Nhân Viên Pr Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 39

Phương Phức Nùng đeo tạp dề đứng trong bếp, Chiến Dật Phi ở một mình rảnh đến phát rồ, chán chường vô vị chuyển mấy kênh truyền hình xong thì ném điều khiển đi vào theo. Bếp của căn nhà này rất sạch, hoàn toàn thay đổi thành kiến của y về cái nơi dầu mỡ khói hun này, y cũng không thể ngờ một người đàn ông cầm muôi nấu ăn sẽ quyến rũ đến vậy. Dáng vẻ Phương Phức Nùng làm cơm vừa giản dị lại tao nhã, động tác thành thạo, kỹ thuật dùng dao mượt mà, hết thảy đều chỉnh tề ngay ngắn.

Hắn quay đầu lại nhìn, nở nụ cười nói: “Không vào giúp à?”

Đàn ông biết nấu cơm không chỉ hấp dẫn mỗi phụ nữ, kể cả với đàn ông thì cũng là sự hấp dẫn trí mạng.

Chiến Dật Phi tiến lên, ôm lấy eo Phương Phức Nùng từ đằng sau, gác cằm lên vai hắn, hỏi: “Đang làm gì thế?”

“Làm nước sốt đặc biệt cho cậu đấy, nếm thử xem.” Phương Phức Nùng dùng ngón tay quết một ít nước sốt sền sệt màu cánh gián, nghiêng đầu đưa tới bên miệng đối phương.

Chiến Dật Phi thè lưỡi liếm, cau mày nhấm nháp đánh giá một lúc mới nói: “Ngọt quá.”

“Bình thường tôi sẽ vắt thêm chanh, nhưng hôm nay chuyển thành mật ong. Chẳng phải cậu thích ngọt à?”

Chiến Dật Phi trực tiếp dùng hành động để thể hiện sở thích của mình, y cầm cổ tay Phương Phức Nùng, ngậm ngón tay còn dính nước sốt kia vào miệng, tỉ mỉ liếm mút bằng đầu lưỡi.

Khi liếm tay hắn, y vẫn mở mắt nhìn người nọ, nước miếng và nước sốt trộn lẫn với nhau chảy xuống khóe miệng, ánh mắt y đã ngập tràn quyến rũ câu hồn.

Y yêu hương vị này chết đi được.

Đến khi rượu đỏ, tiêu đen và muối đỏ đã thấm đượm trong miếng steak thì hai người đã dính chặt lấy nhau, gần gũi trên sô-pha.

Trên ti-vi đang phát một chương trình truyền hình thực tế nổi tiếng để truyền cảm hứng kinh doanh có tên là “Creative China”, người tham gia đều là những doanh nhân trẻ tốt nghiệp từ các trường nổi tiếng và đã có thành tích nhỏ trên thương trường, tài trợ cho chương trình này chính là bố của Nghiêm Khâm. Chỉ cần chủ tịch tập đoàn Chính Nghiệp vung tiền thì hào phóng vô cùng, ông ta tặng cho người chiến thắng cuối cùng trong chương trình một khoản ba mươi triệu tệ để làm quỹ gây dựng sự nghiệp, ý thức trách nhiệm với xã hội cao đến mức làm người ta phải kính nể.

“Anh ta không thể làm vậy được, làm vậy đảm bảo sẽ thua…” Không ai biết chương trình này có bao nhiêu thành phần xuất sắc, nhưng thoạt nhìn đây chắc hẳn là một cuộc chiến kinh doanh đầy khốc liệt, Chiến Dật Phi khá coi trọng một người trẻ tuổi trong số này, cho rằng đối phương có cả dũng cả mưu, là một người tài. Người nọ là nhà sáng lập ra một trang cổng thông tin, mà so ra thì lớn tuổi hơn y khá nhiều.

“Có thể lên chương trình thì cũng đã coi như đạt nửa mục tiêu rồi, người này vốn không phải vì thắng trận đấu, chẳng qua chỉ dùng mấy lời khác người để tranh thủ tạo chủ đề hot, chờ sau khi thu hút đủ sự chú ý để nâng giá lên thì sẽ bán web cho Đằng Tấn, Võng Dịch v.v., đến khi đó lợi nhuận đâu còn dừng lại ở ba mươi triệu nữa.”

“Sao anh biết người kia định bán trang web của mình đi?”

“Cậu không tin thì chúng ta cứ chờ khắc biết, cùng lắm chỉ ba tháng…”

Hai người vừa để lại dấu vết trên cơ thể đối phương, vừa xét nét doanh nhân trẻ tuổi trên chương trình.

Điện thoại của Chiến Dật Phi đột ngột đổ chuông. Tiếng chuông này được cài riêng cho Đường Ách. Cậu ta để lộ giọng thật của mình khi hát một khúc trong chương trình tạp kỹ, nói ngũ âm không đủ còn là nhân nhượng nhưng Chiến Dật Phi lại nghe thấy thích, thế là cắt ra làm nhạc chuông.

Đường Ách nói mình đã hoàn thành nhiệm vụ quay ở đoàn phim, hiện tại đã tới Thượng Hải, muốn cho y một bất ngờ.

Cúp máy, mặt Chiến Dật Phi lúng túng như ngoại tình bị bắt gian tại trận, y nói với Phương Phức Nùng: “Đường Ách nói em ấy đã tới Thượng Hải, bảo tôi đi đón…”

Phương Phức Nùng ngồi thẳng dậy trên ghế sa-lông, cố nén sự khó chịu trong lòng, nở một nụ cười mỉm mê người với đối phương: “Tài xế của cậu vẫn còn đang đi tảo mộ, nên cậu cảm thấy hẳn là tôi phải chở cậu đi đón nó, đúng không?”

“Tôi không muốn em ấy chờ lâu, giờ chúng ta đi luôn…” Chiến Dật Phi đang định xoay người tìm cái áo khoác rơi trên mặt đất thì đột nhiên bị người kia đẩy một cái, y còn chưa kịp phản ứng thì đã bất ngờ bị hẳn đẩy một đường “mời” thẳng ra ngoài cửa.

Phương Phức Nùng cười phất tay với Chiến Dật Phi, đóng cửa “rầm” một tiếng.

Thân không mảnh vải bị tống ra ngoài, Chiến Dật Phi vốn định qua nhà hàng xóm mượn bộ quần áo hoặc mượn điện thoại, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bà cụ trong nhà đã tức giận đóng sầm cửa lại. Ở đây một thang có ba hộ gia đình, cách âm thường thường, một nhà lúc này không có ai, nhưng hộ còn lại thì là một đôi vợ chồng già. Ban đầu Phương Phức Nùng ở biệt thự, suốt một thời gian dài cũng chẳng đến đây, chưa kể công việc đi sớm về khuya, nghỉ ngơi thất thường nên chưa bao giờ nói chuyện với cặp vợ chồng già nọ. Vừa rồi bà lão bị gõ cửa chỉ biết là người ở nhà đối diện kêu rên suốt cả một đêm, đã thế còn kêu khó nghe đến cùng cực, ai cũng hiểu bên trong đang diễn ra trò gì.

Nửa thân y trần trụi, dấu hôn rõ rành rành, lại không muốn trần như nhộng chạy nhông nhông khắp nơi. Không có nơi để đi, không có ai tiếp ứng, dù có đập phá cửa kiểu gì cũng chẳng ai đáp lại, cuối cùng đành thở hồng hộc nện mông ngồi xuống trước cửa nhà Phương Phức Nùng.

Phương Phức Nùng hoàn toàn không định để ý tới y. Hắn trở lại gọi điện thoại cho một người bạn họa sĩ của mình, bàn bạc với đối phương một hồi về series cổ phong thủy mặc cho Color Miya.

Nói chuyện điện thoại xong lại tất bật lo công việc, ngẩng lên đã qua một tiếng đồng hồ. Bên ngoài chẳng có động tĩnh gì, nghĩ bụng có lẽ tên kia đã đi rồi, Phương Phức Nùng mở cửa ra nhìn.

Vừa mở ra, chính hắn cũng hãi hùng: “Sao cậu còn ở đây?”

Chiến Dật Phi ngồi dưới đất, nghe thấy có tiếng người mở cửa thì quay phắt lại ngẩng mặt lên. Nhiệt độ chênh lệch quá lớn, y lạnh đến mức run cầm cập, ánh mắt cũng dại đi.

Tim có cứng rắn đến mấy cũng bị đôi mắt đau đáu đáng thương kia nhìn cho mềm nhũn, Phương Phức Nùng vươn tay ra kéo y lên, nhưng ngay thời điểm tên kia rời khỏi mặt đất, y lại lập tức chạy vào sau cánh cửa, trở tay đẩy ngược hắn ra.

Thấy chủ nhân căn hộ lại bị nhốt bên ngoài, Chiến Dật Phi cực kỳ vui vẻ, dán người vào khe cửa nói lớn: “Tôi cởi hết ra rồi này, chỉ cần anh vào được tôi sẽ cho anh chịch tôi.”

Cúi đầu xuống nhìn, vậy mà Phương Phức Nùng lại có thể tắt chuông cửa, cả camera giám sát cũng giật xuống ném qua một bên. Thầm nghĩ bảo sao vừa rồi có bấm chuông kiểu gì người bên trong cũng vẫn làm ngơ. Giờ tâm trạng của y rất tốt, mặc lại áo sơ-mi rơi trên mặt đất, đi vào phòng ngủ, thấy laptop còn đang bật thì lập tức ngồi xuống. Trên màn hình là một tấm ảnh chụp Đường Ách – là tấm poster mà cậu ta chụp trước đây đã được photoshop lồng thêm yếu tố nghệ thuật đại chúng, giờ tuy chỉ dùng để tham khảo nhưng nó cũng có thể nói rõ được vấn đề: Những màu sắc tiên phong phô trương phối cùng gương mặt tinh tế tuyệt trần ấy cực kỳ hoàn hảo.

Chiến Dật Phi gửi ảnh chụp cho em gái và thư ký, hỏi hai người rằng có đẹp không?

Chiến Viên Viên nói, anh, em không thích Đường Ách, anh ta…

Chiến Dật Phi cắt lời cô, anh chỉ hỏi em là có đẹp không.

Chiến Viên Viên cứ định nói lại thôi một hồi, cuối cùng vẫn phải ăn ngay nói thật, đẹp. Dù nhìn từ nơi nào, ti-vi, tạp chí hay biển quảng cáo dưới ga tàu điện ngầm, chỉ cần thấy gương mặt này, chắc chắn em sẽ dừng bước lại nhìn thêm một lần.

Chiến Dật Phi cảm thấy rất hài lòng, lựa chọn của y không sai – ngay cả những người không thích Đường Ách cũng thừa nhận, cậu ta thật sự đẹp.

Tiện tay mở tập tài liệu trên mặt bàn của người kia – lịch trình ở Hà Lan được sắp xếp hết sức chặt chẽ, bao gồm thử hóa trang, diễn tập người mẫu cùng với giờ hẹn Albers đều đã được lo liệu xong xuôi. Chiến Dật Phi đọc thời gian biểu kỹ một lượt, bỗng nghe được tiếng động kỳ quái truyền tới từ trong bếp, y men theo âm thanh đi tới kiểm tra, ai dè lại thấy Phương Phức Nùng!

“Anh… sao anh vào được?”

“Tôi bò ra ngoài từ cửa sổ hành lang, sau đó men theo ống thoát nước và giá điều hòa…” Phủi phủi bụi bám trên sơ-mi, Phương Phức Nùng điều hòa lại hơi thở, khóe miệng cong lên một nụ cười hư hỏng, “Sau đó lại bò vào từ cửa sổ phòng bếp…”

“Đây… đây là tầng mười bảy!” Chiến Dật Phi kinh hồn táng đảm, vậy mà người này lại có thể leo trèo bằng tay không ở độ cao mấy chục mét, chỉ sơ sảy chút thôi là ngã xuống dưới lầu, tứ chi không còn đầy đủ, sọ cũng vỡ toang.

Dù gì cũng chẳng phải Spiderman, việc vượt nóc băng tường cũng không hề dễ dàng với hắn, huống hồ mặt bên ngoài của tòa nhà này còn khảm một đống mảnh thủy tinh màu sắc sặc sỡ, chỉ có một đoạn từ cửa sổ hành lang vào phòng thôi mà mặt hắn đã bị cứa một vết sâu hoắm.

Không nhiều lời, Phương Phức Nùng dúi Chiến Dật Phi xuống bàn ăn.

Bản thân là người đã đưa ra hứa hẹn, y chưa thể hoàn hồn từ khiếp sợ ngay lập tức, thậm chí còn quên sạch cả việc chối cãi, chỉ hỏi: “… Không ăn cơm à?”

Phương Phức Nùng dùng ngón cái chà lên vết thương trên mặt, cúi người nắm lấy cằm Chiến Dật Phi, cười nói: “Ăn cậu trước.”

Mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch rất lạnh, lại cấn, còn chưa kịp phản bác đã bị đối phương lột sạch, Phương Phức Nùng gập một chân Chiến Dật Phi lại, lấy cái quần lót quấn cổ tay và cổ chân y với nhau – cứ thế, chân của y sẽ sẽ không thể khép lại được, sẽ khiến cho dương v*t đang ủ rũ kia hạ xuống bụng, cảnh sắc giữa hai đùi được phô bày đủ đầy không sót một ly.

Chiến Dật Phi xoay mặt sang một bên, hừ lạnh: “Anh đúng là đồ bệnh.”

“Sao lại nói thế?”

“Kẻ ác có bệnh, chẳng phải là chuyện rõ như ban ngày hay sao?”

“Thực ra cũng được thôi, với người khác tôi đều là người tốt, chỉ riêng với cậu là muốn làm việc ác.” Lời này có ít nhất nửa sau là sự thực. Phương Phức Nùng lấy muối đỏ vốn để ướp thịt bò ra, ngón cái và ngón trỏ bốc lên một nhúm rồi rải xuống người Chiến Dật Phi.

Làn da trắng nõn, cơ thịt cân đối, thân thể cực kỳ xinh đẹp, đẹp như một phiến lá thuần khiết, Phương Phức Nùng kìm lòng không đặng mà nảy sinh ý nghĩ miên man – hắn rải một đường muối đỏ xuống giữa hai xương sườn của y, chia đều ra như cuống lá, qua rốn rồi lần xuống nửa người dưới, cuối cùng ẩn trong đám lông mu. Sau đó lại phân từ cuống lá ra mấy đường gân, muối đỏ men theo từng đường nét mà khảm vào cơ thể.

Lần theo đường muối làm mạch chủ, Phương Phức Nùng tỉ mỉ liếm sạch cơ thể Chiến Dật Phi, đầu tiên là liếm vào đám lông mu từ trên xuống dưới, sau đó tới lượt đường gân màu hồng bên sườn, dùng đầu lưỡi vân vê đầu v*, mơn trớn khiến Chiến Dật Phi có phản ứng, toàn thân run rẩy, dương v*t dựng đứng, những hạt muối màu hồng nhạt bắt đầu rụng xuống lả tả.

Rồi bọn họ hôn nhau, hòa lẫn vị mặn trong khoang miệng của nhau.

Tình nồng như nước cũng là một cách “làm”, mà đã có ý định không muốn đối phương xuống giường được thì lại là loại khác. Cuối cùng Chiến Dật Phi cũng chẳng nhớ rõ bản thân bị Phương Phức Nùng bế vào phòng tắm thế nào, rồi lại được ẵm ra giường làm sao.

Chẳng hiểu sao điện thoại của đối phương lại tắt, Đường Ách chờ lâu đến mức tức giận đùng đùng nhưng lại vẫn chẳng thể liên lạc được với người tình của mình, trong cơn nóng máu bèn liên hệ với một người khác.

Khi thấy cuộc gọi từ Đường Ách, Hứa Kiến Âu vốn có hơi do dự, phân vân không biết có nên nói với Đằng Vân một tiếng hay không.

Đường Ách nói mình quen một doanh nhân có ý định muốn bỏ vốn đầu tư vào một chương trình phỏng vấn của kênh truyền hình Rồng Thượng Hải, tiện thể nhờ cậu ta giới thiệu một MC đáng tin cậy.

Đường Ách còn nói người ta đã nhờ mình chuyện này được một thời gian rồi, chỉ là cậu ta vừa mới bị thương xong lại bận rộn quay phim, vẫn chưa có thời gian lo liệu. Mấy ngày nữa phải ra nước ngoài chụp quảng cáo cho Miya nên mới tranh thủ khi có chút thời gian thì hỗ trợ liên hệ.

Cuối cùng Đường Ách còn nói bản thân vẫn cảm kích chuyện Hứa Kiến Âu giúp đỡ giải quyết vụ bằng cấp Thượng Hí nên gặp cơ hội này mới quyết tâm tiến cử Hứa Kiến Âu.

Đối với một người chuyên làm MC phát thanh thì việc từ hậu đài ra sân khấu còn thơm hơn bánh, ngọt hơn kẹo. Hứa Kiến Âu thật sự động lòng, hồi mới vào nghề bản thân đã từ chối cúi đầu trước một người phụ nữ lớn tuổi, giờ không nghĩ đến chuyện bỏ qua cơ hội hiện thực hóa giấc mơ này.

Trong mắt Hứa Kiến Âu, Đằng Vân quả thực là người bảo thủ cố chấp, đầu óc thiển cận, cả đời cũng sẽ không thể làm chuyện đôi bên cùng có lợi, kết quả lại thành ra làm tổn thương cả người khác lẫn chính mình. Anh từ chức không nói một lời, sau đó đi tìm việc cũng chẳng thèm rên một tiếng, cuối cùng chỉ gặp toàn trắc trở chông gai, đụng đâu cũng đầu rơi máu chảy – công ty Y Dược nhận định vị tiến sĩ Thanh Hoa này vẫn nuôi chí làm bác sĩ, nếu đã không giữ được người thì tốt nhất không mời vào cửa; trong khi đó những bệnh viện khác lại không thể tin tưởng một bác sĩ trẻ tuổi tương lai xán lạn lại rời khỏi một bệnh viện hạng A, cũng chẳng phải cảm thấy miếu nhà mình bé chẳng chứa nổi Bồ Tát, mà đơn giản là ngửi ra mùi kỳ lạ, thế là lại gọi điện thoại tới khoa hỏi đương sự Nhậm Phùng Uy.

Thực ra mẹ Hứa thân là bác sĩ nên có mối quan hệ rất rộng, con trai làm MC trên radio thì lại càng chẳng kém gì, có mấy lần Hứa Kiến Âu muốn giúp Đằng Vân nhờ vả người ta qua đường quan hệ, cuối cùng vẫn cứ phải nín nhịn không mở lời. Nếu là bình thường, chắc chắn cậu sẽ hỏi cặn kẽ chi tiết nội dung chương trình cũng như bối cảnh của người tài trợ kia, sau đó sẽ nói cho Đằng Vân để cùng nhau bàn bạc, nhưng vào lúc này, Hứa Kiến Âu biết không thể động vào một người giống như bình sứ vừa được chắp vá lại, khẽ chạm thôi mà xui xẻo là sẽ ầm ầm vỡ nát.

Anh ta cũng biết có một khe suối sâu, một ngọn núi sừng sững ngăn cách giữa bọn họ, có một số việc một khi phá vỡ thì khéo sẽ tanh bành, nhưng nếu lấp liếm che đậy thì sẽ vĩnh viễn tồn tại khúc mắc.

Thế nên, Hứa Kiến Âu liếc qua Đằng Vân đang cô độc ăn cơm trong phòng khách, cũng không nói một lời mà ra khỏi cửa.
Bình Luận (0)
Comment