Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 41

Nô bộc ở Hầu môn tấp nập đi lấy nước, hỏa thế ngút trời. Ngoài đường phố cũng có thể thấy được khói đen cuồn cuộn. Người trong phủ bận rộn không thể nghỉ, người bên ngoài lại rảnh rỗi bàn luận. Trong lúc ầm ĩ, ai cũng không phát giác một thân ảnh lén lút từ cửa Hầu phủ đi ra, vụng trộm lẫn vào đám người.

Xảo Nhi cầm theo tay nải, bước nhanh về phía cửa thành. Nàng đi rất vội vàng, cảm giác người bốn phía đều đang nhìn mình. Nhưng nàng cũng hiểu, đây chẳng qua là ảo giác chột dạ.

Đêm qua, Khuynh Thành mệnh nàng hạ độc vào trong lư hương. Nàng không muốn đồng ý, trằn trọc suy nghĩ sâu xa một đêm. Nghĩ đến tin Diệp Liên chết, thi thể của Lưu Thị, Khuynh Thành mất chân... Nàng sợ, sợ chính mình cũng có kết cục như vậy.

Xảo Nhi hiểu rõ, nàng biết quá nhiều việc. Chỉ cần chủ tử trong phủ còn sống một ngày, nàng cũng đừng nghĩ đi khỏi cửa phủ. Trong mắt của nàng, thâm viện Hầu phủ giống như ma huyệt ăn người. Không biết được lúc nào, nơi nào, nhiều lời một chữ, đi sai một bước, chỉ sợ trong nháy nàng liền gặp nguy hiểm.

Nàng bí quá hoá liều, giết người chuyển thi thể. Bây giờ nàng có thiên kim là vì gì? Còn không phải là rời xa phân tranh, tìm một nơi an an ổn ổn để sống. Nếu như cả đời nàng đều mai một ở trong Hầu phủ, nàng được nhiều vàng bạc hơn nữa cũng có ý nghĩa gì?

Nàng nhìn vào bình sứ trong tay, mở nút lọ ra, nghiêng miệng bình, đem dược hoàn đổ vào lòng bàn tay. Nàng nói với chính mình, nếu như độc trong tay để vào lư hương, giống như nàng tìm được một nửa đường sống. Phạm Thiên, Khuynh Quốc chết, Khuynh Thành đi lại không tiện, đợi nàng chạy thoát khỏi phủ, dù sau này có người quen biết lại có thể làm khó nàng thế nào?

Đang lúc nàng ở hành lang gấp khúc đi tới đi lui, lòng tràn đầy mâu thuẫn, Phạm Thiên ôm Vương phu nhân chạy hướng Hà Viên. Nàng lặng lẽ đi vào, giả vờ nói chuyện cùng tỳ nữ, lén lút hạ độc hoàn vào lư hương trong chủ thất.

Kết quả như thế nào nàng cũng không muốn biết. Đầu độc xong cũng không có đường quay về. Nàng bề bộn chạy về Lê Viên thu thập hành lý, mang theo đồ quý. Không nghĩ mới nửa ngày, cả phủ bùng lên đại hỏa. Tim nàng đập như điên, trong nội tâm hiện ra dung nhan Phạm Thiên, Khuynh Quốc chết thảm. Mặt nàng tái nhợt, phủ lên khăn che mặt, thừa dịp hỗn loạn trốn ra tiền viện, đi hướng cửa chính.

Xảo Nhi nhìn hỏa diễm vô tình. Nàng không biết không có nàng viện thủ, Khuynh Thành sẽ như thế nào. Nàng chỉ biết rõ, bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng vĩnh viễn không ra khỏi lao lung kia.

Cửa thành Tĩnh Châu giờ Mão mở, giờ Tuất đóng lại, một khắc cũng không chậm trễ. Ra khỏi thành phải chuẩn bị một chuỗi năm miếng đồng tiền, bày ra trúc bài ghi hộ tịch tục danh mới được rời đi. Xảo Nhi đến cửa thành, do dự lấy ra trúc phiến trong ngực, giao nộp đồng tiền, cánh tay run run đưa ra.

“Tô Khuynh Thành, nhân sĩ Yên Châu.” Thủ vệ cửa thành nhận được hộ tịch, đánh giá hai mắt Xảo Nhi, khua tay nói: “Được, cho đi.”

“Chờ đã!” Phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, không đến một khắc đã đến dưới chân tường thành. Người tới hét thủ vệ ngăn lại Xảo Nhi đang định lao ra cửa thành. Hắn nhìn Xảo Nhi, ngạc nhiên nói: “Ngươi là người phương nào?”

Xảo Nhi sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán, bị đè xuống, quỳ ở trong mưa bụi. Nàng cắn môi mềm, mặt đầy nước mắt không dám nói một câu.

“Có người thấy ngươi bỏ chạy từ Hầu phủ. Nói, Khuynh Quốc đâu? Ngươi...”

“Bá phụ, gia sự của tiểu chất để cho ta xử trí.”

Cảnh Quốc công đang quát hỏi, Phạm Thiên chẳng biết đến sau lưng từ lúc nào, ngăn lại lời hắn. Cảnh Quốc công hoảng sợ quay đầu nhìn hướng Phạm Thiên, ngượng ngùng nói: “Thiên Nhi, lửa ở quý phủ đã dập xong chưa?”

“Làm phiền bá phụ quan tâm, may mắn trời giáng mưa móc, không có gây thành đại họa.” Phạm Thiên nghiêng mặt qua, đối với thuộc hạ lãnh đạm nói: “Còn không đem người dẫn đi.”

“Thiên nhi, ngươi đây là...”

Cảnh Quốc công đưa tay định ngăn lại, Phạm Thiên tiến lên xé mở tay nải của Xảo Nhi, rơi ra vàng bạc châu báu. Hắn lạnh lùng nói: “Bá phụ, ta biết người có ý tốt, nhưng đừng biện hộ cho nô tài này. Cô ta lén lút trộm tài vật, không may bị bại lộ, lại phóng hỏa đốt trạch. Nô tỳ bất trung thế sao có thể tha?”

Mọi người vây quanh cửa thành xem náo nhiệt, nghe Phạm Thiên nói mới biết nguyên do Hầu phủ xảy ra hoả hoạn. Đám đông nhịn không được túm đầu ghé tai, xì xào bàn tán, phần lớn đồng tình với Phạm Thiên. Ánh mắt nhìn về phía Xảo Nhi đều hiện ra thái độ hèn mọn.

“Ta không có...”

Xảo Nhi định cãi, sớm đã bị thị vệ áp chế để lên bàn tay, bịt miệng kéo vào dòng người.

“Thiên Nhi.” Cảnh Quốc công sau khi từ biệt thủ vệ, kéo Phạm Thiên vào chỗ không người, nói nhỏ: “Cử chỉ của Khuynh Quốc rất không giống nữ tử tầm thường. Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy tha cho cô ta? Ta không tin cô ta chết ở trong bí đạo. Sau khi xảy ra hoả hoạn, chạy ra khỏi Hầu môn vẻn vẹn chỉ có một người. Ta nghe người bẩm báo, tưởng là Khuynh Quốc. Không nghĩ lại là một nha hoàn.”

Cảnh Quốc công vội la lên: “Ngươi xem tài vật trong ngực nô tỳ này đâu chỉ là thiên kim? Huống chi, cô ta dám chạy khỏi phủ trước mắt mọi người. Nói cô ta cùng Khuynh Quốc không quan hệ, ta không tin. Còn không mau mau thẩm vấn cô ta, hỏi ra chỗ Khuynh Quốc ẩn thân.”

“Bá phụ, người để ý Khuynh Quốc như thế có phải là sợ nàng nói ra chuyện hôm nay, đối với biểu huynh trong Hoàng thành bất lợi?”

“Ngươi...”

Phạm Thiên cười nói: “Bá phụ yên tâm, ta tin Khuynh Quốc sẽ không nói một lời.”

Cảnh Quốc công nghe Phạm Thiên nói vậy, không khỏi tâm phiền ý loạn, chất vấn: “Sao ngươi biết được?”

“Bởi vì ta hiểu nàng. Ta biết rõ, nếu nàng muốn chạy trốn, không ai có thể tìm ra. Cho nên ta sẽ không phí tâm tư.” Phạm Thiên cúi đầu, cười lạnh. “Ta đuổi theo bá phụ tiến đến là không muốn cho người thẩm vấn tại chỗ, làm to chuyện lên. Người làm như vậy, ngược lại còn hại biểu huynh.”

Cảnh Quốc công đầy mặt chán nản, không cam lòng nói: “Nô tỳ ăn trộm này thật sự không có quan hệ với Khuynh Quốc?”

Phạm Thiên cười khổ, thở dài, cũng không trả lời. Khuynh Quốc tối hôm qua dẫn hắn đi nghe lén mật đàm giữa nàng với Khuynh Thành. Hung thủ đề nghị Xảo Nhi đầu độc, có làm hay không đều ở ý niệm của nàng.

Ở Hà Viên ngửi thấy được cả phòng đầy mùi tùng hương, hắn biết được Xảo Nhi đã ra tay. Tùng hương này là túi thơm hắn tặng cho Khuynh Quốc. Khuynh Quốc biết nàng không dung được Xảo Nhi, nhưng lại cố tình thu cô ta làm tâm phúc. Vì thế Khuynh Quốc bày kế, không chỉ có dụ hại Khuynh Thành, càng dẫn Xảo Nhi nảy sinh ác niệm. Kế này nhìn như đơn giản, tấn công lại là nhân tâm.

Nếu như Khuynh Thành không hại hắn, hắn có thể để cho nàng rảnh rỗi trong phủ cả đời. Nếu Xảo Nhi không hạ độc, chưa chắc hắn sẽ đổ tội cho cô ta. Khuynh Quốc thậm chí đoán được ý niệm của Xảo Nhi, đồ trong tay nải kia tám chín phần là đồ của Khuynh Quốc. Xem ra, nàng đã sớm bày bố bẫy, chờ con mồi sa lưới.

Xảo Nhi hạ độc chưa chắc là vì Khuynh Thành. Cô ta không hạ độc, hôm nay sẽ không thể trốn đi, cũng sẽ không bị mắc tội danh trộm đồ phóng hỏa. Cổ nhân nói, người tính không bằng trời tính. Nhưng Khuynh Quốc tính toán lại như nhìn thấu thiên cơ. Nàng cũng không hại người, mà là làm cho người ta gieo gió gặt bão.

Nghĩ lại, Khuynh Quốc phóng hỏa cũng là vì làm hỗn loạn nhân tâm, để Xảo Nhi cảm thấy có cơ hội để xuất phủ. Nhưng Xảo Nhi đâu biết rằng, hôm nay Hà Viên phát sinh chuyện đã khiến cho Phạm gia trông gà hoá cuốc, ai có thể nghe lọt tai lý do của cô ta? Cô ta chẳng qua là bia ngắm dẫn dắt đi sự chú ý của người khác.

Cảnh Quốc công thấy Phạm Thiên không đáp lời, trầm tư, cảm thấy không nói gì được nữa. Hắn thở dài, phất tay áo rời đi. Phạm Thiên yên lặng đi theo phía sau, đi vào đại đạo định cưỡi ngựa hồi phủ. Có người vội vã chạy tới, ghé sát vào tai hắn bẩm báo: “Hầu gia, cấp báo từ Đan châu vừa đến, nói bị năm vạn quân Thiên Sơn vây hãm, lương thảo khan hiếm. Muốn chúng ta đưa quân tới, giải vây lương thảo.”

Phạm Thiên nhíu mày, nói: “Lần này đi Phong Châu. Chiến sự ở Đan Châu sao lại báo cho ta?”

“Hầu gia, Phong Châu ở Tây Bắc phồn hoa, so với Tĩnh Châu còn hơn vài phần. Lúc này, những Châu khác quân lương đã sớm chuyển đi, chỉ còn lại chúng ta chưa chuyển. Ta nghĩ, tướng lĩnh ở Đan Châu là bất đắc dĩ.”

Phạm Thiên vuốt cằm, nói: “Lần này chiêu bao nhiêu binh tướng?”

Thân binh chắp tay trả lời: “Hơn bốn ngàn.”

“Được.” Chân phải Phạm Thiên khẽ điểm, nhảy lên lưng ngựa nói: “Chuẩn bị suốt đêm năm mươi xe lương thảo, giờ Thìn ngày mai mệnh Chân phó tướng mang bốn ngàn binh mã đi cứu viện.”

“Năm mươi xe, có phải là quá ít...”

“Ta chỉ có thể tận điểm tâm lực mà thôi. Phá địch vẫn phải dựa vào chính bọn họ.” Phạm Thiên dứt lời, vung roi giục ngựa mà đi.

Trong lúc hai người đối thoại, ở cửa nha môn không xa thị vệ đang ngồi chiêu binh điểm tướng, lần lượt dò hỏi: “Nhân sĩ nơi nào?”

Người tới móc ra thẻ trúc bị chặt đứt một nửa, nói: “Tiểu nhân tới vội, đường bùn lại khó đi, không nghĩ bị ngã một lần, gãy đôi thẻ trúc. Một nửa khác không biết rơi chỗ nào mất rồi.”

Thị vệ nhìn thấy nam tử bùn bẩn đầy người, cười nói: “Thấy ngươi cũng có lòng bảo vệ quốc gia, ta cũng không làm khó ngươi. Tên ngươi là gì?”

Nam tử hơi hơi cong khóe môi, nói khẽ: “Bất Hối.”

.Kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment