Nhân Viên Soát Vé Chuyến Xe Số 44

Chương 8

Không ai trả lời tôi cả, và khi tôi ra ngoài, chỉ có xe buýt đậu đầy trong bến xe im lặng.

Với sự giúp đỡ của thợ săn ma, tôi không còn hoảng sợ nữa, dù bây giờ anh ta nói cái gì tôi cũng không sợ.

Khi chiếc xe bắt đầu chạy lại, tôi theo bản năng giữ khoảng cách với tài xế, nhưng biểu hiện như vậy thì quá trực tiếp, nên tôi ngồi sau lưng ông ấy và trò chuyện bâng quơ.

Chú ấy cho rằng tôi muốn từ chức nên dọc đường nói chuyện không dứt, nhưng điều đó thực sự khiến tôi khó chịu, tôi không biết đàn ông có kỳ mãn kinh không, nhưng nếu có thì chắc chỉ có mình chú ấy thôi.

Khi đến nhà ga núi Bát Long, tôi thậm chí còn không vào ký túc xá của nhân viên, tôi chỉ đứng ngoài trời hút thuốc, nếu tôi ngồi trong phòng, chú ấy luôn muốn giáo dục tôi như một người từng trải, nhưng vấn đề là chú ấy không đi đúng hướng, tất cả chỉ là những điều vô nghĩa được lặp đi lặp lại.

Hút thuốc xong, tôi trở lại xe, ngồi vào ghế soát vé, thầm nghĩ có sự giúp đỡ của thợ săn ma, tôi vẫn có thể giữ được công việc này, mỗi ngày chỉ cần trực một chuyến, lương sáu ngàn tệ, tôi có thể tìm đâu ra một công việc tốt như vậy nữa chứ, yên tâm làm việc thì chắc không có chuyện gì đâu.

Nhưng khi nghĩ đến cô gái ngồi trên ghế của mình hôm đó, tôi lại thấy ớn lạnh cả người, bởi vì xe buýt đến bến cuối nên đèn trong xe đã tắt, tôi ngồi một mình trong xe buýt tối om, nghĩ đến đây tôi lại thấy có chút sợ hãi.

Tôi chắp hai tay lại và giơ lên trên đầu, niệm: “Chư Phật trên trời, Chúa Giê-su, Ngọc Hoàng, Phật Tổ Như Lai, xin phù hộ cho con! Amen Amen!”

Đang lẩm bẩm thì bỗng bên tai tôi vang lên một câu: “He he, anh đang làm gì vậy?”

Tôi nghiêng người nhìn qua, và khoảnh khắc tôi nhìn rõ người đó dưới ánh trăng, tôi rùng mình và suýt chút nữa thì hét lên vì sợ hãi!

Một cô gái khoảng ngoài hai mươi tuổi đi ra từ cửa sau xe buýt, cô ấy mặc một bộ đồ cao bồi ôm dáng, thân hình tiêu chuẩn ngực tấn công mông phòng thủ, mái tóc dài phối với khăn choàng trông rất thời trang và gợi cảm, là Lộ Tuyết.

“Mẹ ơi, đừng lại gần tôi!” Tôi nhảy phắt khỏi ghế của nhân viên soát vé, quay người chạy về phía bảng điều khiển dành cho tài xế, bật tất cả đèn trong xe lên.

Mặc dù thợ săn ma nói rằng Lộ Tuyết sẽ không làm hại tôi vào lúc này, nhưng khi tôi gặp lại cô ấy, da đầu tôi vẫn cảm thấy tê dại.

“Chị ơi! Em lạy chị, em đi đường Dương Quan của em, chị đi cầu độc mộc của chị,chúng ta trước giờ không ân cũng chả oán, hiện tại càng không có thù hận, chị cũng không có lý do hại em, em cũng mời chị đi xe rồi, chị không thể lấy oán báo ân như vậy, đừng tới đây, làm ơn đừng tới đây!”

Lộ Tuyết giẫm lên đôi giày cao gót nhỏ và đi về phía trước, tôi nhảy hẳn lên bảng điều khiển trung tâm, tay xua loạn xạ không ngừng và hét lên: “Đừng có đến đây!”

Leng keng!

Lộ Tuyết buông những ngón tay trắng nõn ra, một đồng xu sáng loáng rơi vào hộp đựng tiền, cô khoanh tay trước ngực cười nói: “Bạn trai giả của em à, trông anh căng thẳng quá đấy.”

“Cái chết của cô không có liên quan tới tôi, cô muốn tìm người thế mạng để đi đầu thai thì hãy đổi người khác đi, chúng ta không có ân oán gì cả, cô đừng có bước qua đây!”

Lộ Tuyết sững sờ, não cô ấy như thể bị chập mạch, phải mất một lúc lâu sau đấy cô ấy mới phản ứng lại, cô ấy vui vẻ nói: “Anh thật sự coi em là ma à.”

Hả?

Tôi sững người một lúc, cô ấy bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi và hỏi: “Mát không?” Tôi nói không mát.

Cô ấy lại nắm lấy tay tôi vòng qua cái eo thon của cô ấy và hỏi: “Có lạnh không?” Tôi nói không lạnh.

Thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi, cô ấy cười tủm tỉm nói: “Này, anh có muốn sờ ngực em xem có mát không?”

Như bị ma nhập, tôi ngây ngốc gật đầu: “Muốn!”

“Anh mơ đẹp quá!” Lộ Tuyết đẩy tay tôi trên eo ra, giẫm lên đôi giày cao gót nhỏ đi về phía sau, ngồi cách chỗ ngồi của nhân viên soát vé không xa, gác chéo đôi chân gợi cảm mịn màng lên nhau.

Tôi gãi đầu, đi ra phía sau hỏi: “Hôm đó cô xuống xe bằng cách nào vậy?”

“Em luôn xuống ở quảng trường Tinh Không, anh không để ý sao?” Quảng trường Tinh Không là trạm dừng trước trường tiểu học Hàm Hải, tức là hôm đó khi tôi còn bị kẹt ở vòng lặp trạm thì cô ấy đã xuống xe buýt rồi?

Không phải chứ, chẳng lẽ lúc đó tôi sợ hãi tới mức sinh ra ảo giác sao?

“Chuyện đó… cô là Lộ Tuyết phải không? Cô thật sự là ma sao?” Tôi thăm dò hỏi, lúc đầu tôi rất sợ hãi, nhưng cảnh tượng vừa rồi giống như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến tâm trí tôi chao đảo và dư vị vô cùng, dần dần tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Cô ấy sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết em tên Lộ Tuyết?”

Tôi vô thức lục ví của mình, mò mãi thì tôi chợt nhớ là thợ săn ma đã lấy mất chứng minh thư đi rồi, vì vậy tôi hỏi: “Cô có mất chứng minh thư không?”

Lộ Tuyết là một cô gái thông minh, cô ấy lập tức đứng dậy và chạy đến chỗ của nhân viên soát vé, giẫm lên đôi giày cao gót bước tới và hỏi: “Có phải chứng minh thư của em rớt trên chiếc xe này không? Bảo sao em tìm nó mãi mà không thấy.”

Đợi đã.

Cô ấy làm rớt chứng minh thư trên chiếc xe này? Nói cách khác, cô ấy không cố ý ném chứng minh thư của mình đi, và cô ấy cũng không phải quỷ?”

Đầu tôi hơi rối bời, vậy ai đang nói dối tôi, và điều gì đang ẩn giấu đằng sau nó?

Nếu Lộ Tuyết cố ý ném chứng minh thư của cô ấy vào trong xe, rồi nói rằng cô ấy vô tình làm mất, sau đó tôi nhặt được, thông qua nó để bắt chuyện với tôi, thì mục đích của việc này là gì? Dụ dỗ tôi? Tôi không nghĩ như vậy, tôi là một tên khốn không có tiền và không có bạn gái, không khác gì một thứ vô dụng, thậm chí còn không có giá trị lợi dụng.

Nhưng nếu Lộ Tuyết không lừa tôi,vậy những gì thợ săn quỷ nói đều là thứ vô nghĩa, rõ ràng cực kỳ vô nghĩa, Lộ Tuyết chưa từng chết, cô ấy không phải quỷ, vậy những gì thợ săn quỷ nói lại mang ý gì? Vẫn câu nói ấy, tôi vừa nghèo khó lại không có giá trị, lừa dối tôi thì được gì?

Lừa đảo tiền? Túi của tôi còn sạch hơn cả phòng thí nghiệm vô trùng nữa.

Nói dối tôi? Anh ta trông cũng chẳng giống mấy tên lừa đảo.

Đầu óc tôi rối bời, dần dần cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng tượng, đây hoàn toàn là một vòng xoáy không thấy đáy, nơi có dã tâm và âm mưu, có thể một bên nào đó đang lừa dối tôi và muốn lợi dụng tôi vào việc gì đó, có lẽ cả hai bên đều đang lừa dối tôi, và chỉ có tôi là mù tịt không biết gì.

Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nhủ trong lòng rằng chuyện này nhất định phải điều tra thật kỹ càng, không thể cứ chết như một tên ngốc được!

Vừa vặn lúc này tài xế quay lại, sau khi xe bắt đầu chạy, tôi nói với Lộ Tuyết: “Người đẹp, trên xe bây giờ cũng không có ai, hay cô lên đây ngồi cạnh tôi nói chuyện chút đi.”

Lộ Tuyết rất có khí chất,có lẽ cô ấy là một fan nữ hâm mộ hoàng hậu, cho nên mới để kiểu tóc đen tuyền và xinh đẹp đó, cùng với những đường nét trên khuôn mặt thanh tú nên khí chất của cô ấy rất tự nhiên, giờ cô ấy đang ngồi đối diện tôi và giẫm lên đôi giày cao gót nhỏ.

Chúng tôi trò chuyện rất lâu, khi xuống xe buýt ở quảng trường Tinh Không, tôi và cô ấy đã thỏa thuận với nhau rằng trong hai ngày tới tôi sẽ gửi chứng minh thư cho cô ấy, sau đó chúng tôi để lại số điện thoại di động của nhau, không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xem có thể tìm thấy chỗ đột phá từ phía cô ấy hay không, tôi muốn xem xem chuyến xe cuối cùng  số 44 đang ẩn chứa âm mưu gì.

Tôi có một cảm giác mơ hồ rằng chắc chắn phải có điều gì đó quan trọng ở đây, không thể tin vào những gì mà họ đã nói với mình, tuyệt đối không thể tin, còn về phần thật hay giả, tôi có thể phán đoán bằng trực giác của mình.

Chuyến đi này khá suôn sẻ, không gặp chuyện gì lạ, sau khi xe vào bến, tôi còn đang miên man suy nghĩ, tài xế gọi tôi xuống xe nhưng tôi mặc kệ chú ấy, tôi đang suy nghĩ đủ thứ mà có lẽ tôi sẽ gặp trên đường đi.

Ban đầu, tôi gặp một cô bé không có tiền để ngồi trên xe buýt, sau đó linh hồn của Triệu Bảo Thắng đã đuổi cô bé ra khỏi xe, kể từ sau ngày hôm đó, những điều kỳ lạ liên tiếp xảy ra.

Rồi ông tôi đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim, ra đi mà chẳng nói rõ điều gì, trước giường bệnh, không biết trong lúc mê sảng ông tôi đã nhìn thấy ai.

Và sau đó tôi muốn từ chức, đúng ngay thời gian đó, trên bàn của tôi có thêm một tờ giấy, nếu tôi dám rời đi, thể xác của tôi sẽ chết, và linh hồn sẽ ở lại, sau đó, Lộ Tuyết xuất hiện ngay thời điểm này, không lẽ người viết tờ giấy đó là Lộ Tuyết?
Bình Luận (0)
Comment