Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 97

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người đối diện mặc một bộ vest đuôi én màu đen.

Bộ vest thẳng thớm tinh xảo khoác lên thân hình cao gầy thon thả, tôn lên mấy lần khí chất quý ông mà gầy yếu không rõ cho người kia.

Cổ y thắt cái nơ đủ màu, mặt đeo cái mặt nạ chú hề trông như đang khóc vậy, phá vỡ cảm giác khá trang trọng đi, chỉ khiến người ta thấy hoang đường khó tả mà thôi.

Giang Dĩ Lâm nhìn y, nhẹ giọng nói, “Cậu trước mặt tôi, cần gì phải cứ đeo cái mặt nạ chú hề kia?”

“Tôi phải xưng hô với câu thế nào đây? Hệ thống thật sự? Hay là
...”

Nghe Giang Dĩ Lâm nói thế, cái người đeo mặt nạ chú hề bỗng dưng đè họng cất tiếng cười quái đản.

Tiếng cười ấy, khá giống với tiếng chim bị giữ lại đôi cánh và ra sức vùng vẫy mà ra.

Anh nhún vai nói, “Thật ra tôi cũng đâu có thích cái mặt nạ này, nhưng mà nó là di vật của mẹ đưa cho tôi. Với cả tôi cũng khá hài lòng với mặt mũi mình mà.”

“Cậu sẽ hài lòng với nhan sắc của tôi chứ? Giang yêu dấu của tôi à.”

Người mặc bộ vest đuôi én phẳng phiu chậm rãi cởi mặt nạ ra.

Gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ, có nét thuộc về người da trắng, nhưng vẫn có nét thanh thoát giống người Phương Đông – có vẻ hắn là con lai.

Môi anh, trên gương mặt vô cùng xanh xao càng có vẻ nổi bật, một đôi môi khá nữ tính, môi hình thoi đầy đặn xinh xắn.

Joker.”

Giang Dĩ Lâm lạnh lùng nhìn anh, nói, “Quả nhiên là cậu.”

“Quả nhiên?”

Joker nghiêng đầu, như không hiểu, tại sao Giang Dĩ Lâm lại nói thế.

Vô số trùng hợp, nếu chúng hợp lại một chỗ, vậy thì không còn là trùng hợp nữa.”

Chàng trai tóc đen lẳng lặng nhìn người nam trước mặt, nói, “Tôi vừa thấy những ký ức ấy đã cảm giác chúng rất kỳ lạ, bởi vì một vài ký ức là bị cắt mất phần đầu, bỏ qua kết thúc luôn, cố tình lấy một đoạn giữa ra thôi… Việc như vậy thì mục đích là vì đâu? Mùi lừa lọc nồng nặc, cho nên qua vài cảnh có vẻ rõ ràng hơn, tôi quyết định đảo ngược lại phỏng đoán của mình.”

“Nói cách khác, những gì tôi được chứng kiến là tương phản với tình huống thật.”

“Có khả năng tôi thật sự có được một phần băng ghi hình ấy, thấy được cậu bị người ta bắt vào phòng kín, mà chiếu đến đó lại dừng, hơn nữa cái người có dáng người going giống tôi ở ngay đó, từ đầu đến cuối đều không lộ mặt. Nên tôi đoán khi đó, cậu không chết, cậu cố tình lừa tôi, làm tôi nghĩ cậu đã chết, dù sao rất ít khi nạn nhân bị nghi ngờ là hung thủ, cho nên... Suy luận theo góc độ này, hiềm nghi của cậu càng lớn.”

“Cộng thêm việc tôi đã từng gặp cậu nữa. Khi đó, tôi gặp cậu ở một sòng bài, có lẽ tôi lúc đó có quá nhiều hận ý với hung thủ, bị che mắt rất nhiều, không nhận ra điều không đúng.”

“Chỉ có thể nói cậu diễn quá tốt, yếu đuối quá mức tự nhiên, che mắt cả tôi... Thật ra, đơn giản nhất, và việc đáng nghi ngờ nhất là, một người chỉ mới 20 tuổi làm thế nào có thể ngồi trên vị trí tay cược số một của sòng bài lớn nhất nước Mỹ được đây? Một người không hề có thân phận, vì nợ nần mà bị bán vào sòng bài, thì một cơ hội như vậy là không thể nào có được.”

“Nói cách khác, hoặc, cậu đã nói dối việc cậu bị bán vào sòng bài, hoặc thân phận ấy đều là do cậu ngụy trang thành... Thế lực trong tay cậu khổng lồ hơn rất nhiều so với tôi nghĩ, Joker
.”

Joker nghe vậy, cười cười như tán thưởng, từ tốn lấy một chiếc khăn tay trắng tinh trong túi quần bên trái bộ vest đuôi én.

Trên khăn còn được thêu bụi hoa hồng, anh đặt nó lên đầu mũi mà ngửi, nói, “Cũng đành vậy, dù sao, trừ tôi ra, mấy người bên cạnh cậu từng người đã bị tôi bắt giấu đi hết cả rồi, nếu chỉ còn mỗi tôi thôi thì không khỏi quá đột ngột, cho nên, trước khi cậu nghi ngờ lên tôi thì tôi nhất định phải làm chút gì đó.”

Joker nhẹ nhàng ngồi lên chiếc giường trắng, khoanh hai tay lại, mỉm cười nói, “Thật ra, tôi khá hứng thú với cậu từ rất lâu rồi.”

“Chắc cậu không biết đâu, chúng ta có cùng chứng bệnh, tuyệt đối, lãnh cảm về mặt tình cảm.”

“Cái sự lãnh đạm này không chỉ thể hiện trên phương tiện giao tiếp với con người, mà còn hoàn toàn không chút tạp niệm trời sinh nữa – không sai, tôi cho rằng, đây chính là một món quà từ Thượng Đế! Nó có thể, một cách dễ như bỡn, với cách giải quyết của chúng ta tàn khốc hơn, còn phù hợp với mỹ học nữa... Bất kể nhìn trên phương diện nào, đây đều là một năng lực đáng nể hết...”

“Có điều...”

Joker xẹt qua vẻ khổ tâm, “Điều làm tôi khó hiểu nổi là, sau khi tôi để mắt đến cậu nhiều hơn thì phát hiện xung quanh cậu lại có rất nhiều sâu bọ nhỏ vây quanh, bọn họ đều mang tình cảm, mà lúc đó tôi không thể nào hiểu được, với cậu, tôi nghĩ... Đây quả là một chuyện khó mà tin nổi.”

Biểu cảm của Joker bất ngờ kiềm nén lại, anh khẽ nói, “Cho nên, tôi cảm thấy vô cùng thú vị, tôi muốn chơi một trò chơi với họ.”

“Tôi gom lại từng người, đặt họ ở cán cân tử vọng và bắt họ phải lựa chọn – tiếp tục theo đuổi trong vô vọng, tình yêu không thuộc về họ, hay chọn từ bỏ mà tìm về mạng sống của mình?”

Lúc này, Joker bỗng huơ huơ hai tay trong không trung, như nói đến chỗ làm anh hưng phấn, hành động này, càng lộ một ít tố chất thần kinh của anh.

“Việc làm tôi phải bất ngờ, đã xảy ra! Một đám nhân loại thấp kém, thế mà nhất trí cùng một lựa chọn, đó là... Bọn họ thà ôm ấp nỗi tuyệt vọng mà chờ đợi, cũng không muốn từ bỏ như thế! Thậm chí chấp nhận ôm ấp cảm xúc dơ bẩn như vậy, cùng mang vào phần mộ luôn!!”

Nghe Joker nói vậy, Giang Dĩ Lâm tự cầm tay mình.

Khi hắn nghe những gì Joker nói, bọn họ thà chết chứ không muốn từ bỏ tình cảm dành cho mình, chàng trai tóc đen hơi chút gợn sóng trong lòng. Thấy phản ứng của Giang Dĩ Lâm mà Joker đột nhiên cười quái dị một cái, nói, “Cậu đừng lo.”

Chợt Joker hạ giọng, như thể đang lặng lẽ nói ra một bí mật nhỏ.

“Con người của tôi ấy, rất không thích bi kịch cũng như cùng trật tự, tôi vui nhất khi thấy người ta vụn vỡ, tôi thấy họ lựa chọn ngoài dự đoán như thế, trái lại tôi không muốn họ chết nữa...”

“Cho nên, cậu yên tâm, mỗi người họ không ai ngỏm hết, nhưng mà á, bọn họ đều bị tôi làm thú nhồi bông tinh xảo rồi, tôi nhét mỗi người vào cái đầu thú bông, đồng thời cho họ uống vài thứ đặc chế, khiến họ không thể cử động vĩnh viễn, chỉ có thể cứng ngắc ngồi đó, như vật trưng bày trong tủ kính vậy.”

“Thật thú vị... Quá trình làm thú nhồi cũng tính vào đền bù lại thiếu sót khi còn nhỏ của tôi nữa ấy.”

“Cậu biết không? Giang cưng, hồi nhỏ tôi, mẹ tôi xưa giờ chưa từng mua thú bông giống vậy cho tôi cả.”

Joker nói, vừa hài lòng liếm lòng bàn tay mình.

_ chỉ nhét vào thú bông thôi, không chết đâu...Nghe được em trai với bọn họ không bị gì, tất cả đều bình yên vô sự, chàng trai tóc đen thở phào khó nhận ra.

Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đối diện, hỏi, “Vì thế... Giờ đến lượt tôi sao? Cậu cũng muốn biến tôi thành thú nhồi bông à... Giống như bọn họ sao?”

“Không không không không không không — ”

Joker liên tục xua tay, xua rộng tay hệt như một đứa trẻ mười tuổi đòi hỏi vậy.

Anh hờn hờn nói, “Tôi mà nỡ gắn mấy thứ chân tay trên người cậu sao?! Tôi á hả... Tôi đơn giản là không nỡ cậu phải chịu bất cứ xước mẻ nào hết!”

“Nhưng mà với tôi thì đây là một trò chơi đầy kích thích, tôi muốn xem tí coi thứ tình cảm cố chấp của bọn họ, có nông cạn hay không, hơn nữa sau khi bọn họ nhất trí đưa ra lựa chọn, tôi cũng càng tò mò về cậu hơn nữa...Hạng người như thế nào, mang một linh hồn ra sao mới có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt như thế đây?”

“Cho nên, tôi mới từ cánh gà lên sân khấu, cố tình tạo ra một thân phận rồi dùng nó vào sòng bài thuộc về tôi trên danh nghĩa, mục đích là để tiếp cận cậu, Giang yêu quý của tôi ạ.”

“Thế nhưng...”

Joker bỗng đưa tay, bàn tay trắng trơn thon thon vuốt cằm mình liên tục, “Có vài chuyện làm tôi thấy cực kỳ bối rối... Khi đó, tôi phát hiện.”

“Tôi phát hiện thật ra cậu cũng không phải lãnh tình hoàn toàn, cảm xúc của cậu sẽ hơi gợn sóng, nhất là với em trai mình, khi đó tôi nhận ra, suy đoán của tôi về cậu cũng không khớp lắm.”

“Không biết tại sao, có lẽ là bị cậu lây, hoặc nói, tôi cũng muốn cảm nhận thử cái gợn sóng trong cảm xúc ấy, tôi muốn xem thử mình có khả năng phá hủy cậu hoàn toàn không đây.”

Khóe môi Joker chợt nở một nụ cười mỉm, anh cũng rất rộng, rất lố lăng, gần như phá tan nát cái mặt đẹp luôn, mép cơ hồ ngoác đến mang tai.

Chú hề mặc vest đuôi én rất nghiêm túc nói, “Tôi muốn xem thử, khi tất cả chứng cứ đều hướng về cậu, khi tất cả mọi người đều nghĩ cậu là hung thủ giết người, liệu cậu có còn giữ nổi thái độ bình thản như vậy nữa không?”

Tất cả chứng cứ hướng về tôi, đều là do cậu bịa đặt đi?”

Giang Dĩ Lâm nhăn nhẹ mày, nói, “Trên phương diện này, cậu có thể xem như là một thiên tài phạm tội đấy, cậu không để lại bất kỳ dấu vết, còn bịa ra chứng cứ cũng như manh mối phù hợp nữa, quả thực, rất lợi hại.”

Joker lắc đầu, tán dương như vậy cũng không mấy để bụng, tiếp tục nói theo tình huống.

“Sau khi tôi đến biệt thự của cậu, tôi đã cho thêm một loại thuốc gây ảo giác không màu không vị trong cơm canh nhà cậu, gây ra triệu chứng cảm xúc cậu trở nên hơi thất thường hay thay đổi trong thời gian đó.”

“Mà tôi không nghĩ tới, cậu đã ra như thế rồi lại có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết – cậu vì vậy tương kế tựu kế, lúc sắp phải đối diện với phiên xét xử thì chọn một người có chút quan hệ với mình, là một bác sĩ có tiếng, làm giả triệu chứng thành phân liệt tâm thần để kéo dài thời gian, đến khi tinh thần ổn định rồi thì ngược gió trở mình.”

“Nhưng mà, Giang cưng...”

Joker thở dài, nói, “Tôi không chờ nổi.”

“Tôi vì để kéo dài thời gian cho trò chơi của chúng ta mà sốt cả ruột, cho nên, tôi nghĩ ra một cách khá được, đó là xâm chiếm vào thế giới tinh thần của cậu.”

Giang Dĩ Lâm nghe vậy thì nheo mắt, nhìn Joker, nói, “Thì ra là thế, cho nên, cậu bịa ra mục đích của phụ bản cuối cùng, thật ra chỉ có một, là khiến tôi phải tin chắc mọi người đều là nhân cách thứ hai của tôi.”

“… cậu muốn tôi phải hoàn toàn phủ nhận chính mình, qua nội tình từ nội tâm.”

“Bingo... Đoán đúng rồi!!!”

Joker búng tay, làm một tư thế chúc mừng hài hài, nói, “Giang yêu quý của tôi, trong lúc tôi với cậu đối đầu nhau, tôi nhận ra một sự thật, đó là...”

“Người như chúng ta, sẽ không cho phép người khác hủy hoại chúng ta, chúng ta cũng sẽ không để họ có cơ hội, trên thực tế, người có thể hủy hoại chúng ta, chỉ có chính bản thân mình mà thôi.”

“Cho nên, tôi mới làm ra một cái bẫy như thế này, tôi muốn cậu tự đánh ngã mình, tự phủ nhận từng trải thật sự của mình, mà thừa nhận ký ức thuộc về nhân cách thứ hai tôi dựng nên cho cậu...”

“Tôi muốn cậu phải tự tay hủy hoại chính mình.”

Joker chậm rãi buông tay, gương mặt xinh xắn chợt trông có vẻ như đưa đám.

“Cơ mà, rất rõ ràng, tôi thất bại, đến cuối cùng vẫn bị cậu phát hiện, cũng đúng... Ngẫm lại cũng đúng, dù tinh thần có bị hỗn loạn, ký ức bị tôi điều khiển, cậu cũng sẽ không bị hủy hoại dễ dàng như vậy.”

Joker nhếch cằm, nói, “Nhưng mà, cứ thế thả cậu đi, cứ thế nhận thua, tôi cũng hơi khó cam tâm í.”

“Đã vậy thì, Giang cưng, tôi với cậu, cùng chơi một trò chơi cuối cùng nào!”

Chú hề mặc vest đuôi én vỗ tay, lập tức từ một căn phòng hẹp như này lại đầy ắp những con thú máy mà Giang Dĩ Lâm cảm thấy hết sức quen thuộc.

Đám thú, theo thứ tự là gấu vàng kim Freddy, thỏ con Bonnie, có cả Foxy, cáo hỏng và các con khác...

Chẳng qua so với hồi phụ bản đầu tiên có lớn hơn không chỉ một chút, bên dưới bộ trang phục thú là những gương mặt, Giang Dĩ Lâm cảm thấy đặc biệt thân quen.

Theo thứ tự là giáo sư Alan Auston, Joey, Vincent, cùng với...

_ cùng với em trai của hắn, Giang Húc Vân.“Anh trai...”

Giang Dĩ Lâm như thoáng thấy khuôn miệng em trai mình, chậm rãi khép lại mở, như muốn truyền đạt suy nghĩ của mình.

Không chỉ là em trai, ánh mắt bọn họ nhìn Giang Dĩ Lâm đều mang vẻ lo lắng nồng đậm, nhưng lại không hề sợ hãi chút nào cho an nguy của bản thân – rất rõ ràng, đối với họ, mạng sống của mình còn lâu mới so được an nguy của Giang Dĩ Lâm.

Vẻ mặt Joker bỗng trở nên nhu hòa, hệt như đắm chìm vào mở màn trong màn đêm này.

“Chúng ta cược bằng tính mạng của họ, cùng chơi một canh bạc cuối cùng, cậu thấy sao, Giang?”
Bình Luận (0)
Comment