Nhân Viên Pr Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 3

Hứa Kiến Âu nói qua điện thoại rằng lúc này Chiến Dật Phi đang gặp mặt bạn bè trong hội quán ở trên đường Hoài Hải, nếu không ngại người lạ thì cứ qua luôn.

Đằng Vân mở máy chiếc xe Audi của anh, Phương Phức Nùng ngồi vào ghế phó lái, vốn Phương Phức Nùng có một chiếc Porsche trăm vạn, nhưng giờ cũng bán đi gán nợ cả rồi, quay trở về thời kì sống dựa vào tàu điện ngầm như khi mới tốt nghiệp đại học.

Thời buổi này tàu điện ngầm ở Thượng Hải mở thêm nhiều tuyến, tầm cao điểm tám chín giờ kẹt xe không còn quá nghiêm trọng như hồi trước nữa. Bài hát tiếng Anh [When I was your man] vang lên trong xe, ngoài cửa sổ nhà cao tầng san sát, rực rỡ ánh đèn neon, sau khi tốt nghiệp quay về, đến tận bây giờ Đằng Vân vẫn chẳng thể hiểu được rốt cuộc anh yêu hay hận thành phố này.

Lao tâm khổ tứ học hành bao năm, Đằng Vân tuy cận không nặng nhưng khi lái xe vẫn phải đeo kính. Ánh đèn đường lỗng lẫy phản chiếu qua mắt kính của anh, trong khoảng thời gian dừng xe ngắn ngủi, Đằng Vân nghiêng mặt nhìn thoáng qua Phương Phức Nùng – hắn đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cất giọng ngâm nga theo khúc nhạc nhẹ nhàng:

Cause my heart breaks a little when i hear your name…

And it all just sounds like…

Không thấy được ánh mắt quyến rũ kia, chỉ có thể ngắm nhìn đường cằm xinh đẹp, hơi nhếch lên vẽ ra một đường cong kiêu ngạo.

Trong ấn tượng của Đằng Vân, tuy vẻ ngoài của tên này thay đổi khôn lường nhưng tác phong sinh hoạt lại vẫn giữ nguyên nếp cũ, không đổi bạn gái liên tục, cũng không dựa vào bản mặt đẹp trai mà quan hệ xằng bậy. Bỏ qua những cuộc vui gặp dịp thì chơi trên thương trường, phần lớn thời gian Phương Phức Nùng vẫn sống độc thân, mấy năm nay cũng chỉ có hai người duy nhất có thể coi như người yêu thật sự của hắn.

Một là sinh viên cùng trường đại học với hắn, Lý Hủy.

Họ là cặp kim đồng ngọc nữ trong mắt bao người, thậm chí sau khi tốt nghiệp nhiều năm, những thầy cô từng dạy bọn họ thời đó khi nhắc đến đôi tình nhân nổi tiếng nhất trường này đều phải cảm thán một câu, hợp! Ngay cả tên cũng hợp! (*) Hợp đến hoàn mẹ nó hảo! Nhưng đoạn tình nào cũng đều sẽ trải qua thử thách thất niên chi dương, Phương Phức Nùng chẳng thể nào ngờ được, phong ba dành cho hắn và Lý Hủy lại là bệnh nan y khó chữa.

(*) Phương Phức Nùng là thơm phưng phức, còn “hủy” trong Lý Hủy mang nghĩa cây cỏ nói chung.

Vài ngày trước khi tới Ủy ban nhân dân, Phương Phức Nùng đột nhiên vứt bỏ bát vàng mà người người hâm mộ, dùng một lý do trời ơi đất hỡi để ra nước ngoài công tác. Lý Hủy nghe bạn trai nói đưa mình đi xem nhà, nào ngờ đến khi ôm lòng chờ mong tới xem lại chẳng thể nào vui vẻ nổi –

Phương Phức Nùng dùng tiền mua nhà đính hôn để mua một văn phòng làm việc.

Người đàn ông này hoàn toàn chẳng để tâm đến nụ cười gượng gạo trên gương mặt bạn gái mình, thậm chí còn hào hùng chí khí nói với cô, đây là công ty của hắn.

Mấy ngày sau, hắn tới chờ ngoài cổng Ủy ban nhân dân thì lại chẳng thấy Lý Hủy đâu, cuối cùng cô mới gọi điện thoại nói với hắn rằng, em xin lỗi, em đã đặt vé bay đi Milan rồi.

Phương Phức Nùng nhất thời không kịp phản ứng, sau đó mới nói tiếp, sao em vội thế, chẳng phải nói trăng mật mới đi hay sao.

Tiếng khóc của Lý Hủy truyền qua điện thoại, cô nói, không phải, em đi một mình, em không muốn kết hôn nữa.

Thực ra trước đó một ngày hắn còn nói trong nhóm bạn bè có cả Đằng Vân rằng hắn do dự không biết có nên đào hôn hay không, chẳng ngờ hôm nay mình lại trở thành kẻ bị đào hôn. Phương Phức Nùng không nói hai lời, quyết đoán đánh xe đuổi thẳng đến sân bay, vừa nghe Lý Hủy nức nở khóc đến đứt ruột đứt gan trong điện thoại. Cô nói từ ngày đầu tiên yêu hắn đã ôm hi vọng hắn sẽ thay đổi, nhưng hắn lại quá vô tâm, không có ý thức trách nhiệm, lúc nào cũng tự do không biết điểm dừng…

Cuối cùng vẫn không đến kịp.

Người dì có thể coi như là “mẹ” của Phương Phức Nùng đã coi Lý Hủy như người nhà từ lâu, lúc nào cũng hỏi khi nào con dâu học xong về nước, người ngoài cũng chẳng hiểu ra làm sao, mới hôm qua còn là người yêu đầu gối tay ấp, vậy mà hôm nay đã chia tay bất ngờ. Thế nhưng chẳng được bao lâu, bọn họ lại nghe đồn rằng, Lý Hủy đã lừa dối Phương Phức Nùng hơn một năm, tằng tịu với một đại gia hơn năm mươi tuổi, đại gia kia đồng ý chi tiền cho cô sang Ý học thiết kế thời trang, theo đuổi đam mê nghệ thuật của mình, thế là cô bèn cởi áo tụt quần để báo đáp ông ta. Ngày đó cô ăn không nói có vin vào cả đống tật xấu của Phương Phức Nùng để từ chối hắn, thực ra suy cho cùng cũng chỉ vì ba chữ, không có tiền.

Chuyện này cũng giống như cảm giác khi nhai lại, càng nhai càng thấy tởm. Bạn bè của Phương Phức Nùng cảm thấy Lý Hủy chẳng ra gì, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi mắng cô là loại ong bướm lẳng lơ, trù dập cô gặp sự chẳng lành nơi tha hương đất khách, cuối cùng lại thành ra Phương Phức Nùng phải đi an ủi bọn họ. Không rút được tiền đặt cọc phía bên khách sạn tổ chức tiệc cưới, Phương Phức Nùng bảo bày đồ ra vài cái bàn, mời đám bạn bè đang tức giận tới nhậu nhẹt. Giống như chú rể đang tuyên thệ, hắn đứng dậy gõ đũa vào chiếc ly cao cổ, hào sảng ra oai: Có hợp thì ắt có tan, tôi chúc cô ấy ăn học thành tài, tương lai rộng mở.

Một người nữa là mối tình trước cả Lý Hủy, chính là người yêu hiện tại của Đằng Vân, Hứa Kiến Âu.

Gia cảnh của Hứa Kiến Âu rất tốt, cha thì là giảng viên đại học, mẹ thì là bác sĩ chủ nhiệm khoa của bệnh viện B tuyến ba, ngoại hình sáng sủa, tính cách mạnh mẽ, có thể nói là dạng người mặt nào cũng ưu tú, ấy vậy mà lại cực kỳ ấu trĩ trong phương diện “yêu đương”. Thời học sinh Hứa Kiến Âu mê mệt Phương Phức Nùng, không khác gì sau này Đằng Vân si mê anh ta.

Hai người ở bên nhau cũng chẳng phải kiểu yêu đương tôi tình anh nguyện, một là vì bản thân Phương Phức Nùng vốn không quen từ chối ai, hắn luôn cảm thấy nói “Không” với người khác thật tàn nhẫn, nhỡ sau này còn gặp gỡ dây dưa thì lại mất hết cả phong độ; Mặt khác thì là do Hứa Kiến Âu chỉ vì muốn ở bên Phương Phức Nùng mà quả thật hao hết cả tâm cơ. Ví dụ như khi biết Diệp Hoán Quân suy thận phải nhập viện, anh ta lập tức lợi dụng chức vị của mẹ mình cố tình không cấp giường bệnh, sau đó mới giả vờ ra mặt giúp đỡ. Chẳng ai tưởng tượng nổi Hứa Kiến Âu nổi tiếng như vậy lại có thể kiên trì làm ra mấy chuyện đê hèn như thế.

Nhưng chuyện cảm tình là thứ chẳng thể nuông chiều, vì càng nuông chiều lại càng dễ trở nên nhạt nhẽo. Hơn nữa đối tượng lại là Phương Phức Nùng, cái kẻ mà sẽ chẳng bao giờ rung động chỉ bằng những hành động dịu dàng đơn thuần.

Ngày đó bọn họ đã hẹn nhau cùng đi du lịch Bali. Hứa Kiến Âu tới sân bay trước, không chờ được Phương Phức Nùng mà chỉ nhận được một cuộc gọi từ hắn, Hứa Kiến Âu nhấc máy mà ngây ngẩn cả người, vì Phương Phức Nùng ở đầu bên kia nói rằng, tôi đang ở Tây Tạng, đang đi sám hối.

“Sám hối cái gì? Anh đi từ bao giờ? Tại sao tôi lại không biết?”

Sau đó Phương Phức Nùng bắt đầu đánh trống lảng, dù cho Hứa Kiến Âu nôn nóng sốt ruột hỏi hắn bao nhiêu vấn đề đi chăng nữa, hắn đều vòng vo trốn tránh không trả lời. Hắn huyên thiên hết từ cái đỉnh Gurla Mandhata xa xôi cách trở rồi lại lộn về ngọn Kailash linh thiêng, nói hết từ hồ nước khoáng ở Zanda mà cứ động cái lại có nước khoáng chảy ra, lại vòng sang chuyện con lừa hoang Tây Tạng biết chạy theo đoàn xe SUV, thậm chí hắn còn lái sang cả chuyện “Chủ tịch Mao vạn tuế” dưới chân núi trấn Sư Tuyền. Chán chê mê mỏi cả một tiếng đồng hồ xong hắn mới quay lại vấn đề, tôi vẫn nghĩ mãi về chuyện chúng ta đấy chứ, chỉ có điều nghĩ kiểu gì cũng thấy không ổn. Tôi đã cố lắm rồi, nhưng vẫn chẳng thể yêu cậu được.

Hắn tỏ ra đau khổ như thật, giọng nói trầm trầm còn run rẩy.

Hứa Kiến Âu sững sờ như bị sét đánh, sau đó thất thố hét lên: “Anh muốn nói gì thì gặp thẳng tôi mà nói, dù thế nào anh cứ về đây đi đã!”

“Ở đây có một đoàn người Ấn Độ đang lên núi, xin lỗi vì tôi đây nghiệp chướng nặng nề, giờ phải đi cùng bọn họ!” Hứa Kiến Âu còn chưa hết khiếp sợ thì lại nghe thấy Phương Phức Nùng dõng dạc nói tiếng Anh pha giọng Ấn với đám “bản địa” đang tiến lại gần. Sau đó cuộc gọi đứt đoạn.

Chẳng ai chỉ trích được việc này, tình yêu vẫn luôn vô lý đùng đùng như thế. Nó đến rồi đi lúc nào chẳng biết, thậm chí có khi từ đầu đến cuối vẫn chưa từng tồn tại. Hứa Kiến Âu hỏi được từ dì của Phương Phức Nùng mới biết sau khi hắn đi hết Tây Tạng sẽ lại tới Bắc Kinh, hỏi thăm lên xuống cuối cùng cũng mò đến trước cửa nhà Đằng Vân.

Khi ấy Đằng Vân còn đang học ở Thanh Hoa, Bắc Kinh. Phương Phức Nùng thì theo học tại Phục Đán, Thượng Hải. Bốn thanh niên trẻ tuổi ngồi trong phòng định thức đêm xem UEFA Champions League, ngoài kia sấm sét giật tung trời, mưa to tầm tã. Hứa Kiến Âu cứ thế đứng trong màn mưa, cả người ướt sũng. Ai có lương tri đều nhìn không đặng, Đằng Vân là người lên tiếng đầu tiên trong ba đứa: “Mưa to quá rồi, dù thế nào thì cậu cũng nên cho người ta vào nhà đi thôi.”

Hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa, Phương Phức Nùng không chịu nổi phiền phức từ đám bạn, hất gương mặt đẹp trai bất cần đời ra ngoài cửa sổ: “Người ở đâu ra? Đứng chỗ nào thế?” Hắn khẽ nheo đôi mắt đào hoa ngoảnh đầu nhìn quanh, đối diện với người đang ướt đẫm trong mưa đúng năm giây, sau đó thản nhiên chuyển dời tầm mắt. Hắn coi như không nhìn thấy một người sống sờ sờ cách mình chẳng mấy bước chân, mặt đầy sửng sốt nói: “Mấy cậu đều nói có người, tại sao tôi lại không nhìn thấy nhỉ?”

Rốt cuộc Đằng Vân không nhịn nổi nữa, vung tay định ra mở cửa, ai dè Phương Phức Nùng kéo anh lại – ánh mắt lạnh băng như một người xa lạ, tưởng chừng như có thể đóng băng Đằng Vân không cách nào nhúc nhích. Sau cái nhìn cảnh cáo, khóe miệng Phương Phức Nùng mới nhếch lên, hắn nói: “Xem bóng đá đi.”

Vụ này khiến Hứa Kiến Âu bị tổn thương nghiêm trọng, vừa quay về nhà họ hàng ở Bắc Kinh thì đổ bệnh, dầm mưa viêm phổi không chạy chữa kịp thời, chẳng mấy chốc đã biến chứng nặng nề hơn. Cha mẹ Hứa Kiến Âu biết chuyện con mình là đồng tính, thấy chẳng ngăn nổi đành khuất mắt trông coi. Giờ con trai gặp chuyện mất mặt như thế, cha mẹ Hứa Kiến Âu lập tức lo lắng gọi điện cho Phương Phức Nùng, mắng chửi một hồi té tát.

Phương Phức Nùng bên đầu dây khúm núm cúi đầu, cung kính lễ độ “bác trai bác gái”, thái độ nhận sai khiêm tốn thành khẩn. Cúp máy xong hắn bèn kéo Đằng Vân cùng tới bệnh viện thăm nom. Trước mặt cha mẹ Hứa Kiến Âu, hắn săn sóc sờ trán cậu trai đang nóng đến rát bỏng, sau đó bịn rịn cầm tay đối phương mà rằng: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu, thực sự không nhìn thấy cậu.” Phương Phức Nùng thâm tình nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường bệnh, dùng thứ giọng điệu dịu dàng đến mức khiến người ta không chịu nổi mà nói, “Sao cậu lại ngốc thế, gõ cửa là được mà.”

Người con trai nằm trên giường chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắm hai mắt lại, nước mắt trượt dài qua đuôi mắt. Anh ta quả thực đã hạ quyết tâm sẽ không buông tay, nhưng giờ khắc này bỗng cảm thấy chân tình của mình đáng thương đến thế nào, tựa như một đi không trở lại, vĩnh viễn sẽ không bao giờ khiến người kia rung động hồi đáp.

Ngay khi Hứa Kiến Âu chấp nhận số phận mà từ bỏ thì Đằng Vân đứng bên cạnh lại bàng hoàng, hóa ra một người con trai khi khóc cũng có thể đẹp đến nhường vậy.

Trong mắt Đằng Vân, Hứa Kiến Âu là một kẻ rất cứng đầu, một khi thích ai tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Sau này vật đổi sao dời, anh cũng từng hỏi Phương Phức Nùng, Phương Phức Nùng thừa nhận bản thân mình khốn nạn, nhưng chuyện tình cảm chẳng thể nào gượng ép. Khi đó hắn cho rằng mình thương người ta, nhưng giờ thì chẳng sót lại chút yêu đương nào nữa.

Lời này nghe chỉ thấy bạc tình bạc nghĩa, nhưng cân đo đong đếm lại cảm thấy chẳng thể trách cứ được.

“Thực ra bản thân cậu không chịu nổi trói buộc, người khác mà toàn tâm toàn ý với cậu, cậu sẽ cảm thấy bức bách chán ghét.” Đằng Vân cảm thán, tự nhủ trong lòng: Đến khi cậu gặp người kia, sớm muộn gì cũng sẽ ngã ngựa thôi.Hết chương 3.
Bình Luận (0)
Comment