Nhân Viên Soát Vé Chuyến Xe Số 44

Chương 5

Tôi đã không biết điều đó khi tôi nộp đơn xin làm nhân viên soát vé cho chuyến xe buýt cuối cùng số 44. Sau một hồi dò hỏi, tôi mới biết rằng chuyến xe buýt cuối cùng số 44 trước đây không hề tồn tại, đó là chiếc xe buýt trong ca ngày đã giết người, nghe nói rằng những điều kỳ lạ luôn xảy ra, sau đó, chiếc xe buýt cuối cùng số 44 được thêm vào một cách khó hiểu, hơn hết là những chiếc không có nhân viên soát vé đều là xe buýt kiểu mới có máy quẹt thẻ tín dụng và camera, chỉ có chuyến xe buýt cuối cùng lúc nửa đêm là vẫn dùng xe buýt kiểu cũ.

Đáng cường điệu nhất ở đây là chiếc xe buýt chạy chuyến cuối cùng này không phải do công ty vận tải Vũ Hưng tự mình loại bỏ, mà là một chiếc xe cũ đã qua sử dụng được mua bằng tiền, chiếc xe này trước đây là xe tang được nhà hỏa táng và nhà tang lễ sử dụng để chở người chết và tro cốt! Sau khi mua, nó đã được chuyển đổi thành một chiếc xe buýt.

Không sai!

Có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây!

Nghĩ lại thì hai người soát vé trên chuyến tàu cuối cùng trước đó, Triệu Bảo Thắng đã chết, Đoạn Côn dường như không chết, nhưng kết cục của anh ta mới là đáng buồn nhất, lẽ ra anh ta là người phải chết, nhưng anh ta lại yêu vợ đến mức tặng cho vợ một sợi dây chuyền bằng ngọc trai không rõ nguồn gốc, cuối cùng vợ anh ta trở thành vật tế của ma quỷ thay cho chồng mình.

Dựa theo quy luật này, tất cả những ai xin làm nhân viên soát vé của chuyến xe số 44 đều phải chết!

Liệu đây có phải là mượn hồn tái sinh mà các truyền thuyết dân gian thường hay nói đến không?

Cũng may tôi không có vợ cũng chẳng có bạn gái, tuy nghèo nhưng tôi không tham tiền, khi phát hiện tài sản không rõ nguồn gốc thì giữ lại chờ chủ, nếu không thì có lẽ tôi đã tìm chết như thầy Đoạn rồi.

Trên đường về, tôi cứ nghĩ nhất định không thể làm nhân viên soát vé của chuyến xe buýt cuối cùng nữa, tôi nên lấy cớ gì để xin từ chức với Ngụy Đằng Phi đây, đang nghĩ ngợi thì điện thoại tôi đột nhiên reo lên.

Ngay khi tôi bắt máy, tôi đứng hình ngay khi nghe câu đầu tiên.

“Mau tới bệnh viện đi, ông nội con bị nhồi máu cơ tim, lần này có thể không qua khỏi.” Bố tôi gọi điện thoại đến, ngay cả câu chào cũng không có, thanh âm của ông không lớn, nhưng giọng điệu cực kỳ gấp gáp.

Trái tim tôi run lên, cánh tay bắt đầu run rẩy, thậm chí tôi còn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Ông nội đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim, chẳng lẽ có liên quan gì đến tôi?

Tôi vội vàng xuống xe, trực tiếp bắt taxi chạy đến bệnh viện, đến nơi thì nhìn thấy ông nội đang ở trong phòng bệnh, ông nheo mắt và che mặt bằng mặt nạ dưỡng khí, hô hấp của ông cực kỳ khó khăn, phải sử dụng máy thở để duy trì sự sống.

Bố mẹ và người thân trong phòng bước ra với đôi mắt đỏ hoe, bố tôi nói: “Ông nội muốn nói chuyện riêng với con.”

Mẹ tôi đau lòng muốn khóc, tôi đi đến bên giường ông nội, ông run rẩy giơ tay lên, tôi vội nắm lấy lòng bàn tay khô héo của ông, ông cười nói: “Tiểu Uyển, con quen đứa trẻ này khi nào vậy?”

Tôi sửng sốt, ban đầu tôi không hiểu, tôi còn tưởng ông nội đang hỏi tôi có đang quen ai không, ông vẫn luôn rất quan tâm đ ến chuyện này, ông biết trái tim của mình không được khỏe mạnh, tâm nguyện lớn nhất của ông là nhìn thấy tôi kết hôn và sinh con sớm.

Tôi chưa kịp trả lời, ông đã nghiêng đầu, nhìn sang bên trái tôi và nói: “Cô gái, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“22 hả? Ôi, Tiểu Uyển nhà ta 26, cái này… tốt… tốt, nam nữ quen nhau, nữ nhỏ hơn nam ba tuổi thì như ôm cục vàng, nhỏ hơn bốn tuổi thì sớm sinh quý tử, đúng là… xứng đôi vừa lứa.” Ông nội nói trong khi đang co giật, ngực ông run lên.

“Cô gái à, Tiểu Uyển nhà chúng ta từ nhỏ tính tình ngang ngược, nhưng thằng bé thật ra là một người thật thà, sau này trở thành vợ chồng rồi thì con nên nghe lời nó hơn một chút.”

Ông nội hướng về phía bên trái của tôi, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu, cuối cùng duỗi ra tay trái, nắm lấy thứ gì đó trong hư không, sau đó duỗi ra tay phải nắm lấy tay tôi, rồi đặt hai tay lại với nhau.

“Tiểu Uyển, cô gái trẻ này từ khi còn nhỏ đã có cuộc sống không mấy tốt đẹp, nếu cô ấy đã muốn sống với con, thì con phải đối tốt với người ta đó.”

Tôi sững sờ tại chỗ, thấy tôi thẫn thờ, ông nội nghiêm nghị nói: “Tiểu Uyển, con… sao vậy? Thấy không vui sao? Con gái người ta mày liễu mắt to, xinh đẹp như vậy mà lại bằng lòng đi theo một thằng nhóc nghèo như con, con còn ở đó không vui? Nhanh… nhanh chóng… nhanh chóng kết hôn đi thôi.”

Giọng điệu của ông nội rất nghiêm khắc, thân thể đau đớn vô cùng, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, tôi còn tưởng rằng ông nội đã mê sảng rồi, nên vội vàng gật đầu: “Chắc chắn, chắc chắn rồi ạ, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy.”

Nói đến đây, ông cụ cứng cổ muốn ngồi dậy, tôi vội vàng cúi xuống đưa tai lại gần, ông cụ thở hổn hển thì thào nói: “Con hãy nói với bố con, ba ngày sau khi ông chết hãy chôn ông dưới cổng nhà ta, nhà ta có hai cửa, chôn ông ở cửa bắc, đầu quay về hướng bắc, chân… quay về hướng nam. Con nhất định… phải bảo bố con làm y như vậy.”

Tôi trố mắt, không hiểu tại sao ông nội không vào phần mộ tổ tiên mà lại chôn xác dưới móng cổng của nhà, tại sao phải làm như vậy?

“Ông đã giải thích cụ thể với bố con, con đi ra ngoài gọi họ vào đi.” Ông nội nhìn tôi một cách chăm chú, rồi nhìn sang bên trái.

Khi tôi bước ra khỏi phòng, bố mẹ và người thân của tôi không để ý đến tôi, sau khi họ xông vào phòng, họ nhanh chóng làm thủ tục xuất viện và trở về nhà.

Ông nội mất rồi. Người ta nói rằng ông đã ra đi với một nụ cười, bố mẹ và người thân trong nhà không biết tại sao ông lại vui mừng như vậy.

Tôi gọi điện cho Ngụy Đằng Phi, giải thích ngắn gọn sự việc, anh ta chưa kịp an ủi tôi đã trực tiếp cúp máy, bố mẹ và họ hàng đều đang thu xếp tang lễ cho ông nội, còn tôi thì một mình đi đến một cánh đồng rộng lớn rống vắng.

Tôi hét ầm lên giữa bãi đất trống: “Mày là thứ gì, có gan thì ra mà thịt tao đây này! Mày rốt cuộc nghĩ cái quái gì khi tấn công một ông già hả!”

Sau khi chửi rủa không biết bao lâu, tôi ngồi xổm bên bờ ruộng và bắt đầu khóc, không biết cái chết của ông nội có liên quan gì đến tôi hay không, nghe ông nội nói, tôi cảm thấy trước khi đi ông không hề hoang mang.

Khi tôi còn trẻ, tôi nghe người già nói rằng khi một người sắp chết, dương khí của người đó cực kỳ yếu và người đó sẽ nhìn thấy một số thứ ô uế.

Ấn tượng của tôi về ông nội luôn rất bí ẩn, những năm đầu đời mỗi khi nhà nghèo vét được cái gì trong nồi, ông tôi luôn có thể lấy được tiền và thức ăn như một trò ảo thuật, nhưng mỗi khi tôi hỏi về quá khứ của ông tôi, ông đều im lặng, lần này tôi cũng không thể hiểu được ý nghĩa nơi chôn cất mà ông chọn là có ý gì.

Tôi cảm thấy bất lực và sợ hãi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, sau một tuần để tang ở nhà, qua bảy ngày đầu tiên của ông tôi, tôi đã đi làm trở lại.

Tâm trạng của tôi cũng khá hơn rất nhiều, cũng đã hiểu rất nhiều, Đức Phật nói sau khi chết thì không còn gì cả, tất cả đều hóa thành cát bụi, sự ra đi của ông nội, cũng coi như là đi hưởng phước.

Bắt taxi về bến xe Kỷ Gia Phần, một ngụm nước cũng không kịp uống, tôi đi thẳng đến phòng làm việc của Ngụy Đằng Phi, anh ta đang điền công văn, thấy tôi xông vào, anh ta ngẩng đầu hỏi: “Là cậu à, về rồi đó hả, việc nhà cậu đã thu xếp ổn thỏa rồi?”

Tôi gật đầu và nói: “Anh Ngụy, cái đó … tôi muốn từ chức.” Tôi do dự và chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm ra bất kỳ lý do nào khác, vì vậy tôi đã đi thẳng vào vấn đề.

Ngụy Đằng Phi sửng sốt và hỏi: “Cậu đã làm rất tốt, tại sao cậu lại muốn từ chức? Là do chuyện gia đình của cậu hả?”

Tôi nói không phải, mấy ngày nay tôi có việc khác phải làm, không đi được nên muốn xin nghỉ việc.

Ngụy Đằng Phi đang cười bỗng lặng lại, nói: “Có việc gì mà cậu phải từ chức? Xảy ra chuyện gì à? Nếu có việc gấp, anh sẽ cho cậu nghỉ thêm vài ngày.”

Tôi chưa kịp nói thì Ngụy Đằng Phi đã nói lại, từng câu từng chữ đều rất có lý, cuối cùng anh ta cười một cách đầy ẩn ý: “Cậu còn nhớ chuyện phân chia phúc lợi bất thường mà anh đã nói với cậu không?”

Tôi gật đầu, anh ta nói: “Sau khi làm việc nửa năm, công ty sẽ cung cấp một chiếc ô tô riêng, và sau khi làm việc một năm, công ty sẽ cung cấp một căn nhà rộng 100 mét vuông, điều này không phải là vô lý.”

Trên mặt tôi có chút vui mừng, nhưng trong lòng thì thầm mắng, nửa năm nay ngay cả cái bóng của một chiếc máy bay riêng còn không có, đếm đi đếm lại đã có ba nhân viên soát vé của chuyến xe cuối cùng số 44, nhưng nhìn hai người trước đó mà xem? Có ai có kết cục tốt đẹp đâu?

Và kể từ khi tôi ứng tuyển vào vị trí nhân viên soát vé của chuyến xe số 44, ông tôi cũng đột ngột qua đời vì một cơn nhồi máu cơ tim, tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến chuyến xe số 44 hay không nhưng nó thật sự quá mức trùng hợp.

Vẻ mặt tôi vẫn có hơi mịt mù, Ngụy Đằng Phi vỗ vai tôi nói: “Nếu cậu mệt mỏi, anh cho cậu nghỉ thêm ba ngày nhé, vui lên đi, hay anh đưa cậu đi hộp đêm trải nghiệm nhé? Mấy cô gái ở đó mọng nước lắm.”

“Không, tôi không đi đâu.” Tôi bước ra khỏi văn phòng của Ngụy Đằng Phi. Lúc này, tôi cảm thấy Ngụy Đằng Phi cực kỳ không đáng tin cậy.

Trở lại ký túc xá, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, nghĩ rằng nếu Ngụy Đằng Phi không cho tôi đi, tôi sẽ rời đi mà không nhận lương.

Tôi liếc nhìn chứng minh thư của người phụ nữ trong ngăn kéo, đôi giày thêu màu đỏ, chiếc nhẫn và sợi dây chuyền, tôi thầm nghĩ một lúc những thứ này nên để lên chuyến xe buýt số 44, thôi thì cứ đặt tại chỗ của nó rồi rời đi là được.

Trong lúc dọn dẹp, tôi thoáng thấy trên bàn có một tờ giấy A4, tờ giấy được gấp làm đôi và đặt ở giữa bàn.

Khi tôi mở nó ra, có một đoạn văn được viết trên đó:

Nhân viên soát vé xe buýt số 44, cậu phải ở lại, nếu cơ thể cậu không còn nữa thì linh hồn của cậu sẽ làm việc thay cho cơ thể…

Tay tôi run lên, tờ giấy rơi xuống đất, hơi thở tôi càng lúc càng nặng nề, tôi thầm nghĩ ai đã để tờ giấy này trên bàn mình vậy? Tính cả bến xe buýt, chỉ có Ngụy Đằng Phi mới có thể vào ký túc xá của tôi vì anh ta là quản lý, có chìa khóa ký túc xá, chẳng lẽ Ngụy Đằng Phi thấy tôi muốn rời đi cho nên cố ý hù dọa tôi sao?

Nghĩ như vậy cũng không đúng, bởi vì lúc ông nội đi, tôi vừa gọi điện cho Ngụy Đằng Phi để xin nghỉ phép, cũng chỉ nói với Ngụy Đằng Phi về việc từ chức hôm nay, tức là mười phút trước, trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn ở cạnh nhau, bức thư này chắc chắn không phải anh ta ghi.

Tôi lại xem tờ giấy, nét chữ trên đó đẹp cực kỳ, mà nét chữ của Ngụy Đằng Phi thì rất nguệch ngoạc, giống như con giun bới đất bò loằng ngoằng, nhất định không phải do Ngụy Đằng Phi viết.

Tôi rơi vào trầm tư, không biết là do ma để lại hay là trò đùa của ai khác, bởi vì có rất nhiều cách để giết người, chẳng hạn như Triệu Bảo Thắng đột ngột qua đời, hoặc là lợi dụng điểm yếu của người khác, chẳng hạn như vợ của Đoạn Côn, cũng có thể là một vụ tai nạn xe cộ cố ý do con người tạo ra, còn người lái xe thứ nhất, có thể là do buồn ngủ, đạp nhầm chân ga, khiến một phụ nữ có thai tử vong và muốn bào chữa nên cắn răng nói xe buýt số 44 không hoạt động.

Tôi cứ cảm thấy giằng xé trong lòng, cố hết sức thuyết phục bản thân, tự nhủ chỉ cần không nhìn thấy cái gọi là ma bằng mắt thường thì tôi sẽ không tin bất cứ điều gì!

Nhưng còn thầy Triệu Bảo Thắng mà tôi đã tận mắt nhìn thấy vài ngày trước thì sao? Ông ấy đã chết hai tháng trước, nhưng tôi đã nhìn thấy ông ấy sau khi ông ấy chết, điều này phải giải thích như thế nào đây?
Bình Luận (0)
Comment