Nhan Vương

Chương 33

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

_____________________________

Chương 33:

Vương Tấn xuống máy bay ở Italy được Lý Tẫn Sơn tự mình đến đón, buổi chiều Hàn Chu có buổi diễn không thể đi cùng, chính xác hơn là không xung phong bị bắt làm tài xế.

Đoàn phim lấy cảnh ở một trấn nhỏ gần núi Dolomites, vị trí hẻo lánh, phải lái xe trên một đoạn đường núi khá dài, may là không có paparazzi đi theo, diễn viên trong đoàn có thể hoạt động thoải mái hơn, không cần lo lắng sơ sẩy một cái hôm sau liền lên hot search.

Vương Tấn xem như là bên đầu tư, vừa đến thì đoàn phim đã làm như thể hoàng đế cải trang vi hành Giang Nam vậy, tất cả mọi người xúm nhau vào xum xoe, ngay cả Vương Cảnh Thu cũng đóng máy nghỉ ngơi, cố ý đến gặp mặt một lần, còn chưa kịp thở, diễn viên có suất diễn khá nhiều lẫn người đại diện cũng nhào tới, hy vọng có thể xuất hiện trước mặt kim chủ, sau này xuôi gió xuôi nước hơn. Vương Tấn ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cả người đều mệt mỏi chết được, thật sự chịu không nổi cảnh mấy người đó thi nhau oanh tạc, khéo léo từ chối Vương Cảnh Thu sắp xếp buổi tối cùng nhau ăn cơm, sớm trở về chỗ ở tạm.

Lý Tẫn Sơn dọn hành lý vào phòng thay Vương Tấn, nhẹ nhàng "Hà" một tiếng, vừa định nói chuyện liền nghe thấy điện thoại của Vương Tấn kêu "Ting". Vương Tấn móc ra nhìn lướt qua, tắt màn hình, quăng sang một bên chẳng hề lưu luyến gì. Anh hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, dùng một tay xoa trán, "Tẫn Sơn, trong vali của tôi có thuốc giảm đau, phiền cậu lấy giúp tôi với. Không có gì đâu, ngồi máy bay lâu nên nhức đầu thôi."

"Trên đường tôi thấy điện thoại của anh reo mãi, không định nghe máy báo bình an sao?" Lý đại ảnh đế ngồi xổm dưới đất lục đồ, chịu thương chịu khó làm việc giúp người ta, cầm hộp thuốc lên nhìn đằng sau một chút, "Không ăn gì sao được, nhịn một lát đi, vừa vặn bên Hàn Chu sắp diễn xong rồi, tôi bảo cậu ấy mua gì đó về cho anh ăn."

Vương Tấn cau mày, nhắm hai mắt khoát tay một cái.

Lát sau Hàn Chu đã đến, Lý Tẫn Sơn đi mở cửa cho cậu, chỉ thấy Hàn Chu bưng một tô mì trứng gà nóng hổi, nước canh suýt nữa thì vẩy ra, "Anh anh anh, anh mau tránh ra."

Lý Tẫn Sơn khẽ nhướng mày, nghiêng người sang nhường đường cho cậu, "Bên này còn bán cả đồ ăn Trung Quốc à?"

"Shh, nóng chết em!" Hàn Chu để lên bàn như đang dâng đồ quý, vội vàng để tay lên rái tai, "Em mượn bếp của dì trong phòng bếp để làm, đồ ăn chỗ bọn họ vừa sống vừa lạnh, em sợ Vương tổng ăn xong càng khó chịu hơn."

Vương Tấn mở mắt ra, giọng trầm thấp khàn khàn, "Làm phiền rồi."

Trong trấn nhỏ không có khách sạn cấp sao, đều là nhà khách cũ nát, đám người đoàn làm phim không phải ai cũng có thể chịu được, huống chi đã dự toán cũng đầy đủ, vì vậy thuê vài căn biệt thự nhỏ của mấy hộ gia đình ngay trong thôn, có tiếp tân ghi lại khi khách khứa ra vào, đầu bếp nấu đồ Italy, phục vụ phụ trách quét tước lau dọn nhà cửa, cũng không khác gì khách sạn.

Ăn được nửa tô mì, điện thoại di động của Vương Tấn lại vang lên.

Vương Tấn nhìn lướt qua mấy chữ "Nhan Tư Trác", cảm thấy cũng không thể cứ mãi trốn tránh, rốt cuộc nhấc máy, "Alô?"

Ngoài dự đoán, Nhan Tư Trác không hề hỏi dồn dập ép bức, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Đi đâu rồi, sao lại không nghe điện thoại?"

"Lên máy bay, vừa mới đến Italy." Vương Tấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh để đũa xuống, xoa xoa giữa mày đầy mệt mỏi, "Mấy ngày này phim của Vương Cảnh Thu sắp bắt đầu quay, tôi qua xem một chút."

Anh biết Nhan Tư Trác không phải hỏi chuyện này.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn cùng ra cùng vào, gió êm biển lặng, sao lại bỗng dưng đột nhiên mất tích, ngay cả gọi điện thoại cũng không thèm nghe?

Vương Tấn chẳng thể nào trả lời, cũng không muốn trả lời.

Trước khi Nhan Tư Trác mở miệng, Vương Tấn nói ngắn gọn, "Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một chút."

Lần này đầu bên kia yên lặng dài hơn chút, "Bao lâu?"

Vương Tấn: "Một tháng."

"Một tuần." Giọng Nhan Tư Trác cương quyết, "Cho anh thời gian một tuần, em làm xong vài chuyện trong tay sẽ bay sang Italy đón anh."

Vương Tấn trầm mặt xuống, "Cứ muốn tôi phải nói thẳng mới được đúng không? Mấy người họ Nhan các người, hiện tại tôi không muốn thấy dù chỉ một người--"

Tút-- Tút---

Điện thoại bị cúp không chút lưu tình, sắc mặt Vương Tấn càng đen thêm vài phần.

Không khí trong phòng hơi lúng túng, lúc Vương Tấn nghe điện thoại không tránh đi Lý Tẫn Sơn và Hàn Chu, hai người bọn họ ngồi nghe ngay bên cạnh. Dẫu sao thì cũng từng có vụ cãi nhau ở công ty kia, mấy chuyện này chẳng đáng là bao.

Hàn Chu và Lý Tẫn Sơn bốn mắt nhìn nhau một cái, cười khan vài tiếng, chớp mắt nói sang chuyện khác, "Vương tổng, nếu anh đã ăn xong, tôi và anh Sơn mang anh đi dạo quanh đây nhé? Vòng quanh chỗ này tuy là hơi hoang vắng, nhưng phong cảnh rất đẹp, không khí cũng trong lành."

Lý Tẫn Sơn đưa hai viên thuốc giảm đau cho Vương Tấn, lại đi rót ly nước, "Vương tổng mới vừa xuống máy bay, nào có sức mà đi loanh quanh với cậu. Mấy vấn đề hôm nay Vương đạo diễn nói cậu đã tự ngẫm hiểu chưa?"

"Sao mà dễ thế được chứ, buổi tối anh đối diễn với em đi, để ngày mai em khỏi phải ăn chửi thêm." Hàn Chu ngồi trên bệ cửa sổ, đôi chân dài đung đưa không chịu yên, kéo dài giọng như đang nũng nịu, "Xin anh đó anh à."

Lý Tẫn Sơn cười khẽ, nửa thật nửa giả nói, "Xem biểu hiện của cậu đã." Sau đó quay sang hướng Vương Tấn, "Anh nghỉ ngơi trước đi, chờ đến lúc anh không mệt nữa thì chúng ta đi trấn trên dạo một vòng."

Vương Tấn đứng lên, cầm chìa khóa phòng nhét vào túi, "Giờ đi luôn đi, hết cơn buồn ngủ rồi thì khó mà ngủ lại được, bây giờ ngủ cũng không hết chênh lệch múi giờ."

Lý Tẫn Sơn gật đầu, "Cũng được. Hàn Chu, cậu đi gọi phục vụ đến dọn phòng bên dưới, lát nữa anh và Vương tổng xuống tìm cậu."

Chờ bóng Hàn Chu biến mất ở hành lang, Vương Tấn nhìn Lý Tẫn Sơn, không lên tiếng, đáy mắt ánh lên một dấu chấm hỏi rõ ràng.

Lý Tẫn Sơn khẽ đỡ sau lưng Vương Tấn, đè thấp giọng nói, "Mặc áo khoác vào đi, bên ngoài người nhiều dễ gây chú ý."

Vương Tấn nhìn xuống theo ánh mắt hắn, chỉ thấy bụng mình làm áo sơ mi phồng lên, mặc dù không lộ rõ, nhưng kỹ năng đánh hơi scandal của người trong giới giải trí cực kỳ nhạy bén, đi lại trước mặt mấy cái "máy dò scandal phiên bản chuẩn từng milimet" này chẳng khác nào cởi hết cho họ nhìn cả.

Vương Tấn hóp bụng lại theo bản năng, lưng theo đó mà hơi cong lên, lại đụng vào bàn tay Lý Tẫn Sơn, cả người anh đột nhiên cứng đờ, lui về sau một bước, giẫm trúng giày của Lý Tẫn Sơn, "....Xin lỗi."

"Đừng khẩn trương." Lý Tẫn Sơn âm thầm thả tay xuống, quét mắt qua nhìn gáy Vương Tấn, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Trong đoàn kịch cơ bản đều là Alpha, lần này nhớ là đừng chạm vào nước nhé."

Lúc Vương Tấn và Lý Tẫn Sơn đến, Hàn Chu đang dựa vào bên cạnh quầy tiếp tân tán gẫu. Tiếng anh của Hàn Chu không tệ, nhưng trước mặt em gái da trắng tóc nâu thì rớt level đến chỉ còn "How are you", hai người khoa tay múa chân, nói gà nói vịt gì đó, thế mà trò chuyện cũng khá vui vẻ.

Lý Tẫn Sơn xoa đầu Hàn Chu một cái, nhịn không được cười, "Đi thôi, đại sứ ngoại giao."

Biệt thự xây ở giữa sườn núi, ba người đi xuống dọc theo đồi, gió buổi chạng vạng tối thổi lá cây kêu xào xạc, mây bay trên bầu trời ôm lấy tia nắng cuối cùng của chiều tà, nơi chân trời trải dài một vệt đỏ chói sáng.

Các nước ở Châu Âu tan làm sớm, mới bảy tám giờ siêu thị đã đóng cửa, chỉ còn vài người dân của trấn nhỏ ngồi nói chuyện phiếm ven đường, Hàn Chu cầm một lon bia lạnh lấy được từ chỗ cô em tiếp tân, đi vài bước lại uống một hớp, sảng khoái khỏi phải bàn, Vương Tấn và Lý Tẫn Sơn đi phía sau, nhìn Hàn Chu tung tăng, câu được câu không mà trò chuyện.

Hàn Chu bóp dẹp lon bia rỗng, ném một cú như bóng rổ ba điểm vào trong thùng rác, vọt trở về lanh lẹ như chú khỉ, ôm lấy cổ Lý Tẫn Sơn, cách hắn nhìn về phía Vương Tấn, cười khoe cả hàm răng trắng bóng, "Vương tổng, mỗi lần gọi anh là 'Vương tổng', luôn cảm thấy hai chúng ta như cách cả mười vạn tám ngàn dặm í, hay là bên ngoài công ty em cũng gọi anh là 'Anh' nhé!"

Vương Tấn cắm hai tay trong áo khoác, đối diện với đôi mắt tràn đầy nhiệt tình kia, nhất thời dở khóc dở cười, "Tôi mà kết hôn sớm mấy năm, con tôi chắc cũng lớn bằng cậu rồi ấy chứ."

"Giới giải trí không giống bên ngoài mà, anh xem mấy đứa nhóc mười bảy mười tám mới debut kia kìa, thấy tiền bối năm sáu chục tuổi vẫn gọi người này anh, người kia chị, em mà gọi anh bằng chú, người ta lại mắng em giả bộ còn trẻ trung."

Lý Tẫn Sơn thuận tay vỗ mông Hàn Chu một cái, lôi cánh tay kéo cậu ra khỏi người mình, "Cái giọng già dặn này, cậu lớn hơn bọn họ mấy tuổi à? Nhưng mà kêu chú thì đúng là nghe già thật."

Vương Tấn lắc đầu cười: "Thôi nghe theo cậu vậy."

Hàn Chu giơ điện thoại di động lên quay qua quay lại khắp nơi, tách tách chụp mấy tấm phong cảnh, lại cảm thấy như thiếu gì đó, quay đầu lại chụp Vương Tấn và Lý Tẫn Sơn một tấm, sau đó phóng lớn hình ảnh, gật đầu như thật, "Anh Sơn của em đẹp trai thì miễn bàn rồi, anh Tấn cũng đẹp trai y hệt, như này mà vào giới giải trí, mức độ đẹp trai này, tài sản to bự này, fan nghe xong chắc là thích như điên luôn mất."

Lý Tẫn Sơn "Xùy" một tiếng cười, liền nghe Vương Tấn nói, "Lại lắm mồm nữa, anh về bảo Vương Tự đăng ký cho cậu một cái talkshow nhé, bản lĩnh này mài ra ăn được, đừng để mai một."

Hàn Chu cười ha ha chạy xa, dọc đường đi lại chụp không ít, có cả ba người chụp chung, có selfie của cậu và Lý Tẫn Sơn, còn có cả phong cảnh trấn nhỏ tiện tay chụp được.

Hàn Chu đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại hỏi, "Đúng rồi, anh Trịnh nói lâu rồi em không update weibo, hình chụp hôm nay em đăng lên được không?"

Anh Trịnh là người đại diện của Hàn Chu, lần này cũng đến theo đoàn.

Lý Tẫn Sơn: "Anh sao cũng được, chủ yếu là Vương tổng."

Vương Tấn suy nghĩ một lát, "Đăng hai người thôi, đừng lộ mặt anh."

Hàn Chu: "Được được."

Ra ngoài một chuyến, tâm tình Vương Tấn cũng thoải mái không ít, buổi tối trở về phòng, anh vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay.

Hàn Chu cầm kịch bản chui vào phòng Lý Tẫn Sơn, đêm của người trẻ tuổi hãy còn dài.

___________________________

Lời editor: Ui không, thằng choá con trưởng thành rồi, cảm động quá :'(((( không còn dồ lên khi dượng phũ nó nữa.

Bình Luận (0)
Comment