Nhan Vương

Chương 26

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

__________________________

Chương 26:

“Trác Nhi, mày đi đâu đấy, lối vào ở bên này, mẹ nó mày uống tới ngu người rồi à?”

Một đám Alpha lưng dài vai rộng đứng chặn trước cửa quán bar, mùi hormone truyền ra bay xa mấy km, cả đám chân trước vừa định bước vào trong quán lại theo giọng nói này mà một đám đầu đều đồng loạt quay sang bên đây, nhìn kẻ đang lạc đàn đứng bên kia.

Nhan Tư Trác đứng ở bậc thang cửa quán bar cách đó không xa, cúi đầu xem điện thoại.

Quan Triều huýt sáo một cái, ôm lấy hai Omega nghiêng trái ngã phải, trên mặt hai người này đã vì say khướt mà hồng lên, cười hì hì mà nói, “Sao không đi tiếp, hay là hồ ly tinh nào câu mất hồn mày rồi? À đù, tao quên mất, Nhan thiếu của chúng ta hiện giờ, ….Ha ha ha….”

Nhan Tư Trác nâng mí mắt lên, lười trả lời Quan Triều, hướng Viên Sâm khoát tay ý bảo gã dắt đám ma men này vào trước.

Đây là tăng hai của đêm nay, vừa rồi Viên Sâm không uống nhiều lắm, lúc này vẫn còn tỉnh táo chán chê so với những người khác. Gã tống cổ những người khác đi vào, bước vài bước nhảy xuống bậc thang, nắm lấy bả vai Nhan Tư Trác, ánh mắt lướt qua di động của hắn, nói thì thầm một cách thần bí, “Ai vậy, Vương tổng của chúng ta sao?”

Nhan Tư Trác không chút để ý mà “Ừ”, bỗng nhiên phát hiện điểm không đúng, thúc khuỷu tay về phía sau cho gã một cú, “Mẹ nó ai là của chúng ta với mày.”

“Ái da!” Viên Sâm ôm bụng một cách khoa trương, ôm lấy một cánh tay Nhan Tư Trác ngồi sụp xuống đất than, “Xong rồi, mày đấm hư thận ông đây rồi, hạnh phúc nửa người dưới của tao bị mày đấm bay màu rồi….”

Nhan Tư Trác đẩy đầu gã một phen, ghét bỏ vạn lần mà rút tay về, cười mắng một câu, “Mày tưởng mày là Omega à, hay là đồ sứ? Mày mà có cái công năng kia thì để anh em hưởng thụ trước đi.”

Viên Sâm thấy trên mặt Nhan Tư Trác lộ ra nụ cười khẽ mới cười hề hề đứng lên, gã vỗ vai Nhan Tư Trác, ra vẻ ông cụ non mà nói, “Anh em, có việc gì thì cũng đừng nghẹn trong lòng, nghẹn quá là tắc cổ chết đó. Anh lấy kinh nghiệm của người từng trải mà nói với mày, tình cảm phai nhạt, sinh hoạt vợ chồng không hài hòa, kẻ thứ ba thứ tư gì đó, đều là chuyện thường cả…”

Nhan Tư Trác nhét điện thoại vào túi, không vui vẻ gì mà ngồi xuống bậc thang, bật lửa châm điếu thuốc. Ánh mắt hắn dừng ở dòng xe cộ qua lại như nước trên ngã tư đường, chậm rãi phun ra một vòng khói, “Lão Viên, mày nói xem Omega kiểu như Vương Tấn vậy, có phải biến dị cmnr không.”

Viên Sâm phụt một tiếng nở nụ cười, kéo ống quần ngồi song song với hắn, “Dù thế nào thì cô của mày vẫn chưa ly hôn với ổng đúng không?”

Nhan Tư Trác phủi rớt tàn thuốc, mất hồn mất vía mà lại móc điện thoại ra nhìn một cái, “Ly hôn kiểu gì, ai cũng không chịu nhượng bộ cả.”

“Hầy, cũng đúng, ai cũng là hạng đáng gờm cả, sao có thể dễ dàng ly hôn vậy được. Cái loại người có thân phận như Vương Tấn mà muốn ly hôn thì giằng co chỉ một hai năm thôi cũng đã cảm tạ đất trời rồi, nghe anh mày một câu đi, ít bám theo lo lắng suông, con cũng có rồi chẳng lẽ người còn chạy đi đâu được à?”

Nhan Tư Trác duỗi cặp chân dài ra, chắn hết nửa đường đi, “Tao không vội, chỉ sợ có người vội thay hai người họ thôi.”

Viên Sâm nhướng một bên mày, ngầm hiểu, “Không phải chứ, ba mày còn có thể duỗi tay đến Bắc Kinh được à? Cơ mà nói sao thì kia cũng là Vương Tấn, nếu thật sự động chạm thì ai cũng không ngon lành gì đâu, nhà mày lại chẳng thiếu tiền, vì chút phí nuôi dưỡng có đáng không?”

Nhắc tới chuyện này Nhan Tư Trác liền phiền, hắn dụi tàn thuốc vào nền bậc thang lồi lõm, nghĩ không đủ lại nghiền một cái, “Tao nói với Vương Tấn rồi, bảo anh ta đáp ứng điều kiện đi, anh ta mất bao nhiêu thì tao đền lại cho nhiêu đó, kết quả anh ta chỉ thiếu nước lấy gạt tàn thuốc chọi tao.” Nhan Tư Trác nôn nóng cào tóc, “Mẹ nó tao không hiểu nổi, đều là tiền, một xu trong túi anh ta giá trị hơn một đồng trong túi tao à?”

Viên Sâm không biết nên khóc hay cười, nhìn hắn như xem thằng ngu, “Chẳng trách sao Vương tổng phát giận, mày tính bố thí cho ăn mày đấy à? Vương tổng không phải Omega bình thường, mày tém tém lại cái kiểu khốn nạn kia của mày đi, người ta khổ cực mang thai con của mày, cho dù mày có vươn khuỷu tay ra ngoài (*ý bảo giúp người ngoài) thì cũng đừng có lộ liễu vậy chứ.”

Nhan Tư Trác vừa định nói chuyện, di động kêu “Đinh” một tiếng, hắn gần như là phản ứng trong nháy mắt, mở ra màn hình ---- mặt trên là một cái định vị, còn có địa chỉ của một khu chung cư xa hoa.

Viên Sâm đụng bả vai vào vai Nhan Tư Trác một cái, “Đang nói chuyện với mày đó, hôm nay tao thấy mày cứ chúi mặt vào điện thoại, bên trong có bảo bối gì à?”

Vừa rồi sau khi cúp điện thoại, Nhan Tư Trác nhờ người điều tra xem Vương Tấn đang ở đâu, rất bức thiết muốn giải thích gì đó với Vương Tấn, nhưng bây giờ nhận được địa chỉ rồi thì cái loại cảm xúc này lại nguội lạnh. Đến gặp Vương Tấn rồi thì hắn nói gì được bây giờ, Tiểu Nam và An An khỏe lắm, anh không cần lo lắng? Bảo anh ký hiệp nghị, không có nghĩa là em đứng về phía Denise?

Không có bằng chứng, những lời này chẳng khác gì đánh rắm.

Omega đang mang thai nhất định phải có Alpha bên cạnh, Nhan Tư Trác vốn định dạy dỗ Vương Tấn một chút, làm anh hối hận ngày đó anh nói năng không suy xét, chờ đến lúc anh khó chịu đến nỗi không chịu nổi thì sẽ liên hệ với mình. Ai ngờ Vương Tấn chẳng hề quan tâm, hành vi giận dỗi của hắn chẳng khác nào trò hề cả, hắn diễn đến hăng say, người xem lại chẳng nhìn lên sân khấu dù chỉ là một cái liếc mắt.

Trong ánh mắt Nhan Tư Trác lộ ra một tia tàn bạo, hắn do dự vài giây, sau đó lông mày giãn ra, như đột nhiên nghĩ thông suốt mà cà lơ phất phơ đứng lên vỗ bụi, cười qua loa, “Mày cứ lải nha lải nhải ấy nhỉ, mua thêm cái mõ rồi xuất gia đi, đỡ phải ngày nào cũng không có chỗ niệm kinh là lại tới tìm tao.”

“Thằng nhãi này mày vong ân phụ nghĩa vãi, tao tốt bụng tâm sự tuổi hường với mày, mẹ nó mày còn chưa trả phí tâm sự đâu!” Viên Sâm chạy hai bước đuổi theo, ôm lấy cổ hắn nhỏ giọng nói, “Thôi nào, ra ngoài chơi thì đừng nghĩ đến ba cái chuyện phiền lòng đó nữa, ra dáng dân chơi chút xem nào.”

“Cút đi, bản thân mày không đứng đắn đừng có mà kéo tao xuống nước.”

Hơn mười giờ đêm, nội thành Bắc Kinh.

Sao trời biến mất, ánh trăng lộ ra sau màn mây, trải một tầng xám bạc mờ ảo. Vương Tấn đứng ở ban công, cánh tay gác lên lan can bảo hộ, trong tay lắc lắc lon bia lạnh, đã sắp uống đến đáy.

Bia trong tay anh đột nhiên bị lấy mất, Vương Tấn còn chưa kịp quay đầu lại, trên vai ấm áp, tiếng càu nhàu như bà thím lập tức từ sau lưng truyền đến, "Anh, sắp vào thu rồi, buổi tối chỉ có mấy độ thôi, sao anh giống y ba vậy, ra ngoài cũng không chịu mặc thêm quần áo."

Vương Tấn kéo áo khoác, vô thức chà xát đầu ngón tay, nơi đó còn lưu lại chút ẩm ướt, “Ba mẹ ngủ rồi à?”

Một trận gió nhẹ thổi qua, Vương Tự rụt cổ vùi vào áo, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, ồm ồm nói, “Ba chê em đánh cờ dở quá, đánh với em chán chết nên lại đi tra tấn dì Trần rồi.”

Vương Tấn nhớ tới chuyện này lại nở nụ cười, vươn tay định lấy lại lon bia, Vương Tự nhanh tay giơ lên cao, trừng mắt về phía anh, “Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, anh đừng hòng hủy hoại vật chứng.”

Vương Tấn nghiêng thân, một tay chống lan can, thản nhiên dựa lên đó, dung túng mà nhìn Vương Tự. Ngọn đèn phía xa xa chiếu vào đáy mắt anh, hòa tan vào nụ cười ấm áp, làm anh có vẻ bỗng nhiên thật nhu hòa, “Có chuyện gì muốn nói với anh à?”

Anh rất hiểu Vương Tự, chỉ cần một biểu tình của cậu là anh đã biết trong lòng thằng nhóc này đang nghĩ gì.

Lúc Vương Tự mười tuổi, sự nghiệp của vợ chồng Vương Đích như mặt trời ban trưa, vội đến mức mười ngày nửa tháng cũng không gặp được một lần cũng chẳng có gì ngạc nhiên, họp phụ huynh cho Vương Tự đều là do Vương Tấn tự đi họp. Trộm xé một trang bài tập hè, giấu truyện tranh người lớn trong hộc bàn, gửi hàng loạt thư tình cho mấy cô gái còn chưa phân hóa, mỗi lần Vương Tấn thấy đều run rẩy khóe miệng, không lưu tình mà đấm vào mặt Vương Tự.

May mắn là Vương Tấn không thích nhắc lại chuyện cũ, nếu không nhắc tới đoạn thanh xuân kia, kiểu gì Vương Tự cũng phải tìm cái khe đất mà chui vào.

Vương Tự xoa xoa mũi, ánh mắt chột dạ mà nhìn tứ phía, “Không có….”

“Muốn gì thì nói thẳng, lớn vậy rồi còn sợ bị anh đánh đòn à?”

Ánh mắt Vương Tự rũ xuống một chút, chân lắc lư đá đá cỏ dại mọc bên tường, “Lần trước anh ngất xỉu ở ngoài, không nói cho em biết kết quả kiểm tra, em hỏi bác sĩ cũng không chịu nói. Sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm, còn có hôm nay, anh cứ lâu lâu lại cảm thấy buồn nôn…..” Cậu dừng động tác, liếc mắt nhìn ra sau gáy Vương Tấn, thở thật chậm rãi, “.......Anh, sao anh không tiêm thuốc ức chế?”

Gió đêm lướt qua ào ào giữa hai anh em, như một lốc xoáy cuốn đi câu hỏi kia.

Ngày này đến sớm hơn so với tưởng tượng của Vương Tấn.

Mặt Vương Tự càng cúi thấp hơn, rõ ràng người cảm thấy xấu hổ phải là Vương Tấn, cậu lại cảm thấy người bị lột sạch lại là chính mình. Vương Tấn chưa từng định làm một Omega chân chính, đừng nói bản thân anh, ngay cả Vương Tự cũng không thể tiếp thu, không phải là cảm thấy xấu hổ, mà là sửng sốt vì tâm lý Vương Tấn đã phải chịu sự hủy đi rồi xây lại lớn đến mức nào.

------Sự việc đi đến nước này. Vương Tấn bị ai đó phát hiện ra bản thân là Omega, lại còn bị làm đến mang thai. Không đời nào có khả năng là anh cậu tự nguyện.

Biểu tình trên mặt Vương Tấn không hề dao động, anh nhẹ nhàng nâng cằm Vương Tự lên, làm cậu nhìn thẳng vào mình, “Tiểu Tự, chuyện này đừng nói với ba mẹ.”

Vương Tự cắn chặt khớp hàm, lon bia trong tay bị bóp đến vang lên tiếng “Răng rắc”, “Là ai?”

“Là ai không quan trọng. Anh chỉ yêu cầu một điều với em, đừng làm gì cả, đừng nói gì cả.”

Vương Tự bóp chặt lon bia cho hả giận, khó có thể kiềm chế mà chửi đổng một câu, “Con mẹ nó---” Cậu căm tức mà chống nạnh đi hai vòng tại chỗ, cuối cùng lại nản lòng cào tóc vài cái, “Anh, rốt cuộc là tên khốn nạn nào, mẹ nó hắn làm loại chuyện súc sinh này mà anh còn bao che cho hắn?”

Sau khi lớn lên Vương Tấn rất ít khi có động tác nào rất thân thiết với Vương Tự, anh vươn tay ôm lấy sau cổ Vương Tự, ép đầu cậu về phía mình rồi dỗ dành cậu như trước đây, giọng nói trầm thấp mà kiên định, “Nghe lời.”

Đầu Vương Tự dụi mạnh vào Vương Tấn, lúc này trán để lên bả vai Vương Tấn, giống như một con chó nhỏ dụi dụi đầu vào, nửa ngày mới dùng sức hít mũi, “Em biết rồi.”

Chờ Vương Tự bình tĩnh lại, Vương Tấn vỗ vỗ vai cậu, xoay người chuẩn bị vào nhà.

Vương Tự gọi một tiếng sau lưng anh, “Anh, hội nghị cuối tuần anh có đến không?”

Vương Tấn dừng bước, “Bên công ty giải trí?”

“Lý Tẫn Sơn và Hàn Chu cuối tuần này sẽ vào tổ, vé máy bay trực tiếp bay đến Ý. Lý Tẫn Sơn thì em yên tâm, nhưng Hàn Chu tuổi còn nhỏ, mấy năm gần đây lại nổi tiếng quá nhanh, vẫn nên dặn dò vài câu.”

Vương Tấn suy nghĩ một lát, gật đầu nói, “Giữ một chỗ cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment