựa hồ trái tim trong lồng ngực chàng trai đã không gánh nổi sức nặng nữa.

Đó là âm thanh cho sự suy kiệt của trái tim đã trở nên yếu dần.

Qua một hồi, tấm mặt nạ kia như trở nên đầy sức sống, hệt như có sinh mệnh, ở vị trí rành rành là mõm chim kia, nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

_ sắp chết rồi... Sinh vật này sắp chết rồi!Đôi mắt vô hồn bên dưới mặt nạ, cũng càng lúc càng cháy rực lên.

Sự sống của sinh vật này... Đã sắp đi đến cuối con đường.

_ cậu ấy cần được giúp đỡ... Cậu ấy cần được hồi sinh.

_ cậu ấy cần mình.
Bình Luận (0)
Comment